Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 62



Và rồi, trước sự bất ngờ của mọi người, như năm nào cũng vậy, lại tới Giáng Sinh. Tất cả mọi người đều uống bét nhè gần hết tháng và đến ngày hai mươi ba tháng Mười hai, văn phòng của Colleen đóng cửa mười một ngày. “Nghỉ phép bất: khả kháng,” theo như cách gọi của Kelvin.

Phelim từ Australia về thăm nhà và ít nhiều ngỡ ngàng khi Ashling không chịu ngủ với anh ta. Mặc dù vậy anh ta không lấy thế làm tự ái và vẫn tặng cô chiếc sáo didgeridoo mà anh ta đã mang về cho cô. Ashling về nhà bố mẹ mình vào dịp Giáng Sinh - một sự kiện đáng bình luận vì cô vẫn ở Dublin với gia đình của Phelim suốt 5 năm trước đó. Em trai Owen của Ashling về thăm nhà từ vùng lưu vực sông Amazon, tổ chức lễ Giáng Sinh cho mẹ bằng cách không kẹp một chiếc đĩa trong môi dưới của mình. Em gái Janet của Ashling bay về từ Caiifornia. Con bé cao hơn, thon thả hơn và vàng hoe hơn Ashling vẫn nghĩ, cỏ nàng ăn rất nhiều hoa quả tươi và nhất định không chịu đi bộ đến bất kỳ đâu.

Clodagh ở một mình cả ngày hôm đó. Dylan đưa lũ trẻ về nhà bố mẹ của anh còn cô thì tẩy chay bố mẹ đẻ của mình khi họ tuyên bố Marcus không được đến đó cùng với cô. Nhưng đến phút cuối cùng Marcus lại quyết định dành cả ngày hôm đó với bố mẹ của anh ta.

Lisa về Hemel và lấy làm cảm kích vì sự săn sóc nhặng xị mà bố mẹ cô tạo ra cho mình. Cô đã ký và gửi đi những giấy tờ ly hôn cuối cùng một vài tuần trước Giáng Sinh và vẫn còn cảm thấy mong manh đến lố bịch. Phần tiếp theo của quy trình là phán quyết tạm thời.

Ngay đêm Ashling từ Cork trở về, cô nhận ra mình vừa có một hàng xóm mới. Một gã thanh niên gầy gầy, tóc vàng ngồi thu lu trong ngưỡng cửa nhà cô, cắm mặt vào một chiếc sandwich và một lon bia Budweiser.

“Xin chào,” cô nói. “Tôi là Ashling.”

“George.” Gã nhận thấy cô đang nhìn vào lon Budweiser. “Tối nay là đêm Giao thừa,” gã nói, với vẻ đề phòng. “Tôi chỉ uống một chút như bất kỳ ai khác.”

“Tôi không phản đối,” cô nhẹ nhàng nói.

“Chỉ bởi vì tôi ở ngoài đường phố không có nghĩa là tôi có vấn đề với bia rượu,” gã giải thích, hơi dịu đi một chút. “Tôi chỉ uống chút cho vui.”

Cô cho gã một bảng rồi vào trong, nơi nỗi thất vọng lại nhăm nhe xâm chiếm lấy cô. Tình trạng vô gia cư chẳng khác gì một con quái vật nhiều đầu - chặt đứt một đầu thì lại có ngay hai cái khác mọc lên thay thế. Boo đã được giải quyết ổn thỏa, với một công việc, một căn hộ và thậm chí một người bạn gái, nhưng anh ta là một trong số ít ỏi những người may mắn: thông minh, dễ coi và vẫn còn đủ trẻ để có khả năng thích nghi với cuộc sống bình thường. Còn rất nhiều những người khác không có gì hết, và sẽ không bao giờ có - bị đánh gục bởi cuộc sống vốn đã tống họ ra ngoài đường phố lúc đầu và lại càng bị đánh gục tiếp bởi cơn đói, nỗi tuyệt vọng, sợ hãi, buồn chán và sự thù ghét của những người khác.

Chuông cửa nhà cô vang lên. Hóa ra là Ted, đang tự hào khoe một cô gái nhỏ nhắn, gọn gàng. “Cậu đã về rồi,” anh ta thốt lên, rồi quay sang ôm choàng lấy cô gái bên cạnh mình. “Đây là Sinead.”

“Vào đi.” Ashling ngạc nhiên. Sinead trông không hề giống những cô nàng hâm mộ tấu hài bình thường.

Ted trịnh trọng bước vào, rồi vuốt phẳng những tấm đệm trên ghế sô pha trước khi sốt sắng mời Sinead ngồi xuống.

Cô nàng thả mình rát yêu kiều lên ghé sofa, đầu gối và mắt cá chân sắp thẳng hàng, rồi duyên dáng nhận lời mời dùng một ly rượu vang của Ashling mời. Suốt thời gian đó Ted mê mẩn nhìn cô nàng như một con diều hâu si tình.

“Cô, ừm, gặp Ted tại một buổi diễn à?” Ashling cố gợi chuyện, trong lúc loay hoay trên sàn nhà tìm chiếc mở nút chai. Cô chắc chắn đó là nơi cô đã để nó lại vào cái đêm trước khi cô tới Cork..

“Một buổi diễn?” Nghe giọng Sinead như thể trước kia cô chưa bao giờ nghe thấy từ đó vậy.

“Một buổi diễn hài ấy.”

“À không!” Sinead cười khúc khích.

“Cô ấy chưa bao giờ xem tôi biểu diễn, và bảo không bao giờ muốn xem.” Ted chằm chằm nhìn cô nàng với vẻ âu yếm cô-ấy-thật-tuyệt-vời- phải-không?

Hóa ra là Sinead và Ted làm việc cùng nhau, chung lưng đấu cật với nhau ở Bộ Nông nghiệp. Tại bữa tiệc Giáng Sinh, trong lúc đang ngật ngưỡng nhảy theo giai điệu “Rock Around the Clock”, ánh mắt họ đã gặp nhau và thế đấy - tình yêu.

Ashling ấp ủ một mối nghi ngờ rất lạ rằng sự xuất hiện của Sinead báo hiệu bắt đầu hồi kết cho sự nghiệp tấu hài của Ted. Nhưng vì anh chàng cũng chỉ trở thành nghệ sĩ hài để kiếm một cô bạn gái, nên có lẽ anh ta sẽ không lấy làm phiền. Hiển nhiên là anh chàng không hề có vẻ gì là khó chịu cả.

***

“Tối nay ư? Anh lại muốn ra ngoài nữa à?” Clodagh hỏi. “Nhưng tối qua anh đã ra ngoài rồi cả đêm hôm kia và đêm thứ Tư nữa.”

Với vẻ nhẫn nại Marcus giải thích, “Anh phải theo dõi các tiết mục hài mới ngoài kia. Đây là sự nghiệp của anh, anh phải đi chứ.”

“Cái gì quan trọng hơn đối với anh? Em hay sự nghiệp của anh?”

Trả lời sai.

“Thôi, em sẽ không thể tím được người trông trẻ, thông báo gấpquá.”

“OK.”

Và thế, Clodagh nghĩ, là xong. Cho tới khi đến chín giờ Marcus đứng dậy và nói, “Anh đi nhé. Đó là một buổi diễn muộn, nên anh sẽ về nhà thay vì quay lại đây.”

Clodagh sững sờ. “Anh đi sao?”

“Anh đã bảo là anh sẽ đi còn gì.”

“Không. Anh bảo là OK khi em không thể tìm được người trông trẻ. Em cứ tưởng ý anh là anh sẽ không đi mà không có em.”

“Không, ý anh là anh sẽ đi mà không có em.”

***

“Ashling, tớ có chuyện này muốn nói với cậu,” Ted nói.

“Chuyện gì?” Đó là một buổi tối tháng Giêng giá lạnh và Ted cùng với Joy đã ló mặt đến như một phái đoàn đại diện, mưa tuyết còn đọng trong cổ áo.

“Cậu nên ngồi xuống đi,” Joy khuyên.

“Tớ đang ngồi đây còn gì.” Ashling vỗ bình bịch lên chiếc ghế sô pha cô đang ngồi trên.

“Thế thì tốt rồi. Tớ không biết liệu cậu có lấy làm đau khổ không nữa,” Ted nói.

“Sao?”

“Tớ cứ trăn trở mãi về việc không biết có nên để câu biết chuyện hay không.”

“Nói đi!”

“Cậu biết Marcus Valentine rồi đay.”

“Có lẽ tớ đã nghe nói đến anh ta. Vâng, Ted, làm ơn đi.”

“Ừ, xin lỗi. Hừm, tớ đã nhìn thấy anh ta. Trong một quán rượu. Với một cô gái. Không phải là Clodagh.”

Tất cả đều im lặng, và rồi Ashling nói, “Thì sao chứ? Anh ta hoàn toàn được phép bị nhìn thấy ở cạnh một người phụ nữ khác cơ mà.” “Tớ công nhận ý của cậu. Tớ công nhận ý của cậu. Nhưng liệu anh ta có được phép nhét lưỡi mình vào cổ họng cô ta không?”

Một vẻ lạ lùng làm sáng bừng khuôn mặt của Ashling. Choáng vángvà còn điều gì đó nữa. Joy lo lắng liếc nhìn cô.

“Cậu gặp cô ta rồi đấy,” Ted giải thích. “Suzie. Cô buổi tối tớ đã nói chuyện với cô ta trong một bứa tiệc ở Rathmines và rồi tớ ra về cùng với cậu. Nhớ chư?”

Ashling gật đầu. Cô nhớ cô nàng tóc đỏ nhỏ nhắn, xinh xẻo và gọn gàng. Ted đã gọi cô ta là một cô gái đú chuyên bám theo cánh nghệ sĩ hài.

“Thế là tớ, ừm, đã dò hỏi,” Ted nói tiếp.

“Và?”

“Và anh ta còn nhét nhiều hơn cả lưỡi của mình vào trong cô ta, nếu cậu hiểu ý tớ.”

“Ôi, lạy Chúa lòng lành.”

“Đối với một đồ con hoang mặt tàn nhang thì anh ta quả đúng là tay sát gái,” Joy cộc lốc nhận xét.

“Ôi, lạy Chúa lòng lành,” Ashling lặp lại.

“Đừng có mà sướt mướt và lại bắt đầu cảm thấy thương hại cho Clodagh,” Joy nài nỉ. “Làm ơn đừng có mà ba chân bốn cẳng chạy đến đó mà nắm lấy tay cô ta đấy!”

“Đừng có ngốc thế,” Ashling nói. “Tớ đang sướng bỏ mẹ đây này.”

***

“Tôi sẽ ghé qua lấy đồ của mình,” Marcus nói.

“Sẽ xong ngay thôi,” Clodagh hậm hực nói.

Giận sôi sùng sục, cô lồng lộn đi quanh nhà, tống đồ cá nhân của anh ta vào một chiếc túi lót thùng rác màu đen. Cô không thể nào tin nổi là tất cả có thể sụp đổ tan tành nhanh đến thế. Họ đã đi từ trạng thái ám ảnh vì nhau đến chỗ gần như căm thù chỉ trong vòng có vài tuần, quay cuồng trong một vòng xoáy trôn ốc đi xuống kể từ khi mọi chuyện không chỉ còn xoay quanh sex mà bắt đầu dính dáng đến cuộc sống thực.

Cô đã tưởng là mình yêu anh ta, nhưng không phải. Anh ta là đồ con hoang chán ngắt. Chán ngắt nhất trong số những đồ con hoang chán ngắt. Tắt cả những gì anh ta muốn nói tới là trò biểu diễn của mình và rằng không một nghệ sĩ hài nào khác có thể sánh nổi với anh ta.

Và anh ta còn cần được chăm chút mới nhiều làm sao. Cô thấy ghét cay ghét đắng cái kiểu anh ta giận dỗi bất cứ khi nào cô chú ý đến Craig và Molly. Nhiều lúc thật chẳng khác gì có ba đứa con.

Đó là chưa kể cuốn tiểu thuyết chó chết mà anh ta vừa bắt đầu. Rác rưởi! Dở hơi không thểtin nổi. Anh ta cực kỳ cay cú với những lời phê bình, thậm chí là với những gợi ý đầy tính xây dựng. Tất cả những gì cô nói là có lẽ nhân vật nữ trong đó có thể tự gây dựng công việc làm ăn của mình, nướng bánh hoặc làm đồ gốm, vậy mà anh ta đã nổi điên.

Và gần đây đêm nào anh ta cũng muốn ra ngoài. Nhất định không chịu hiểu rằng cô không thể cứ bỏ bê hai đứa con của mình mãi được. Khó khăn lăm mới tìm được người trông trẻ. Thậm chí còn khó khăn hơn để có thể trả tiền cho ngưòi trông trẻ với những gì Dylan đang chu cấp cho cô. Nhưng hơn thế nữa, cô không muốn đêm nào cũng ra ngoài. Cô nhớ Craig và Molly mỗi khi cô phải xa chúng.

Ngồi ở nhà có phải thú vị không. Chăng có gì là xấu hố khi xem Coronation Street và nhấm nháp một ly rượu vang cả.

Và còn sex nữa. Cô không còn muốn làm chuyện đó ba lần mỗi đêm. Không nên trông đợi điều đó ở cô. Chẳng có ai làm thế cả sau khi nỗi đam mê rồ dại lúc đầu đã qua đi. Nhưng anh ta lúc nào cũng đòi, và quả thật là mệt mỏi.

Nhưng tất cả những điều đó chỉ là những củ khoai tây nhỏ nếu so với quả bom mà anh ta vừa ném vào cô - rằng anh ta “đã gặp một người khác”.

Cô giận sôi sùng sục và thấy nhục nhã ghê gớm. Nhất là vì ở một góc khuất nẻo đâu đó trong đầu mình lúc nào cô cũng ấp ủ một ý nghĩ ngờ ngợ rằng cô đang ban cho anh ta một ân huệ, rằng đó là ngày may mắn nhất trong đời anh ta khi cô ngã ra khỏi một cuộc hôn nhân tẻ ngắt để rơi vào vòng tay anh ta. Cô cay cú khủng khiếp trước việc cô vừa bị vứt bỏ. Chuyện đó chưa từng xảy ra kể từ lần Greg, anh chàng vận động viên người Mỹ, đã chán cô một tháng trước khi anh ta quay về Mỹ.

Cô đang ném nốt cái quần lót cuối cùng vào chiếc túi thì chuông cửa vang lên. Cô hầm hầm bước ra, mở cửa và giúi thẳng chiếc túi rác vào Marcus. “Đây.”

“Cuốn tiểu thuyết của tôi có trong này không?”

“Ô có chứ, Chó đen, kiệt tác, đang nằm yên ổn trong đó đấy. Túi đựng rác thật là nơi thích hợp dành cho nó,” cô lầm bầm nói khẽ, mà thật ra chẳng có gì là khẽ cả.

Bộ mặt hằm hằm của anh ta nói lên rằng anh ta đã nghe thấy và anh ta chuẩn bị đáp trả.

“Ô, mà nhân tiện,” anh ta ngoảnh mặt lại qua vai mình khi quay ngưòi bước đi, “cô ấy hai mươi hai tuổi và chưa cócon.” Anh ta đệm thêm vào mẩu thông tin này một cái nháy mắt. Anh ta biết Clodagh luôn tự ti về những vết rạn da.

Giận cháy ngưòi, cô hầm hầm quay vào. Cuối cùng đợt phun trào đầu tiên của cơn giận bầm gan tím ruột cũng qua đi, và cô cố tự hướng mình vào điều gì đó tích cực. ít nhất cô cũng tống khứ được Marcus cùng mấy trò cười, rồi cuốn tiểu thuyết và những cơn làm mình làm mẩy của anh ta - dù gì thì điều đó cũng ít nhiều có giá trị.

Và đúng lúc đó cô chợt nhận ra mình đang ở một tình thế thật oái oăm. Không chồng, không bạn trai.

Ôi, chết tiệt.

***

Câu lạc bộ những người hâm mộ Jack Devine đang sinh hoạt sôi nổi. Robbie, Honey Monster và bà Morley ngồi túm tụm lại thi nhau bình luận rất rôm rả.

Ngay trước đó Jack vừa mới đi qua văn phòng, với vẻ ngoài trông khá khẩm hơn so với mọi khi. Điều này, theo lời Trix, không có gì là khó khăn cả.

“Tôi tự hỏi,” thỉnh thoảng cô nàng vẫn đăm chiêu, “liệu đã từng bao giờ có người bước đến trước mặt anh ta trên đưòng phố, cho anh ta mười xu và bảo anh ta tự đi mua cho mình một tách trà chưa nhỉ?”

Nhưng sáng nay anh diện rất bảnh và bỏng bẩy, bộ vest tối màu được là lượt, chiếc áo sơ mi bằng cotton trắng tinh. Ngay cả mái tòc bù xù của anh cũng không đến nỗi quá tệ - thỉnh thoảng anh vẫn đi làm với mái tóc chỉ được chải ở hai bên trong khi phía sau vẫn hoàn toàn bẹt dí.

Anh đã chải chuốt kỹ càng, không có gì phải nghi ngờ về điều đó. Nhưng khi anh dừng lại để lấy những tin nhắn dành cho mình từ chỗ bà Morley, áo sơ mi của anh hở hoác ra đúng chỗ thiếu mất một chiếc cúc ngay giữa ngực.

Chi tiết này càng khiến cho câu lạc bộ người hâm mộ thêm sôi động.

“Một người đàn ông khốn khổ, người có thể cứu cả thế giới nhưng cũng là người cần có một phụ nữ tử tế để chăm sóc cho mình,” Shauna tuyên bố. Chị ta lại vừa mới ở Mills &Boons về.

“Đúng đấy, như kiểu anh ta cũng vừa bập vào cái trào lưu bohochic [Trào lưu thời trang chịu sự ảnh hưởng của phong cách hippie và Di-gan, xuất phát từ châu Âu và Mỹ.]đang thịnh hành,” Robbie kết luận.

“Chắc chắn là thế rồi,” bà Morley đồng tình, cho dù bà là người không thể phân biệt nổi bohochic với một bánh xà phòng.

“Liệu chị có cưỡi anh ta ngay khi vừa nhìn thấy anh ta không?” Robbie hỏi. “Ashling?”

Một loạt những màn ra hiệu bằng miệng rối rít “Đừng có hỏi cô ấy bắt đầu.”

Nhưng đã quá muộn. Cô nàng Ashling ngoan ngoãn đã bắt đầu hình dung ra cảnh cưỡi Jack Devine, và vài cảm xúc đã thoáng lướt qua trên mặt cô, nhưng không cảm xúc nào trong số đó có thể làm yên tâm những đồng nghiệp đang lo âu của mình.

“Cô ấy vừa bị phụ bạc thê thảm,” bà Morley rít lên. “Tôi cam đoan cô ấy đoạn tuyệt với đàn ông rồi.”

“Lẽ ra tôi không nên hỏi thế!” Robbie thốt lên. “Tôi cảm thấy một khoảnh khắc valium đang tới.” Cái gì cũng được. Lúc nào anh ta mà chẳng tọng các loại valium, librium và beta-blocker[Một nhóm thuốc dùng để điều trị cao huyết áp.], cho những “cơn căng thẳng” của mình.

“Bà có muốn một viên không?” Anh ta hỏi bà Morley. “Hôm nay tôi đã dùng ba viên rồi đấy.”

Mắt bà sáng bừng lên. “Tôi nghĩ chắc cũng chả hại gì đâu.”

Và rồi bà dành cả phần còn lại của ngày hôm đó lảo đảo lượn quanh như một thây ma biết đi, hết đâm sầm vào các bàn làm việc, lại mắc kẹt ngón tay vào trong bàn phím, trong khi Robbie đã rèn luyện được khả năng chịu đựng đến nỗi anh ta không hề bị ảnh hưởng gì.

Trong khi đó, Ashling cũng gần như choáng váng chẳng kém gì bà Morley. Câu hỏi của Robbie đã khiến cô chết lặng và cô không thể không nghĩ đến Jack Devine. Tim cô căng phồng lên như một quả bóng bay khi cô nghĩ đến tính khí khó chịu và lòng tốt của anh, rồi những bộ vest nhàu nhĩ và đầu óc sắc sảo của anh, những màn mặc cả cứng rắn cùng trái tim mềm yếu của anh, và công việc đầy quyền lực cùng chiêc cúc áo khuyết của anh.

Anh đã gội đầu cho cô ngay cả khi anh không có thời gian. Anh đã đối xử với Boo, một mẩu vụn trong cõi nhân gian, đúng như con ngưòi thật sự của cậu ta. Anh đã từ chối sa thải Shauna sau khi chị ta nhầm lẫn điền thêm một con số 0 vào trong tờ Gaelic Knitting và kết cục là dân tình đan ra những chiếc khăn san dùng trong lễ rửa tội có chiều dài đến mưòi bảy bộ thay vì chỉ có ba.

Robbie nói đúng, cô thừa nhận. Mình sẽ cưỡi Jack Devine ngay khi vừa nhìn thấy anh ta.

“Ashling!” Lisa cáu kỉnh xen vào. “Lần thư năm rồi, phần giới thiệu này quá dài dòng! Cô bị làm sao thế? Chẳng lẽ cả cô cũng nốc valium đấy à?”

Bất giác cả hai đều quay ra nhìn bà Morley, người đang ngồi rũ trong một chiếc ghế, mơ màng sơn ngón tay cái của mình bằng bút xóa Tippex.

“Không.”

Lisa thở dài. Lẽ ra cô nên nhẹ nhàng hơn. Đã lâu lắm rồi Ashling mới lại như thế này, suốt từ dạo mấy tuần đầu tiên sau khi Marcus bỏ rơi cô. Có lẽ cô nàng vừa mới phát hiện ra điều gì đó mới mẻ và không hay kiểu như Clodagh phải đeo ba lô ngược chẳng hạn. “Chắc có chuyện gì vừa xảy ra với Marcus và có bạn cô à?”

Ashling bắt mình phải tập trung vào điều gì đó khác ngoài Jack Devine. “Quả thật là đúng vậy. Marcus lại đang xiên người khác.”

“Chuyện đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả,” Lisa khinh bỉ nói. “Cô biết kiểu đàn ông đó rồi đấy.”

Lisa có khả năng làm cho Ashling cảm thấy cực kỳ lúng túng.

“Kiểu đàn ông nào cơ?”

“Cô biết đấy - không hẳn là một người xấu nhưng quá mong manh. Nghiện được yêu thương, nhưng nhìn bề ngoài cũng chỉ tàm tạm gọi là.” Chậc, cô đang tỏ ra lịch sự rồi. “Bỗng nhiên phụ nữ thích anh ta bởi vì anh ta nổi tiếng và thế là anh chẳng khác gì đứa bé được thả chạy rông trong một cửa hàng kẹo.”

Nhưng những từ khôn ngoan này hầu như chẳng có mấy tác dụng trong việc lay cho Ashling tỉnh lại. Đúng ra mà nói, chúng còn có tác dụng ngược lại. Dường như cô càng trượt xa hơn khỏi thế giới thực tại và lúng búng, “Ôi, lạy Chúa lòng lành,” với một vẻ rất bàng hoàng. Rồi mặt cô sáng bừng lên.

“Chẳng phải những điều giác ngộ cũng giống xe bus sao?” Cô hỏi trong vẻ ngỡ ngàng. “Bao nhiêu lâu không có chiếc nào, và rồi mấy cái liền đến cùng một lúc.”

Lisa bật ra một tiếng kêu tắc nghẹn, rồi quay ngoắt đi.

Trong khi đó, Ashling bứt rứt không yên cho tới khi đến lúc rời chỗ làm và đi gặp Joy. Cô muốn chia sẻ những tri giác choáng váng của mình. Chậc, ít nhất thì cũng là một trong số đó. Cái còn lại sẽ phải đợi đến khi bản thân cô tự giải thích được nó đã.

Vừa mới bước chân vào quầy bar trong khách sạn Morrison, Joy đã phải hứng lấy một tràng dồn dập những lời kể lể từ Ashling.

“Cho dù là Marcus có không gặp Clodagh đi nữa anh ta vẫn chơi trò quất ngựa truy phong thôi, không sớm thì muộn, anh ta quá mong manh và thiếu thốn tinh cảm và lẽ ra tớ đã phải nhận ra các dấu hiệu.” “Ô. Và chúng là?” Joy đang giật mạnh áo khoác ra cố hết sức để trấn tĩnh lại.

“Tớ đã biết là anh ta có đưa một mảnh giấy Bellez-moi cho một cô gái khác. Cậu thử nói xem, loại đàn ông nào mà lại đi khắp nơi phân phát số điện thoại của mình như thế? Nếu anh ta quan tâm đến cậu, anh ta sẽ phải hỏi số điện thoại của cậu chứ, đúng không? Thay vì giăng lưới vét một...một...có từ gì ấy nhỉ? Một phản ứng tích cực, tớ cho là thế, bằng cách chìa ra số điện thoai của mình và xem ai sẽ cắn câu.”

“Còn gì nữa không?”

“Có chứ, tớ cho anh ta số điện thoại của mình hai lần và lần đầu tiên anh ta không hề gọi. Giờ thì rõ ràng là lúc ấy anh ta đang chơi trò gì đó. Để xem liệu tớ có thích anh ta đến mức cho anh ta số điện thoại của mình hay không. Anh ta không hề thực sự quan tâm đến tớ - anh ta chỉ quan tâm đến việc tớ nghĩ gì về anh ta. Chỉ đến khi tớ đến xem tiết mục biểu diễn của anh ta thì anh ta mới hạ cố gọi điện cho tớ.

“Và khi tớ không chịu ngủ với anh ta trong buổi tối đầu tiên. Hờn dỗi chứ còn gì nữa! Đúng là trẻ con. Và tất cả những câu hỏi ‘Anh có phải là người giỏi nhất không? Ai là người hài hước nhất trong số họ?’ Và cậu có biết điều này nữa không, Joy? Tớ cũng không hoàn toàn bị oan gì. Một phần lý do tớ đi chơi với anh ta là bởi vì anh ta nổi tiếng. Vì vậy nếu mọi chuyện không đâu vào đâu, tớ cũng chỉ còn biết tự trách mình.”

“Nhưng cậu đang cho chuyện nghe như là một thảm họa hoàn toàn vậy,” Joy phản đối. “Hai người đã rất tâm đầu ý hợp cơ mà. Tớ biết là cậu thích anh ta và cậu cũng có thể thấy anh ta thích cậu như thế nào.”

“Anh ta có thích tớ,” Ashling thừa nhận. “Tớ biết là anh ta có thích, nhưng anh ta thích bản thân mình nhiều hơn. Và tớ cũng thích anh ta nhưng một phần là vì những lý do sai lầm.” Cô lặng lẽ thú nhận, “Clodagh nói tớ là một nạn nhân.”

“Đồ chó cái!”

“Không, tớ là thế đấy. Hay đúng hơn là đã từng,” cô sửa lại. “Giờ thì hết rồi.”

“Nhưng chỉ bởi vì tất cả bắt nguồn từ việc Marcus là ngưòi mong manh đâu có nghĩa là cậu sẽ lại trở thành bạn bè với Clodagh đấy chứ?” Joy lo lắng hỏi “Cậu vẫn căm thù cô ta cơ mà, đúng không?”

Một cảm giác mất mát ngắn ngủi và đau nhói phải trào lên và tan đi trước khi Ashling có thể nhún vai, “Tất nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.