Thật sự thì tôi cũng chỉ biết giả vờ ngu ngơ, những cử chỉ quan tâm rồi cái cách mập mờ hiện tại tôi cũng đủ hiểu được tình cảm của Kỳ Tử Hi đối với tôi, nhưng tôi do dự. Tôi cũng chẳng phải cỏ cây gỗ đá mà không cảm động trước những việc cô làm cho tôi. Nhưng có quá nhiều chuyện không thể xác định rõ ràng được. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình dị, an yên. Nhưng thân phận của Kỳ Tử Hi đã nói lên cô và hai chữ “bình dị” không có duyên phận với nhau.
Còn có Băng Ngọc, tuy rằng những tổn thương mà Nàng mang đến cho tôi thật sự quá nhiều, nhưng xét cho cũng cũng chỉ vì Nàng yêu “Nguyệt Nhi” và cách yêu của Nàng quá tiêu cực mà thôi. Không biết hành trình đến thành Hàn Giang lần này của Nàng có thuận lợi hay không, Hướng Diệu có tìm được sư phụ của tỷ ấy hay không.
Một đêm trằn trọc khó ngủ, đến lúc trời gần sáng tôi mới có thể vào giấc. Nhưng chẳng được bao lâu thì tôi lại bị cơn ác mộng kéo khỏi giấc ngủ, trong mơ là ký ức của Sửu Nha. Nhưng nếu những chuyện đó là thật, thì tương lai của tôi và Kỳ Tử Hi chẳng lạc quan chút nào.
Sáng sớm mở cửa phòng, nhìn thấy khoảnh sân trụi lủi, cả kinh chẳng nói nên lời.
Trong một đêm mà hoa cỏ trong khoảnh vườn trước phòng đã bị diệt trừ tới tận gốc, chẳng một đóa hoa nào thoát nạn. Nhớ tới lúc trước tiểu Hồng nói là đi bưng trà cho tôi rồi biến mất không thấy bóng người, tôi chậm rãi bước ra khỏi của tiểu viện của mình, đi về phía phòng bếp. Lúc đi ngang qua “Liễm trì” thì thấy tiểu Thố đang ngồi cạnh hồ, cầm một nhánh cây đùa giỡn với những con rùa đen được nuôi trong đó. Vốn định xoay người lặng lẽ rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn bị nàng phát hiện.
“Ngải Nguyệt ~ đi đâu vậy?” Tiểu Thố ném nhánh cây xuống hồ, lấy khăn tay lau tay. ngôn tình tổng tài
“Quận chúa thật có nhã hứng!” Thấy rằng trốn cũng không thoát, tôi đành cắn răng, căng chặt da đầu trả lời.
“Thải Vi ~ đó là tên của ta.” Tiểu Thố nghiêm mặt nói với tôi.
“Quận chúa?” Tôi không hiểu nàng đang muốn nói gì.
“Thải Vi.” Tiểu Thố nhắc lại một lần nữa, đôi mắt trừng thật to.
“Tên của quận chúa, tiểu nhân không dám gọi bậy.” Tôi hiểu là nàng muốn tôi kêu tên của nàng.
“Tên của công chúa nàng đều dám kêu cả họ lẫn tên thì sao lại nói không dám gọi tên ta?” Tiểu Thố không vui, cứ níu kéo không tha.
“Kỳ Tử Hi nói gì với người?” Ngày hôm qua nhất định các nàng đã nói chuyện gì đó liên quan tới tôi.
“Tên kia rất đáng ghét. Quỷ hẹp hòi!” Tiểu Thố vung chân đá văng hòn đá nhỏ bên cạnh bờ hồ biểu hiện sự tức giận không vui.
“Thải Vi ~ vì sao người muốn tôi đi cùng người?” Tôi muốn xác nhận một việc.
“Là cảm giác, một cảm giác rất thân thiết, rất quen thuộc.Trừ bỏ người kia, ngươi là người thứ hai cho ta cảm giác đó, không cần cảnh giác, không chút đề phòng.” Tiểu Thố nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy hoài nghi khó hiểu nhìn tôi.
“Thải Vi ~ đi một chuyến tới thành Hàn Giang đi ~ nơi đó có người mà người muốn tìm.” Cuối cùng tôi vẫn nói ra, tuy rằng làm như vậy không khác nào phản bội Kỳ Tử Hi.
Tiểu Thố nháy mắt cảnh giác, hạ giọng hỏi:
“Sao ngươi lại biết ta đang tìm người? Rốt cuộc ngươi là ai.”
Tôi cười khổ, hạ giọng khẽ trả lời:
“Tôi là Nguyệt Liên Ba.”
Tiểu Thố nghe vậy, tiến tới gần tôi, cẩn thận nhìn thật kỹ khuôn mặt tôi.
“Cái bớt này thật sự rất giống, tiếc là mặt của ngươi đã bị hủy.” Nàng ngụ ý là muốn tôi đưa ra những bằng chứng cụ thể hơn.
Nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống, lộ ra hình xăm trên ngực trái. Tiểu Thố không dám tin tưởng vươn tay xoa hình xăm kim phượng hoàng trên ngực tôi.
“Thải Vi ~ còn nghi ngờ gì nữa không?” Tôi có thể xác định. Tất cả mọi chuyện trong giấc mơ đều là thật.
“Có, rốt cuộc là tên chết tiệt nào hủy hoại mặt của tỷ?” Tiểu Thố nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi hỏi.
“Là Long Thiên Ngọc. Muốn thay tôi báo thù à?” Tôi đùa giỡn, thật sự chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện trả thù Nàng.
“Tỷ ở bên cạnh người lâu như vậy, chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có hay sao mà người có thể ra tay nặng như thế này?” Tiểu Thố chẳng thể tin được.
“Bởi vì có tình cảm nên mới tệ như vậy đó. Dù sao chuyện gì thì cũng đã qua rồi, tôi không hận Nàng. Thải Vi ~ nhanh đến tìm Nàng đi, phải nhanh một chút. Tình huống của Nàng không được tốt lắm.” Hiện tại tôi không thể rời khỏi Kỳ Tử Hi, ít nhất phải cùng cô vượt qua một tháng trước mắt cái đã.
“Từ lúc tỷ bị tiễn ra khỏi cung, muội liền vào thần miếu. Sau khi Đại Tư Tế qua đời, muội mới được chấp thuận ra khỏi đó. Lúc đó không phải tỷ đưa tin sẽ nhanh chóng mang Long Thiên Ngọc trở về sao? Sao đó vì sao lại bặc vô âm tín!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liên Ba~” Tiểu Thố nắm chặt tay tôi, nôn nóng hỏi.
“Đến bây giờ Long Thiên Ngọc vẫn chưa biết được thân thế của bản thân. Sau khi muội tìm thấy Nàng nhất định phải tùy cơ mà hành sự. Chờ muội trở về, tỷ sẽ nói rõ ràng mọi chuyện cho muội tận tường. Hiện tại tên của Nàng là Băng Ngọc, khuôn mặt của Nàng rất giống Dụ phi, chỉ cần muội nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra Nàng. Đi thôi ~ tỷ chờ tin tốt của muội!!” Tôi dựa vào vai của tiểu Thố, nhẹ nhàng dặn dò bên tai nàng. Trong phủ công chúa tai mắt thật sự quá nhều, tôi không thể không đề phòng.
“Nguyệt tỷ tỷ ~ thật sự làm muội tìm khắp nơi? Tỷ đang làm gì ở đây vậy?” Giọng nói của Tiểu Hồng vang lên từ phía sau lưng.
Tôi nhanh chóng đẩy tiểu Thố ra, xấu hổ quay đầu cười với Tiểu Hồng. Tiểu Hông lúc này mới thấy rõ người mà tôi dựa vào là quận chúa Thải Vi. Giống như nhớ tới chuyện ngày hôm qua, tiểu Hồng nhanh chóng thi lễ với tiểu Thố.
“Nô tỳ kính chào quận chúa.”
Tiểu Thố lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng nhìn tiểu Hồng, cũng chẳng nói lời nào. Tiểu Hồng cứng đơ cả người, hốc mắt đỏ hoe.
“Ai ~ thật là đói bụng. Quận chúa có muốn cùng tiểu nữ dùng chút trà bánh không?” Tôi đành phải lên tiếng giảng hòa.
“Không cần.” Tiểu Thố từ chối quay đầu đi liền một mạch. Tôi cũng thật khâm phục kĩ thuật diễn kịch của nàng ta, thật sự là quá tuyệt.
Tôi đi theo tiểu Hồng trở về tiểu viện nhỏ của bản thân, vừa ăn bánh uống trà vừa nghĩ ngợi lung tung. Tiểu Hồng đứng bên cạnh chờ đợi nghe lệnh, lâu lâu lại châm thêm nước trà hay lấy thêm bánh điểm tâm cho tôi.
“Tiểu Hồng ~ hoa trong vườn đi đâu cả rồi?” Đột nhiên nhớ tới vườn hoa trước sân trong viện thê thảm tới mức chẳng nỡ nhìn, tôi tò mò hỏi Tiểu Hồng.
“Muội đã hỏi Chương quản gia, ông ấy đang tra cứu! thật là lạ.” Tiểu Hồng cau mày, buồn rầu nói.
“Tiểu Hồng, ta muốn ở một mình một lát.” Tôi buông xuống nửa cái bánh trứng lòng đào còn đang ăn dở nâng chung trà, chậm rãi thổi.
“Vâng ạ.” Tiểu Hồng lui ra ngoài, tôi ngắm mắt lại thở dài.
Trong giấc mơ tối hôm qua, tên của tôi là Nguyệt Liên Ba, là con gái duy nhất của Đại Tư Tế nước láng giềng, vốn cùng Thải Vi - con gái duy nhất của đại tướng quận là thanh mai trúc mã. Lúc tôi năm tuổi, trong cung xảy ra một sự kiện trong đại. Đã từng được sủng ái ngàn vạn lần Dụ Phi, vì được sủng ái mà sinh lòng kêu căng, dụng hình đánh chết cung nữ. Hoàng đế giận dữ, ban cho Dụ Phi ba thước lụa trắng, thắt cổ tự tử. Hoàng nữ Long Thiên Ngọc do Dụ Phi sinh ra vì lý do đó mà mất đi che chở, rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Đại Tư Tế vì thế mới nghĩ cách trộm long tráo phụng, đưa Long Thiên Ngọc ra khỏi cung, gửi nuôi nhờ một người bạn tốt ở Thiên Di, chính là binh bộ thượng thư. Người cũng đem con gái duy nhất của bản thân cùng nhau đưa đi, hầu hạ bên người hoàng nữ.
Long Thiên Ngọc vì việc của mẫu phi kích thích, quên mất mọi chuyện trước kia, chỉ cho rằng bản thân là con ruột của hai vợ chồng thượng thư. Khi Nàng mười tuổi, Quân Thần mượn cơ hội truyền thụ võ nghệ cho Long Thiên Ngọc và Nguyệt Liên Ba.
Khi thượng thư phủ xảy ra chuyện, Nguyệt Liên Ba vốn định nhân cơ hội này dẫn Long Thiên Ngọc trở về nước láng giềng. Nào ngờ Long Thiên Ngọc một lòng muốn báo thù, không muốn rời khỏi Yên Vũ Lâu, Nguyệt Liên Ba vẫn luôn do dự có nên nói cho Nàng rõ ràng thân thế của bản thân hay không. Ai ngờ chỉ vì một phút do dự chung quy bỏ lỡ không thể nói ra. Ngay lúc đó Thải Vi cũng từ trong miệng của cố Đại Tế Tư biết được Nguyệt Liên Ba đang ở Thiên Di. Hai người không ngừng trao đổi thư từ, cho đến lúc tôi mượn xác hoàn hồn.
Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp, chính là “Vương thấy vương”. Băng Ngọc và Kỳ Tử Hi đều sẽ bước lên ngôi vị hoàng đế. Mà Ngải Nguyệt, chuẩn xác mà nói là Nguyệt Liên Ba, nàng và Long Thiên Ngọc vốn dĩ có hôn ước từ trước! Ta viết có quá phức tạp hay không?