Sửu Cô Nương

Chương 63



Vừa bước vào cửa tẩm cung đã nghe từng tiếng lách cách lang cang từ trong vọng tới. Sau đó lại có ba bốn cung nữ vội vã chạy ra, vẻ mặt ai nấy đều hoảng sợ.

“Chuyện gì xảy ra?” Tôi ngăn một người lại muốn hỏi thăm tình hình bên trong.

“Bệ hạ tỉnh lại, Trúc vương căn dặn hầu hạ bệ hạ dùng bữa nhưng mà bệ hạ…..” Cung nữ tuổi còn khó nhỏ, vẻ mặt ủy khuất trả lời.

“Ngươi đi chuẩn bị lại một phần thức ăn mang tới đây.” Tôi hít sâu một hơi, đi vào bên trong. Trên mặt đất vươn vãi đầy mảnh vỡ, Thúy Trúc nghiêm mặt ánh mắt đề phòng nhìn Băng Ngọc.

“Lại tái phát?” Tôi bước nhẹ đi tới gần bên Thúy Trúc, nhẹ giọng hỏi.

“Nhìn không giống.” Thúy Trúc nghi hoặc lắc đầu, ánh mắt tò mò, cậu nhóc trả lời nghi vấn của tôi.

“Các ngươi đang nói gì?” Bình thường giống như tượng gỗ nay Băng Ngọc đột nhiên nói chuyện.

Tôi và Thúy Trúc bị giọng nói của Nàng làm giật mình, không hẹn cả hai đồng thời lắc đầu.

“Không nói gì cả. Bệ hạ cảm thấy trong người thế nào?” Thúy Trúc cẩn thận dò hỏi.

“Đi ra ngoài.” Băng Ngọc lên tiếng đuổi người.

“Vâng ạ.” Thúy Trúc kéo tôi cùng đi ra ngoài.

“Đệ kéo muội ấy làm gì? Nguyệt Nhi ở lại.” Những lời nói này của Băng Ngọc làm cho cả tôi và Thúy Trúc đều sừng sờ, đứng hình chẳng biết nên làm gì mới phải.

“Thúy Trúc, đừng nói là đệ lại bắt tay với tỷ ấy gạt tỷ một lần nữa nha.” Băng Ngọc trước mặt và Băng Ngọc trong đại điện biểu hiện khác nhau một trời mọt vực. điều này làm cho tôi không khỏi nghi ngờ đây chính là “Khổ nhục kế”.

“Có trời đất chứng giám, đệ là người như vậy sao?” Thúy Trúc trưng một bộ mặt thành khẩn nhất có thể.

Tôi trầm mặc k nói, chỉ chăm chú nhìn Thúy Trúc.

“Đệ thật sự cũng có lúc chú ý trước sau nhưng cũng không dùng việc này để lừa tỷ trở về đâu.” Thúy Trúc ngượng ngùng đỏ mặt, càng nói càng nhỏ.

“Haizz, Trúc Nhi ~ đệ cũng lưu lại đi.” Băng Ngọc vẫy vẫy tay, ý bảo cả hai chúng tôi ngồi xuống.

Tôi và Thúy Trúc ngồi xuống hai bên trái phải của Băng Ngọc, không khí có chút xấu hổ.

“Băng Ngọc.” Tôi gọi Nàng một tiếng.

“Giống như một giấc mộng, trong mộng ta đã làm một chuyện cực kì đáng sợ. Sau đó ta tìm không thấy muội. Nguyệt Nhi ~ ta không thấy muội, ta thật sự rất sợ hãi.” Băng Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay của bản thân, cả người hơi run.

“Băng Ngọc ~ muội không phải Nguyệt Liên Ba.” Nếu đã quyết định thì không được mềm lòng, tôi cắn răng nói thẳng.

“Nguyệt tỷ tỷ ~ đừng nói lung tung.” Thúy Trúc lập tức lên tiếng ngăn cản tôi. Cậu nhóc trừng mắt nhìn tôi rồi lại liếc nhìn Băng Ngọc. Tôi biết Thúy Trúc lo lắng lời nói của tôi sẽ kích nổ viên bom hẹn giờ giống như Băng Ngọc, nhưng tôi không thể lại che giấu nữa.

“Muội là Ngải Nguyệt. Không phải là Nguyệt Liên Ba, một cô gái chỉ biết vây quanh tỷ, vì tỷ mà sống. Muội có tư tưởng, có quyết định của bản thân, muội là một người độc lập. Băng Ngọc~ Người mà tỷ yêu, Nguyệt Liên Ba – cô ấy chết rồi!!” Tôi cố gắng lựa lời mà nói, thật sự chẳng thể quá rõ ràng rành mạch mọi chuyện, chỉ hi vọng Băng Ngọc có thể hiểu rõ một chút, tôi không phải Nguyệt Liên Ba của Nàng.

“Đã chết rồi sao?” Biểu cảm của Băng Ngọc biến đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Sợ Nàng làm bị thương chính mình, tôi nhanh chóng bẻ tay Nàng ra.

“Băng Ngọc ~ đừng như vậy.”

“Đúng vậy, Nguyệt Nhi của ta đã bị ta giết chết.” Băng Ngọc chua xót mỉm cười, buông lỏng nắm tay.

“Ta luôn hi vọng trong mắt muội ấy chỉ có duy nhất một mình ta, ta luôn cho rằng muội ấy là của ta. Nhưng muội ấy cứ hết lần này tới lần khác trốn thoát ta, làm ta mất đi lý trí. Vì sao phải chạy trốn, vì sao lại bỏ lại ta một mình??Rõ ràng đã đồng ý bên nhau mãi mãi rồi mà.” Băng Ngọc nhìn tôi, nước mắt lại rơi xuống ướt đẫm cả khuôn mặt. Thúy Trúc hoảng sợ, lấy khăn tay định thay Nàng lau nước mắt nhưng bị Băng Ngọc đẩy ra.

“Ta biết những điều ta làm làm Nguyệt Nhi không vui. Nhưng ta luôn nghĩ muội ấy phải nghe lời ta, không thể nói “Không”. Nhưng hiện tại nghĩ lại, ta tuy rằng yêu muội ấy nhưng trước giờ chưa từng bỏ đi cái giá của chủ nhân. Cứ coi muội ấy như kẻ hầu người hạ của bản thân, chưa từng suy nghĩ tới cảm nhận của muội ấy. Những chuyện sau đó lại càng đem muội ấy đẩy càng xa ta hơn. Cho đến cái ngày chính tay ta giết chết muội ấy.”

Băng Ngọc nói xong, nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa. Đôi mắt của Thúy Trúc cũng đỏ hoe, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng chẳng nói được thành câu chỉ than nhẹ một tiếng.

Trong lòng tôi cũng nhói đau, muốn giải thích, nhưng lại sợ biến khéo thành vụng, nói ra sai lại càng thêm sai. Thôi vậy, cứ để Nàng cho rằng như vậy cũng tốt, dù sao kết quả cũng không khác nhau là mấy.

“Bắt đầu từ giờ phút này, Băng Ngọc đã chết. Trẫm là Long Thiên Ngọc, là nữ vương của nước láng giềng.” Băng Ngọc mở to mắt, ánh mắt sáng trong, tỉnh táo.

“Mời bệ hạ dùng bữa.” Ngửi được hương lá sen quen thuộc, tôi đứng dậy đi ra ngoài.

Quả nhiên tiểu cung nữ lúc nãy đã quay lại, trên tay nàng còn bưng một chen cháo lá sen, vẻ mặt suy nghĩ có nên tiến vào không nhưng lại cũng sợ hãi không dám bước vào.

“Cho ta đi ~” Tôi vươn tay, muốn lấy chén cháo.

“Vẫn là để nô tỳ đem vào ạ!” Tiểu cung nữ do dự trong chốc lát lại rụt lùi.

“Không cần, ngươi đi đi!” Tôi nhận lấy chén cháo, nhìn nàng lui ra ngoài. Tiểu cung nữ này khá là lạ lùng.

Bưng chén cháo đi trở lại nội điện, chỉ thấy Băng Ngọc cau mày, Thúy Trúc nghẹn ngào, mặt đỏ bừng.

“Ta chỉ đi ra ngoài một chút, hai người lại làm sao vậy?” Tôi tò mò nhìn xem Thúy Trúc nhưng thật sự chẳng đoán được chút gì.

“Trẫm tứ hôn cho Trúc vương.” Trong mắt Băng Ngọc ánh lên ý cười, nhưng vẻ mặt chẳng chút thay đổi, cứ nhàn nhạt, lành lạnh.

“Bệ hạ ~ đệ là đệ đệ của người, đệ đệ ruột thịt!!” Thúy Trúc bất mãn kêu to, mặt càng đỏ hơn.

“Bởi vì đệ là đệ đệ ruột thịt của trậm, nên trẫm mới để Thải Vi đính hôn với đệ.” Băng Ngọc nhận lấy chén cháo, múc một muỗng, thổi nhẹ.

“Nguyệt tỷ tỷ ~ bệ hạ vẫn chưa hết bệnh, mấy lời này không tính.” Thúy Trúc quýnh lên, nói chuyện chẳng chút suy nghĩ.

“Bệnh của bệ hạ là tâm bệnh, hiện tại đã khỏi rồi.” tôi nhìn Băng Ngọc, Nàng chỉ lo uống cháo, không để ý đến chúng tôi.

“Ngon không? Hướng Diệu nấu cháo là ngon nhất.” Thời gian tôi dưỡng bệnh, Hướng Diệu đều tự mình xuống bếp nấu cháo lá sen cho tôi, mùi hương này đối với tôi rất quen thuộc.

“Nàng ta sẽ nấu caho1 cho bệ hạ à?” Thúy Trúc nhìn chén cháo nhỏ giọng hỏi, lại ngẩng đầu nhìn tôi.

“Tỷ ấy vẫn nhớ tình bạn cũ. Tỷ và tỷ ấy cùng nhau kết nghĩa kim lan.” Tôi biết Thúy Trúc nghĩ gì, nhanh chóng nói rõ mối quan hệ giữa tôi và Hướng Diệu.

“Nàng ta cũng thật sự…. Lúc đó đệ giúp nàng ta nói chuyện, cũng chỉ là muốn giúp tỷ giải quyết một mối họa.” Thúy trúc thở dài nói.

“Cháo này do Hướng Diệu nấu?” ngón tay của Băng Ngọc miết trên miệng chén, nhíu mày hỏi.

“Chắc là vậy!! Ngự trù trong cung không thể nào nấu thơm ngon như vậy.” Tôi do dự trả lời.

“Tới đòi nợ à? Haha ~” Băng Ngọc mỉm cười, một tia máu đen trào ra từ khóe miệng.

“Tại sao lại như vậy?” Tôi không dám tin, cháo này có độc.

“Chết tiệt.” Thúy Trúc nhanh chóng chạy như bay ra ngoài, tôi biết cậu nhóc chạy đi tìm Hướng Diệu.

“Muội yên tâm, Trúc Nhi rất hiểu chuyện. Chờ xem!” Băng Ngọc nhìn thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của tôi liền lên tiếng trấn an.

“Tỷ thấy trong người thế nào?” Tôi thấy Nàng nhíu mày càng lúc càng chặt, có vẻ độc tố rất lợi hại.

“Yên tâm.” Băng Ngọc nói xong hai chữ này liền nhắm mắt không hề mở miệng.

Tôi biết Nàng đang vận công ức chế độc tính, không dám mở miệng làm phiền tránh để Nàng phân tâm nên chỉ ngồi im chờ đợi.

Không biết qua bao lâu Thúy Trúc liền tóm Hướng Diệu trở về.

“Còn thất thần gì nữa, nhanh chóng bắt mạch cho bệ hạ.” Thúy Trúc đẩy Hướng Diệu một cái, vẻ mặt nôn nóng.

Hướng Diệu vốn muốn cãi lại nhưng nhìn thấy tình trạng của Băng Ngọc thì sắc mặt cũng thay đổi.

“Chuyện gì xảy ra?” Hướng Diệu kéo tay Băng Ngọc, cẩn thận bắt mạch cho Nàng.

“Uống xong chén cháo do ngươi nấu liền thành như vậy.” Thúy Trúc nhìn chén cháo trên bàn, vẻ mặt tối tăm.

“Hừ ~ Trúc Vương nói như vậy là nói ta hạ độc à?” Hướng Diệu hừ lạnh một tiếng, thu tay lại.

“Ta không có ngu tới vậy. Nếu như ngươi tưởng hạ độc, sẽ không cho bệ hạ dùng xoay trời chuyển đất.” Thúy Trúc thu hồi tấm mắt, nhìn Hướng Diệu nói.

“Đúng là ý trời. Nếu như không có viên xoay trời chuyển đất kia, giờ này chỉ có thay Nàng nhặt xác. Đáng tiếc, loại độc này ta giải không được.” Hướng Diệu liếc nhìn tôi, tiếp tục nói:

“Đây là bí dược mật truyền của hoàng thất nước Thiên Di, chỉ có hoàng đế mới có thuốc giải.”

Tất cả đều im lặng, trong phòng không chút tiếng động. Trừ Băng Ngọc đang nhắm mắt vận công, ánh mắt của hai người còn lại đều tập trung trên người của tôi.

<Kỳ Tử Hi ~ vì sao cậu không tin tớ?? Một hai phải dùng loại thủ đoạn này bức tớ trở về.>

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau thuộc về Tử Hi. Nhưng ta sẽ không đem Nguyệt Nhi đưa cho cô ta. Hơn nữa ở chương sau Tử Hi sẽ phạm một sai lầm hết sức trầm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.