Sửu Cô Nương

Chương 66



Nhẫn tâm dùng lực khớp hàm, tôi muốn cắn lưỡi kết thúc mọi chuyện, nhưng lại bị Kỳ Tử Hi nhìn thấu. Cô dùng tay bót chặt cằm của tôi, đem cằm tháo xuống.

“Muốn chết?” Kỳ Tử Hi nắm tóc tôi, kéo thẳng từ trên giường lôi thẳng xuống đất, một chân lại giẫm lên vết thương ở cổ tay. Tôi đau đớn ngất xỉu, tầm mắt tối tăm không chút giác quan.

Tới lúc tỉnh lại thì bản thân đang ở trên xe ngựa, bên cạnh chờ một tiểu nha hoàn, nhìn khá trẻ chắc khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Thấy tôi tỉnh, tiểu nha hoàn lập tức lại gần, nhẹ giọng hỏi.

“Người tỉnh rồi??”

“Ngươi là?” Theo bản năng muốn chống tay ngòi dậy, nhưng vừa cử động chỉ cảm giác đau buốt chạy dọc toàn thân. Cơ thể vừa mới ngồi dậy đã ngã ngược trở lại.

“Đừng cử động. Vết thương của người cần được chăm sóc một thời gian mới tốt được.” Tiểu nha hoàn nhanh chóng xem xét vết thương trên cổ tay tôi, thấy không chảy máu mới nhẹ nhàng thở ra.

“Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây??” Tôi ngoan ngoãn nằm xuống nhìn tấm mành cửa bị gió thổi phất phơ, như ẩn như hiện bóng dáng người đánh xe.

“Tiểu nữ là Mai Nhi. Chúng ta đang trên đường tới Định Nguyệt sơn trang. Chủ thượng đã dặn dò nhất định phải chăm sóc cho người thật tốt.” Tiểu nha hoàn nói tên nàng là Mai Nhi, sau đó lại vén mành lên nhìn ra bên ngoài rồi mới quay đầu trò chuyện với tôi.

“Định Nguyệt?”Tôi lẩm bẩm tự nói, nhìn chằm chằm vết thương ở cổ tay đã được băng bó tốt. Không phải muốn phế tôi sao? Sao còn giúp tôi băng bó vết thương. Ngực trái cũng không còn đau, đoán chừng cũng đã được sơ cứu băng bó lại rồi.

<Kỳ Tử Hi, rốt cuộc cậu muốn gì?>

“Đúng vậy!! Định Nguyệt. Chủ thượng nói nơi đó được chuẩn bị cho một vị khách quan trọng. Ai nha ~ tiểu nữ thật lắm miệng.” Mai Nhi thè lưỡi, lại nhìn ra bên ngoài.

“Ngươi đang nhìn gì?” Tôi thấy nàng thất thần, giống như bên ngoài có gì đó cần chú ý.

“Không có gì. Người ngủ thêm một lát đi.” Mai Nhi vỗ vai người đánh xe ngựa, người đó cũng không quay đầu chỉ là thúc roi đánh trên lưng ngựa càng mạnh hơn, xe ngựa lao đi vun vút.

Mai Nhi buông mành xe xuống, quay đầu cười nói:

“Bên ngoài có chó hoang đuổi theo, thật đáng ghét.!!”

“Chó hoang??” Tôi nhíu mày, tiểu cô nương này thật sự không đơn giản. Ban ngày ban mặt sao lại có chó hoang chứ?? Trợn mặt nói đôi. Chỉ sợ là ai đó đang đuổi theo chúng tôi thôi.

“Đúng vậy, không nhanh thì muộn cũng nên diệt trừ, chứ không lại thêm phiền.” Mai Nhi bỉu môi, vẻ mặt nghịch ngợm.

Tôi cũng bị lời nói của nàng làm giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng, chợt nhớ tới Tiểu Hồng.

<Kỳ Tử Hi ~ để một người như vậy ở bên cạnh tôi, cậu muốn gì chứ??>

“Người nên ngủ thêm chút đi.” Xe ngựa dường như đụng trúng vật gì, xốc nảy một đoạn rồi mới dừng hẳn lại. Ánh mắt Mai Nhi thật buồn, nàng duỗi tay điểm huyệt ngủ của tôi. Trước khi đi gặp Chu Công đánh cờ, dường như tôi nghe thấy giọng nói của Băng Ngọc.

Lúc tôi tỉnh lại, xe ngựa vẫn đang đứng yên như cũ, chẳng hề di chuyển thêm một chút nào. Gió thổi lay động mành tre mang theo mùi máu tanh nồng nạc khoang mũi. Tôi giật mình cố gắng dùng khủy tay chống cả người dựa vào vách xe ngựa. vén mành tre nhìn ra bên ngoài.

Trên mặt đất nằm xiu vẹo mười thi thể, đầu lìa khỏi thân, máu loãng thấm vào bùn đất kết thành từng khối đỏ ghê người. Không biết người đánh xe đã đi đâu, Mai Nhi cầm một thanh loan đao có hình dáng rất lạ đang đánh nhau với một ai đó. Người kia giống như một tượng người làm từ băng, không khí xung quanh lạnh lẽo cô tịch, hàn khí làm cho người khác không dám đến gần. Mắt phượng mỹ lệ, hơi giơ lên, cuồng vọng tự tại. Khóe miệng mỉm cười nhưng làm người đối diện sợ hãi thầm than. Áo trắng nhiễm màu máu đỏ, như anh đào nở rộ trong tuyết trắng, quỷ dị tàn khốc nhưng lại đẹp mê hồn.

“Chủ thưởng thật không có đoán sai, ngươi vẫn tới.” Mai Nhi nắm chặt loan đao, khẩn trương đề phòng.

“Giao người ra đây.” Người tới là Băng Ngọc.

“Chủ thượng căn dặn. Người có thể đưa nhưng chỉ có thể đưa người chết.” Mai Nhi vừa nói xong lặp tức xoay người đánh úp về phía tôi.

Một kẻ tàn phế như tôi, ngực trái bị thương, nội lực bị phong bế, muốn né tránh thật sự vô cùng khó khăn. Dù chậm nhưng cũng không phải không thể, loan đao xẹt qua ngực, cắt đứt quần áo bên ngoài.

Băng Ngọc từ phía sau đánh một chưởng vào lưng của Mai Nhi. Mai Nhi không né, thuận thế đánh ngược một đao muốn tấn công Băng Ngọc. Vừa thấy tình hình không tốt, trong lòng gấp gáp cũng chẳng thể cử động hai tay tôi chỉ đành dùng sức vứt một chiếc giày đánh thẳng về phía loan đao của Mai Nhi. Trò khôi hài của tôi dù chẳng chính xác tý nào nhưng cũng giúp Băng Ngọc tránh thoát một đao.

“Muội quậy cái gì chứ?” Băng Ngọc lạnh lùng la tôi, mắt phượng liếc nhìn nơi ngực trái của tôi, sắc mặt tối sầm.

Làm việc tốt còn bị la, đúng là chó cắn Lữ Động Tân ~ tôi cúi đầu nhỏ giọng thở dài, lại nhìn thấy thấy mảnh vai băng bó cũng bị cắt dứt để lộ vết thương ghê người ở bên trong. Chợt nghĩ Băng Ngọc cũng nhìn thấy chăng.. Vội ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Băng Ngọc đang đánh nhau với Mai Nhi, cả hai khó phân thắng bại. Tôi cũng không dám lên tiếng, sợ làm Nàng không tập trung, đành chỉ im lặng nhìn theo.

“Là ai làm?” Băng Ngọc dần dần chiếm thượng phong. Hô hấp của Mai Nhi càng lúc càng dồn dập.

“Không phải vì trộm thuốc giải cho ngươi thì sao lại bị thương chứ. Tất cả đều vì ngươi mà có.” Ánh mắt Mai Nhi đầy gian xảo, dùng ngôn ngữ đả kích Băng Ngọc.

“Không có. ~ Băng Ngọc, tỷ đừng nghe nàng.” Tôi thấy vẻ mặt mờ mịt tự trách của băng Ngọc, nghĩ thầm không xong, nhanh chóng lên tiếng giải thích.

“ Đúng rồi ~ không cần nghe ta. Nhìn thấy vết thương ở ngực trái không? Đó là vì nàng không muốn làm Nguyệt Liên Ba nữa.” Mai Nhi nhìn vẻ mặt của Băng Ngọc, càng đổ dầu thêm lửa:

“Không có hình xăm kim phượng, trên đời sẽ không có Nguyệt Liên Ba.”

“Muội hận ta tới vậy sao? Hận tới nỗi cam chịu tổn thương bản thân mình cũng muốn xóa đi hình xăm đó. Hay là nói, muội không cần thân phận Nguyệt Liên Ba này??” Ánh mắt của Băng Ngọc đau xót nhìn tôi, giọng nói của Nàng khàn đặc, cổ họng nghẹn lại, khóe mắt đỏ tươi như máu, nỗi đau bị áp thật sâu nhưng vẫn trào ra.

“Nếu tỷ tới đây vì cứu Nguyệt Liên Ba. Tỷ đi đi!” Tôi mệt, rất mệt. Nàng không phải vì tôi mà đến. Tôi cũng không cần làm người thay thế. Tôi là Ngải Nguyệt.!!!

Tác giả có lời muốn nói: cuối cùng Băng Ngọc cũng lên sân khấu lại rồi ~~ nhưng chương sau, Tử Hi cũng sẽ lên sân khấu. Sau đó, Hướng Diệu cũng sẽ nhảy ra. Sau đó, chính là kết cục ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.