Sửu Hoàng

Chương 27



Thắng đế cả kinh, giật mình tỉnh giấc.

Ngài tịnh không phải là hoàng đế giác quan nhạy bén, cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm dẫn binh đánh trận, nhưng sự cảnh giác không thua bất luận một tướng quân nào nơi sa trường. Đây có thể nói là bẩm sinh, cũng có thể nói cố ý bồi dưỡng sau này, mặc kệ làm sao, sự cảnh giác ấy đã cứu ngài rất nhiều lần.

Lần này thì sao? Liệu có kịp không?

Thắng đế đẩy chăn ngồi dậy, có dự cảm nhìn về phía cách đó không xa sa trướng.

Tiểu thái giám đang trông chừng nghe được động tĩnh, ở bên ngoài sa trướng nhỏ giọng hỏi một tiếng - “Hoàng thượng, ngài muốn khởi dạ?” (tiểu đêm)

Thắng đế trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: “Ngươi đi xem ngoài cửa có thị vệ hay không.”

Tiểu thái giám khó hiểu, bọn thị vệ thế nào không thủ ở ngoài cửa? Nhưng vẫn cứ y lời mở đại môn.

“Rầm.” Có cái gì đó ngã xuống.

Gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào khiến màn rung lên từng hồi, rồi rơi xuống đất.

“Phụ hoàng, nhi thần thỉnh an người.”

Nằm trên mặt đất là hơn mười thi thể, chứng tỏ ngay chỗ này vừa mới trải qua một hồi bác đấu sinh tử.

Hai gã ám vệ Thắng đế lưu ở bên người làm thiếp thân bảo hộ đã chết, Hoàng Phủ Cẩn cũng đã phải trả một cái giá vô cùng, hao phí một số tiền rất lớn để mời hai sát thủ đến giao chuyện ở đây cho chúng.

Hoàng Phủ Cẩn đứng ở đầu giường Thắng đế, tay nâng hảo thánh chỉ đã chuẩn bị trước, khom lưng khẩn cầu phụ hoàng hắn đóng ngọc tỷ đại ấn lên.

Thắng đế không nhìn hắn, mà là đem ánh mắt hướng ra phía bên ngoài. Đường nhìn trong sa trướng đã bị một người cao cao che lấp liền vén lên, vắt sang hai bên, thấy đại môn mở rộng, bên ngoài đông nghịt một mảnh.

“Dương Hiểu đâu?”

“Dương đô úy đã bị Đào tướng quân tạm giam.” Hoàng Phủ Cẩn kính cẩn trả lời. Hắn cũng không muốn đi tới bước này, nhưng tình thế không do người chọn.

“Đào Chính Cương? Trẫm tưởng ngươi và lão tứ đã không nhìn mặt nhau, nguyên lai các ngươi chỉ làm màu cho trẫm xem.” Thắng đế mặc dù địa vị nhược thế nhưng đế uy vẫn tồn tại.

“Chúng nhi thần cũng chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.”

“Tương kế tựu kế? Lão tứ nói gì với ngươi? Phải nói trẫm bắt Diệp Chiêm, hảo gây xích mích quan hệ giữa ngươi và hắn đúng không?”

Hoàng Phủ Cẩn không trả lời.

“Ngu muội! Ngươi vốn là người thông minh, lanh lợi, thế nào lại làm một chuyện như vậy?” Thắng đế cười nhạo nhi tử của mình.

“Bởi vì nhi thần cũng cần một người hợp tác để mượn cớ.” Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên trả lời.

Thắng đế cười nhạo, “Ngươi đây chắc chắn là dữ hổ mưu bì**.” (chơi với người xấu uổng phí tâm cơ)

“Người có cho rằng nhi thần chính là bị bức vào đường tử mới làm ra chuyện này.”

“Trẫm hình như không có bức ngươi đến đường này a?”

Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, đi qua đệ nhất tọa vị trong cung, mỉm cười. “Nhi thần chỉ là không muốn đem ngôi vị hoàng đế này nhượng cho kẻ khác. Mà phụ hoàng tựa hồ không có ý định giao ngôi vị hoàng đế truyền cho nhi thần, sở dĩ vậy nên nhi thần chỉ có thể tự mình nghĩ cách đoạt lấy.”

“Ngươi không sợ bêu danh thiên cổ ?”

“Vì thế thánh chỉ đã mở, mời phụ hoàng đóng ngự ấn tại đây. Coi như nhi thần đã khổ cực nhiều năm qua, phụ hoàng ban thưởng cho nhi thần a.”

Thắng đế trầm mặc hồi lâu. “Lão tứ hiện tại e rằng không còn sống, Lưu nhi đâu?”

“Người nói Ngũ đệ sao? Phụ hoàng yên tâm, người thương yêu Ngũ đệ như thế, nhi thần sao có thể nhẫn tâm không tiễn Ngũ đệ đi làm bạn với người?”

Trái tim Thắng đế bị bóp nghẹt một cái, ngài chậm rãi ngẩng đầu lên, rốt cục nhìn thẳng vào nhị tử trước mặt , một chữ không dừng lại, nói: “Ngươi vì sao lại cho rằng trẫm nhất định sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi?”

“Cái này đương nhiên là bởi vì…Dẫn vào!” Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên xoay người quát kẻ bên ngoài.

Bốn gã binh sĩ áp giải một cung trang nữ tử đi vào.

“Hoàng thượng!” Nữ tử kêu lên sợ hãi, bổ nhào từng bước nhưng lập tức dừng lại, cắn chặt môi. Ở đây xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.

Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt ra hiệu phía sau, một thị vệ rút ra bảo kiếm kề cổ cung trang nữ tử.

“Làm càn! Buông Dương Chiêu Dung ra.” Thắng đế tức giận quát mắng.

Hoàng Phủ Cẩn đem thánh chỉ đã hảo chuẩn bị trước đưa đến trước mặt ngài.

“Ngươi cho rằng trẫm đóng ân ngọc tỷ xong là ngươi có thể trở thành hoàng đế? Hoang đường!”

Hoàng Phủ Cẩn khoát tay, thị vệ cầm kiếm nhẹ nhàng cứa một chút, chiếc cổ trắng như tuyết của Dương Chiêu Cung tức thì chảy máu.

“A a!” Dương Chiêu Dung phát ra tiếng kêu sợ hãi.

“Dừng tay!” Thắng đế sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, thân thể cũng vì thế mà hơi nhào lên.

Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt rất kỳ quái, thoạt nhìn thậm chí so với Thắng đế còn tái hơn.

“Nếu như không phải lão tứ nhắc nhở ta, nhi thần vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới phụ hoàng nguyên lai thật tình muốn bảo vệ nữ nhân này. Chính là nàng sao? Nàng là nữ nhân người yêu nhất? Thương cảm cho mẫu thân của ta, thương cảm cho mẫu thân chúng nhi thần, các nàng tranh đấu suốt đời đều không coi đây là địch thủ lớn nhất, càng không ngờ vị Dương Chiêu Dung tầm thường này, cũng là người nhận ít ân sủng nhất, mới đích thực là người phụ hoàng yêu thương.”

“Phụ hoàng, người gần như thành công rồi, người bảo hộ nữ nhân mình yêu nhất, còn bảo hộ con trai của nàng ta, thậm chí còn muốn đem hoàng vị truyền cho hắn. Thực sự, người thiếu chút nữa đã thành công.”

Hoàng Phủ Cẩn đang cười, nhưng nhãn thần hắn khá đau thương.

“Đều là nhi tử của người,vì sao khác biệt nhiều như vậy? Ta vẫn luôn nỗ lực, so với bất luận kẻ nào đều nỗ lực hơn, vì sao người không nhìn thấy? Người nghĩ Ngũ đệ so với ta có thể trở thành một hảo hoàng đế hơn sao?Ngoại trừ việc nhi thần không phải do nữ nhân này sinh ra, có chỗ nào không bằng hắn?”

Thắng đế không có trả lời hắn. Ngài là một hoàng đế, nhưng đồng thời cũng là một con người. Là người thì sẽ có tư tâm, ngài suy cho cùng chỉ muốn lưu lại điều tốt nhất cho người mình yêu, cùng người mình yêu sinh một hài tử. Đây là thứ ngài nợ bọn họ . Lão ngũ cũng không khác biệt lắm so với các hoàng tử kia, chỉ cần có trung thần, lương tương phụ tá, trở thành thủ thành chi đế (vua bảo vệ đất nước) tuyệt không thành vấn đề.

Ngài cũng từng suy xét muốn chọn ra trong các hài tử một người thừa kế tối thích hợp với ngôi vị hoàng đế Đại Á . Thế nhưng…

Lão lục mất sớm, lão tứ mạo xấu không được lòng ngài, không đáng nghĩ. Còn lại mấy người :

Lão đại bảo thủ lại háo sắc, không nghe được những lời trung ngôn nghịch nhĩ.

Lão tam hảo đại hỉ công (thích làm việc lớn, hám công to), thế lực mẫu gia phía sau quá lớn, tương lai khó tránh khỏi tình trạng ngoại thích (đàng ngoại) chuyên quyền.

Lão nhị ưu tú nhất trong mấy người hài tử, vô luận là khí chất bên ngoài hay học thức mưu kế; muốn có tâm ngoan sẽ có tâm ngoan, muốn thủ đoạn sẽ thủ đoạn, nguyên là người thừa kế tối lý tưởng hoàng vị . Nhưng thứ phá hư chuyện tốt của hắn chính là quá tâm ngoan.

Thắng đế hiểu rất rõ, nếu như Hoàng Phủ Cẩn kế vị, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có thể uy hiếp đế vị hắn tồn tại sau này. Mà thực lực hiện tại của sửu tứ Hoàng Phủ Kiệt ngay cả ngài cũng nhìn không thấu, nói cách khác, đến lúc đó người đầu tiên đứng mũi chịu sào mất đi tính mệnh rất có khả năng chính là hài tử ngài thương yêu nhất – Hoàng Phủ Lưu.

Ngài nhất định phải bảo trụ Dương Chiêu Dung và hài tử của họ.

Nếu như cần nối dõi tông đường thì đã có lão ngũ, lão thất là đủ rồi. Còn lại lão nhị và lão tứ, ngài vốn muốn chờ cục diện bọn họ đến hồi lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt), sau đó mới nhượng lão ngũ tới thu dọn tàn cục, sau cùng có thể danh chính ngôn thuận đem đế vị truyền cho lão ngũ.

Nhưng hiện tại toàn bộ kế hoạch đảo lộn, rốt cuộc ngài đã lộ ra sơ hở chỗ nào?

Lão nhị nói chính lão tứ nhắc nhở hắn, sửu tứ này… lẽ nào mới là người có ảnh hưởng lớn nhất?

Trẫm có đúng là đã phạm phải một sai lầm cực lớn?

Phía sau lưng đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Thắng đế ánh mắt biểu cảm quay đầu hướng Dương Chiêu Dung, nhãn thần nguyên bản sắc bén nhất thời trở nên nhu hòa. Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ cứu nàng.

Nhưng Dương Chiêu Dung tựa hồ lý giải sai ý tứ của ngài.

“Hoàng thượng, thần thiếp có thể cùng người làm bạn hơn hai mươi năm, thần thiếp đã có phúc. Thắng, nguyện kiếp sau…” Phun ra cái tên mà nàng cho rằng cả đời này không thể gọi trước mặt người khác, Dương Chiêu Dung qua tuổi bốn mươi nhưng phong vận vẫn phảng phất, nhìn Hoàng Phủ Thắng mỉm cười, nhắm mắt lại tự nguyện đưa cổ hướng lưỡi kiếm.

“Không ──! Viện nhi!” Thắng đế đại bi, thân thể ốm yếu cũng không biết từ đâu sinh ra một sức mạnh phi thường, thoáng cái đã đẩy ra Hoàng Phủ Cẩn ra.

“Keng!”

Một đạo bóng đen hiện lên, bảo kiếm kề trên cổ Dương Chiêu Dung rơi xuống đất. Không đợi mọi người ở đây có phản ứng , Dương Chiêu Dung đang chuẩn bị tự sát ngã vào trong ngực một thái giám.

“Phụ hoàng, nhi thần cứu giá chậm trễ!”

Một lưỡi kiếm sắc bén gác trên cổ thuộc hạ tâm phú mà Hoàng Phủ Cẩn mang đến, trong nháy mắt, thế cục biến đổi.

Xảy ra chuyện gì? Sửu tứ vẫn còn sống?

Hoàng Phủ Cẩn nhìn Hoàng Phủ Kiệt xuất hiện trong nháy mắt, đã biết mọi hy vọng đều mất hết.

Cả đời đả nhạn, tối hậu lại bị nhạn mổ mù mắt . Cả đời y mưu tính không kể hết, sau cùng tự bước vào cái thòng lọng kẻ khác giăng ra. Hiển nhiên đây là cái tròng dành riêng cho mình y.

Kế hoạch lớn của Huệ vương phút chốc tan tành, vẻ mặt dữ tợn những vẫn nỗ lực bảo trì gương mặt tối hoàn mỹ, tư thái tối ưu nhã , mỉm cười với huynh đệ nói: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, tứ đệ, tâm can ngươi thật thâm sâu khó dò. Ngu huynh bội phục.”

“Không dám, nếu như không phải ngu đệ có chút năng lực tự bảo vệ mình, hiện tại đại khái cũng phơi thây vương phủ giống lão ngũ.”

“Ngươi nói cái gì? ! Lưu nhi hắn…” Thắng đế mặc dù có thể đoán ra kết cục Hoàng Phủ Lưu, nhưng chung quy vẫn le lói tia hy vọng, thị vệ lợi hại nhất bên người ngài đều phái đến cho hắn. Hiện tại hy vọng bị đập vỡ, ngài ngay cả liếc mắt nhìn Dương Chiêu Dung cũng không dám. Tinh thần già đi đến hơn mười tuổi.

“Lưu nhi? Ngươi nói Lưu nhi của ta làm sao vậy? Không… Ta không tin… Ta không tin… Không ──!” Mẫu thân Ngũ hoàng tử Dương Chiêu Dung cực độ thương tâm ngất đi trong lòng Trương Bình.

“Trương công công thân thủ bất phàm, bản vương cô lậu quả văn (thiển cận, nông cạn) rồi.” Hoàng Phủ Cẩn phiêu nhãn nhìn Trương Bình. Hắn mặc dù không hiểu võ công, nhưng vừa nhìn Trương Bình xông vào cung điện, đánh rớt bào kiếm trong tay thị vệ , cho đến tận lúc cướp Dương Chiêu Dung đỡ trong lòng, mọi người mới có phản ứng, xem tốc độ và thân thủ người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một thái giám bình thường.

A, đối với sửu tứ, hắn đúng là đã nhận định sai rồi chăng?

Trương Bình giả ngốc, cúi đầu không nói.

Hoàng Phủ Kiệt mỉm cười, đáng tiếc dáng tươi cười của hắn cho dù ai nhìn cũng đều thấy có vẻ vô cùng âm trầm, “Nhị ca, ngươi phạm tội đại nghịch bất đạo, hiện giờ chỉ có cách sớm thúc thủ chịu trói, thỉnh cầu phụ hoàng tha thứ a.”

Hoàng Phủ Cẩn thẳng lưng, yên lặng đứng thẳng nhìn bốn phía chung quanh, vẻ tươi cười trên mặt càng thâm khắc.

Trương Bình trong ngực bỗng nhiên có điểm bi ai, vị nhị hoàng tử này chi lan ngọc thụ (tài giỏi, đức tốt), lại thêm có tâm linh động, danh tiếng cũng không nhỏ, lại có một ban tâm phúc thuộc hạ chi trì, nghĩ sao cũng đều không nên rơi vào kết cục như vậy. Tư tâm mà nói, y cũng không hy vọng hắn chết.

Thế nhưng, y cũng biết nếu như nhượng Huệ vương tiếp tục sống sót, như vậy chẳng khác nào chôn một tai họa ngầm cho Vương gia y. Thành vương bại khấu (được làm vua thua làm giặc), cũng chỉ có thể tiếp nhận kết cục như vậy . Trương Bình y nếu đã quyết làm bạn với Hoàng Phủ Kiệt cả cuộc đời này, y phải tiếp thu những chuyện như thế phát sinh bên người, mặc kệ y có nguyện ý chứng kiến hay không.

“Diệp Chiêm đâu? Hắn hiện tại còn sống không?”

“A? Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên hắn.” Hoàng Phủ Kiệt cười nhạo.

Thắng đế ở một bên tĩnh quan xem tình thế phát triển, trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ nguyên lai người này cũng là con của ngài. Không nhìn tướng mạo hắn,chỉ nhìn thần thái hắn, thậm chí ngữ khí lúc hắn nói đều có thể nhìn thấy cái bóng của phụ thân ngài bên trong.

“Hắn không chết?” Hoàng Phủ Cẩn trong mắt toả ra một tia sáng mừng rõ

“Hắn làm việc cho ta , ta thế nào có thể nhượng hắn chết?”

Trương Bình đầu càng cúi thấp, người này hôm nay xem ra đã có chủ ý muốn vị đai nhân vật kia tức chết.

“Ta không tin Diệp Chiêm phản bội ta.”

Hoàng Phủ Kiệt tựa hồ ngay cả chế nhạo cũng lười, phất tay ra hiệu cho người tới bắt Huệ vương.

Bốn gã sĩ binh như lang tự hổ tiến lên giữ lấy y, thân là văn nhược thư sinh, Huệ vương sao có thể chống lại.

“Làm càn! Buông bản vương ra. Hoàng Phủ Kiệt, ngươi không cần phải nhượng những tên võ phu này đến vũ nhục ta!”

Vật lộn một hồi, Huệ vương đến mũ quan buộc trên đầu cũng rớt xuống, y bào cũng bị kéo nhàu, từ chỗ cao cao tại thượng trở nên thảm hại khó coi.

“Dẫn đi!” Hoàng Phủ Kiệt ánh mắt hàn lãnh, khóe miệng hàm chứa cười nhạo, ngữ khí càng không mang theo một chút thân tình.

“Rõ!”

"Hoàng Phủ Kiệt , ngươi mới chính là lang tử dã tâm!! (lòng lang dạ thú). Ngươi mặt ngoài giả ý cùng ta hợp tác, nhưng âm thầm trải đường cho mình. Hành động hôm nay chắc chắn người đã trù tính từ lâu a! Ha ha, phụ hoàng, người nhìn đi, đây là con của người, sửu tứ! Chính là sửu tứ a! Đến ta mà cũng bại vì người? Ta đã bại trong tay ngươi!” Hoàng Phủ Cẩn điên cuồng cười to.

Binh sĩ áp giải hắn chịu không nổi tiếng cười, dùng chuôi kiếm đập lên đầu hắn một cái. Hoàng Phủ Cẩn kêu thảm một tiếng, tiếng cười đứt quãng. Binh sĩ giơ tay, còn muốn cho hắn thêm một cú.

“Dừng tay!” Thắng đế vẫn còn mệt mỏi ngồi trên giường gầm lên một tiếng.

Dư uy vẫn còn, tên binh sĩ kia lập tức thu tay, liền nhìn sang bóng lưng cao lớn đang đứng.

“Dù hắn làm ra nhiều chuyện sai trái thì vẫn là hoàng tử. Ngươi không thể vũ nhục hắn như vậy!”

“Cần tuẩn ý chỉ phụ hoàng.” Hoàng Phủ Kiệt đối với vị phụ hoàng này vẫn duy trì thái độ cung kính, quay đầu lại phân phó :”Các người giam Huệ vương phạm tội đại nghịch bất đạo vào thiên lao, không được chậm trễ.”

Dừng một chút, Hoàng Phủ Kiệt nhìn huynh trưởng, ánh mắt mang theo tiếu ý nói : “Bất quá nếu như hắn nói năng bậy bạ, bản vương cho phép các ngươi vả miệng hắn. Dẫn đi a.”

“Rõ!”

“Hoàng Phủ Kiệt ──!” Đường đường là Huệ vương phải chịu nhục nhã như vật, chỉ hận không thể đâm chết kẻ kia tại chỗ. Hắn muốn duy trì tôn nghiêm hoàng tử, tự đi bằng hai chân mình. Nhưng mẫy tên sĩ binh áp chế hắn tựa hồ cố ý nhục mạ hắn, túm lấy mối buộc dây trói, kéo cánh tay hắn đi thẳng một mạch từ trong hoàng cung đến thiên lao.

Dọc theo đường đi, bao nhiêu người nhìn tận mắt bộ dạng khó coi, trò hề của hắn, dọc đường đi, bao nhiêu người trong mắt toát ra tia kinh ngạc và cười nhạo. Thương cảm cho Hoàng Phủ Cẩn một đời phong lưu, nhưng chỉ trong một đoạn đường ngắn, hắn đã bị dằn vặt chỉ còn là cái xác vô hồn.

Mà trong hoàng cung, sự biến đổi vẫn đang tiến hành.

“Phụ hoàng, thỉnh người nén bi thương.”

Thắng đế ngẩng đầu, nhìn thân ảnh cao lớn dị nhân của sửu tử. Mắt nhìn người đâu phải chỉ mình lão nhị mới có, ngài làm phụ hoàng làm sao không thấy rõ.

Đến khi bừng tỉnh, ngài chỉ còn lại hai nhi tử. Nếu như ngài còn có thể tiếp tục ngồi trên đế vị thì còn có thể có thêm nhi tử khác, ngài có thể lại bồi dường ra một người thừa kế mà ngài hài lòng. Nhưng hiển nhiên giờ ngài đã không còn cơ hội này.

Một đời đế hoàng chỉ yêu thương một nữ nhân, trong lòng ngài mơ hồ đau thương. Trẫm không hảo bảo vệ được nàng, không hảo bảo vệ được nhi tử của chúng ta.

“Truyền tể tướng, Dụ vương, Đại lý tự khanh, Trung thư xá nhân.”

“Khởi bẩm phụ hoàng, các vị đại nhân đêm qua say rượu, sợ rằng bọn họ vẫn chưa tỉnh. Về phần Dụ vương, lão nhân gia tuổi tác đã lớn, nếu như phụ hoàng có việc phân phó, nhi thần có thể thay người truyền lại.”

Thắng đế nhìn xung quanh một vòng, khẽ thở dài, tình thế không chừa cho ngài một đường quay lại.

“Bệ hạ có chỉ, truyềnTrung thư xá nhân yết kiến.” Trương Bình quay ra hô lớn một tiếng.

Hoàng Phủ Kiệt phất tay ra hiệu, toàn bộ thuộc hạ liên can trừ Trương Bình

đều rời đi.

Trương Bình cẩn thận đặt Dương Chiêu Dung trong lòng y nằm lên giường êm ái, đi đến bên Hoàng Phủ Kiệt đứng sau hắn. Để đảm bảo nàng không tỉnh lại bất chợt, y thuận tiện điểm thụy huyệt của nàng.

“Cẩn nhi đa mưu túc trí, tâm tư cẩn trọng, muốn mượn đao giết người. Đáng tiếc hắn thông minh một đời cuối cùng bị kẻ tinh khôn hơn lường gạt, trái lại còn chết trong đao kẻ khác.” Thắng đế biểu tình thất vọng, giọng nói toát ra ý tứ Huệ vương không xứng đáng.

Hoàng Phủ Kiệt mí mắt cụp xuống, lông mi dày rậm, ánh mắt thâm thúy, phảng phất âm ảnh.

“Những cái này đều do mẫu phi ngươi dạy sao?”

Hoàng Phủ Kiệt thiếu chút nữa bật cười, trong lòng bi ai càng sâu sắc. Phẫn hận sao? Có gì để hảo hận đây? Trương Bình nói không sai, những người này căn bản là không đáng để hắn hận.

Có ái mới có hận, vô ái sao hận? Chẳng qua không đáng để nghĩ đến mà thôi, bản thân từng có khát vọng thể hiện tài cán trước mặt người kia, muốn ngài làm chỗ dựa, có thể yêu thương hắn, từ yêu thương sẽ dẫn hắn thoát ra khỏi tất cả khi dễ và ngược đãi. Nhưng cuối cùng hắn đạt được cái gì? Càng không cần phải nói hắn bị người ta dẫm nát dưới chân ra sao, suy cho cùng căn nguyên hình thành nên hắn bây giờ chính là nhờ người mà hắn gọi là phụ hoàng này tạo ra.

Phía sau ấm áp, một bàn tay rắn chắc ấm áp vuốt nhẹ lưng hắn.

Hoàng Phủ Kiệt khóe miệng nhếch lên, mỉm cười, lệ khí khiếp người dần dần nhạt đi.

Thắng đế ôm lấy ngực, trong nháy mắt vừa nãy, ngài dĩ nhiên cảm giác được sát khí sắc bén đến cực điểm, tỏa ra nồng đậm khiến toàn thân ngài phát lạnh.

Thế nhưng hiện tại… ? Thắng đế dừng ở khuôn mặt ma tính của nhi tử, vẻ tươi cười của hắn lúc này sao nhìn ôn nhu như vậy? Hắn đang suy nghĩ cái gì? Là ai khiến hắn lộ ra dáng cười đó?

Thắng đế khó hiểu, ngài không nhìn thấy Trương Bình ở phía sau lưng Hoàng Phủ Kiệt, dĩ nhiên cũng không thấy nhi tử của ngài đưa tay ra sau, nắm lấy những ngón tay người kia chơi đùa.

Thấy Hoàng Phủ Kiệt không trả lời vấn đề của mình, Thắng đế thở dài, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi chỉ lão nhân mới có.

“Ngươi phải đáp ứng trẫm, đối xử tử tế với thất đệ ngươi. Nó còn nhỏ, cái gì cũng đều không biết, cũng không là mối uy hiếp với ngươi. Mặt khác….” Vừa nghĩ bản thân không thể nhìn mặt ngũ tử lần cuối, tâm can không khỏi một trận co rút đau đớn.

“Phụ hoàng” Hoàng Phủ Kiệt mở miệng nói: “Nhi thần không chỉ đối xử tử tế với thất đệ, mà còn phụng dưỡng người bách niên, thậm chí nếu phụ hoàng có thể truyền ngôi thì nhi thần sẽ lập Dương Chiêu Dung làm hoàng thái hậu, để nàng bồi bên cạnh phụ hoàng.”

“Ngươi nói cái gì ?!” Không nghĩ Hoàng Phủ Kiệt sẽ nói ra những điều như thế, Thắng đế hiện tại tối không thể vứt bỏ nữ nhân kia, tuyệt muốn phó thác nàng.

“Nhi thần nói, nếu như nhi thần kế vị, Ngôn hoàng quý phi tất sẽ hiệp thế lộng quyền, ngoại thích thế đại, sợ rằng Đại Á hoàng triều sẽ rơi vào khốn cảnh bất ổn. Đến lúc đó nhi thần muốn bảo hộ ai, Ngôn hoàng quý phi cũng nhúng tay vào…..”

Thắng đế không đợi Hoàng Phủ Kiệt nói hết đã hiểu ý, huống chi ngài tuy có tư tâm nhưng không phải lão già hồ đồ, dĩ nhiên không muốn hoàng triều rơi vào tay ngoại thích.

“Nàng là thân sinh mẫu thân của ngươi.” Thắng đế trong đầu có cái gì vụt hiện lên, ngài vội nắm lấy điểm bất thường đó.

Hoàng Phủ Kiệt biểu tình nghiêm túc nói: “Đúng, nhưng ta lo lắng cho đại cục trước hết.”

Trương Bình ở phía sau chưa từng nghe điều đó.

“Ngươi thật nguyện lập Dương Chiêu Dung làm hoàng thái hậu?” Bỏ đi phần trái tim băng giá, Thắng đế khôi phục tinh thần rất nhanh, hỏi.

“Trương Bình.” Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên nhẹ giọng gọi.

Trương Bình đang nỗ lực đan cài những ngón tay thon dài của Hoàng Phủ Kiệt thành kết, nghe hắn gọi mình, không thể làm gì khác hơn là luyến tiếc buông mấy ngón tay tội nghiệp, từ phía sau hắn đi ra.

“Có nô tài.”

Hoàng Phủ Kiệt kéo y đến trước mặt, thuận tiện lồng những ngón tay vào nhau.

Hoàng Phủ Kiệt nhìn Trương Bình nghiêm mặt nói : “Ta nhất định sẽ lập Dương Chiêu Dung làm hoàng thái hậu.”

“A.” Trương Bình không lý giải nổi, ngươi nói điều đó với ta làm gì?

Thắng đế cũng không hiểu, ngươi lôi một thái giám đến trước mặt nói với y nhất định lập Dương Chiêu Dung làm hoàng thái hậu là hàm ý gì?

Hoàng Phủ Kiệt nói xong câu đó, càng kéo Trương Bình sát gần người mình, nói với Thắng đế : “Hiện người có thể yên tâm rồi a?”

Thắng đế, Trương Bình…

Thắng đế nhìn về phía người mặc y phục thái giám, Trương Bình.

“Y thực sự là thái giám?” Hiển nhiên Thắng đế đã không còn nhớ bên cạnh tứ tử có một thị nhân. Mà nhị nhân này năm xưa vì lời vàng ngọc của lão nhân ngài mà thiếu chút nữa chết trong thị giam hình phòng.

“Đúng.”

Thắng đế thật lâu không nói. Chính là ngài không biết có nên tin lời Hoàng Phủ Kiệt nói hay không? Chi bằng đổi cách, đánh cuộc một phen. Chỉ cần ngày hôm nay ngài sống sót, ngài sẽ có cơ hội thay đổi cục diện.

“Phụ hoàng, trời sáng rồi, lâm triều gần bắt đầu, nhi thần hộ tống phụ hoàng vào triều.”

“Thỉnh phụ hoàng nhớ kỹ, nếu như người không cẩn thận hạ sai ý chỉ, chỉ có một kết cục: nhi thần vẫn xưng đế như cũ, chỉ là trên lưng cõng theo một ít bêu danh mà thôi. Nhưng cũng không phải là vấn đề lớn, cái chính là sau khi người băng hà, Dương Chiêu Dung sẽ chôn táng theo người, thất đệ vô pháp nhìn thấy thái dương ngày mai, Dụ vương sẽ đồng hành với người, đại thần trong triều sẽ chết phân nửa a.”

“Ngươi uy hiếp trẫm?” Thắng đế tức giận đến run người. Ngài một đời cao cao tại thượng, có kẻ nào dám bất kính với ngài? Nhưng nhi tử của ngài vì ngôi vị hoàng đế mà ngày càng quá phận! Thắng đế run rẩy chỉ tay muốn mắng nghịch tử này, nhưng giận đến mức vô pháp phun ra một chữ.

Hoàng Phủ Kiệt nghiêm mặt nói: “Sao dám? Nhi thần chỉ là nói lên sự thật mà thôi. Đúng rồi, phụ hoàng, đợi lát nữa truyền ngọc tỷ cho nhi thần, thỉnh người nhớ đem hổ phù mà nhi thần giao lại lần trước cho người, nay trả lại cho nhi thần. Về phần Dụ vương, còn có binh quyền ở chỗ ngoại công của nhi thần, nhi thần tự có biện pháp khiến họ giao ra, cái này không cần phụ hoàng quan tâm.”

Thắng đế nộ cực công tâm, ôm ngực thở gấp.

Hoàng Phủ Kiệt nhìn phụ hoàng hắn, lộ ra vẻ thản nhiên, mỉm cười.

Trương Bình nhìn hai phụ tử kia, nghĩ đến phụ mẫu của mình, người nhà của y.

Sáu năm chinh chiến không gặp, thế những phụ thân vừa nhìn thấy y đứng trong sân đã nhận ra ngay lập tức, còn chưa đợi y mở miệng gọi thì phụ thân tựa như một tiểu hài tử phi đến, ôm lấy y mà gào khóc lớn. Sau lại nghe tiếng mẫu thân kiên quyết tách phụ thân ra khỏi y.

Náo nhiệt như trong ngày tết, ca ca tỷ tỷ bọn đệ đệ tất cả đều chạy tới, trong phòng thoáng cái đã chật ních chất tử chất nữ, ngoại sanh, ngoại sanh nữ y chưa từng gặp qua.

Cảm giác lạ lẫm biến mất rất nhanh, huynh đệ ngươi một quyền ta một quyền, cãi nhau ầm ĩ, thăm dò nội công đối phương. Hắc, chính là y lợi hại nhất!

Tâm hồn y thình lình bị người nọ lôi tuột xuống, “Cười ngây ngô thích thú cái gì? Nói cho ngươi biết, đừng hy vọng ta sẽ phong ngươi làm Đại tướng quân hay Vương gia nhàn tản gì gì đó, ngươi đến già vẫn chăm chỉ làm thiếp thân thi nhân a!”

Trương Bình cả người chấn nộ.. Hoàng Phủ Kiệt quay lại trừng y.

“Ngươi còn chưa lên làm hoàng đế a! Nói không chừng lão thiên gia nhìn ngươi không vừa mắt, lát nữa hoàng đế sẽ đổi cho người khác làm.”

“Có ngươi nói vậy a? Đừng động chạm vào bất hạnh của ta?"

“Động chạm thế nào? Cùng lắm thì ngươi theo ta về quê làm ruộng.”

“… Làm ruộng sao? Hình như cũng không tệ…” Hoàng Phủ Kiệt nghiêm túc suy nghĩ.

Trương Bình bắt đầu cao hứng, nói với hắn làm ruộng rất hảo, còn nói nếu như không sưu cao thuế nặng, có lão thiên gia hỗ trợ, cuộc sống tự canh tự túc kỳ thực rất mỹ hảo.

“Ta nghĩ, ta làm hoàng đế a. Nhượng kẻ khác làm, nếu hắn cố ý bắt ta nộp thuế nặng, ta sẽ đi giết hắn. Ngươi xem, phiền nhiễu rất nhiều, mệnh ta là làm hoàng đế.”

“Ngươi làm tốt, ngươi a! Còn mệnh hoàng đế gì chứ, ta không thấy mấy vị hoàng đế có kết cục tốt.”

Thắng đế ôm ngực nhìn hai người cãi nhau như hai tiểu nhi, kinh ngạc đến nỗi quên cả thở. Nếu thực có người dám nói với ngài như vậy, dù hắn có là ai, dù là Dương Chiêu Dung, ngài cũng tuyệt không dung tha đến tận giờ!

Trương Bình xuất thân là gì, y dám càn rỡ như vậy với một hoàng tử, tương lai là hoàng đế sao? Mà nhi tử của ngài một thân lệ khí (sát khí hung tàn) cũng cam lòng chịu đựng?

Ngay lúc Thắng đế chịu đủ đả kịch, rốt cuộc bên ngoài truyền đến thanh âm bẩm báo : “Trung thư xá nhân xin cầu kiến”

“Ha.” Hoàng Phủ Kiệt, Trương Bình hai người lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc.

Cuối tháng ba đầu tháng tư năm Trinh Thắng thứ hai mươi chín, Thắng đế lâm triều tuyên bố thoái vị, nhường ngôi cho Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt. Cũng hạ chỉ lệnh Ngôn hoàng quý phi dẫn đầu tất cả nhất phẩm phi tử, toàn bộ nhập am làm ni cô, vì ngài mà cầu phúc thiên hạ trăm năm sau, cả đời không được ly khai am ni một bước. Người nào bất tuân, phế phẩm tịch, biếm làm thứ dân, cả đời không được phép vào kinh.

Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Cẩn bức vua thoái vị, thí phụ sát đệ, thiên địa bất dung, hiện đưa vào thiên lao đãi thẩm, thuộc hạ liên quan cũng bị tống thiên lao.

Từng đạo ý chỉ ban ra, trong điện các vương hầu, đại thần biểu tình giống như là người đang phiền muộn bị đánh cho một gậy.

Hoàng thượng rốt cục nhường ngôi, không thể là Nhị hoàng tử, cũng không phải Ngũ hoàng tử, mà là sửu tứ hoàng tử – người không ai ngờ tới.

Cũng đúng, Nhị hoàng tử bức vua thoái vị, Ngũ hoàng tử bị nhị hoàng tử sát hại, Thất hoàng tử bước đi còn bất ổn, sau cùng kẻ danh chính ngôn thuận ngồi trên long ỷ cũng chỉ có Tứ hoàng tử.

Tứ Hoàng Tử là loại người nào? Các văn thần đưa mắt nhìn nhau, sau này phải sống chung với đế vương có danh xưng ma suất như thế nào đây?

Các võ tướng lại nghĩ hoàng đế chọn người vô cùng thích hợp, ma suất thượng vị, bọn họ tâm phục, khẩu phục.

Chúng thần bất an, lão Dụ vương ngầm tính toán bên trong. Mà càng khiến cho chúng thần giật mình chính là, Thắng đế sau khi truyền ý chỉ thoái vị, ở pháp đình đem ngọc tỷ và hổ phù tượng trưng cho một phần ba binh quyền giao cho Hoàng Phủ Kiệt mà không cần đợi tân đế chính thức đăng cơ.

Thắng đế đứng dậy, quay đầu, nhìn thoáng qua long ỷ ngài đã ngồi hai mươi chín năm lần cuối, lập tức cởi đế quan (mũ vua) giao cho thái giám Trương Bình bên cạnh, phất tay ra hiệu cho chúng thần, không nói gì mà nhượng thị nhân bên cạnh giúp ngài bước xuống.

Chúng thần khom lưng cung tiễn.

Hoàng Phủ Kiệt chậm rãi đi lên bậc thang, phất bào, thấp người ngồi tại long ỷ.

Trương Bình đang cầm đế quan, trang nghiêm đi lên bậc thang, đi tới trước mặt Hoàng Phủ Kiệt.

Hoàng Phủ Kiệt đội đế quan, Trương Bình đưa tay giúp hắn chỉnh lại vị trí một chút.

Hoàng Phủ Kiệt thắt hảo dây buộc, thừa dịp bóng lưng Trương Bình ngăn trở đường nhìn của chúng thần, vẻ mặt tươi cười lộ ra kỳ ý chỉ người đó mới hiểu.

Ngươi nói mẫu thân ta, người hao tâm tổn trí muốn trở thành người tôn quý nhất thiên hạ, nữ nhân có quyền lực nhất, sau khi nghe thánh chỉ kia sẽ có biểu tình gì?

Trương Bình dùng nhãn thần trả lời hắn: Còn hỏi sao?

Trương Bình tránh người, thối lui xuống dưới bậc đường.

Hoàng Phủ Kiệt khoan thai, thẳng lưng. Hai tay chậm rãi đặt lên tay vịn của long ỷ.

Vóc người cao lớn, long ỷ rộng như được làm cho hắn, rất hợp.

Mi cốt cao cao, hai mắt thâm thúy, từ mi tâm kéo dài tới hai gò má là bớt huyết sắc hình chữ nhân. Bức rèm che của đế quan hơi lay động, dù chưa có long bào, nhưng toàn thân phát ra khí thế đế vương.

Ánh mắt hàn lãnh quét một vòng trong điện, tim chúng thần đều nhảy dựng một cái.

Long tử, đây thực là long uy của thiên long a?

Ngôn lão tướng quân là người đầu tiên bước ra, quỳ xuống.

“Tham kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——!” Chúng thần cùng nhau quỳ gối, sơn hô muôn năm, bái kiến tân đế.

————————-

Chú thích

Trong nguyên tác thì gọi là “Dữ hồ mưu bì”.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Thái bình ngự lãm”.

Thời Tây Chu, có một người muốn làm một chiếc áo lông đáng giá ngàn vàng. Có người mách bảo anh ta làm bằng lông cáo là có giá trị nhất. Anh ta nghe vậy nghĩ bụng: “Trên núi có rất nhiều cáo, chi bằng ta đến đó bàn với chúng xem sao”.

Nghĩ đoạn, anh ta liền vui vẻ đi lên núi. Khi nhìn thấy một bầy cáo, anh bèn nghiên túc bàn với chúng rằng: “Hỡi bầy cáo thân mến, tôi đây muốn làm một chiếc áo lông trị giá ngàn vàng, nên mới đến gặp và mong các vị hãy lột da trên mình cho tôi có được không?”. Bầy cáo nghe nói liền hoảng hốt đua nhau chạy như biến. Anh ta chẳng còn cách nào khác, đành cụt hứng trở về.

Ít lâu sau, anh ta làm lễ giỗ tổ, nhưng lại thiếu thịt dê. Anh ta liền nghĩ ngay đến đàn dê vẫn thường hay ăn cỏ dưới chân núi, bèn vui vẻ đến nói với đàn dê rằng: “Hỡi đàn dê thân mến, tôi đang làn lễ giỗ tổ nhưng lại thiếu mất thịt dê, vậy mong các vị biếu tôi một ít thịt có được không?”. Đàn dê nghe vậy kêu me me không dứt, rồi chạy trốn vào rừng sâu, trong chốc lát chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

Vậy nên, câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.

**Hoàng Phủ Hồn, Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Côn, Hoàng Phủ Lưu, Hoàng Phủ Giác. Tên của 5 bạn này đều có nghĩa là ngọc à. Đến nàng Viện nhi tức Dương Chiêu Dùng – ng` Thắng đế yêu nhất cũng có nghĩa là viên ngọc bích lớn có lỗ. Cẩn -ngọc đẹp và quý, Giác – hai hòn ngọc ghép lại, Hồn- ngọc hồn, 1 loại ngọc đẹp, Lưu – ngọc lưu ly, Côn – ngọc côn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.