Trương Bình lần đầu gặp Hoàng Phủ Kiệt, ấn tượng đầu tiên là một tiểu hài tử kỳ quái.
Hai người đi vào căn phòng âm u, vị Tứ hoàng tử kia đang quỳ thẳng đưa lưng về phía họ, mặt quay vào tường.
“Đó là nương nương phạt hắn diện bích tĩnh tâm.” Hồng Tụ nhẹ nhàng giải thích một câu bên tai Trương Bình.
“Điện hạ, xoay người lại. Ta dẫn theo nô tài đến chào hỏi người.”
Ngữ khí của Hồng Tụ trước mặt Tứ hoàng tử chẳng hề tôn kính khiến Trương Bình trong lòng cảm thấy thập phần kinh ngạc.
“Nô tài Trương Bình khấu kiến Tứ hoàng tử điện hạ. Điện hạ vạn an.” Trương Bình quỳ xuống, dập đầu vấn an sau lưng Tứ hoàng tử.
Hồng Tụ nhìn Trương Bình không nói thêm gì.
Tứ hoàng tử nghe Hồng Tụ phân phó, xoay người lại nhìn ra. Vừa lúc Trương Bình khấu kiến hắn, thành ra mặt đối mặt.
Ánh mắt Tứ hoàng tử rất kỳ quái, nhìn thiếu niên ở trước mặt hắn quỳ rạp, không nói gì.
“Trương Bình, ngươi ngẩng đầu lên. Điện hạ, thái giám này tên Trương Bình, sau này sinh hoạt hàng ngày đều do y phụ trách chăm sóc người.”
Trương Bình theo lời ngẩng đầu lên, vừa nhác thấy khuôn mặt kia càng hoảng sợ, nhưng lá gan y lớn, cố không lộ ra sự thất thố.
Trên mặt Trương Bình chỉ toát ra vẻ kinh ngạc, thần sắc không có chút hoảng sợ khiến Hồng Tụ không khỏi đưa mắt nhìn y. Ngay cả ánh mắt Tứ hoàng tử cũng rơi xuống trên mặt y.
“Nô tài Trương Bình, khấu kiến Tứ hoàng tử điện hạ.” Trương Bình lần thứ hai ra mắt.
“Được rồi Trương Bình, ngươi đứng lên đi. Điện hạ, người cứ tiếp tục. Ta đưa Trương Bình ra ngoài nhận biết chỗ này.”
Tứ hoàng tử từ lúc bọn họ đến không nói qua một chữ, nghe Hồng Tụ nói vậy liền xoay người, tiếp tục quay mặt vào tường chịu phạt.
Hồng Tụ dẫn Trương Bình đi ra, chỉ cho y biết chỗ đặt các vật dụng để sau này y không phải đến tìm nàng phiền nhiễu. Sau cùng nàng dẫn y đến phòng riêng đã sắp xếp.
Căn phòng của y rất nhỏ, cũng phi thường đơn sơ. Nhưng từ nhỏ y đã cùng các đệ đệ nằm chung một giường, nay có phòng riêng thật khiến người ta cao hứng.
“Mỗi ngày người phải hầu hạ Tứ hoàng tử dùng bữa. Bữa tối nay ngươi tự lĩnh, mang theo thẻ bài đi cùng mọi người đến Thực đường, ăn ở đó cũng được, mang về ăn cũng được, còn những cái khác không cần ngươi quan tâm. Sẽ có người ở Ngự Thiện phòng đưa đồ ăn tới choTứ hoàng tử, ngươi chỉ cần nhớ kỹ đúng giờ đến chỗ phó bếp Xuân Lan lĩnh về.”
Hồng Tụ nói rồi kín đáo đưa cho y một thẻ bài.
“Được rồi, đồ ăn Tứ hoàng tử hôm nay ngươi không cần lĩnh thay, nương nương muốn y tiếp thu giáo huấn, để y bụng rỗng một ngày cho tịnh tâm.”
“Vâng.”
Vừa phạt quỳ vừa không cho ăn, Hiền phi nương nương đối với nhi tử thật nhẫn tâm, quả nhiên không giống cái tên Hiền phi a. May là mẹ y không phải người “hiền”, y ngày trước có phạm lỗi, nhiều lắm chỉ bị đánh vào mông. Nhớ đến tướng mạo đáng sợ kia, còn nhỏ tuổi đã có vẻ âm trầm, Trương Bình đối với Tứ hoàng tử sinh ra không ít thương cảm.
Hồng Tụ phân phó xong liền rời đi, y ở lại quét dọn lại gian phòng. Y treo áo tân thái giám ngày hôm nay lên, đem giày và ít tư trang mang theo để vào một cái tủ cũ.
Xong xuôi, y ngồi ở trên giường si ngốc.
Một vị hoàng tử không có cung điện của mình, vẫn sống cùng mẫu thân, cũng không có phủ đệ mỹ lệ, mà chỉ ở một góc đơn độc nơi sân nhỏ.
Y biết hoàng tử nào cũng giống nhau đều rất phô trương, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất thường, kẻ hầu người hạ đứa nhỏ sao chỉ có một?
Hết lần này tới lần khác thái độ Hồng Tụ đối với hắn cực kỳ không giống với một cung nhân.
Phải hầu hạ hoàng tử này, căn bản không giống y tưởng tượng một bước lên trời mà chính là một cước rơi xuống vực sâu. Bất quá dù thế nào đi nữa, hiện tại y coi như đã bình yên xuống tới vực.
Đưa tay sờ sờ giữa hai chân, đến giờ y vẫn có chút chưa quen. Lúc đó đau buốt khiến y hối hận vạn phần. Nếu như y biết sau khi bị hoạn sẽ đau như vậy, sợ rằng chí ít cũng sẽ do dự vài ngày.
Y chỉ muốn làm một nhi tử hiếu thuận mà thôi. Y không nỡ để gia đình, các đệ đệ, cháu trai, cháu gái gặp nạn.
Làm anh hùng thật không dễ a. Trương Bình than thở. Chỉ một đao mà có thể giúp cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn thì cũng coi như đáng giá đi.
Nghe nói y sau này không thể mọc râu, thanh âm cũng không đổi. May mắn là không ảnh hưởng đến chiều cao, y còn muốn cao hơn nữa, thành một kẻ cường tráng.
Sự đã rồi chớ nhắc lại. Trong cung hảo hảo tiền bạc, chờ tương lai xuất cung cũng không phải lo ăn uống, y không thể để đại ca dưỡng lão, hơn nữa còn muốn dùng chính bạc tiền thay đổi vận mệnh của mình. Cha mẹ y nói mệnh là do người nắm lấy. Đương nhiên tối trọng yếu chính là y ở đây để luyện ra tuyệt thế võ công.
Sau khi chỉnh trang lại phòng ốc, y chịu khó ra ngoài quét sân.
Không hiểu các hoàng tử nơi đây đều như thế, hay chỉ có Tứ hoàng tử như vậy. . . . . . Ách, thoạt nhìn so với nhà y có hơn nhưng lại kém xa nơi ở các hoàng tử trong tưởng tượng.
Tiểu viện này hầu như không có người lai vãng, lá rụng đầy trên mặt đất. Trong sân, hoa cỏ mọc hỗn độn. Một cây hòe trơ trụi tại góc sân, lá rụng quanh gốc. Nơi này tổng cộng có ba gian phòng cho hai người, còn có một tiểu trù phòng, mà chỉ có hai người là y và Tứ hoàng tử ở nên tương đối quạnh quẽ. Nhưng được cái không ai theo quản, y có thể tự do làm việc, hơn nữa nhờ thế mà cũng ít bị trách mắng. Nghĩ vậy, đột nhiên y cảm thấy bị phân đến đây hình như cũng không tệ. Trong lòng khoái trá, quét rác càng hăng hái.
Sân quét tước sạch sẽ xong xuôi, y bắt đầu hiếu kỳ.
Tứ hoàng tử có thật sự nghe lời, thật quay mặt vào tường tịnh tâm?
Lặng lẽ đi tới ngoài cửa phòng Tứ hoàng tử, y kiễng đầu ngón chân, len lén vén rèm lên xem. Mơ hồ thấy một cái bóng quỳ gối nơi góc tường vẫn không hề nhúc nhích.
Chà! Thật đúng là nghe lời! Trương Bình bội phục. Nhà y mấy người huynh đệ bị phạt chưa ai từng nghe lời thế, chỉ làm màu trước mặt cha mẹ hoặc đại ca.
Thấy trời sắp tối, bên ngoài truyền đến tiếng chuông, Trương Bình tự nhủ phải đi lĩnh cơm. Quả nhiên, vừa đi ra khỏi viện đã gặp bọn thái giám đi lĩnh đồ ăn, là do Hồng Tụ căn dặn họ chờ y.
Trương Bình mặt mũi thiện lương, ít nói. Bọn thái giám đối với y ấn tượng không xấu, lúc đầu còn im lặng, sau đã bắt chuyện.
Trương Bình nghĩ thầm Hồng Tụ cô nương bình thường trong cung rất nghiêm khắc, bằng không các tiểu thái giám tuyệt đối sẽ không cười nhạo chuyện của nàng. Trương Bình qua các tiểu thái giám biết được, Hồng Tụ thống hận người khác nói nàng mập mạp, bởi vì khuôn mặt tròn dài từng bị Thục phi châm biếm.
Trương Bình hảo quan hệ với mọi người, ở lại Thực đường ăn tối, song cũng có ý tìm hiểu một ít chuyện Tứ hoàng tử.
Ăn cơm xong, Trương Bình quyết định đi xem tiểu chủ nhân.
Trong phòng tối lạnh, cái gì cũng không thấy rõ. Trương Bình khẽ vỗ trán, chết tiệt, y dĩ nhiên quên thắp đèn cho Tứ hoàng tử. Nhanh chóng trở về phòng cầm đèn cầy đến, y gõ cửa phòng.
“Điện hạ, nô tài tới điểm đăng cho ngài.”
Hồi lâu, trong phòng không có phản ứng.
Trương Bình đã là người của Thụy hoa trong cung, vào phòng Hoàng Phủ Kiệt phải hỏi qua hắn, nhưng Hoàng Phủ Kiệt không hề hưởng ứng.
Lần thứ hai gõ gõ cửa, Trương Bình trong lòng bất an, vừa nói thất lễ, vừa đẩy cửa sang một bên đi vào trong phòng.
Ánh nến yếu ớt chiếu rọi bóng đen nho nhỏ nơi góc tường. Trương Bình tìm được giá cắm mới phát hiện không có nến, trong tay y chỉ có duy nhất ngọn đèn cầy, bất đắc dĩ y quay sang Tứ hoàng tử nói:
“Điện hạ, nô tài bỏ quên nến, xin ngài chớ sợ. Nô tài lập tức trở về.”
Bóng đen vẫn không nhúc nhích.
Trương Bình chưa từng thấy tiểu hài tử nào kỳ dị như thế, gian nhà tối tăm, hắn dám một mình ngồi đợi?
Trương Bình quay lại phòng tạp vụ, ôm một hộp đầy nến đến.
Cắm ngọn nến lên giá, nháy mắt gian phòng âm u đã được chiếu sáng.
Trương Bình nhìn Tứ hoàng tử vẫn quỳ gối góc tường như cũ, không hề dặn dò điều gì nên y cũng không dám nói thêm…..Y mới đến, rất nhiều chuyện còn chưa thông, chỉ cho là sự tình kỳ quái, nghĩ Tứ hoàng tử như vậy tựa hồ có điểm thương cảm. Nhưng cũng không có liên quan đến mình, y chỉ có thể yên lặng rời khỏi.
Đêm khuya, y nằm ngửa trên giường ngủ, không cảm thấy quen. Một là lạ chỗ, hai là hạ thể còn truyền đến đau đớn. Nhẹ nhàng trở mình, bỗng Trương Bình mở mắt. Trong phòng có người!
“Ai ?!”
Vắng lặng, trong phòng yên tĩnh dị thường.
Trương Bình vểnh tai, cảm giác của y luôn luôn nhạy bén, trong phòng có người y không thể không biết. Quả nhiên, khi y tập trung lắng nghe, một hơi thở yếu ớt trong góc phòng truyền đến.
Trương Bình nhỏm dậy.
Một bóng đen chạy rất nhanh đến bên cửa sổ, hai tay đặt trên bệ cửa tính nhảy ra.
Trương Bình động tác so với hắn nhanh hơn, đối phương chưa kịp nhảy ra khỏi cửa đã bị bắt lại.
“Ngươi là ai? Chạy vào phòng ta làm. . . . . .” Trương Bình còn chưa dứt lời, bỗng ngây ra.
Cảm giác trên tay y bất thường. Một thân thể gầy yếu, nhỏ bé.
Trời đất! Tiểu quỷ này sao lại gầy đến thế. Ví như chỉ toàn xương.
“Điện hạ?” Trương Bình thử hỏi.
Bóng đen quay đầu lại.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, xuất hiện trước mắt Trương Bình chính là khuôn mặt nửa đêm hù chết người.
So với thường nhân mi cốt cao hơn, mắt sâu hơn, ấn đường chia hai đạo hình chữ nhân cách xa nhau, gò má còn có cái bớt màu huyết. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tối lại.
Trương Bình thở dài. Tứ hoàng tử tướng mạo thật là khác người.
Mẹ y cũng xấu, thế nhưng chí ít vẫn nhìn ra ngũ quan, cùng lắm gương mặt có điểm không đẹp, tương phản với Tứ hoàng tử. Cũng không còn cách nào, đó là do mẹ y khi sinh ra, bị người ta kéo đầu mà thành như vậy.
Cũng vì thế mà mẹ y nửa cuộc đời bị không ít tội, gả cho cha y nhưng do tướng mạo xấu mà gia gia, nãi nãi ngăn cản. May mắn là cha thật lòng yêu mẹ.
Trương Bình buông tay ra. Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt lập tức trèo cửa sổ chạy ra ngoài.
Trương Bình gãi gãi đầu, y có hay không bị đòn a? Còn Tứ hoàng tử điện hạ vì sao chạy vào phòng y?
Thắp sáng nến mọi nơi xem xét , tựa hồ thiếu cái gì đó. A! Trương Bình nhìn chằm chằm mặt bàn, y nhớ kỹ đã gói bánh màn thầu cùng ít đồ ăn đem về. Y còn định lúc buổi tối dễ đói, có thể ăn thêm.
Hiện tại đến nửa cái bánh màn thầu cũng không thấy.
Chà, hoàng tử trộm cơm canh nô tài? Nói ra nhất định không ai tin.
Hài tử này đại khái đói bụng lắm ha. Gầy như vậy. . . . . . Một hoàng tử sao lại gầy trơ xương như thế?
Hơn nữa nghe nói hắn đã chín tuổi rồi? Sao nhìn nhỏ vậy ? Y nhớ ngũ đệ năm, sáu tuổi cũng cao chừng đó. Nếu như y kéo lão ngũ đến trước mặt Tứ hoàng tử, khẳng định không ai tin Tứ hoàng tử lớn tuổi hơn.
Còn không nhanh chân đến xem hắn? Trương Bình do dự.
Có nên hay không đem việc này báo cho Hồng Tụ cô nương ?
Đứng si ngốc hồi lâu không nghĩ ra điều gì, Trương Bình chọn cách quay về giường ngủ một giấc. Song y cũng quyết định không đi báo việc này.
Ngày thứ hai, Trương Bình dậy thật sớm.
Sáng sớm dậy nấu nước, sau đó đi lĩnh đồ ăn sáng, cũng lĩnh luôn phần của Tứ hoàng tử. Cho rằng sẽ thấy cái gì mà sơn trân hải vị, mỹ vị giai hào, kết quả cũng bình thường thôi, nhưng nhìn qua tuyệt đối tốt hơn đồ ăn của y.
Chờ tất cả chuẩn bị xong, trống canh năm vang lên. Lúc này ở bên trong, hoàng đế và các hoàng tử phi tần cũng đã dậy
Chuẩn bị hảo khăn mặt, nước nóng, y bưng bồn đồng đi tới ngoài phòng Tứ hoàng tử. Trương Bình đứng ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi: “Điện hạ, dậy thôi.”
Phòng trong truyền đến động tĩnh.
Trương Bình được biết Tứ điện hạ mỗi ngày giờ Thìn phải đến Thái học viện nên y đã rửa mặt và lĩnh bữa sáng trước nửa canh giờ.
Trương Bình đang chuẩn bị gọi lần thứ hai, bỗng cửa “kẹt” một tiếng mở ra.
Tứ hoàng tử điện hạ không ngờ đã mặc xong y phục, vẻ mặt như muốn ra ngoài.
“Điện hạ, ngài muốn đi đâu?”
Hoàng Phủ Kiệt kỳ quái liếc y một cái, tựa hồ lúc này mới phát hiện trong tay y đang bê bồn đồng. Hiện đang giữa xuân, khí trời có chút hàn lãnh, nhiệt khí trong bồn đồng bốc lên thoạt nhìn rất mê người. Chỉ sợ thái giám này cũng như người trước đây —— dùng nước nóng với hắn, vì thế hắn quyết định nhìn xem có nước hay không, nếu có, thì dùng nước lạnh rửa mặt.
Theo dõi phía sau Hoàng Phủ Kiệt, Trương Bình phát hiện Tứ hoàng tử điện hạ dùng gáo múc nước lạnh rửa mặt, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Hắn không lạnh sao? Y sáng sớm ra giếng múc nước, lạnh đến không chịu nổi.
Trương Bình không thể không quay đầu nhìn, vị Tứ hoàng tử bất đàm (không nói) này chính là một tiểu quỷ. Nhà bọn họ từ đại tỷ đã xuất giá đến các đệ đệ, cho tới giờ chưa một ai rửa mặt bằng nước lạnh trong lúc trời đại lãnh như vậy.
Để thau nước xuống sân gạch, tiến lên giữ lấy gáo trong tay Hoàng Phủ Kiệt, Trương Bình mạnh mẽ ôm lấy Tứ hoàng tử, đem cả người vào phòng mời ngồi lên ghế. Y quay lại hòa thêm nước lạnh vào bồn.
Trương Bình xách thêm nước vào nhà, thuận tiện đem thêm cả cơm vào.
Làm xong, Trương Bình lo lắng sợ Tứ hoàng tử nổi giận, nhưng hắn dường như nhu thuận, thậm chí bộ dạng có chút sợ, làm y cũng yên lòng. Dù yên tâm nhưng vẫn thấy có điểm không tự nhiên.
Y nghĩ, Tứ hoàng tử sao chẳng giống như lời Hồng Tụ và kẻ khác, là một người bất hảo đáng ghê tởm?
Hoàng Phủ Kiệt bị Trương Bình đoạt lại gáo cũng không dám tùy tiện lộn xộn, hắn không rõ thái giám này vì sao lại hung hăng? Lẽ nào sau này ngay cả dùng nước lạnh rửa mặt cũng không thể ? Hay là hắn nhất định phải dùng nước nóng bỏng rẫy, cũng giống như trước đây phải đem cơm canh thượng cống cho y?
Hắn sẽ bị đánh?
Y thoạt nhìn so ra khỏe mạnh cao lớn, tuy là không cao to như người đã thành niên, nhưng đối với hắn cũng đủ tràn ngập uy hiếp. Hắn vòng tay quanh người, y so với đại huynh, nhất định sẽ đánh đau hơn nhiều a?
Tối hôm qua hắn ăn vụng bánh màn thầu, y nhất định đã báo cho Hồng Tụ và mẫu thân, đến lúc đó không biết sẽ bị bỏ đói bao lâu.
Hoàng Phủ Kiệt thu hai chân trên ghế chăm chú nhắm tịt hai mắt lại, đợi thống khổ phủ xuống.
Ấm ấm, lúc đầu hắn sợ hãi, nhưng sau lại rất thoải mái, khăn ấm xoa nhẹ nhàng trên mặt hắn.
Vừa lau mặt cho tiểu hoàng tử, Trương Bình vừa nghĩ thầm khuôn mặt hoàng tử có vẻ như chưa từng chăm chú tẩy qua. Tóc trên đầu cũng bốc mùi. Buổi chiều chờ hắn đi học về, y sẽ hảo hảo tắm gội cho hắn.
Rửa mặt xong, y giúp hắn chải đầu. Tóc bết lại, buộc lên nhìn cũng đến nỗi, tiểu hài tử xa xa nhìn không rõ nhưng đến gần mới thấy rối bời.
Chải đầu xong, Trương Bình có chút hối hận. Phải gội đầu cho hắn trước tiên mới đúng, nhìn chẳng ra gì! Còn có rận.
Tiểu quỷ thực sự là Tứ hoàng tử? Nhi tử của hoàng đế ?
Hắn thế nào bẩn như vậy cũng không ai quản? Cho dù cá tính bất hảo đi nữa thì hắn cũng là hoàng tử a!
Mười năm nay chưa bao giờ ly khai khỏi quê nhà nên Trương Bình không rõ bên dưới nơi phồn hoa, phú quý chính là cáu bẩn.
Cũng không dám mạnh tay, sợ làm đau tiểu quỷ, Trương Bình không thể làm gì khác hơn là dùng khăn dấp nước thấm ẩm tóc.Thật vất vả mới có thể chải cái đầu dài để búi tóc ngay ngắn, lại thêm rửa mặt tốn hao thời gian, đã hết nửa canh giờ.
Thời gian Trương Bình đi ra ngoài thay nước, y vẫn không hiểu sao chẳng ai đến giúp mà Tứ hoàng tử đã mặc xong quần áo, xem ra Tứ hoàng tử sinh hoạt tập quán cùng với hỉ ác bất thường.
Trương Bình đi ra ngoài thì Hoàng Phủ Kiệt rốt cục cũng dũng cảm mở mắt nhìn.
Giơ tay lên sờ sờ tóc. Không đau, cũng không có chỗ nào thụ thương. Tiếp đó, hắn thấy hộp cơm để trên bàn.
Trương Bình bước vào thì phát hiện Tứ hoàng tử điện hạ vẫn duy trì tư thế cũ, không hề dời khỏi chỗ, chỉ có con mắt đang mở lớn.
“Điện hạ, nô tài hầu hạ người dùng bữa.”
Trương Bình nói rồi đem đồ ăn trong hộp bày ra.
Một bát cháo, hai bánh bao, hai sủi cảo hấp, một quả trứng luộc, cuối cùng là thịt xào với dưa.
Trương Bình, Hoàng Phủ Kiệt cùng nhau nuốt nước bọt.
Hoàng Phủ Kiệt đưa mắt len lén nhìn Trương Bình, không biết y có chừa chút gì cho hắn ăn không, dù là một ngụm cháo cũng được.
Trương Bình nhớ tới bánh màn thầu điểm chút dưa muối của bản thân, chỉ hy vọng người kia ăn nhanh lên một chút kẻo y chẳng có gì vào bụng. Y thật ngu ngốc, lẽ ra phải ăn trước rồi mới trở lại hầu hạ tiểu quỷ này mới đúng.
Hoàng Phủ Kiệt nhìnTrương Bình rồi mang đũa đặt trước mặt y, đẩy tô cháo qua. Y vẫn đứng bất động một bên.
Y không ăn sao?
Hoàng Phủ Kiệt nhìn chằm chằm bát cháo đoán rằng hay là trong đó có cái gì.
Chờ Hoàng Phủ Kiệt ăn xong điểm tâm Trương Bình mới thu dọn. Hoàng Phủ Kiệt vẫn chưa tin ngày hôm nay hắn được ăn một mỹ vị điểm tâm.
Đợi lát nữa xem bao tử có đau hay không?
Suy nghĩ một chút, cuối cùng cho rằng lát nữa nhất định sẽ không có chuyện tốt, Hoàng Phủ Kiệt nhân lúc Trương Bình quay về phòng mình, hắn cầm lấy túi sách chạy ra khỏi tiểu viện.
Vốn dĩ Trương Bình dự định chỉnh lại vạt áo cho tứ điện hạ lần nữa để đi Thái học viện, mà quay lại phòng thì Tứ hoàng tử điện hạ đã không thấy bóng.
Trương Bình không rõ y có phải mang bữa trưa đến cho hắn hay không.
Trùng hợp là Hồng Tụ cũng tìm hắn hỏi những việc đã làm. Hắn thuận tiện đem ra hỏi nàng.
Hồng Tụ đáp: Trước đây tựa hồ không chuyển, nhưng theo lý là phải đem đến.
Trương Bình không biết Hồng Tụ nói lời này có ý tứ gì, chỉ có thể tự mình lý giải.
Hồng Tụ hỏi hắn ấn tượng đối với Tứ hoàng tử thế nào.
Trương Bình rất thành thật trả lời: Tứ hoàng tử điện hạ tướng mạo dị nhân, nô tài không dám tùy ý đánh giá.
Ngoại trừ tướng mạo bên ngoài? – Hồng Tụ hỏi lại.
Trương Bình giữ nguyên thái độ, hồi đáp: Nhân có điểm quái, khó trách làm người khác sợ hãi.
Hồng Tụ rốt cục mỉm cười thỏa mãn, đặc biệt dặn dò một câu : “Tứ hoàng tử dù sao cũng là hoàng tử, mặc cho hắn bất hảo đáng ghê tởm thế nào, ngươi cũng không nên biểu hiện ra trước mặt Hiền phi nương nương. Phép tắc của tiền nhân ngươi nhất định phải nhớ, ngươi và hắn, hai người ở trong viện, chỉ cần không gây ra đại sự sẽ không ai đi quản ngươi. Ngươi rõ chưa?”
Trương Bình minh bạch. Hắn rốt cục minh bạch Hồng Tụ cô nương phi thường chán ghét Tứ hoàng tử điện hạ. Không rõ Hiền phi nương nương mà biết có người đối với nhi tử của nàng như vậy, sẽ có cảm giác gì?
Trương Bình dù có điểm sửng sốt, nhưng tốt xấu gì cũng chẳng phải ngốc, đương nhiên trừ phi y không muốn sống mới đến trước mặt Hiền phi nương nương cáo trạng cung nữ được nàng sủng tín(tin yêu).
Hồng Tụ cũng nói, trong viện chỉ có hai người, y và Tứ hoàng tử, y đối với Tứ hoàng tử thế nào, chỉ có y và Tứ hoàng tử biết. Thôi thì như cha y đã nói, sống sao cho không thẹn với lương tâm.
Hồng Tụ dường như rất thích y, làm một chuyện ngoại lệ là tự mình hướng dẫn y. Đại khái như là thiếu cái gì phải tìm đến ai, người nào thì không nên đắc tội.. v…v..buổi trưa còn gọi y cùng với mấy cung nữ thái giám khác đến hầu hạ Hiền phi nương nương dùng bữa, sau đó Hiền phi ban rất nhiều đồ ăn cho y.
Nhìn sắc trời, Trương Bình quyết định ngày hôm nay sẽ không đem bữa trưa cho Tứ hoàng tử, hiện tại hắn phải về chuẩn bị nước tắm cho điện hạ.
Điều Trương Bình không ngờ đến chính là một lần giúp hoàng tử tắm rửa khiến y mới tiến cung ba tháng đã làm trái lời hứa với mẹ mình —— tuyệt không xen vào chuyện của người khác.
Đại thể trong lòng y chỉ nghĩ, hài tử này ngoan ngoãn đến mức đáng kinh ngạc.
Y đem bữa trưa hâm nóng lên hầu hắn ăn khi hắn đi học về. Trong khi ăn, Tứ điện hạ dùng loại ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn y.
Tiểu hài tử này rất ham ăn, đã ăn sạch toàn bộ đồ ăn sáng rồi mà phân lượng bữa trưa vốn không ít, hắn cũng đều ăn cho kỳ hết, ăn đến căng cả bụng.
Lúc y thu dọn thực hạp (hộp cơm) , tiểu hài tử chạy đến hoa viên chơi đùa, Trương Bình cũng không quản hắn. Lớn như vậy mà tiểu hài tử này luôn luôn lấm lem bùn đất. Không ai nói cho hắn hay hoàng tử cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, hắn cũng chỉ dựa vào chính mình để sống.
Y đến bẩm báo với Tứ điện hạ rằng nước tắm đã được rồi, xin hầu hạ hắn tắm rửa, tiểu hài tử này rõ ràng co rúm lại một chút. Nhưng khi Trương Bình vươn tay về phía hắn thì hắn cũng không có cự tuyệt.
Hoàng Phủ Kiệt không dám cự tuyệt.
Thái giám hắn gặp phải này quả là một người kỳ lạ.
Hắn không biết y định làm gì, chung quy hắn vẫn nghĩ y giống người hầu trước, có lẽ thái giám kia đợi một tân cung nữ đến cùng y giễu cợt hắn, đày đọa hắn.
Vì sao thái giám và cung nữ không thể chết hết đi?
Trong dục phòng(phòng tắm) rất ấm áp. Trương Bình mang rất nhiều than củi và bó củi đến, đốt bếp lò lên chuẩn bị đun nước nóng dự phòng.
Trương Bình xin giúp Tứ điện hạ cởi áo ra thì tiểu hài tử run rẩy một chút, bàn tay nhỏ bé nắm lấy đai lưng.
“Điện hạ, nô tài trước tiên giúp người gội đầu có được không?” Trương Bình thấy hắn cự tuyệt, cũng không hảo miễn cưỡng.
Hoàng Phủ Kiệt vẻ mặt âm trầm nhìn y. Mà e rằng vẻ mặt của hắn cũng không phải là âm trầm, bởi vì tướng mạo ấy làm cho thoạt nhìn mặt hắn đã âm u, giống như tiểu ác ma đang ôm ấp một loại ác tâm nào đó.
Trương Bình có phần nhức óc, nghĩ thầm tiểu hài tử trưởng thành như thế nào? Khó trách Hồng Tụ cô nương ghét hắn như vậy, cũng không thể trách hoàng đế cha hắn không hề lui tới Thụy hoa cung.
Nếu như y không phải bị phân đến hầu hạ tiểu quỷ này thì dù có thấy hắn tại ven đường, Trương Bình tin tưởng bản thân tuyệt đối sẽ không muốn cùng hắn thân cận. Con người luôn thích đẹp ghét xấu, đấy là bản tính của mỗi người.
Chẳng qua hôm nay y là nô bộc, chiếu cố hắn cũng là chuyện phải làm.
“Điện hạ, nô tài mạn phép.” Nói rồi, Trương Bình nhẹ nhàng ôm Tứ điện hạ nằm yên qua đùi mình.
Hoàng Phủ Kiệt nhắm hai mắt lại, tựa tử nhân (người chết) mặc Trương Bình bế ra.
Hắn hoàn toàn không hiểu Trương Bình sẽ làm cái gì, cả cơ thể đều căng cứng.
Tới, sẽ tới!
Tóc được thả xuống, tóc tiểu hài tử vừa dài vừa có vẻ yếu đuối vô lực, da đầu thô ráp, chân tóc cũng khô xơ xác.
Một bàn tay ấm áp nâng ót hắn lên, múc một gáo nước ấm vừa đủ, dội xuống đầu.
Nước trong gáo dần dần thấm ướt mái tóc dài của hắn, thái giám kia chẳng biết vuốt lên tóc hắn cái gì, hai tay xoa bóp trên đầu.
Kỳ thực động tác Trương Bình chẳng hề ôn nhu, y là một đại nam hài thì có thể mong chờ động tác ôn nhu chỗ nào?
Nhưng y từng có kinh nghiệm chăm sóc các đệ đệ nên cũng quen việc tắm gội nhẹ nhàng cho tiểu quỷ. Tất nhiên sẽ không để nước và dầu gội dính vào mắt hay tai.
Y không có móng tay, lúc gãi cũng không dùng lực mạnh làm bị thương da đầu tiểu hài tử.
Nhu a nhu, chà xát a chà xát, một gáo dội sạch. Tứ hoàng tử điện hạ tóc chân thật bẩn! Trương Bình bên cạnh muốn trừ rận cho hắn. Tuy nói hoàng đế trên người cũng có vài ba con ngọc sắt (rận ngọc), nhưng nhi tử của hoàng đế trên người cũng không thể nhiều chấy rận đến vậy a.
Hoàng Phủ Kiệt cả người căng thẳng rồi thả lỏng một chút. Cảm giác rất kỳ diệu, hắn không biết phải hình dung như thế nào.
Đây là cảm giác sướng lên tiên?
Ta thành tiên rồi ư? Hoàng Phủ Kiệt mông mông lung lung, có một loại ý niệm không muốn tỉnh lại trong đầu. Mỗi lần tay thái giám kia gãi gãi, xoa bóp da đầu hắn thì toàn thân đều tê dại.
Trương Bình nhìn chỗ thùng gỗ chứa nước, hiện tại đã dùng hết hai xô đầy, khẽ lắc đầu. May mà y kinh nghiệm phong phú, chuẩn bị nhiều nước, bằng không nước bẩn còn không hết.
Cố gắng vắt kiệt nước trên tóc tiểu hài tử rồi y dùng khăn lau khô. Xong xuôi, để Tứ hoàng tử điện hạ đứng lên.
Tứ điện hạ vẫn mơ mơ màng màng, đứng cũng không vững. Trương Bình vội đỡ lấy hắn, “Điện hạ, nô tài xin ngài hãy cởi áo ra, trên người cũng phải vệ sinh một chút.”
Trương Bình chú ý tới, nửa cương quyết kéo tay tiểu hài tử xuống, nữa cởi bỏ y phục tiểu hài tử. Y cho rằng tiểu hài tử chỉ là sợ người lạ mà thôi.
Tay của Hoàng Phủ Kiệt không còn giữ y phục, đứng ngơ ngác để Trương Bình tùy ý lột trần hắn.
Ngực tiểu hài tử lộ ra, Trương Bình mở to mắt.
Tiểu quỷ này đánh nhau với ai mà có cả cục bầm tím? Chả trách Hồng Tụ nói hắn cá tính bất hảo, quả nhiên là có nguyên nhân.
Song tại sao có nhiều điểm bầm tím đến vậy? Trương Bình có chút thương cảm, dù không phải em trai y nhưng tiểu hài tử nhỏ như vậy mà trên người đầy thương tích thật khổ sở. Nhớ năm y cùng tiểu hài tử trong thôn đánh nhau, đều là đánh với kẻ lớn hơn, đối với bọn thấp nhỏ hơn mình y chưa từng xuất thủ.
Cởi áo mặc, phát hiện không chỉ trước ngực, trên cánh tay cũng có nhiều vết thương. Trương Bình nắm hai cánh tay lật qua lật lại nhìn một chút, thấy hoài nghi. Không hề giống do đánh nhau mà ra.
Trong lúc vô tình nhìn sau lưng tiểu hài tử, mắt Trương Bình đứng tròng.
Đây là. . . . . . ? Tựa hồ trong đầu bị cái gì đó xuyên qua, lửa giận bốc lên đầu.
Tên vương bát đản nào không phải người, có thể ra tay tàn nhẫn như vậy đối với một tiểu hài tử? Ta chửi tổ tông mười tám đại nhà ngươi! Ngươi chờ đó, đừng để Trương tam ta bắt được! Trương Bình hai mắt đỏ ngầu.
Nhỏ như thế, da lông mỏng manh như thế mà không hề có lấy một chỗ lành lặn. Còn nữa, vết thương chồng chất, tầng tầng lớp lớp, trên bề mặt còn rớm máu.
Là tên súc sinh nào hạ thủ?
Trương Bình thương cảm đến cực điểm, khó chịu đến cực điểm. Lúc này y thấy may mắn đã tự bán mình, bằng không tương lai chưa biết chừng các đệ đệ ở bên ngoài sẽ gặp chính khổ nạn này a. Mà đây chính là hoàng tử à, không phải hài tử nô bộc bình thường dễ dàng bị ức hiếp!
Tay y nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên lưng tiểu hài tử, thân thể bé nhỏ run lên, nhắm chặt mắt lại.
Trương Bình nổ ra “Nói cho ta! Ai làm vậy? Không được! Ta phải báo cho mẫu thân ngươi!”
Trương Bình phẫn nộ đứng vọt lên, ngay cả cách xưng hô cũng quên. Y thấy mẹ ruột của Tứ hoàng tử – Hiền phi nhất định chẳng rõ sự tình. Nếu như mẫu thân y thấy trên người nhi tử của mình xuất hiện những thương tích này, không liều một đao tới lấy mạng kẻ gây ra mới là lạ!
Vừa nghe Trương Bình muốn đi tìm mẫu thân, Hoàng Phủ Kiệt sợ hãi, vội mở mắt ra ôm lấy chân Trương Bình.
“Ùm!” Tứ hoàng tử nhỏ bé cứ như vậy tại dục dũng (bồn tắm) quỳ xuống chân y.
“Ta sai rồi, ngươi đừng đi tìm mẫu thân. Ta cầu ngươi, ta sẽ đem cơm canh tặng cho ngươi, trong phòng có gì đáng giá cũng tùy ngươi lấy, ngươi đừng đi tìm mẫu thân có được không?” Hài tử nắm chặt tay áo Trương Bình đau khổ cầu xin, trông rất khó coi.
Đây là lần đầu tiên Trương Bình nghe tiểu hài tử nói chuyện.
Khoan đã, tiểu hài tử vừa nói với y cái gì?
Đây là hoàng tử?
Một hoàng tử mà lại quỳ xuống trước thái giám không có phẩm trật(tước vị)?
Trên đời có thể có hoàng tử hèn mọn đến vậy?
Lửa giận lẫn yêu thương vô pháp miêu tả trong nháy mắt trào dâng dữ dội trong tim Trương Bình, khiến y quên sạch lời dặn của mẹ.
Y không thể nhìn một tiểu hài tử bị người ta khi dễ. Đối xử thế vì hắn xấu? Dù thế nào xấu xí cũng không có tội! Từ nay về sau, y hội đủ khả năng làm người bảo hộ hắn. Đi theo y, hoàng tử sẽ không có vấn đề gì.
Trương Bình ngồi xuống, nâng tiểu hài tử dậy.
“Điện hạ, người không có sai. Nô tài không biết vì sao thân thể người tích tụ vết thương, nhưng người kêu nô tài không đi tìm nương nương, nô tài sẽ không đi.” Trương Bình chưa từng nói nhiều câu dịu dàng đến thế, giống như không muốn tiểu hài tử sợ hãi thêm.
“Vậy, nô tài giúp người tắm rửa, sau đó nô tài thoa dược cho ngài. Như thế vết thương trên người sẽ càng mau lành.”
Trương Bình đem toàn bộ y phục còn lại của tiểu hài tử cởi xuống, mắt thấy tiểu hài tử gầy yếu, trên tiểu thân thể đầy vết thương, có cái bị vật cứng đánh mà ra, có cái bị vật nhọn đâm vào, có vết phỏng, còn có vết thương do đao chém.
Nhỏ như vậy, thân thể nhỏ như vậy, nhưng hằng hà vết thương.
Người hầu hạ của hắn đều mù mắt cả ? Hay. . . . . .
Người làm mẹ nào có thể cam lòng nhìn nhi tử như vậy? Vì sao Tứ hoàng tử không cho y đi tìm mẫu thân hắn?
Chuyện này đều do Hồng Tụ đứng sau điều khiển?
Trương Bình đột nhiên đứng lên đi vòng quanh tiểu hài tử, tay siết lại, tung một đấm, miệng gầm lên:
“Hỗn đản! Không phải người! Các ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay Trương Bình ta! Bằng không xem ta đem các ngươi đánh đến kêu cha khóc mẹ!”
Hoàng Phủ Kiệt con ngươi ngơ ngác theo sát bước y, trong lòng có điểm sợ.