Sửu Hoàng

Chương 31: Phiên ngoại 1



Ai có thể chứng minh cả đời không sinh bệnh a?

Người chỉ cần ăn hoa màu ngũ cốc, chỉ cần còn sống trên thế gian này, sẽ không thể bảo chứng bản thân cả đời không bao giờ sinh bệnh, dù là tuyệt thế cao thủ đi chăng nữa.

Trương Bình mệt chết đi được nhưng nghe bên ngoài truyền đến thanh âm thỉnh an, nỗ lực mở mắt ra.

Đại nam nhân tay đang vắt qua lưng y cũng bị động, giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nói “Chào”

“Chào.” Trương Bình muốn ngồi dậy, nhưng người kia không chịu buông tay đang ôm thắt lưng y.

“Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, lâm triều từ giờ mẹo (5h) mà lại sửa thành giờ tý (9h)?”

“Các đại thần đều ngầm hiểu chuyện điên rồ bên trong, bàn luận tới việc can gián tuyệt không phải ít. Nói không chừng sẽ có mấy người liều chết nhảy ra can gián duy trì tổ chế.”

“Nói cách khác không phải bọn họ muốn ngủ đã giấc mà đơn giản chỉ là trẫm muốn lười biếng. Bọn họ bất đắc dĩ, bọn họ thượng tấu, bọn họ chống đối, nói chung là bọn họ làm tất cả những chuyện mà trung thần lương tương phải làm. Nhưng bởi vì trẫm khư khư cố chấp nên họ đành chấp nhận cải chế thời gian lâm triều, do đó bọn họ vừa có thể lười biếng an giấc, vừa có thể lưu lai mỹ danh trung thần, nhưng trẫm thì lưu danh hôn quân. Chính là thế a?”

“Hoàng thượng anh minh.” Trương Bình chụp lấy long trảo đang sờ loạn trước ngực y, gạt sang một bên, ngồi dậy, nhoài người qua hắn bước xuống giường mặc áo.

Sau khi mặc y phục, Trương công công hướng mặt ra ngoài hô một tiếng: “Hoàng thượng dậy rồi.”

Theo bốn chữ ấy, sáng sớm một ngày của Đại Á hoàng triều cứ như vậy bắt đầu.

Đây là đầu năm thứ hai kể từ khi Bình Vũ đế kế vị tới nay, năm đầu tuy không thể nói là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng chẳng xảy ra đại sự náo loạn nào. Nếu như miễn cưỡng mà nói thì đại sự duy nhất chính là Dụ vương nắm một phần ba binh quyền Đại Á bị tiểu nhi tử chọc giận đến trúng gió, hiện giờ chỉ có thể nằm trên giường để người ta hầu hạ.

Đến nỗi toàn bộ kinh thành, từ tám mươi tuổi xuống mười hai tuổi hầu như không ai không biết chuyện thằng con ngỗ nghịch của Vương gia đại tướng quân khiến cha mình mình nộ khí xung thiên đến liệt người.

Tiểu thế tử Dụ vương, Hoàng Phủ Minh Phương ngủ với tiểu thiếp của lão cha, mà tiểu thiếp này bụng ngày càng lớn, hài tử trong bụng chính ra phải gọi Dụ vương là gia gia. (ông nội)

Cái này cũng chưa tính là tối khả tức giận, khiến Dụ vương thương tâm cùng phẫn nộ chính là tiểu nhi tử không chỉ gian díu với nữ nhân của ông mà còn đoạt lấy quyền kế thừa vương vị của đại ca hắn – Đại thế tử Minh Tú, cuối cùng trộm binh phù đem ra áp chế ông.

Mà không ngờ nhất chính là tiểu thiếp đương mang thai kia lại lén trộm binh phù từ chỗ Hoàng Phủ Minh Phương, hơn nữa còn lặn mất tăm.Đến nước này thì Dụ Vương không chỉ là thương tâm, phẫn nộ nữa, ông ta lo lắng phát sốt gần như điên lên rồi!

Mất binh phù, đây là tội vô cùng lớn a?

Nếu như không có ai biết, ông ta còn có thể kéo dài thời gian nghĩ biện pháp âm thầm tìm binh phù về.

Thế nhưng chẳng hiểu sao việc này vẫn cứ rò rỉ lan xa như gió thổi, ngày thứ hai tiểu thiếp đào tẩu, hầu như phân nửa người kinh thành đều biết tiểu thiếp nào đó của Dụ vương phủ vì không chịu nổi đồng thời hai phụ tử Dụ vương hành hạ và ngược đãi nên đã đánh cắp binh phù của Dụ vương, hiện tại đã cao chạy xa bay đếnđâu không ai biết.

Bên này Dụ vương vừa phái người ra ngoài tìm kiếm, bên kia đã có ý chỉ gọi ông ta mang theo binh phù vào cung tấn kiến.

Dụ vương ngã qụy, không chút chần chứ, không chậm một giây, ngã rầm xuống đất.

Bình Vũ đế cũng chẳng hề trách móc nặng nề Dụ vương, trái lại hắn còn biểu hiện rất độ lượng, làm bộ săn sóc thuộc hạ. Chỉ riêng đệ nhất tâm phúc Trương công công hắn phái đi an ủi mới có thể thấy được.

Trương công công tới thăm viếng, rất thành thực nhắn lại những lời xoa dịu của Bình Vũ đế : Không cần lo lắng, lão đại nhân cứ an tâm mà dưỡng bệnh a. Hoàng thượng nói, binh phù ngài sẽ phái người tìm về, tôn tử của Hoàng Phủ gia cũng sẽ khôngđể lưu lạc bên ngoài. Bất quá binh phù để chỗ lão đại nhân tựa hồ cực không an toàn, để hoàng triều an ổn, để không còn kẻ có dã tâm lợi dụng, binh phù sau khi tìm về tạm thời để ở chỗ hoàng thượng. Sau này chờ hài tử không biết là nhi tử hay tôn tử của ngài trưởng thành, thì lại ban binh phù cho hắn cũng không phải là chuyện không thể.

Tới đây, Dụ vương có ngu dốt đến đâu cũng minh bạch ông đã lọt vào trong cạm bẫy của người khác, thế nhưng lúc ông hiểu ra thì đã muộn, biết phải xoay xở ra sao đây?

Kẻ lập bẫy so với ông ta cao minh hơn nhiều lắm. Tất cả rắc rối đều là do hắn phủ lên người ông. Trộm binh phù một người là nhi tử ông, một người là tiểu thiếp của ông, người ngoài không có can dự vào nửa phần, thì dù ông có ủy khuất đến đâu cũng đành ngậm đắng nuốt cay, chẳng than nổi một lời. Việc này vừa truyền ra,ngay cả những vị tướng quân phe phái của ông ta cũng chỉ có thể đứng ở đầu giường ông mà lắc đầu thở dài, thở dài ông không có người kế tục sau này. Đại thế tử mềm yếu vô năng, tiểu thế tử tuy rằng thông minh nhưng thành sự bất túc, bại sự hữu dư (thành công thì ít mà phá hoại thì nhiều), tâm địa bất hảo, hơn nữa còn háo sắc.

Nếu như Bình Vũ đế là một chủ nhân mềm yếu thì dù hắn có đang giữ cái ngôi hoàng đế kia đi nữa thì hơn nửa binh mã trong tay Dụ vương nhất định sẽ không bị hất ngã. Thế nhưng vị kia chính là không phải!

Vị kia không chỉ không mềm yếu, còn là một vị tướng từng lĩnh binh chinh chiến, hơn nữa còn đánh thắng trận lớn, bị địch gọi là hoàng đế ma suất thiết huyết (máu lạnh).

Các võ tướng vốn đã phục hắn, hiện tại xảy ra việc của Dụ vương, hầu như mọi người đều nghĩ trên chín phần kết quả binh phù nhượng Bình Vũ đế thu hồi lại thật hảo, dù cho đằng sau nó có ẩn chuyện xấu gì đi chăng nữa thì chung quy việc lão Dụ vương tạm thời không có người kế thừa là chuyện không hề sai. Trái lại, so với một Vương gia không thể lĩnh binh chinh chiến, các võ tướng thực sự tình nguyện để hoàng đế bệ hạ một lần nữa thu hồi một phần ba binh quyền.

Hơn nữa, nếu tân đế đã đăng cơ, quyền lực ban đầu đã phân chia có nên tách biệt ra một lần nữa hay không?

Ngay sau đó, Bình Vũ đế thu hồi một phần ba binh quyền mà nguyên bản người giữ nó -Dụ vương lại nằm liệt trên giường không dậy nổi. Đầu mối của tất cả tội trạng, tiểu thế tử Dụ vương bị biếm làm thứ dân, đưa vào đoàn người tới phương bắc chăn dê. Mà người tiểu thiếp đang có mang nọ không ai biết nàng đã đi đâu.

Giai đại vui mừng, chí ít đối với Bình Vũ đế là như vậy.

Đến mức tác động tới những người khác, mà cũng chỉ có họ mới hiểu được.

Một trong những những người thấp thỏm bất an nhất Đại Á đại khái chính là Ngôn Tịnh –Ngôn tướng quân. Nguyên nhân cũng vì chuyện nhi nữ của ông là mẫu thân của đương kim thiên tử ── hoàng thái quý phi phân nửa bị ép buộc đưa vào Tĩnh An tự mà ông không ra mặt can ngăn.

Nhưng hiện tại, nghĩ đến nhi nữ tại Tĩnh An tự chẳng những chẳng học được tĩnh tâm, trái lại còn bị bức đến mức sắp điên khùng, Ngôn Tịnh thở dài sâu sắc.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần có việc khải tấu.”

“A?” Bình Vũ đế hơi nhìn lướt qua dưới bậc, ngoại công đa mưu túc trí của hắn cuối cùng đã không nhẫn nổi sao?

“Biên cảnh lại có địch nhân đến xâm phạm ?”

“Hoàng thượng oai hùng thánh minh, uy danh vang chấn bên ngoài, ngoại tộc nào dám tùy tiện xâm phạm Đại Á ta. Điều thần muốn bẩm báo không phải việc quân, mà là…”

Trương Bình thấy đầu có điểm nhức nhức, còn có điểm choáng váng, khó chịu đổi chân trái phải luân phiên.

Động tác hoán đổi của Trương Bình kỳ thực không rõ nhưng người nọ tọa ngay gần lập tức phát hiện ra.

Sắc mặt ngày hôm nay của Trương Bình thoạt nhìn tựa hồ không tốt lắm, từ sáng sớm thức dậy có vẻ xuống tinh thần. Chẳng lẽ đêm qua ta làm quá chăng?

Bình Vũ đế trong đầu hiển nhiên sẽ không có khái niệm “Trương Bình sinh bệnh” , trong ấn tượng của hắn, người này khỏe mạnh tới mức dù bản thân bị trọng thương cũng có thể cùng hắn điên loan đảo phượng. Tối hôm qua hưng phấn thượng y chỗ mới,lột sạch y phục, tìm một sợi dây trói y như cái bánh ú, tại đình nghỉ mát đùa giỡn hơn nửa canh giờ a, sau đó trở về lại ‘tẩy rửa’ trong dục trì khiến y la ai ai, về sau…về sau cũng rất bình thường a, bất quá tối qua hắn rất hứng tình, chẳng để ai ngủ yên. Thế nên vần Trương Bình như đồ chơi một hồi, đến khi Trương Bình tức giận, hắn mới chịu xong việc ôm y ngủ.

Tối hôm qua cũng không thể tính là làm quá mức a, như là chuyện tối lửa tắt đèn tuy nói phải xem tâm tình của Trương Bình nhưng một tháng luôn có ít nhất hai lần cơ hội. Trước đây nếu không thấy Trương Bình hắn ăn không tiêu a.

Bình Vũ đế tâm tưởng nghĩ về ba cái chuyện này, ngoại công hắn, Ngôn đại tướng quân nói gì dĩ nhiên hắn nghe một câu rớt nửa câu.

“… Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, tổ tiên chúng ta chưa có ai bất kính hiếu đạo. Tuy nói có chỉ lệnh của tiên hoàng, nhưng…”

“Ngươi vừa nói gì a?” Bình Vũ đế hỏi lời này thực không phải cố ý, hắn thật sự không nghe rõ.

Nhưng Ngôn đại tướng quân sao hiểu được, ông chỉ cảm thấy ngoại tôn mình sắc mặt xấu đi rất nhiều, thậm chí câu hỏi mang theo một tia sát khí.

“Thần nói…”

“Được rồi, có chuyện gì thì đợi lát nữa hãy tới Thượng thư phòng bẩm. Lâm triều ngày hôm nay dừng tại đây, bãi triều!”

Ngôn Tịnh sửng sốt, tâm trạng tức khắc sáng tỏ. Hoàng thượng không muốn bàn tiếp chuyện Hoàng thái quý phi ở Tĩnh An tự trước mặt bá quan văn võ. Cũng là, dù gì cũng là di mệnh của tiên hoàng, cho dù là hoàng thượng muốn mẫu phi hồi cung, cũng phải tỉ mĩ nghĩ hảo đối sách mới được.

Ánh mắt Ngôn Tịnh đảo qua trên người chúng thần một vòng, mong có ai đó gan lớn cùng ông đối mặt với vị hoàng đế chỉ lộ mặt thôi cũng khiến kẻ khác kinh sợ.

Một số ít đại thần đã hảo ước định khi lâm triều sẽ nói giúp ông khi thấy ánh mắt hướng về phía mình, đều lặng lẽ cúi đầu. Lúc lâm triều, các đại nhân cùng nhau tấu thì không nói, nhưng nếu sau khi hạ triều, đơn độc đối mặt với vị kia thì……

Nếu như là vị kia trong lòng vốn muốn làm thì không bàn tới, bọn họ coi như là san xẻ bớt nỗi lo của nhà vua. Nếu như vị kia không muốn đi ngược lại di chỉ tiên hoàng, bọn họ làm vậy chẳng phải là tự rước họa vào thân a?

Mặc kệ Ngôn Tịnh nói gì thì ông ta cũng là ngoại công, là bề trên của vị kia. Cho dù có làm chút chuyện không thỏa đáng thì e rằng vị kia cũng chẳng gây khó dễ. Nhưng còn bọn họ? Bọn họ không có lấy một chút tình liên hệ với vị thiên tử sát khí quanh thân.

Tuy nói từ lúc Bình Vũ đế kế vị tới nay không giết mấy người, đối với cựu thần bọn họ cũng coi như trọng đãi, nhưng chẳng biết sao bọn họ vẫn sợ a!

Đều là bởi vì khuôn mặt ấy, còn có vóc người kia!

Ngươi nói ngươi có khuôn mặt phi phàm là đủ rồi, vì cái gì còn phải thêm vóc dáng cao lớn hơn thường nhân?

Cũng khó trách tộc man di đến tiến cống rất cung kính, đầu tiên không kể đến vị thượng trên cao kia từng lạc hoa lưu thủy (đánh tời bời, tan tác), chính thân hình cao lớn ấy so với man di phương Bắc gây cảm giác đe dọa, định trước rằng bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng.

Ngoài ra điều khiến bọn họ nhũn chân bởi vì bên trong vị kia……

Chúng đại thần nhịn không được thối lui về phía sau.

Ngôn Tịnh thầm than một tiếng, cùng các đại thần hô ba tiếng vạn tuế, cúi đầu cung kính tiễn vị kia đứng dậy khỏi kim loan bảo tọa rời đi.

Bình Vũ đế quay đầu quan sát từ trên xuống dưới một lượt thủ lĩnh thái giám Trương Bình bên cạnh hắn đang rớt lại phía sau.

Bước tiến ổn định, biểu tình bình thường, ngay cả tư thế đi cũng bình thường nốt. Lẽ nào vừa nãy là ta ảo giác?

Bình Vũ đế hết dằn vặt, an tâm rồi. Đúng a, ta đã nói Trương Bình nhà chúng ta cường tráng a, tối qua chơi chút trò nhỏ sao có thể khiến y bị thương? Người ta từng nói đó thôi, y không có địch thủ trong kinh thành, là cao thủ trong các cao thủ.

“Trương Bình , ngươi nói lát nữa Ngôn Tịnh sẽ dùng lý do gì thuyết phục trẫm?”

Trương Bình khịt khịt mũi, y sao có cảm giác nước mũi chảy xuống a? Hơn nữa cổ họng dường như đang bốc hỏa.

“Hiếu đạo.” Trương Bình đáp.

“Hiếu đạo?” Bình Vũ đế đảo chân cười đùa.

“Nói đến hiếu đạo, chừng nào ngươi mới nhượng trẫm tận hiếu với phụ mẫu ngươi vậy?”

Trương Bình chẳng để tâm những lời này, dù sao cũng không phải lần đầu tiên y nghe hắn nhắc tới chuyện ấy.

Nhưng làm người đi theo bên cạnh phụ trách hầu hạ và bảo hộ, y chỉ hận không thể bịt chặt lỗ tai. Hai vị này từ khi Bình Vũ đế đăng cơ ngày đó triệt để thi hành luật trên triều là quân thần, sau triều là phu thê chung sống chuẩn mực, chỉ cần không có người ngoài, hai vị ấy chỉ có thể dùng 4 chữ hình dung : tứ vô kỵ đạn! (không thèm kiêng nể cái gì). Mà đám gia thần, gia nô hầu hạ, bảo hộ hoàng đế, bình thường đều được Trương công công dạy dỗ hảo, biết rằng thủ bí mật hảo thì sẽ sống tốt, còn không thì cũng hiểu kết cục bản thân sẽ ra sao.

Nhưng các ngài cũng không nên như vậy a! Chúng thần đều trung thành, vấn đề là do có người luôn uống say, nói mớ a?

“Họ năm nay sẽ đến thăm ta, đến lúc đó ngươi có thể gặp họ .” Trương Bình bất đắc dĩ nói, nói xong vội căn dặn một câu: “Ngươi đừng nói lung tung hù dọa bọn họ.”

“Trương Bình, thanh âm ngươi sao kỳ quái như thế ?”

“Ân?” Trương Bình hít hít mũi, nghe bản thân giọng mũi nồng đậm, hoài nghi hỏi: “Lẽ nào ta nhiễm phong hàn rồi?”

“Phong hàn? Ngươi?” Thanh âm Bình Vũ đế cũng tràn ngập hoài nghi, “Sáng sớm lúc ngươi ngủ dậy chẳng phải đều hảo ư? Sao thoáng cái đã thành như vậy?”

“Ta cũng không biết a.” Đang nói, Trương Bình cảm giác thấy hai dòng nước mũi chảy xuống. Trương công công vội đưa tay áo quẹt quẹt. Vừa chùi vừa nói thầm:

“Xem ra sinh bệnh thật rồi.”

Bình Vũ đế đột nhiên dừng cước bộ, gương mặt sa sầm nhìn về phía Trương công công của hắn.

“Ngươi sinh bệnh rồi?”

“Hình như vậy. A, ta đây cả thời niên thiếu không sinh bệnh nên đã quên nhiễm phong hàn thì cảm giác thế nào. Ha hả.” Trương Bình nói rồi lại đưa tay áo lau nước mũi.

“Ngươi – sinh – bệnh- rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi không cần phải nói nhiều lần như vậy ta cũng biết. Đã là người ăn ngũ cốc hoa màu thì sao có thể không sinh bệnh? Có chút bệnh thì ngươi cũng đừng ngạc nhiên thế chứ, cũng không phải….” Trương Bình đang nói đột nhiên khựng lại không nói nốt câu cuối, y sao lại đãng trí như vậy !?

Người ở cạnh hoàng thượng sao có thể sinh bệnh được?

Dù là ai sinh bệnh, dù có là hoàng hậu cũng phải cách ly hoàng đế, tránh truyền nhiễm cho hắn. Huống chi là thị nhân hầu hạ hắn ?

Hiện tại y sinh bệnh rồi, mà y lại là thủ lĩnh thái giám chuyên hầu hạ hoàng đế. Nói cách khác, y nhất định phải lập tức cách ly hoàng đế thật xa mới đúng, chừng nào bệnh chưa hảo, tuyệt đối không thể tiếp cận!

Y có muốn tách rời khỏi hoàng đế?

Ý này có hay không….bọn họ không ăn cùng một chỗ, không ngủ cùng một chỗ, ngay cả bước đi cũng cách xa nhau?

“Ta sinh bệnh rồi.” Hiện tại, Trương Bình cuối cùng cũng biết hàm nghĩa trọng yếu của những lời đó.

“Trương Bình, đừng để trẫm thấy cái bộ dạng ngớ ngẩn vừa cười khúc khích vừa nói những lời này của ngươi!” Bình Vũ đế nói xong liền đưa vươn tay tóm lấy tay của Trương công công nhà hắn.

Trương công công là ai a, người ta chính là kẻ dù sinh bệnh cũng vẫn là tuyệt thế cao thủ, thế nên người kia vừa động thì y đã chạy thật xa.

“Hoàng thượng, nô tài bị bệnh, không thể hầu hạ bên cạnh, nô tài sẽ đến Ngự dược phòng tìm thái y khán bệnh, trị liệu. Nô tài sẽ cử Liễu Thuận hầu hạ hoàng thượng, còn hoàng thượng xin bảo trọng long thể.”

“Trương Bình ──!”

Muộn rồi, Trương đại thái giám đã hướng thái y viện chạy vội đi.

Xung quanh một mảnh vắng vẻ.

Ngoại trừ thị vệ bên ngoài đang giữ chức trách, các thị nhân hầu hạ đều cúi đầu, chỉ sợ ai đó không cẩn thận chọc vào cơn thịnh nộ lôi đình.

“Bãi giá Ngự dược phòng!” Bình Vũ đế công phu lãnh tình ước chừng khoảng mười cái chớp mắt, lạnh lùng phun ra năm chữ.

Lúc này Ngôn Tịnh – Ngôn đại tướng quân đang tới Thượng thư phòng thì bị cản lại.

Một lúc sau, tiểu thái giám đứng canh cửa nói cho Ngôn đại tướng quân biết hoàng thượng còn chưa tới, Ngôn Tịnh chẳng thể làm gì khác hơn là đứng trước cửa chờ.

Đợi mãi, chờ tròn ba canh giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.