Sửu Hoàng

Chương 33: Phiên ngoại 3



Các cung nhân dâng bữa trưa rồi lục tục lui ra, trong cung điện lớn như vậy chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Bình Vũ đế cả đời cổ quái không ít, bữa ăn hàng ngày đều không thích có người hầu hạ, điểm ấy chính là một trong những chuyện cổ quái. Hơn nữa, hắn không chỉ không thích cung nhân hầu hạ dùng bữa, ngay cả thay y phục, tắm rửa, ngoại trừ Trương công công ra hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Cung nhân đều cho rằng Trương công công khổ cực vô cùng, cái gì cũng đều phải làm, lại không biết…..

Đồ ăn bày trên bàn chẳng hề phong phú, cũng chẳng ứng với sự xa hoa, phô trương của hoàng thất như lời đồn đãi.

“Uống chút canh cho ấm bụng.” Hoàng Phủ Kiệt đưa bát ngọc thoạt nhìn tương đối nhẹ, bên trong đựng dược thiện thang đưa cho Trương Bình.

Trương Bình tiếp nhận, uống một ngụm rồi chép miệng, chậc lưỡi nói:”Vị đạo có điểm lạ. Người bảo bọn họ bỏ thứ gì vào trong vậy?”

“Ta nói họ đem gừng giã nhuyễn cho vào canh.”

Trương Bình hạ bát ngọc, đẩy đi thật xa . “Ta đã thắc mắc cái này sao hắc như vậy. Biết rõ ta không thích ăn gừng, vậy mà lại đem gừng giã nhỏ cho vào, người làm vậy thì sao ta uống tiếp được nữa?”

“Trước đây ta sinh bệnh, ngươi chẳng phải cũng đun nước gừng cho ta uống. Ta không thích uống, ngươi vẫn ép ta.”

Biểu tình Trương Bình một chút hổ thẹn cũng không có. ” Đấy đương nhiên, bằng không bệnh của ngươi sao nhanh hảo như vậy.”

Y tùy ý gắp một miếng cá đưa vào miệng, át đi vị gừng, nói : “Ông ta dù sao cũng là ngoại công ngươi, tuổi cũng lớn. Để ông ta đứng chờ ở trước cửa Thượng thự phòng không hảo a? Tốt xấu gì cũng nên để ông ấy tìm chỗ nghỉ ngơi chút.”

Hoàng Phủ Kiệt không để ý đến y, bản thân cũng múc một bát dược thiện thang, một hơi uống hết.

“Cay không?” Trương Bình nhìn hắn uống mà mặt chẳng đổi sắc, không khỏi bội phục từ đáy lòng. Biến thái chính là biến thái a, ngay cả uống canh gừng cũng giỏi hơn người khác.

“Ân.” Hoàng Phủ Kiệt nhíu mày một chút. Hắn cũng không thích uống canh gừng, nhưng hắn cũng không muốn sinh bệnh. Nếu như hắn bị Trương Bình lây bệnh, chỉ sợ vị “luyến sủng” này của hắn ngày ngày sẽ khó chịu.

Trương Bình mềm lòng, xới một chén cơm cho hắn, còn gắp vài món hắn thích đặt vào đĩa đưa tới trước mặt hắn.

Hoàng Phủ Kiệt bưng bát lên ăn từ tốn.

Hai người họ chẳng phải là không hiểu lễ nghi hoàng gia, trái lại bọn họ so với bất cứ ai khác đều học đến khắc sâu, trước đây thứ bọn họ sợ nhất chính là ở phương diện lễ nghi.

Nhưng họ đều thích cảm giác ăn chung hai người, ngồi quanh một bàn cạnh nhau, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, người hỏi kẻ trả lời. Ngươi gắp cho ta đĩa rau, ta múc canh cho ngươi.

Loại lễ nghi, quy tắc ấy, nếu như từ nhỏ đã được học thì sẽ khắc cốt ghi tâm biến thành tập quán. Thế nên việc hai người ăn cơm, tán gẫu như phu thê trăm họ bình thường khác, thực chất bên trong đã lộ ra tác phong tuyệt nhiên bất đồng với gia đình người thường.

“Có muốn ta đưa ông ta đến dùng bữa cùng không?”

Hoàng Phủ Kiệt hé mắt, liếc y, vẫn không hề hé răng.

“Ta ăn cơm xong rồi thì lấy dược uống.” Chu toàn chưa a?

Hoàng Phủ Kiệt động đũa, trút toàn bộ xương sườn nướng vào trong bát Trương Bình.

Trương Bình ham thịt, nhìn một chút, thấy miếng sườn lớn nhất trong đĩa, nhất thời mừng rỡ, hăm hở cầm đũa gắp nó đút vào miệng.

Vừa ăn còn vừa nói, thanh âm không rõ ràng: “Hoàng thái quý phi đến Tĩnh An tự cũng được một năm, chắc chắn đã bị giáo huấn không ít, nếu như hồi cung, hẳn sẽ an phận thủ thưởng, yên bình đến già. Ngươi nghĩ sao?”

Hoàng Phủ Kiệt thử kéo đĩa sườn thơm nức tới trước mặt, so với Trương Bình, hắn càng ăn nhiều thịt hơn, mỗi lần ăn cơm không thịt không vui. Cũng chỉ có Trương Bình mới có thể đoạt nó từ đũa của hắn.

Trương Bình gặm gặm xương, không nguyện ý : “Ta mới ăn có một miếng.”

” Người đâu!” Hoàng đế lão đại âm trầm mở miệng.

Cung nhân nghe gọi liền tiến vào hầu hạ.

“Ngoại trừ đĩa sườn và bát canh, những cái khác đều mang đi hết.”

Cung nhân y lời thu lại đồ ăn.

Chờ cung nhân vừa đi khỏi, Trương Bình nổi nóng :”Đừng có lãng phí như thế a, nhiều món ta chưa đụng đũa nữa. Ta còn chưa ăn no mà.”

“Người có bệnh chỉ có thể ăn cháo, ăn canh.”

“A ?!”

Cũng chẳng buồn quan tâm tới biểu tình Trương Bình, Hoàng Phủ Kiệt lại cầm đũa, chậm rãi gắp một miếng sườn đưa vào miệng.

Trương Bình nhìn chằm chằm miệng Hoàng Phủ Kiệt, dựa vào thân thủ y muốn đoạt lấy đồ ăn chẳng phải khó khăn gì, nhưng mà nếu ngay cả ăn cũng phải so chiêu, hơn nữa cuối cùng còn chưa biết có thể cướp được hay không, hình như có điểm đắc bất thường thất (lợi bất cập hại).

“Ân… Tĩnh An tự tu tâm dưỡng tính hảo a, rất thích hợp cho một quý phụ nhân như hoàng thái quý phi dưỡng lão. Buổi chiều nô tài ta sẽ làm vài món bổ dưỡng đem tặng cho hoàng thái quý phi, để nàng ở Tĩnh An tự an tâm tĩnh dưỡng.”

Hoàng Phủ Kiệt khóe miệng giật giật, Trương Bình biết rõ hắn không thích y ở trước mặt hắn tự xưng là nô tài, hết lần này tới lần khác đem chuyện đó ra đâm chọt hắn!

“Ăn đi! Ngươi ăn no chết đi.”

“Hắc hắc.” Trương Bình mới không sợ ăn nhiều sườn nướng tới tức bụng chết, tâm tình hài lòng, lại tiếp tục ăn cơm.

Người dùng bữa có hai người, lại chỉ một món, dĩ nhiên khó tránh khỏi đụng đũa nhau vài lần. Bát canh gừng bị bọn họ triệt để bỏ qua.

“Ngôn lão đầu rất đáng ghét.” Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên nói.

“Ngươi dự định giải quyết sao?”

Hoàng Phủ Kiệt trong mắt hiện lên một tia sát ý, khée miệng cũng câu dẫn tia cười nhạt.

Trương Bình thở dài trong lòng, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói :”Đừng giết ông ta.”

Trương Bình thử chọc người này cười, coi lão đại cao lớn kia như một tiểu hài tử.

“Ngoan, nhìn xem. Cười một cái, cho ngươi ăn thịt.”

Hoàng Phủ Kiệt……bất lực. Cái tên ngốc tử!

“Vũ Sơn có một kế, cần ngươi phối hợp một chút.”

“Mưu kế do người điên nghĩ ra?” Trương Bình nhíu mày “Kế của hắn đều rất độc.”

“Vừa hay có Vi Vấn Tâm hỗ trợ hắn. Trước đây ngươi không nên nhượng ta thỉnh Vi Vấn Tâm ra, chẳng phải chính là vì để bọn họ tượng trợ khắc chế lẫn nhau sao?”

“Chưa nói tới khắc chế, người điên bên ngoài có vẻ tiêu sái tự do nhưng xuất thân thấp hèn, niên thiếu lận đận, tổn thương trong lòng cũng nhiều, cách làm việc có phần cực đoan, nói trắng ra là để đạt được mục đích thì bất chấp thủ đoạn. Vừa vặn có chung nỗi hận giống ngươi. Hơn nữa có ngươi làm chỗ dựa, hắn càng không kiêng nể gì cả. Vi đại nhân a, xuất thân chính thống, mặc dù nhìn rõ khổ sở của dân gian nhưng cũng may là tâm tính chưa biến chất, làm việc cũng khéo léo, mọi việc đều cân nhắc, suy tính kỹ rồi mới làm. Hai người tựa như….” Trương Bình trầm tư một hồi, nửa ngày nghĩ không ra một từ thích hợp để hình dung.

“Một người giống mâu, một người giống thuẫn.” Hoàng Phủ Kiệt bổ sung.

“Đúng, có chút cảm giác giống vậy đó. Nói đi, ngươi muốn ta phối hợp sao?”

Hoàng Phủ Kiệt lộ ra nụ cười, vẫy tay “Ghé lỗ tai đến đây.”

Như vậy ….như vậy…. như vậy….như vậy……….Nói xong, nam nhân thuận tiện sờ trán Trương Bình, hoàn hảo không có sốt “Đợi lát nữa lão nhân kia đi rồi, ngươi không cần ở bên hầu hạ ta, quay về hảo hảo ngủ một giấc. Uống dược trước khi ngủ, phải uống hết canh gừng cho toát mồ hồi, ngủ cũng ấm người, buổi tối đợi ta trở về sẽ lau người giúp ngươi. Ân?”

Trương công công nghe vậy, vừa đúng lúc dùng xong bữa, lau miệng nói :”Đêm nay ngươi ngủ một mình đi. Đêm mai ta xem bệnh đã hảo chưa, nếu chưa thì sẽ tìm một cung nữ sưởi ấm giường cho ngươi.”

“Rầm!” Đại nam nhân đập bàn.

Trương Bình gạt gạt lông mi. Lại đụng chạm rồi sao?

Nam nhân trợn mắt nhìn y.

Trương công công ngồi yên như cũ, móc khăn tay ra hỉ nước mũi.

“Ta không muốn ngủ với người khác. Ta cũng không cần cung nữ sưởi ấm giường cho ta.” Nam nhân mở miệng nói, thanh âm vừa nghe chẳng những không xấu mà còn có điểm tội nghiệp.

“Ta không muốn lây bệnh cho ngươi.” Trương công công trưng ra bộ dạng – ngươi không để ý nhưng ta thì rất để ý.

“Ta cũng uống canh gừng rồi.” Trong thanh âm của người to lớn kia lần này còn có thêm chút ủy khuất.

“Buổi tối, ngươi ngủ rất xấu nết.” Trương công công rốt cục đã nói ra lời thật lòng.

Nam nhân suy nghĩ hồi lâu, “Như vậy đi, lúc tối nếu ngươi sợ ta làm loạn thì điểm huyệt ta là được. Cứ như vậy a?”

“Thật chứ? Ngươi thề khi ngươi đến sẽ không càn quấy trên giường ta? Không phải ta trách ngươi, tiểu tử ngươi hiện tại càng ngày càng không nể nang ai! Trước đây ở trong phòng thì ta còn nhịn ngươi, vậy mà dám mang ta ra ngoài, còn dám trói ta! Hừ! Hỗn đản!” Hại lão tử sinh bệnh.

“Ngươi nói nếu ông ta yêu cầu ta đưa nữ nhân kia vào cung phụng dưỡng, ta nên lấy đầu ông ta chứ? Hay đánh ông ta một trăm gậy?”

“Đừng đánh trống lảng. Nếu người còn xằng bậy nữa, ta sẽ không làm!”

Nam nhân điềm nhiên nói :”Chức thái giám tổng quản này so với bất luận chức vị nào đều vơ vét bẫm a.”

Trương Bình cười nhạt :” Dựa vào thân thủ của ta, muốn vơ vét của cải thì ngay cả quốc khố của ngươi ta cũng có thể dọn sạch!” Đáng tiếc giọng mũi nồng đậm khiến lực uy hiếp của y giảm đi không ít.

“Người không cần mang quốc khố đi.” Nam nhân thành khẩn nói:”Ngươi chỉ cần mang trẫm theo.”

“Ta mang ngươi đi để làm gì? Để làm khổ chính ta a?”

Hoàng Phủ Kiệt thở dài sâu sắc, nhìn bảo bối nhà hắn, dùng giọng điệu rất bất đắc dĩ nói :” Bình, lẽ nào ngươi còn không phát hiện….”

“”Phát hiện cái gì? Đã nói thì nói cho hết, đừng có dông dài.”

“Được rồi, là ngươi kêu ta nói đó. Có điều ngươi phải đáp ứng ta trước, nghe ta nói xong nếu tức giận thì không được chạy, cũng không được phép đánh ta.”

Trương Bình do dự một chút “Cái này…..Ngươi có lẽ không cần nói.”

“Bình, ta nghĩ việc này cứ nói hảo cho ngươi.”

Trương Bình…xắn tay áo.

Hoàng đế đại nhân âm thầm hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Trương công công nhà hắn, dẫn theo điểm u buồn, dẫn theo điểm trêu chọc, thong thả nói:

“Bình, lẽ nào ngươi còn không phát hiện sao? Kỳ thực… ngươi thích ta lăn qua lăn lại ngươi.”

Tĩnh lặng hồi lâu, Trương Bình trong lòng ngầm nhắc nhở chính mình rằng đối phương là hoàng đế a, dù sao y cũng phải lưu lại chút sĩ diện cho hắn với người ngoài.

Hoàng Phủ Kiệt thấy y không tức giận, lớn gan hơn một chút, đưa chân cọ cọ chân Trương Bình, cười mờ ám :” Trương Bình, trẫm là nam nhân của ngươi, ngươi thích hay không, trẫm biết rõ hơn ai hết. Mỗi lần trẫm dùng đại bổng tử của trẫm đả ngươi, hàng mi này, đôi mắt này của ngươi, tràn ngập xuân tình. Thắt lưng này, cái mông xoay xoay, muốn có bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu. Nói trắng ra thì hai ta xứng đôi như cái vung với cái nồi, trẫm là biến thái thì ngươi là….”

“Hoàng Phủ Kiệt”

“Xin hỏi Trương công công có gì bảo ban?”

“Phanh!”

“Rầm!”

Người hầu ở ngoài điện chợt nghe âm thanh đổ vỡ, cũng không biết xảy ra sự tình gì, đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên đi vào hay không.

Một lúc sau, cửa điện mở, Trương công công diện vô biểu tình bước ra, giọng mũi nồng đậm phân phó : ” Đem thứ phiền toái bên trong dọn dẹp sạch sẽ.”

Mọi người tuân lệnh, nhanh chóng chạy vào thu dọn. Thấy bàn ghế, bát chén hỗn độn, chiếc bàn gỗ nặng nề cũng té nhào trên đất, mà một vị khác hẳn là phải ở trong điện nhưng chẳng biết đi đâu, có lẽ đi ra hậu điện chăng? Nghi vấn của mọi người chất thành đống lớn, nhưng không ai dám nhiều lời, chỉ chăm chú cúi đầu làm tốt phận sự của mình.

Trương Bình đứng ở ngoài điện, quay đầu lại nhìn vẻ trầm tịch trong điện một chút, các cung nhân đều yên lặng quét tước. Y nghĩ thầm bầu không khí trong cung hình như có chút áp lực?

Các cung nô sợ Kiệt, đối với biến thái kia mà nói tuy rằng là chuyện tốt nhưng nếu tiếp tục mãi chỉ sợ không hay a, sau một thời gian dài như vậy sẽ mất đi ý nghĩa.

Sờ sờ cằm, Trương công công nghĩ thầm: biến thái ấy nếu tinh lực quá thừa hàng đêm đều đến làm khổ y, như vậy y sẽ thành một phó nhân tập trung quá nhiều sự chú ý. Dĩ nhiên là ta phải làm vài sự tình cho hắn, tìm người phân tán tinh lực chủ thượng. Kẻ đó phải khiến hắn thực sự vì đối phương mà suy nghĩ, miễn cho y mệt người!

———————

Ngôn Tịnh – Ngôn tướng quân quả thực ở cửa Thượng thư phòng đợi đủ ba canh giờ thì mới nhìn thấy ngoại tôn ông đến, cũng là người đệ nhất thiên hạ – Bình Vũ đế từ xa đi tới.

Ngôn Tịnh nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế ── đó là phó tổng quản không đành lòng để lão nhân như ông đứng lâu, đặc biệt phái tiểu thái giám đưa ghế đến cho ông ngồi.

Thoáng nhìn qua, cảm giác sắc mặt Bình Vũ đế tựa hồ tương đối bất hảo, khóe mắt bầm tím. Khóe mắt bầm tím? Ngôn Tịnh không dám nhìn lâu, vội cúi người hành lễ: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”

“Ngôn lão, ngươi sao đứng ở cửa chờ vậy ?” Bình Vũ đế tựa hồ khá kinh ngạc.

“Vô phương, vi thần có chuyện quan trọng cần khải tấu, thỉnh bệ hạ có thể dành cho vi thần chút thời gian.” Ngôn Tịnh trong lòng hiển nhiên phẫn nộ nhưng nào dám biểu lộ ra ngoài.

Bình Vũ đế nhíu mày, sắc mặt không vui nói với người ở phía sau: “Trẫm không phải đã dặn ngươi sao, trẫm có chuyện quan trọng cần xử lý, nhượng Ngôn lão tướng quận dùng bữa chờ tại phòng nghị sự?”

“Nô tài chết tiệt. Nô tài lúc đó chỉ lo trứ xử lý nước trà hạ độc…”

Ngôn Tịnh cả kinh. Hạ độc? Ai?

“Trương Bình!”

“A! Bệ hạ thứ tội, nô tài sai rồi.” Trương Bình tự biết mình nói sai, quỳ phịch xuống, liên tục thỉnh tội.

“Xuẩn nô tài!” Bình Vũ đế nộ xích.

“Bệ hạ, Trương công công nhất tâm vì bệ hạ, trong lúc rối ren có quên cũng là bình thường. Vi thần có đợi thêm một chút cũng không sao. Chẳng biết bệ hạ…” Ngôn Tịnh thận trọng mở miệng nói, một bên lấy lòng Trương Bình, một bên tìm hiểu chuyện đầu độc. Đối với việcTrương Bình lỡ miệng nói lộ ra, tựa hồ không hề kinh ngạc.

Trương Bình trên mặt sợ hãi, trong lòng đắc ý, nghĩ thầm hình tượng bản thân tạo ra rất thành công. Đã biết sự lợi hại chưa a, người tài ba như thế mà không ai tới chú ý tới y, trái lại đại đa số mọi người coi y như một kẻ nhát gan, sợ phiền phức, còn vô năng, ngốc nghếch. Quả nhiên thiên tài hay tịch mịch a.

“Hừ, trẫm một ngày nào đó sẽ bị xuẩn nô tài làm tức chết! Vào đi, nói xem ngươi có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo.” Bình Vũ đế sắc mặt tức giận, dẫn đầu bước vào Thượng thư phòng.

Trương Bình khom người thỉnh Ngôn Tịnh đi trước, Ngôn Tịnh cũng không kể thân phận lớn hơn Trương Bình , khiêm tốn một phen mới cất bước đi vào.

Thật đúng là người cẩn trọng, chẳng biết ông ta có thể tránh được tai kiếp hay không. Trương Bình nhìn theo bóng lưng Ngôn Tịnh, trong lòng có nhiều khổ sở. Y không ghét vị lão nhân này, tuy nói ông ta cũng không nhiều ái tâm với Kiệt lúc nhỏ, nhưng ít ra ông đã tận lực giúp hắn. Nếu như không có Ngôn Tịnh phái người tới giáo dục Kiệt, thì dù Kiệt có thể lên làm hoàng đế nhưng không nhanh đến vậy, cũng có rất nhiều thuận lợi.

Y theo Ngôn Tịnh đi vào Thượng thư phòng, nhìn người nọ ngồi ở vị trí thượng thủ. Muốn dùng ánh mắt truyền đi ý nghĩ của chính mình nhưng sau khi thấy sắc mặt người nọ…… Ách, sớm biết như vậy y sẽ không kích động rồi. Trương Bình thực không tiện báo cho Ngôn Tịnh, kỳ thực bọn họ cũng đâu cố ý bắt ông chờ lâu như thế, chỉ là xử lý vết bầm tím ở khóe mắt người nào đó mất khá nhiều thời gian. Hoàn hảo là gương mặt người nọ, bình thường không có ai dám nhìn kỹ, bằng không … Hắc hắc.

Trương Bình đột nhiên thân thể chấn động. Chờ một chút, y sao có thể dễ dãng đánh trúng như vậy? Tuy nói thân thủ y so với hắ cao hơn, nhưng không dễ trúng mục tiêu a? Đường đường đế hoàng, sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện người khác đánh vào mặt hắn? Tuy nói là vết tích đã không nặng, thế nhưng…

Hỏng rồi! Tiểu tử ấy sẽ dùng nó mượn cớ…..

Trương Bình ngẩng đầu, vừa lúc thấy hoàng đế nhà y cười với mình, lộ ra hàm răng trắng. Nụ cười thực sự a, vì cái gì mà y cảm thấy âm hiểm đến lạnh người?

Giờ khắc này, Trương công công nghĩ bản thân tựa như tiểu bạch thỏ nhảy vào miệng há sẵn của con thú trước mặt, nó lộ ra hàm răng nhọn, nuốt nước miếng chuẩn bị ăn thịt.

Tâm tình Bình Vũ đế đột nhiên khoái trá. Nhìn về phía Ngôn Tịnh đang ở phía dưới trần tình, ánh mắt cũng không hiển lộ băng hàn. E rằng Trương Bình nói không sai, lão nhân này tuy rằng đáng ghét nhưng tội không chí tử, từ khi hắn đăng cơ tới nay cũng biểu hiện an phận thủ thường. Nếu như ông ta vẫn tiếp tục an phận như thế, hắn cũng không ngại để lão nhân này tiếp tục đứng trong triều. Nhưng binh quyền trên tay ông ta vô luận thế nào cũng phải thu hồi, hắn không muốn chôn một mầm họa không đáng.

“Trương Bình, ban ngồi.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Ngôn Tịnh tạ ân, cũng không dám thực sự ngồi xuống, cái mông như ngồi trên tiểu sừng, liên tục nói về đạo lý lớn trong thiên hạ, trăm điều thiện đều lấy hiếu làm đầu, mong có thể dùng thân tình khiến vị lãnh huyết hoàng đế này rung động, cũng có thể dùng đạo lý và dự luận khiến hắn cố kỵ.

Đợi Ngôn Tịnh nói xong miệng khô lưỡi khô, nam nhân cao lớn ngồi ở thượng thủ lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:

“Ngôn lão, chuyện ngươi nói trong bụng trẫm cũng hiểu rõ. Như vậy đi, ngươi cho trẫm một ít thời gian, trẫm sẽ hảo suy xét.”

“Tạ ơn hoàng thượng!” Ngôn Tịnh chẳng rõ ngôn từ của mình có lay động đến vị chủ thượng này hay không, nhưng chỉ cần hắn bằng lòng suy nghĩ đã biểu thị mọi thứ vẫn còn có hy vọng, có thể nói vài điều hảo trước mặt nhi nữ.

Bị Trương Bình tống xuất ra ngoài, Ngôn Tịnh rất là thân thiết dò hỏi: “Trương công công thân thể có khỏe không? Chỗ lão phu có chút dược bổ rất tốt của bằng hữu. Chút nữa sẽ đưa đến cho công công bồi bổ thân thể. Trương công công hầu hạ bên cạnh bệ hạ nên thỉnh bảo trọng thân thể.”

Trương Bình vội vàng nói tạ ơn: “Đa tạ Ngôn tướng quân quan tâm, tiểu nhân chỉ là nhiễm phong hàn, bệ hạ cũng ân chuẩn tiểu nhân trở về nghỉ ngơi.”

“Cũng là, bệ hạ than thể vạn kim, cẩn thận là trên hết. Trương công công thỉnh hảo hảo nghỉ ngơi, thuốc bổ buổi tối lão phu sai người đưa tới.”

Thấy hai người đã đi đến cuối hành lang, xác nhận bên kia Thượng thư phòng không thể nghe thấy người khác nói gì, Ngôn Tịnh dừng một chút, nói: “Trương công công, lão phu tuy rằng biết việc này không nên hỏi nhiều, nhưng ngài biết là lão phu với hoàng thượng thân tình. Hoàng thượng đăng cơ đã một năm, hiên giờ tứ hải thái bình, trong không có chuyện ưu phiền, ngoài không có họa ngoại xâm, chuyện đầu độc…..? Trương công công yên tâm, lão phu chỉ là sốt sắng muốn giúp, quyết không truyền việc này ra ngoài, càng không nói là công công cho hay.” Nói rồi, từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội, lặng lẽ nhét vào trong tay Trương Bình.

Trương Bình ho khan một tiếng, thu tay áo lại, nắm ngọc bội trong tay.

“Ngôn tướng quân thương yêu hoàng thượng, cũng là cái phúc của hoàng thượng. Tuy nói có một số việc làm nô bộc không nên lắm miệng. Thế nhưng chẳng phải tất cả mọi người đều nghĩ hoàng thượng hảo a?

“Đúng vậy đúng vậy.” Ngôn Tịnh vội vã phụ họa, trong lòng cũng nhẹ nhõm rất nhiều. Quả nhiên làm thái giám cũng trốn không thoát một chữ “tham” a, chỉ cần Trương đại thái giám chịu nhận hối lộ là tốt rồi. Hơn nữa thái giám này rõ ràng tâm trí không cao, sẽ không hảo lừa gạt, không kín miệng , nhượng y hầu hạ bên người Bình Vũ đế, sau này bọn họ đại khái có thể thuận tiện không ít. Vừa nghĩ đến đó càng khinh thường Trương Bình, nhưng trên mặt hoàn toàn không lộ ra chút nào.

“Ngôn tướng quân, chuyện phía sau chỉ là do tiểu nhân suy đoán, ngài cũng đừng cho là thật.”

“Đương nhiên đương nhiên.”

Trương Bình thấy phía trước, sau không có người, tiến đến gần Ngôn Tịnh, hạ giọng nói: “Cổ nhân nói sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc (sống trong hoạn nạn , chết trong an bình ) lời này một điểm cũng không giả. Mọi người đều nghĩ hiện tại chẳng xảy ra chuyện ưu phiền cũng không có họa ngoại xâm đúng không? Hừ, chưa từng nghe qua câu họa từ trong mà ra sao?”

“Xin chỉ giáo cho?” Ngôn Tịnh cũng đè thấp thanh âm.

Trương Bình nheo mắt, dùng thanh âm thật thấp nói: “Việc này, theo tiểu nhân thấy, tám phần mười là do người trong cung làm. Còn là người tương đối thân cận bên cạnh hoàng thượng.”

“A? Công công cho là ai?”

“Tiểu nhân cũng không dám nói lung tung. Dù sao trong cung có mấy người, hoàng thượng thông minh như vậy, khẳng định có thể điều tra ra.”

Ngôn Tịnh trong lòng cười khổ. Phượng Chi, ngươi nghìn vạn lần đừng xằng bậy. Khó khăn lắm hoàng thượng mới buông lỏng ngươi một chút, ngươi nếu nhất thời hồ đồ, sẽ mất đi cả đời a! Nghĩ đến nhi nữ biểu tình oán độc, độc thề tàn nhẫn, ác độc chửi bới, Ngôn Tịnh lặng lẽ.

Sợ rằng ông thực không nên quản việc này, dù sao cũng là nhi nữ của ông, nàng hướng ông cầu cứu, sao ông có thể giả lơ không để ý? Ai, thương cảm cho tâm can các bậc phụ mẫu trong thiên hạ a.

“Trương công công đây chắc cũng biết, việc này do ai phụ trách điều tra?”

Trương Bình ưỡn ngực, vẻ mặt giấu không nổi đắc ý: “Ngôn tướng quân, tiểu nhân là tổng quản đại nội, trong cung có chuyện gì đương nhiên đều do tiểu nhân quản.”

“A, là lão phu hồ đồ. Trương công công vì bệ hạ phân ưu, nhọc sức rồi, lão phu bội phục.”

“Ha hả, không dám nhận không dám nhận. Tất cả đều vì hoàng thượng a.”

“Đúng, đúng. Trương công công nói cực kỳ có lý, tất cả đều vì hoàng thượng.” Ngôn Tịnh chuyển ý, cẩn thận nói: “Chuyện điều tra hung thủ còn thỉnh công công phí tâm nhiều. Công công nếu như cần lão phu hỗ trợ, cứ mở lời.”

“Đa tạ Ngôn tướng quân. Tiểu nhân tiễn người tới đây thôi, thỉnh ngài đi thong thả. “Trương Bình ra hiệu cho tiểu thái giám ở xa xa tiến tới dẫn đường.

“Trương công công xin dừng bước, thỉnh ngài nhất định phải bảo trọng thân thể.” Ngôn Tịnh thi lễ đơn giản, theo sau tiểu thái giám dẫn đường.

Trương Bình chậm rãi đứng thẳng dậy, duỗi thắt lưng, từng bước ung dung đến chỗ ở của thái giám tổng quản.

Lại nói tiếp, đã hơn một năm rồi, riêng tiểu viện của y chỉ vào có vài lần, cộng thêm một lần từng lưu lại qua đêm. Bất quá sau này y muốn hảo hảo dùng tới nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.