Sửu Khất Mị Dược

Chương 5-1: Thượng



Lâu Tâm Nguyệt chuyển đầu, nhìn về phía Hoài Chân, hắn cười khẩy khinh thường nói: “Thấy ngươi ngương mặt đức hạnh, cho dù có nhiều bằng hữu, cũng mau chóng sắp xếp cho các nàng, hôm nay ta sẽ trở về phương Bắc, không có thời gian lãng phí ở đây.”

Nghê Duyệt Dung nhận thấy Lâu Tâm Nguyệt thần thái cao nhã không tầm thường, khí chất hắn cao ngạo lại bế nghễ tất cả (nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt), xác định hắn nhất định có thân phận cao quý, mà nàng e sợ những nữ nhân phía sau gây họa, liền một bước ngăn trở, nắm lấy Hoài Chân, đẩy đến trước người Lâu Tâm Nguyệt.

Nàng ôn hòa hữu lễ cười ngọt ngào, “Vậy tiện thể nhờ ngươi chiếu cố Hoài Chân, y tâm địa lương thiện, nhất biểu nhân tài (tuấn tú lịch sự), vừa ôn nhu đa tình, ngươi cùng ở chung đã lâu, y thật sự rất tốt, bất luận kẻ nào so ra cũng kém y; trước đây đa gia hoa lâu Dương Châu cả thảy hoa khôi đều mong muốn lấy thân báo đáp, y cũng hoàn toàn bất vi sở động, trong lòng chỉ tưởng niệm người y yêu thích. Công tử, ngươi phải hiểu được không dễ có được tâm tư y, nghìn vạn lần phải giữ gìn tình cảm a!”

Lâu Tâm Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt, Hoài Chân muốn cấp mấy vạn lượng bạc đưa cho hắn, chỉ sợ hắn muốn bắt y đuổi ra khỏi nhà. Hắn nhìn không ra Hoài Chân có cái gì tốt, sỡ dĩ Nghê Duyệt Dung nói, hắn đều chỉ coi như gió thổi qua tai.

Nghê Duyệt Dung bắt gặp sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt trầm xuống, liền biết tâm tư trong hắn; thế nhưng ưu điểm của Hoài Chân không phải một thời nửa khắc có thể nhìn ra được, lòng nàng lại một trận cười thầm, theo Hoài Chân chung sống đã lâu, nhìn được mặt khác của y sợ rằng rất ít.

Vậy mà niên thiểu công tử lẽ nào một điểm dao động cũng không nhận thấy? Nếu không có một chút dao động, cần gì phải ở trên lưng A Chân lưu lại những vết trảo kia, dù sao niên thiểu công tử này xem ra không giống như đám người tùy tiện cùng người khác ngủ trên giường.

“Công tử, đâu phải ta không biết ngươi muốn dẫn y lên phương bắc, thế nhưng nếu ngươi không tin ta nói, chỉ cần ngươi đến nơi kia nghe qua danh tiếng A Chân, chỉ sợ tất cả đều nguyện ý mang thiên lưỡng vàng bạc đưa cho A Chân. A Chân thực sự là một nam nhân rất có mị lực, sau đó chỉ sợ ngươi không muốn ly khai y, sợ y sẽ từ bỏ ngươi, ngươi phải quý trọng a!”

Lâu Tâm Nguyệt thấy nàng nói càng không giống nói, hắn lạnh lùng liếc nhìn Nghê Duyệt Dung.

Nghê Duyệt Dung không sợ bộ dáng lạnh lùng của hắn, thản nhiên cười, “Ngươi không tin ta nói có đúng hay không? Công tử, vàng bạc phú quý có thể xem nhẹ, nhưng khó giữ được từ người trong mộng một tấm chân tình, một ngày nào đó ngươi có thể sẽ lý giải được.”

Nàng tiến đến gần tai Lâu Tâm Nguyệt, chỉ dùng âm thanh khiến hắn nghe được cười nhẹ nói: “Phương diện kia A Chân có tốt không? Ngươi là thân nương tử, đã khiến y ngay cả nơi phía sau kia cũng luyến tiếc không muốn buông.”

Nghe vậy, Lâu Tâm Nguyệt vẻ mặt thoáng chốc xấu hổ đỏ lên, hắn oán hận liếc mắt nhìn Hoài Chân, cho là Hoài Chân nói thế.

Hoài Chân bị hắn trừng chẳng biết tại sao, Nghê Duyệt Dung lại ung dung cười, đem Hoài Chân nhẹ nhàng đẩy, y lui lại mấy bước, đụng phải vẻ mặt đỏ bừng của Lâu Tâm Nguyệt.

Lúc này Lâu Tâm Nguyệt tâm tình không tốt, mà đầu sỏ gây ra tâm tình hắn như thế chính là tên nam nhân hựu lạn hựu xú (cực thối) này, y lại còn dám bính hắn! Hắn dùng lực đẩy Hoài Chân ra, tức giận dùng chân một mạch đá y.” Ngươi cái tên thật bẩn thỉu này, chạm vào thân thể ta, chỉ sợ ta tẩy ba ngày ba đêm đều tẩy không sạch, cút cho ta, cút xa một chút.”

Hoài Chân bị hắn bất ngờ đá cho đau nhức, đám nữ nhân kia cũng chưa từng thấy người hung tàn như vậy, khiến các nàng một phen kinh hãi; Phúc Lai càng sợ đến toàn thân phát run, bởi vì hắn từ trước đến giờ cũng chưa thấy qua thiếu gia phát sinh tính tình như lúc này.

*******

Hoài Chân bị đánh đến trên mặt đều sưng đỏ, bởi vì Lâu Tâm Nguyệt không chỉ đá y, còn trước mặt mọi người quăng y vài cái tát; y lùi lại cách xa Lâu Tâm Nguyệt ba thước, y tuy rằng thông thường y không có cảm giác với đau nhước, nhưng không hiểu tại sao khi bị hắn đánh như thế, lại thấy rất đau, cho nên y liên tiếp xoa xoa gương mặt.

Mà đối với những người ở nhà trọ nghe chuyện, Lâu Tâm Nguyệt vẫn lạnh lùng nói “Chúng ta đi” rồi rời đi, Hoài Chân liền đuổi theo ra cửa, cùng các gia tỷ muội nói tái kiến; nhưng Nghê Duyệt Dung lại cười liên tục, cười đến khi sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt sắc mặt đỏ đến sung huyết, đỏ đến cơ hồ muốn giết người.

Sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt từ nhà trọ đi ra dọc theo đường đi đều phi thường xấu xí, bởi vì đã qua một hồi mà tức giận không chút giảm, hơn nữa cho tới bây giờ sắc mặt cả đời hắn cũng không có khả năng quá khó coi như vậy.

Phúc Lai đi theo bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt, nơm nóp lo sợ. Hắn thấp giọng nhắc nhở nói: “Thiếu gia, sơn đạo này đều là đương mòn, đi hai bên trái phải có chút nguy hiểm, ngươi phải chú ý một chút.”

“Ta biết, không cần phải ngươi nhiều lời.”

Phúc Lai dừng lại đầu lưỡi, sợ bị mắng cúi đầu đáp lại: “Thị, thiếu gia.”

Vừa nói xong, bầu trời đã xuống một trận mưa, cơn mưa giống như ngưu mao, nếu lúc này ở đây lưu lại tình thơ ý họa, đích thật khiến cho người cảm giác như thi như họa, nhưng đang gấp rút đi đường, lại thấy đường đi trên núi, mưa lại càng thêm trơn trượt.

Lâu Tâm Nguyệt tâm tình sau một lát xấu đi, không ngờ lại gặp mưa, khiến giầy trắng dính đầy hoàng thổ, hắn là người yêu sạch sẽ, thế nào chịu đựng được! Hắn căm giận dùng chân thải thổ, mà cuối cùng cũng chưa thải ra, hắn còn chưa kịp trừu chân, hét lên một tiếng lại trượt xuống phía dưới.

Phúc Lai mắt tiệp nhanh tay (nhanh tay lẹ mắt) vội vàng nắm lấy tay Lâu Tâm Nguyệt, thử muốn kéo hắn lên; thế nhưng Lâu Tâm Nguyệt tay dính đầy bùn đất ẩm ướt, thập phần trơn trượt, Phúc Lai căn bản là không giữ được.

Lâu Tâm Nguyệt cả người theo hoàng thổ rớt xuống phía dưới, kia bên cạnh đường là một khoảng không xem ra rất xâu, ngã xuống không chết tức thương, Phúc Lai kêu thảm thiết gọi: “Thiếu gia, thiếu gia…”

Hắn còn chưa ngừng kêu, Hoài Chân bám vào đường nhỏ bên cạnh kiên quyết nắm lấy cánh tay không buông, cũng theo Lâu Tâm Nguyệt đồng thời rơi xuỗng phía dưới.

Phúc Lai giật mình kêu to: “Người này điên rồi sao? Thế nào chính mình lại nhảy xuống?”

Phúc Lai vừa kinh vừa sợ, chỉ sợ ảnh hưởng đến hai mạng người, tính mệnh Hoài Chân thực sự không liên quan chuyện của hắn, thế nhưng thiếu gia như nhà hắn tính mệnh lại vô cùng trọng đại, hắn trở lại kinh thành không biết ăn nói như thế nào đối với Lâu gia. Hắn nước mắt như mưa khóc lóc nói: “Thiếu gia, ta lập tức đi gọi người tới cứu ngươi, ngươi chờ ta một chút, ta lập tức sẽ trở lại.”

Phúc Lai lập tức quay đầu để đi tìm cứu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.