Lúc Đinh Lập Hiên ở một mình, y luôn lấy chiếc nhẫn đó ra xem, cuối cùng y còn đeo lên ngón áp út của mình, khẽ hôn mấy lần lên chữ <Thần> trên chiếc nhẫn, lòng y càng ngày càng đau. Có một lần, trợ lý Trương lặng lẽ đi vào phòng bệnh, vừa lúc thấy Đinh tổng túm lấy tóc mình, vẻ mặt vô cùng thống khổ, trợ lý Trương cũng không dám quấy rầy, y chỉ lặng lẽ lui ra ngoài, ở phương diện này anh hiểu rất rõ, bởi lúc Lam Thần hiến máu anh vẫn luôn đi theo phía sau cậu. Tuy mọi người ở bên ngoài đều không hiểu tại sao Đinh tổng lại hốt hoảng tìm tung tích của Lam Thần như thế, chỉ có anh là biết rất rõ nguyên nhân, người mà Đinh tổng yêu chính là đứa con ruột của mình, tuy là không biết đứa còn này ở đâu chui ra nhưng anh thấy cả hai đều rất yêu đối phương.
“Ba, hôm nay ba thấy khỏe hơn chưa?”
“Ừ!”
Về thái độ của cha mình, Vũ Kiệt cũng đã quen rồi, từ lúc Lam Thần mất tích tới giờ cha cậu chưa hề cư xử hòa nhã với bất kì ai.
“Ăn chút gì đi!”
“Ba không đói!”
“Aiz, ba không ăn uống gì hết thì sao nhanh chóng khỏe lại được!”
Đinh Lập Hiên quay đầu lại nhìn hộp thức ăn trên tay con mình, “Để đó đi!”
“Dạ!”
“Con về trước đi!”
“Con ở lại với ba!”
“Không cần!”
Vũ Kiệt thở dài một hơi, “Được rồi, vậy ba cũng nghỉ ngơi sớm chút nha!”
Đinh Lập Hiên không trả lời, y lại dời tầm mắt xuống chiếc nhẫn trên tay. Vũ Kiệt rời khỏi phòng, cậu biết cha cậu rất yêu Lam Thần, chuyện Lam Thần mất tích đã gây cho y một cú sốc lớn. Về chuyện Lam Thần sao lại tự nhiên đột ngột bỏ đi Vũ Kiệt cũng không rõ. Đương nhiên cậu ta cũng không biết thân phận thật của Lam Thần, Đinh Lập Hiên đã sớm phong tỏa tin tức này, ngoài y và cậu trợ lý bên cạnh ra, không còn người nào biết nữa.
Đinh Lập Hiên sai người đến đài truyền hình đăng tin tìm người, tiền thưởng là một triệu, bảo đài truyền hình phát sóng liên tục trong một tháng. Nhưng mãi cho đến lúc y xuất viện vẫn chưa tìm được tung tích Lam Thần. Đinh Lập Hiên cũng không về nhà mà ở lại trong công ty, lúc này toàn bộ tâm tư của y đều đặt trên người Lam Thần.
Lúc ấy, Đinh Lập Hiên lại liên thủ với những thế lực có liên quan tiếp tục tìm kiếm nhưng vẫn như cũ không tìm được chút manh mối nào. Tuy nhiên, y cũng vô tình điều tra được cuộc sống trong mấy năm nay của Lam Thần. Lúc này Đinh Lập Hiên mới biết sau khi rời khỏi Đinh gia, Lam Thần đã sang Hàn Quốc học đại học, cũng không biết cậu đã lấy tiền ở đâu ra. Sau khi về nước cậu lập tức đến Đinh thị làm việc, giấy tờ dùng cho lần lần xuất ngoại với y kỳ đó cũng là giấy tờ thật, thảo nào lúc ấy y lại cảm thấy cậu ấy rất kì quái. Trên giấy tờ xuất nhập cảnh của hải quan cũng chỉ ghi chép có bốn lần thôi, xem ra Lam Thần nhất định còn ở trong nước. Nhưng Trung Quốc lớn như vậy, nếu cậu ấy muốn trốn y thì sao y có thể tìm thấy được đây.
Mấy ngày rồi Đinh Lập Hiên cũng chưa rời khỏi công ty, buổi tối y ngủ lại ở phòng tổng giám đốc. Hôm nay, Đinh Lập Hiên lại tình cờ nhìn thấy chiếc chìa khóa trong túi tiền, lúc này y mới sực nhớ lại điều gì đó rồi nhanh chóng đi đến nhà Lam Thần. Vì khoảng thời gian này y biết có người muốn hại y, cho nên bảo tiêu vẫn luôn đi theo y kè kè, cho đến lúc tới trước cửa nhà Lam Thần, y mới căn dặn bảo tiêu đi khỏi một lát.
Vừa mở cửa phòng, không khí còn thoang thoảng mùi hương của Lam Thần bay ra làm cho Đinh Lập Hiên hoảng hốt. Đây là nơi mà hai người từng cùng nhau triền miên, mỗi một món đồ trong nhà đều có thể gợi cho y nhớ tới Lam Thần, tâm tình y ngày càng trầm trọng, y kéo tất cả ngăn tủ ra, hy vọng Lam Thần có thể để lại vài thứ gì đó. Nhưng tất cả đều không có, Lam Thần đã mang hết tất cả những gì thuộc về mình đi rồi, ngay cả một món nhỏ nhất làm kỉ niệm cũng không chịu để lại cho y, cuối cùng lúc Đinh Lập Hiên mở tủ áo ra phát hiện một chiếc hộp sắt. Đó chính là món đồ duy nhất mà Lam Thần quên mang theo.
Y ngồi xuống giường, mở chiếc hộp ra, bên trong hộp có ba cái túi nhỏ, đó là bảo vật mà Lam Thần đã cất giấu. Đột nhiên y nhớ tới những lời bảo mẫu đã nói, thứ năm cái khăn tay bao bọc chính là chiếc khăn tay mà y đã cho Vũ Khuynh năm đó, gói lại chỉnh tề như vậy……..lòng Đinh Lập Hiên chợt nhói lên, rất đau rất đau, y túm lấy cái khăn nắm vào trong tay, ngã lên giường khóc trong tĩnh lặng, khóc thật lâu, cả trái tim y giống như trướng to ra sắp nổ tung ra khỏi lồng ngực, cả người nghẹn lên khó chịu. [chỉ mới có vậy mà a đã chịu ko nổi rùi thì khi a biết a làm tổn thương Thần của ta sâu sắc ntn sẽ cư xử sao đây!!!]
Đêm hôm đó, Đinh Lập Hiên cũng không biết mình đã ngủ như thế nào, y chỉ nhớ là khóc đến mệt mỏi, mơ mơ màng màng rồi thiếp đi. Trong lúc ngủ, y mơ thấy Lam Thần mặt rơi đầy lệ nhìn y, hỏi <ba ba, sao ba lại bỏ con? Sao ba lại nhẫn tâm như vậy?> Đinh Lập Hiên rất muốn nói xin lỗi nhưng y chỉ có thể há mồm ra mà không thể nói được lời nào.
Mấy tháng sau, Đinh Lập Hiên đều sống trong sự giày vò của nhớ nhung đau khổ, có đôi lúc y nhớ Lam Thần, nhớ đến muốn phát điên lên, cảm giác này giống như hít phải độc nghiện, làm cho người ta vô cùng thống khổ. Người gọi điện thoại cung cấp tin tức cho y rất nhiều, nhưng đến khi kiểm tra thì không có tin nào là thật. Đinh Lập Hiên cũng chưa bao giờ buông bỏ việc tìm kiếm Lam Thần, có những buổi tối rảnh rỗi y sẽ lái xe chạy vô mục đích trên đường, y hy vọng mình có thể tình cờ được số phận đưa đẩy mà gặp được người mình đang tìm.
Nhớ thương và hối hận khôn cùng như bức tẫn Đinh Lập Hiên, mỗi ngày y đều không ngừng nhớ lại hoàn cảnh sống của con mình từ bé đến lớn, giống như cuốn phim mỗi ngày cứ lập đi lập lại trong đầu y mấy lần. Rút không được, mà lún thì ngày càng sâu, y tình nguyện tiêu hết toàn bộ gia sản của mình để đảo ngược thời gian lại hai mươi năm. Nếu tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu, y nhất định sẽ cố gắng yêu thương Vũ Khuynh, xem cậu như bảo bối nâng niu trên tay, ngậm trong miệng, sẽ không để cho cậu chịu bất cứ ủy khuất gì.
Năm mới đã tới, Đinh Lập Hiên cũng không trở về nhà, tối ba mươi hôm đó y ngồi một mình trong căn nhà của Lam Thần, ở trong phòng tối đen như mực nghe tiếng pháo giòn vang bên ngoài. Lúc này y mới cảm nhận được cái gì là cô đơn, mười mấy năm qua Lam Thần đều sống trong cô độc như vậy sao? Mười mấy năm qua rốt cuộc cậu ấy đã chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tuyệt vọng, thậm chí là sống không bằng chết. Y là cha, là thân nhân duy nhất trên đời của Lam Thần, nhưng y chỉ mang lại cho con mình đau khổ và ác mộng.
Đinh Lập Hiên sống gần bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên y thấy hận bản thân mình đến vậy, hận đến muốn xẻ thịt chính mình, nếu Lam Thần không còn trên cõi đời này nữa, y nhất định sẽ đi theo cậu. Hiện tại y đang sống trong hối hận tột cùng, y bắt buột bản thân phải cố sống, dùng hết sức lực của mình đi tìm Lam Thần, tìm người mà y yêu, khóa cậu lại bên người y cả đời, dùng chính quãng đời còn lại của y cố gắng thương yêu, bù đắp lại cho cậu.
Ngày mười lăm tháng giêng, Vũ Kiệt hưng phấn mở cửa văn phòng đi vào.
“Ba!”
Đinh Lập Hiên ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi, “Có chuyện gì?”
“Ba, báo cho ba hay một tin mừng nè!”
“Tin gì?”
“Vợ con đã mang thai hơn một tháng rồi!”
Đinh Lập Hiên ngừng động tác trên tay, “À, vậy sau này con phải cố gắng chăm sóc vợ mình nhiều hơn một chút mới được.” Nhìn dáng vẻ vui sướng của con trai, Đinh Lập Hiên thật muốn nở một nụ cười với cậu, nhưng quả thật y cười không nổi, từ lúc Lam Thần mất tích đến giờ y như đã quên mất mình nên cười thế nào rồi. Vũ Kiệt rõ ràng cảm thấy thất vọng, cậu ta vô cùng xấu hổ ngồi xuống nhìn cha mình.
“Con hiểu rồi ba!”
“Chúc mừng con lên chức cha!”
“Ba à, nếu sinh con gái thì phải làm sao đây?”
“Sinh thêm mấy đứa nữa cũng được!”
Vũ Kiệt ngẩng đầu lên nhìn trộm vẻ mặt của cha cậu, chỉ có mấy tháng mà y gầy đi rất nhiều, dường như cha cậu không còn coi trọng dáng vẻ như trước nữa, ngay cả râu cũng quên cạo, nhìn thế nào cũng thấy rất tiều tụy. “Ba vẫn còn nhớ đến Lam Thần sao?”
Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, “Con về trước đi!”
“Dạ, ba ba, con ra ngoài trước! Ba, nên chú ý đến sức khỏe nhiều hơn!”
“Ừm!”
Thấy Vũ Kiệt đi ra khỏi văn phòng, Đinh Lập Hiên đặt bút xuống, xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ bắt đầu bay đến những nơi xa xôi. Cho đến khi điện thoại vang lên bảy tám tiếng y mới giật mình thu lại suy nghĩ.
Vì chuyện lần trước có liên quan đến súng ống, cho nên lúc đến bệnh viện đồng thời cũng đã kinh động đến cảnh sát, viên đạn lấy ra cũng được đưa tới cảnh cục kiểm tra và cú điện thoại này là bên đó gọi tới. Trưa hôm sau có mấy người ăn mặc bình thường đi vào công ty, đến văn phòng gặp Đinh Lập Hiên bàn tính gì đó rất lâu. Lúc tiễn mấy người nọ ra về, mặt Đinh Lập Hiên cũng không có gì khác lạ làm cả cậu trợ lý cũng không biết họ là cảnh sát.
Căn cứ vào số liệu đầu đạn mà cảnh sát điều tra kết hợp với hiện trường tai nạn xe khi đó cho thấy, mấy người đó quả thật rất chuyên nghiệp, hay nói cho đúng hơn thì chính là sát thủ, cũng có thể do chuyện lần trước gây dư luận quá lớn khiến cảnh sát chú ý nên khoảng thời gian này rất yên bình, không ai dám động tới y. Tuy nhiên, Đinh Lập Hiên vẫn cảm thấy đây là sự tĩnh lặng trước một cơn bão lớn, hai lần cũng chưa lấy được mạng y, những người đó nhất định không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Sự thật đã chứng minh những gì Đinh Lập Hiên nghĩ rất đúng, có lẽ là Đinh Lập Hiên có sao may mắn chiếu, cũng có lẽ là vì quá nhớ nhung Lam Thần nên y không muốn ra ngoài, có một số việc Đinh Lập Hiên đều giao cho trợ lý hoặc cấp dưới đi làm. Trong lúc đó đã xảy ra hai vụ tai nạn bất ngờ, phó tổng thay Đinh Lập Hiên ra ngoài bàn chuyện làm ăn gặp tai nạn xe cộ, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn phải nằm viện hơn một tháng, trợ lý lái xe Đinh Lập Hiên ra ngoài cũng gặp tai nạn một lần, tuy rằng cuối cùng đều hóa hiểm thành lành nhưng chỉ cần nhớ lại đều khiến cho người ta sởn gai óc.
Biết rõ có người muốn gây bất lợi cho mình nhưng Đinh Lập Hiên cũng không hề cảm thấy sợ hãi, nếu so với cảm giác điên cuồng khi mất đi Lam Thần thì mấy thứ này chẳng đáng là gì. Cho nên với kẻ muốn âm thầm ám toán mình, Đinh Lập Hiên cũng không phòng bị đặc biệt gì cả, tuy nhiên những người tiếp cận y đều phải quan sát thật cẩn thận, phàm những ai đi vào tòa nhà Đinh thị đều phải được kiểm tra kĩ càng, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn cả lúc ra sân bay, còn tầng hai mươi lăm thì khỏi nói, hiện giờ có muốn đi lên cũng rất khó.
Lam Thần đã chui rúc trong nhà trọ của mình lâu rồi không ra ngoài, hiện tại cậu vốn không có tâm trạng làm bất cứ chuyện gì. Cha cậu đã biết thân phận của cậu, cho nên có thể ngay cả âm mưu trả thù của cậu y cũng đã biết, có lẽ y đang rất hận cậu. Lam Thần cũng không phải sợ những chuyện này, cậu chỉ nghĩ không muốn gặp lại Đinh Lập Hiên mà thôi. Cậu biết Đinh Lập Hiên nhất định sẽ tìm mình, tin tức tìm người thông báo trên đài truyền hình mỗi ngày sao cậu lại không nhìn thấy, ngay cả lúc đến thuê phòng cậu cũng phải cải trang, chỉnh sửa lại chút ít mới dám đi, bằng không với sức hấp dẫn của một triệu tiền thưởng kia, phỏng chừng chủ nhà mà biết cũng đã sớm đem cậu đi bán.
Lam Thần thật muốn hoàn toàn quên đi Đinh Lập Hiên, cho dù có yêu y hay hận y gì đi chăng nữa cậu cũng không muốn tiếp tục trả thù nữa. Lúc này, Lam Thần mới phát hiện cuộc sống của mình gần như trống rỗng, mấy năm nay thứ chống đỡ khiến cậu tiếp tục sinh tồn chính là mối hận kia, nhưng giờ thù hận đã không còn, thực tại lại cô đơn, mục tiêu cuộc sống đã mất, Lam Thần thật không biết khoảng thời gian sau này cậu nên sống như thế nào đây, kết hôn sinh con sao? Căn bản là không có khả năng, cậu không có cảm giác với phụ nữ.
Hôm ba mươi năm đó, Lam Thần mặc một bộ đồ theo kiểu thể thao, đội mũ và kính râm ra ngoài. Trong mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên cậu bước chân ra ngoài nhà trọ, bình thường cậu đều gọi cơm từ bên ngoài vào ăn, tin rằng không bao lâu nữa cậu sẽ thành trạch nam mất. Hôm nay là đêm giao thừa, Lam Thần sợ nếu cứ tiếp tục chui rúc trong căn phòng đó nữa cậu sẽ buồn mà chết mất. Cho nên cậu mới quyết định đến quán bar mừng năm mới. Tối ba mươi người đến quán bar rất ít, những người đến đây hầu hết đều rất cô đơn, cả đám cùng nhau uống rượu giải sầu, quên đi tất cả, Lam Thần ngồi trong một góc yên tĩnh, gọi một chai rượu vang, rót từng ly từng ly một tự chuốc say mình. Đến gần mười hai giờ, tiếng pháo ở bên ngoài ngày càng lớn, tiếng vang lách cách kia như vô tình gợi lên nỗi buồn trong lòng người cô đơn. Tại sao ở một thành phố lớn như vậy còn chưa cấm đốt pháo, không sợ hỏa hoạn hay sao? Trong lòng Lam Thần mắng vài câu.
Cậu uống đến lúc đã ngà ngà say thì thấy có một người nam cầm ly rượu đi tới, ngồi xuống đối diện với cậu, nhìn cậu mỉm cười.
“Không ngờ cậu cũng là người cô đơn!”
Lam Thần ngẩng đầu lên nhìn, nở nụ cười gượng gạo, “Đã lâu không gặp!”
“Đúng thật là lâu rồi không gặp, sao hôm nay lại mừng năm mới một mình?”
“Tôi không có người thân, không có bạn bè, đương nhiên là phải đón năm mới một mình rồi!”
“Thật không ngờ cậu lại giống tôi như thế, cạn một ly vì sự cô đơn!”
Lam Thần mỉm cười nâng ly rượu lên chạm vào ly của người kia một cái, “Được, cạn ly vì sự cô đơn!” Ngửa đầu uống hết.
“Đêm nay có chỗ đi chưa?”
“Chưa!”
“Vậy tôi sẽ đi với cậu?”
Lam Thần buông ly rượu xuống, nghiêng đầu nhìn Hải đang ngồi ở đối diện, “Bình thường khi anh đi người khác tính bao nhiêu?”
Hải sửng sốt một chút rồi lập tức nở nụ cười, “Người khác thì một đêm ba nghìn, đi với cậu, tôi không lấy tiền!”
“Ha ha, được rồi, muốn đi đâu?”
“Đi nhà tôi hay nhà cậu? Hoặc là khách sạn?”
Đi nhà y? Không tốt. Về nhà mình? cũng không được luôn, “Hay là đến khách sạn đi!”
Hải kéo tay Lam Thần lên môi hôn một cái, “Đi thôi!”