Sửu Nữ Cũng Khuynh Thành

Chương 79: Kỳ nữ hồng nhan bạc mệnh



"Khởi bẩm hoàng thượng, vương tử Thanh quốc cầu kiến."

"Cho vào." Hách Liên Kiệt buông tấu chương đang xem xuống, nhìn về phía cửa.

"Tham kiến hoàng thượng."

"Vương tử miễn lễ, ban tọa."

"Tạ ơn hoàng thượng."

"Vương tử đến đây là vì chuyện của Ngọc Cơ công chúa sao?"

"Phải, chuyện của Vĩnh Lạc vương gia ta cũng đã biết. Ta nghĩ thực tình không ai mong muốn sự tình thành ra như vậy." Đương nhiên điều Tư Mã Phong lưu tâm nhất vẫn là cái chết của Tần Minh Nguyệt.

"Vương tử an tâm, ta sẽ cấp Ngọc Cơ công chúa một cái công đạo."

"Chuyện này chúng tôi cũng có ai, ta sẽ khuyên nhủ Ngọc Cơ. Đương nhiên tình hảo hữu giữa hai nước cũng không vì chuyện này mà ảnh hưởng, dẫu sao đây cũng chỉ là việc riệng tư."

"Vương tử anh minh, trẫm đây bội phục. Nhưng công chúa Ngọc Cơ đã gả cho hoàng đệ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng. Tuy rằng hiện tại hoàng đệ ở đâu không rõ, nhưng ta tin tưởng sau khi đệ ấy suy nghĩ kĩ nhất định sẽ trở về."

"Hoàng thượng gnàn vạn lần đừng nói vậy, về chuyện này ta cũng thấy hổ thẹn, không chỉ khiến vương gia mất đi người yêu thương nhất, mà thế gian gian này mất đi một kỳ nữ phong hoa tuyết nguyệt đa tài đa nghệ. Thật khiến người ta đau lòng."

Không ngờ vị vương tử này cũng ái mộ Tần Minh Nguyệt giống anh. "Đúng vậy, chỉ e kỳ nữ như nàng sẽ không có người thứ hai xuất hiện trên đời, thật sự khiến người ta tiếc nuối."

"Không dối gạt hoàng thượng, mấy tháng trước khi hai quan giao chiến, vì sự xuất hiện của nàng mới khiến quân ta thoái lui. Lúc ấy ta chỉ biết nàng ấy không phải người bình thường, cũng chính vì tìm kiến nàng mà ta mới đến Minh quốc, không cơ nàng cư nhiên lại là vương phi của Vĩnh Lạc vương gia." Tư Mã Phong bỗng hồi tưởng lại những chuyện đã qua.

"Chẳng lẽ tiên nữ trong lời đồn đại chính là Minh Nguyệt?"

"Phải."

"Nếu không phải hôm nay được vương tử chỉ giáo, trẫm cũng thật không biết Minh Nguyệt chẳng những dung mạo tuyệt trần, tài nghệ siêu phàm mà còn trí dũng song toàn, khí khái không thua gì trang nam tử. Thật đáng tiếc, đáng tiếc." Hách Liên Kiệt thương tiếc nói.

"Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, xem ra đúng thật là ông trời ghét người hồng nhan."

"Đến nay trẫm vẫn không thể nào quên được vũ nghệ của nàng, tiếng ca thanh thoát, từng ánh mắt nụ cười, từng cử chỉ lời nói, có lẽ trên đời này không tìm được một Minh Nguyệt thứ hai."

Nghe Hách Liên Kiệt nói vậy, Tư Mã Phong cũng không lấy làm bất ngờ. Là nam nhân hẳn ai cũng đã từng yêu một lần cảm mến nàng, nào là tiếng ca, nào là vũ nghệ, nào là giọng nói, dáng diệu, nụ cười, từng chút từng chút chiếm lấy lòng người, để rồi trở thành dấu ấn vĩnh cửu. "Có lẽ Vĩnh Lạc vương gia là nam tử hạnh phúc nhất thế gian, chiếm được tình yêu của một cô gái như vậy thật khiến người ta ngưỡng mộ. Dẫu cho nàng đã mất, nhưng tình yêu của họ không gì có thể thay đổi."

"Phải, rốt cuộc ta cũng hiểu được vì sao hoàng đệ lại cố chấp với nàng như thế. Nữ nhân thường rất hào nhoáng, nhưng mỹ nữ như nàng lại đến thế thâm sau, khiến ai cũng đều muốn quý trọng nàng, muốn cùng nàng cả đời bên nhau."

"Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa nguyện thề sống chết. Nhân gian vô thường, cảm động nhất vẫn là mặc cho người thương còn sống hay đã khuất, tình yêu của kẻ ở lại vĩnh viễn không đổi thay. Dẫu cho kiếp này vô duyên vô phận, nhưng hai trái tim vẫn khao khát bên nhau; dẫu là chân trời góc biển, quản chi sông cạn đá mòn, vĩnh viễn cũng không thay đổi." Có lẽ tình yêu kiên định của bọn họ cũng như vậy, một tình yêu vĩnh hằng. Nếu người Tần Minh Nguyệt yêu là anh, Tư Mã Phong tin tưởng anh tuyệt đối không thua bất kì ai.

Hai người đàn ông chứ như vậy, ngươi một câu, ta một câu cùng nhau đàm luận về Tần Minh Nguyệt, là thương tiếc, là yêu thương, yêu say đắm. . . Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là những câu chữ, những hình ảnh lưu giữ nơi trái tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.