Sửu Nương Nương

Chương 84: PHIÊN NGOẠI 4: Tiết Bội, Thẩm Dực



Tiết Bội thái tử sở dĩ là thái tử, cũng không phải vì bối cảnh của y có bao nhiêu quý giá, mà bởi vì Tiết Quân Lương chỉ có một nhi tử này, y liền thành thái tử.

Hiển nhiên là thánh thượng tương lai, địa vị lớn như vậy, căn bản không ai dám ngỗ nghịch với y, từ lúc nhỏ, Tiết Bội chỉ sợ một mình Tiết Quân Lương, những người khác trong mắt y đều không đáng nhắc tới.

Tiết Bội mắt cao hơn đầu, rất ít người khiến y chú ý, muốn Tiết Bội để mắt, đối phương phải có thực tài, mà người đầu tiên rơi vào pháp nhãn, chính là hoàng hậu……

Tiết Bội cùng hoàng hậu quan hệ thân thiết, đây không còn là bí mật trong cấm cung, tự nhiên mà vậy, sau khi hoàng hậu mất, người Tiết Bội chán ghét nhất là Đằng Anh.

Y không hề nghĩ đến, Đằng Anh từ tử tù nhanh chóng thành Đằng Nam hầu, tiện đà biến thành Đằng phi, cuối cùng lại vào ở Vân Phượng cung, biến thành nam hậu danh phù kỳ thực, mà Tiết vương sủng ái hắn đã đến độ không thể sủng ái hơn được nữa, tên Vân Phượng cung cũng sửa lại.

Khi Tiết Bội còn nhỏ, thích gì ghét gì đều biểu hiện trên mặt, không bao giờ cho đối phương thái độ hòa nhã. Nhưng sau ở chung lâu, tiểu thái tử lại thấy được bóng dáng cố hoàng hậu qua người này, không chỉ nói chuyện giống, ngay cả một số động tác nhỏ theo bản năng cũng giống.

Tiết Bội từng hỏi qua thái phó, Thẩm Dực chỉ cười nói: “Rất nhiều chuyện cần gì đào sâu, từ khi Đằng Nam hầu được lập làm hậu, có từng làm chuyện gì khiến ngươi phiền chán sao?”

Tiết Bội đáp không được, Thẩm Dực nói tiếp: “Nếu hắn không làm chuyện xấu, có năng lực phụ trợ triều chính, dân tâm sở hướng, đây chính là năng lực của hắn. Ngươi còn tra rõ ngọn ngành, thuyết minh ngươi vẫn chưa trưởng thành.”

Tiểu thái tử biết thái phó của mình là người có bản lĩnh, tuy hắn chỉ là thư sinh, lại thông thiên văn địa lí, là nhân tài hiếm có, nếu Thẩm Dực đã nói, y cũng liền tin.

Sau này Tiết Bội luôn nghĩ, vì sao tra rõ ngọn ngành một chuyện nào đó, lại chứng tỏ mình chưa trưởng thành? Y vẫn nghĩ không thông.

Lúc Tiết Bội hai mươi tuổi, Tiết vương nhường ngôi, mang Đằng Vân rời cung vân du tứ hải, thái tử trẻ tuổi biến thành Tiết vương.

Tiết Bội ngồi trước cửa đại điện, nội thị thấy thánh thượng ngồi như vậy, khẩn trương đi tới, nói: “Bệ hạ, ngài……”

Nội thị thấy Tiết Bội âm u liếc mình một cái, lập tức cười sửa lời: “Nô tài lấy đệm chon ngài, cửa rất cứng a……”

Tiết Bội không lên tiếng trả lời, ngược lại hỏi: “Có tin tức của thái phó không?”

“Không……”

Tiết Bội thở dài, nói: “Ngu ngốc.”

“Vâng……”

Tiết Bội chống đầu gối đứng lên, xoay người đi vào bên trong, nói: “Phái người tới Trấn Cương hầu phủ nhìn xem.”

“Trấn Cương hầu?” Nội thị đuổi theo Tiết Bội, cười khổ nói: “Bệ hạ ai, Trấn Cương hầu không thể trêu vào, chẳng lẽ muốn điều tra sao?”

Tiết Bội vào noãn các, ngồi xuống, còn gác chân lên bàn, nội thị lập tức châm trà dâng lên, cười nói: “Điều tra cũng cần lý do chính đáng, nô tài ngu dốt, bệ hạ ra kế a.”

Tiết Bội nhấp một ngụm trà, thuận tay đưa chén trà lại, cười nói: “Liền nói Trầm thái phó trộm đồ trong cung, chạy án, Lang Tĩnh là sư huynh của thái phó, sao không thể tra xét Trấn Cương hầu phủ.”

“Trộm…… Trộm đồ?”

Nội thị nghẹn lời, tay run lên, thiếu chút nữa đánh rơi chén trà.

Tiết Bội mở tấu chương trên bàn, cầm bút phê chữ, chân vẫn đặt trên bàn, bộ dáng bất cần đời, gật đầu nói: “Ân, trộm tâm của cô.”

“Choảng –”

Lần này nội thị thật sự run rẩy làm rơi chén trà xuống đất, vội vàng quỳ xuống thu dọn mảnh vỡ, nói: “Bệ hạ a, ngài đừng đùa nô tài!”

Nói xong than thở một câu, “Rốt cục nô tài biết vì sao thái phó muốn đi.”

Tiết Bội thính tai, đạp hắn một cước, bất quá lực không mạnh, nói: “Còn không mau đi?”

“Vâng vâng vâng……”

Không ngoài Tiết Bội sở liệu, quả nhiên Thẩm Dực đi Trấn Cương hầu phủ, tuy Tiết Ngọc không hoan nghênh hắn, nhưng dù sao hắn cũng là sư đệ của Lang Tĩnh, huynh đệ đồng môn có nhiều cảm tình, Tiết Ngọc không muốn làm khó Lang Tĩnh, liền không nói gì, xem như ngầm đồng ý .

Tiết Bội thông minh từ nhỏ, càng lớn lên càng cơ trí, nhưng lại kiêu căng bất kham, e là chỉ mình Thẩm Dực có thể thu phục y, mà theo Tiết Bội trưởng thành, y lại ôm tình cảm khác với Thẩm Dực.

Mới đầu Thẩm Dực muốn thành thân, Tiết Bội nói cô nương không xứng với thái phó, muốn đích thân tìm người tốt cho thái phó, vì thế một lần tìm chính là hai ba năm, Thẩm Dực lớn hơn Tiết Bội mười tuổi, tuy bộ dáng thư sinh, thanh tú không hiện lão, nhưng chung quy cũng là người ba mươi tuổi.

Thẩm Dực kiên định muốn thành gia, Tiết Bội cảm thấy không thể lừa tiếp, mới nói ra suy nghĩ trong lòng mình, vì thế thái phó kinh sợ, bị Tiết Bội mặt dày mày dạn triền đến không chịu được, rốt cục chạy khỏi cung.

Tiết Ngọc nghe lý do Thẩm Dực đến đây, nhịn không được cười rộ lên, tính hắn thích châm chọc, hiển nhiên nói chuyện không dễ nghe, nói: “Cha nào con nấy, thái phó chịu phận thôi.”

Chẳng qua Tiết Ngọc xem nhẹ thái phó này, Thẩm Dực không vô hại như vẻ ngoài của hắn, tuy không thể ăn nói giỏi hơn Lang Tĩnh, nhưng công phu độc miệng tuyệt không kém.

Chỉ thấy hắn bất động thanh sắc cười nói: “Có huynh tất có đệ.”

Mặt Tiết Ngọc liền đổi sắc, trừng mắt nhìn Thẩm Dực một cái, phẫn nộ bỏ đi.

Thẩm Dực thấy Lang Tĩnh nhìn hắn, nói: “Ngươi đừng nhìn ta, vị kia nhà ngươi chọc ta trước, người không phạm ta ta không phạm người.”

Lang Tĩnh mặt không biểu tình, bộ dáng bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi vẫn nên trở về đi.”

Thẩm Dực còn chưa kịp đáp, Lang Tĩnh lại nói: “Về sớm hay về trễ, thủy chung vẫn phải về, cần gì to chuyện.”

Thẩm Dực bị ánh mắt hiểu thấu mọi chuyện của Lang Tĩnh nhìn, mặt phát nhiệt, vội vàng đứng dậy đi tới khách phòng, tâm nói, không phải chỉ chọc vị kia nhà ngươi có một câu sao.

Tại Trấn Cương hầu phủ ăn ngon ngủ ngon một tháng, Thẩm Dực thanh tịnh một tháng, nửa tháng đầu cảm giác thực nhàn nhã, đều là những ngày thần tiên, mỗi ngày uống rượu xem vũ cơ, làm mấy thủ thi ca ngợi nhóm vũ cơ khiến họ cảm động đến thiên hôn địa ám, ai cũng khen hắn tài trí hơn người, chỉ là nửa tháng sau, Thẩm Dực dần dần nhàm chán, có lẽ là tuổi lớn, tùy tiện tiêu xài, ngược lại cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.

Rốt cuộc thiếu thứ gì, trong lòng Thẩm Dực bồn chồn, mãnh liệt nhớ tới Tiết Bội, hung hăng lắc lắc đầu, rồi lại thở dài.

Thiếu thứ gì, đâu cần đào sâu, chẳng lẽ mình hơn ba mươi tuổi, còn giống hài đồng không lớn lên sao.

Thẩm Dực dùng qua thiện, trở về phòng của mình, ngày thường hắn sẽ ra ngoài dạo, đến chỗ văn nhân tụ tập uống rượu làm thơ, chỉ là nhiều ngày nay nhàm chán, cũng liền không đi.

Trong phòng không đốt đèn, Thẩm Dực không cần hạ nhân hầu hạ, đẩy cửa bước vào, vừa muốn điểm đèn, bỗng nhiên bả vai trầm xuống, bị người ôm chặt từ phía sau.

Thẩm Dực cả kinh, thiếu chút nữa hô lên, người nọ lại che miệng hắn, cười hì hì nói: “Thái phó đừng sợ, là ta a.”

Thẩm Dực nghe được người nọ nói chuyện, đáy lòng càng hoảng hốt, người này không phải Tiết Bội còn có thể là ai.

Thẩm Dực khẩn trương lui hai bước, Tiết Bội điểm đèn lên, có ánh sáng, liền nhìn rõ tiếu ý trên mặt y, hơn một tháng không gặp, tựa hồ Tiết Bội càng thêm cao lớn, mà từ rất sớm, tiểu thái tử kia đã cao hơn thái phó này.

Tiết Bội cười nói: “Thái phó, ngươi thật sự khiến ta vất vả tìm.”

Thẩm Dực nói: “Sao bệ hạ lại đến Phụng cảnh, ngài lúc này nên ở trong cung.”

Tiết Bội nói: “Cải trang đi tuần mà thôi, thể nghiệm và quan sát dân ý, thuận tiện đón thái phó hồi cung.”

Thẩm Dực mấp máy môi, nói: “Chỉ sợ vi thần không thể cùng bệ hạ hồi cung, vi thần sắp thành thân, thành thân xong sẽ dẫn nội tử hồi kinh.”

“Nga? Thành thân.”

Tiết Bội tuyệt không kinh ngạc, nói: “Đó là cô nương Hồng Diễm lâu, hay là cô nương của Ngọc Hương các a?”

Thẩm Dực nghe y nói đến đều là Câu Lan viện, mặt nóng lên, chuyện mấy ngày nay hắn uống hoa tửu đã bị biết, chỉ có thể kiên trì nói: “Đúng vậy, tuy nàng xuất thân thấp, nhưng ta cũng không ghét bỏ nàng, có gì không thể…… Tóm lại vi thần thành hôn xong, sẽ lập tức trở lại kinh thành.”

Tiết Bội nhìn hắn, tròng mắt nhẹ nhàng chuyển, Thẩm Dực cảm thấy không ổn, bộ dáng này chứng tỏ Tiết Bội lại có sưu chủ ý.

Chỉ thấy Tiết Bội đi lên trước một bước, ra tay như chớp, bắt được tay Thẩm Dực, kéo hắn ôm vào lòng, ái muội cười nói: “Tâm tư của ta thái phó đã biết, ngươi cũng hiểu rõ ta, từ nhỏ tới lớn ta muốn làm gì đều làm tới cùng, không thành công sẽ không bỏ qua, nay ngươi muốn thành hôn cũng được, ngươi cùng ta làm một lần, ta ăn đến tư vị, nói không chừng liền thả ngươi đi.”

“Ngươi……”

Thẩm Dực bị lời nói ngả ngớn của y chọc giận, cố gắng áp chế, nói: “Bệ hạ chú ý ngôn từ của ngài, đây không phải đạo làm vua.”

Tiết Bội thở dài, cố ý buông tay ra, nói: “Thôi, kỳ thật nói không chừng ta chỉ muốn cùng nam nhân làm một lần, luận bộ dạng vẫn là tiểu hoàng thúc xinh đẹp hơn, nếu thái phó thấy khó xử, vậy cô đi tìm tiểu hoàng thúc, muộn như vậy vẫn quấy rầy thái phó, thật không phải.”

Y nói xoay người, thật sự mở cửa rời đi.

Trong đầu Thẩm Dực oanh một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, lập tức chạy tới, đem Tiết Bội đặt trên cửa, cũng quên cái gì là quân thần chi đạo, ngoan độc cắn lên môi y, nói: “Nếu bệ hạ muốn, vi thần tự nhiên tòng mệnh.”

Tiết Bội vui vẻ tới mức tâm muốn nhảy ra ngoài, chẳng qua giả vờ trấn định, ôm ngang Thẩm Dực, vài bước tiến vào nội thất, ném trên giường, nói: “Nếu ngươi tình ta nguyện, ta đây không khách khí.”

Thẩm Dực nhìn vẻ mặt đầy tiếu ý của y, cảm giác có chỗ nào đó không đúng, chẳng qua Tiết Bội thật vất vả dẫn hắn mắc câu, tự nhiên sẽ không cho Thẩm Dực cơ hội cẩn thận suy nghĩ.

Thẩm Dực tự yêu cầu , điều này khiến Tiết Bội thực kích động, một phen kéo đai lưng của hắn, hai tay bắt lấy cổ áo Thẩm Dực, mạnh mở ra, cũng không sợ làm hỏng y phục.

Thẩm Dực thấy ngực chợt lạnh, y phục đã kéo xuống dưới, Tiết Bội cúi đầu, vừa hôn ngực hắn, vừa thừa dịp Thẩm Dực ngây người, kéo quần hắn xuống.

Hai chân bại lộ trong không khí, Thẩm Dực theo bản năng cuộn tròn chân che khuất hạ thân, Tiết Bội đè lại đầu gối của hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh trước ngực người nọ, khi thì nhẹ nhàng cắn một cái.

Thẩm Dực không ức chế được run rẩy, đầu gối vô lực, cả người mệt nhũn trên giường, tay nắm chặt sàng đan.

Trong phòng chưa tắt đèn, phản ứng của Thẩm Dực đều bị Tiết Bội thu vào mắt, lập tức cười rộ lên, nâng hai chân của hắn, Thẩm Dực lập tức nhắm mắt lại, tưởng rằng Tiết Bội sẽ trực tiếp tiến vào, bộ dàng thấy chết không sờn càng khiến Tiết Bội càng cười to.

Tiết Bội hôn lên môi hắn, vừa bộ lộng hạ thân của Thẩm Dực, vừa đưa ngón tay của mình vào miệng hắn quấy nhiễu, tuy Thẩm Dực táo bạo, nhưng rốt cuộc là văn nhân, chỉ biết mặt ngoài khí thế uống hoa tửu, kỳ thật chưa làm qua cái gì, lúc này chỉ có thể thất thần mở to hai mắt, ngẩng cô lên, trên trán phủ một tầng mồ hôi tinh tế, dưới ánh đèn, tăng thêm một phần kiều diễm.

Chỉ bạc không kịp nuốt theo khóe miệng Thẩm Dực chảy xuống, Tiết Bội rút ngón tay trong miệng hắn ra, sau đó đặt tại hậu huyệt của hắn.

Thẩm Dực càng mở to hai mắt, rồi lập tức nhắm mắt lại, một cánh tay nâng lên che mắt, cố gắng nâng chân, hình như ý tứ là muốn y nhanh làm xong.

Tiết Bội lại cười một tiếng, ngón trỏ nhẹ nhàng xoay tròn, chậm rãi tiến vào hậu huyệt của Thẩm Dực, hai chân Thẩm Dực run lên, môi theo bản năng hơi hơi mở ra, tuy dung nạp một ngón tay cũng không cảm thấy khó chịu, chẳng qua vừa nghĩ đến đó là ngón tay của Tiết Bội, thân thể Thẩm Dực liền nhịn không được nóng lên.

Tiết Bội cười nói: “Thái phó hưng phấn như vậy?”

Thẩm Dực hung hăng nhìn hắn một cái, Tiết Bội rút ngón trỏ ra, Thẩm Dực thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó, người nọ lại khéo ngón trỏ và ngón giữa lại, cùng nhau tiến vào.

“Ngạch……”

Thẩm Dực không có phòng bị, cổ họng phát ra một tiếng rên nhỏ, ***g ngực dồn dập phập phồng, tay nắm sàng đan chuyển sang nắm chặt cánh tay Tiết Bội.

“Đau sao?”

“Không…… Không……”

Thẩm Dực lắc đầu, cũng không biết có đau thật hay không, nhưng vẫn bảo Tiết Bội đừng nhúc nhích, Tiết Bội nhìn phản ứng thất thần của hắn, ác liệt chuyển động ngón tay, như đang tìm cái gì đó.

Loại cảm giác này đối với Thẩm Dực mà nói rất xa lạ, tê dại truyền đến đỉnh đầu, môi Thẩm Dực khép mở môi, hừ nhẹ một tiếng.

Tiết Bội cười nói: “Nơi này thực thoải mái?”

Thẩm Dực vội vàng lắc đầu, Tiết Bội nói: “Thái phó mà nói dối, sau này muốn chỉ dạy Tiết vương thế nào?”

Y nói, ngón tay trong hậu huyện của Thẩm Dực lại bắt đầu khi nhẹ khi nặng nhu lộng vị trí kia, đầu gối Thẩm Dực run lên, đuôi mắt cũng khẽ đỏ, miệng run run nói: “Đủ…… Đủ…… Mau……”

Tiết Bội nhìn thắt lưng mảnh khảnh của hắn, cũng nhịn không được, rút tay ra, ôm Thẩm Dực vào lòng, đỡ eo hắn, để hắn chậm rãi ngồi xuống.

Thẩm Dực kháp bả vai Tiết Bội, vừa thở dốc vừa tận lực ngồi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Tiết Bội, chủ động hôn lên môi y, vươn tay ôm chặt lưng đối phương. Hắn cảm giác mình chính là kẻ điên, bởi vì hắn không ngờ mình lại cùng đương kim Tiết vương làm loại chuyện này, hắn là thái phó của Tiết vương, nhất định sẽ là tội nhân……

Thẩm Dực không biết mình ngủ như thế nào, eo hắn rất đau, chân không có khí lực, ngã trên người Tiết Bội, Tiết Bội lật người đặt hắn xuống giường, một lần hai lần ba lần khẽ gọi tên hắn.

Mồ hôi tích trên mặt Thẩm Dực, hắn đột nhiên nghĩ đến, quả nhiên mình bị lừa, không ngờ lại thua trong tay mao tiểu tử ít hơn mình mười tuổi.

Ngày hôm sau mặt trời lên cao, Thẩm Dực mới tỉnh lại, thắt lưng cứng ngắc, không có cảm giác, vừa động liền đau đòi mạng, hai chân vẫn còn run nhẹ, trên cánh tay đều là dấu vết bị niết, còn có một số hôn ngân ái muội.

Hậu huyệt trướng đến khó chịu, hạ thân một đống hỗn độn, hiển nhiên chưa tẩy rửa, mà đầu sỏ gây nên đang ngọt ngào ngủ say, cánh tay còn ôm eo mình.

Mặt Thẩm Dực trắng bệch, muốn ngồi dậy, Tiết Bội liền tỉnh, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn hiện lên tiếu ý: “Thái phó, sớm a.”

Thẩm Dực nhìn y, không biết nên giận y, hay giận chính mình, vén chăn muốn xuống giường.

Tiết Bội vội vàng ngồi dậy, tưởng rằng Thẩm Dực muốn đi, khẩn trương nói: “Thái phó, ngươi muốn đi đâu, ngươi sinh khí sao, ta thích ngươi, ta đối với ngươi để bụng, mới làm như vậy, không giống như tối qua nói.”

Hai người đều không mặc y phục, hơn nữa lời Tiết Bội khiến mặt Thẩm Dực phát nhiệt, đẩy tay Tiết Bội ra, cổ họng đêm qua kêu quá nhiều, khàn khàn nói: “Ta…… Ta trên người khó chịu, đi tắm rửa một chút.”

Tiết Bội nhất thời cười rộ lên, “Hóa ra như vậy, nghĩ cũng phải, sao thái phó nhẫn tâm bỏ lại Bội nhi mà đi……” Y vừa nói vừa đi ra ngoài, “Ta đi múc nước, ngươi nghỉ ngơi.”

Đến cửa mới phát hiện không mặc y phục, lại quay về mặc xong, mở cửa đã có người đợi, hạ nhân nói là Lang đại nhân phân phó.

Tiết Bội gật gật đầu, để người nâng thùng nước vào, tự mình hầu hạ Thẩm Dực tắm rửa.

Chẳng qua Tiết Bội từng làm thái tử rồi làm Tiết vương, lại chưa từng hầu hạ người khác, tay chân vụng về, khiến thân thể hai người đều bốc hỏa, tuy Thẩm Dực cảm thấy không ổn, nhưng đã thành như vậy, đẩy đẩy kéo kéo chẳng khác gì làm bộ, vì thế may mắn dục dũng đủ lớn, hai người lại một phen ép buộc.

Thời điểm Thẩm Dực mệt mỏi mà ngủ, Tiết Bội còn đầy hưng phấn, nét mặt toả sáng, nghĩ rằng quả nhiên làm bộ một chút vẫn tốt hơn……

Tiết Bội tiến vào trong chăn, ôm chặt Thẩm Dực, hôn lên trán hắn, “Thái phó a thái phó, ngươi nghĩ ta vẫn là hài tử sao, Tiết Bội làm việc đều cẩn thận suy nghĩ, cả đời cũng chỉ có chuyện này, tâm chi sở chí mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.