Không ai từng nói cho Bàng Cùng Hiên gặp loại tình huống này thì phải làm như thế nào, trong sách cũng không có nhắc đến chuyện này, hắn chỉ biết bị người khác tuột quần là một loại hành vi vô cùng nhục nhã, muốn liều mạng phản kháng, nhưng tay chân bị trói, cái gì cũng làm không được, ngay cả muốn kêu cũng kêu không ra tiếng.
Chân Bàng Cùng Hiên bị giữ chặt, quần bị kéo xuống, kế đến cái mông chợt lạnh hẳn.
Hắn chưa từng bao giờ tuyệt vọng đến thế này, cho dù biết giãy dụa là phí công cũng kiềm không đặng mà lắc lư thân thể, miệng phát ra những tiếng ô ô
“Đường, Đường Mạnh ──” Tần Duyệt trong miệng ngập máu, khí thế giảm phân nửa nhưng ánh mắt vẫn hung tợn khiến người khác sợ hãi.
Có điều Đường Mạnh chính là muốn anh ta bị như vậy, phẫn nộ, oán hận, lại không thể làm gì được.
Cái mông Bàng Cùng Hiên nho nhỏ, cũng rất vểnh, do thủ hạ Đường Mạnh cưỡng chế bắt hắn quỳ rạp trên mặt đất nên cái mông càng nhếch ra phía sau.
Thuốc tiêm vào trong người chó săn đã bắt đầu phát tác khiến nó hưng phấn sủa ầm lên, nước miếng tựa hồ không thể khống chế nhễu nhão, phút chốc ướt hết cả cằm.
Đường Mạnh cử chỉ thong thả dắt con chó săn nóng nảy bồn chồn đi về phía Bàng Cùng Hiên, trong lúc Tần Duyệt mấy lần giãy giụa muốn vùng lên thì lại bị thủ hạ của Đường Mạnh đánh gục xuống nhưng ánh mắt gắt gao không chớp lấy một lần quấn chặt Đường Mạnh
“Đường Mạnh…… Mày dám ──”
“Ba!” Đường Mạnh dường như chơi đùa đánh vào mông Bàng Cùng Hiên một cái rồi mới xoay đầu khoe mẽ liếc nhìn Tần Duyệt.
Tần Duyệt hốc mắt đã muốn phiếm hồng, nếu giờ phút này anh có thể cử động, tuyệt đối sẽ cho Đường Mạnh sống không bằng chết!
“Oái!”
Bàng Cùng Hiên tự nhiên bị đánh khiến hắn giật nãy cả người, là Đường Mạnh sao? Đường Mạnh đánh vào mông hắn? Ở trước mặt rất nhiều người cởi quần hắn ra đánh đòn?
Bàng Cùng Hiên tức giận đến mức toàn thân đỏ bừng, không ngừng run rẩy, bởi vì miệng bị ngăn chặn, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như con thú nhỏ.
Bàng Cùng Hiên giận dữ, hơn nữa còn liều mạng muốn phản kháng.
Thật ngoài ý muốn của Đường Mạnh, ngay cả Tần Duyệt cũng có chút kinh ngạc. Ở trong ấn tượng của bọn họ, Bàng Cùng Hiên vĩnh viễn nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng có lúc nào nổi điên phát cáu. Nhưng Bàng Cùng Hiên này đây dường như đang bạo phát, hai gã đè hắn mà suýt nữa bị hắn giãy thoát, với dáng người cùng sức lực vốn có của hắn thì không biết đã phải dùng bao nhiêu căm phẫn để chống đỡ.
Đường Mạnh trong nháy mắt thất thần, thằng nhóc luôn sợ hãi rụt rè ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên đó đã bị gã làm cho tức điên…..
Tay nhất thời buông lõng dây, chó săn hung hăng bổ nhào về hướng Bàng Cùng Hiên.
Bàng Cùng Hiên còn đang giãy dụa, đột nhiên sau lưng sức nặng đè ép, vài tiếng như tiếng chó sủa ngay bên tai, Bàng Cùng Hiên có thể cảm giác những người giữ mình khi nãy vội vã tránh qua một bên, khí lực đã giảm đi rất nhiều nhưng một cử động hắn cũng không dám.
Đây là…… Chó? Hơn nữa còn là loại chó rất lớn……
Hình ảnh một con chó lớn cắn thân thể trần truồng của mình khiến Bàng Cùng Hiên sợ tới mức không dám nhúc nhích. Đường Mạnh muốn thả chó cắn hắn?
Chó này có phải rất hung dữ không? Có phải nó sẽ xé từng miếng thịt của mình xuống không?
Mắt cá chân Bàng Cùng Hiên bị trói chung với nhau, hai chân không thể tách ra, chó săn nôn nóng nằm úp sấp bám vào trên lưng hắn, thuốc khiến cho nơi đó của nó kích thích bừng bừng nhưng lại không cách nào kiếm ra được cửa vào để phát tiết.
Bàng Cùng Hiên có thể cảm giác được một khối cứng rắn nóng hổi ở đằng sau mông mình loạn thúc, tuy rằng vẫn rất sợ hãi nhưng lại không thể không né tránh, chó săn lập tức táp một phát sau gáy của Bàng Cùng Hiên làm cho Bàng Cùng Hiên không dám động đậy nữa..
Đau quá! Cổ! Nó muốn cắn cổ mình! Có phải sẽ cắn đứt không!
Tần Duyệt lẫn Đường Mạnh đều ngây ngẩn cả người, toàn bộ tầng hầm ngầm không ai lên tiếng,tất cả ánh mắt chỉ tập trung vào con chó săn đang nổi điên và Bàng Cùng Hiên vừa nãy vẫn còn mãnh liệt giãy giụa giờ đây cũng không dám cựa quậy..
Hắn thậm chí không còn kêu khóc nữa…..
Chó săn đem chỗ bừng bừng phấn khích đó cắm vào giữa hai chân Bàng Cùng Hiên ma xát, mõm phát ra thanh âm ô ô, nước miếng chảy dọc theo cổ Bàng Cùng Hiên rớt xuống mặt đất.
Chó săn vừa trừu vừa động khiến cho Đường Mạnh cùng Tần Duyệt…… Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ rằng Bàng Cùng Hiên đã……
“Đừng a! A a a ──” Bàng Cùng Hiên đột nhiên rên la, hơn nữa liều mạng dịch chuyển, nhưng lại bị chó săn khống chế động tác, chỉ có thể phát ra âm thanh vô cùng thê thảm.
“Mày!” Tần Duyệt giống như mới từ trong mộng bừng tỉnh,“Buông hắn ra đi!”
Đường Mạnh vẫn quay lưng về phía Tần Duyệt, Tần Duyệt nhìn không ra biểu cảm trên mặt gã giờ phút này, Đường Mạnh giống như biến thành tượng gỗ không chút cử động.
Chó săn phát ra tiếng rầm khẽ, dùng thêm lực cắn Bàng Cùng Hiên, nơi bị táp đã chảy máu nhưng Bàng Cùng Hiên không còn ngoan ngoãn giống như lúc đầu nữa.
Hắn rất đau, cái vật cứng rắn gì đó đang dốc sức chen vào chỗ kia của hắn, thật sự là rất đau, tuy rằng chỉ trong nháy mắt. Nhưng con chó kia vẫn lặp lại động tác, tìm kiếm cửa vào khi nãy, Bàng Cùng Hiên rất sợ, đành phải liều mạng giãy dụa, không cho con chó đó thực hiện được hành vi.
Tần Duyệt một lần nữa vùng lên, ngay khi thủ hạ Đường Mạnh vừa định tiếp tục xuống tay lần nữa, Tần Duyệt đột nhiên quỳ xuống.
Đường Mạnh dường như có chút linh cảm quay đầu lại, biểu cảm châm biếm trào phúng khi nãy không còn sót lại chút gì, phảng phất như thất thần.
“Việc này và hắn…… Rõ ràng không có chút liên quan gì, xin mày……”
Đường Mạnh nhìn đầu gối Tần Duyệt sát rạt mặt đất, ngây ngốc một hồi, mới vươn tay ra hiệu
Thuộc hạ sau khi nhìn thấy Đường Mạnh ra dấu, đi nắm chó săn kéo ra, nhưng thuốc trên người chó săn đã hoàn toàn phát huy, thần trí đã không còn tỉnh táo chỉ muốn tìm được cửa phát tiết, ai tới gần liền tru sủa gầm gừ không ngừng.
Thuộc hạ khó xử lại không thể không nghe chỉ thị, đành phải cứng rắn nắm đầu chó săn lôi xuống, chó săn bị lôi khỏi người Bàng Cùng Hiên, nổi điên quay lại phập đám người bên nó cho đến khi đám thuộc hạ bỏ của chạy lấy người thật xa, nó lại quay lại người Bàng Cùng Hiên, một lần nữa nhảy chồm lên.
Đường Mạnh dường như bị bật một cái chốt trong người, phút chốc ánh mắt khôi phục thần thái, đi đến bên cạnh thủ hạ gần nhất, lấy từ trong tây trang tên đó một thứ nhắm vào đầu con chó săn kia và…
“Phanh!”
Là súng. Lúc Đường Mạnh lấy thứ này ra không có ai bất ngờ nữa cả.
Vào thời điểm chó săn từ trên người Bàng Cùng Hiên ngã xuống, hắn mệt mỏi quá ngất đi. Tần Duyệt đầu cúi thấp không ngẩng lên, Trần Nghệ Gia vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Chó săn run rẩy vài cái, đã chết.
Đường Mạnh nâng súng, lại gần chó sắn, liên tục bắn năm sáu phát đạn. Chó đã chết, gã chỉ thêm vài cái lỗ trên một khối thi thể đẫm máu, đây là việc vô nghĩa, nhưng thuộc hạ Đường Mạnh không ai dám lên tiếng.
Đường Mạnh phát tiết đủ, xoay người nhìn Tần Duyệt, lại nhìn Trần Nghệ Gia
Trần Nghệ Gia cuối cùng lấy lại tinh thần thấy Đường Mạnh đi về phía Tàn Duyệt. Gã thuộc hạ đang áp chế nàng không ngờ tới nàng đột nhiên vận lực, nhất thời không khống chế được, Trần Nghệ Gia mạnh mẽ chạy đến bên cạnh Đường Mạnh, rồi dừng lại ở chân gã, nói ô ô gì đó trong miệng, Đường Mạnh nghe không hiểu, nàng cọ vào cột cho rớt miếng bịt miệng, chẳng để tâm tới đám thuộc hạ Đường Mạnh đang cố lôi nàng xuống, khóc lóc nói,“Không nên! Không nên! Đường mạnh! Là em sai…… Đều là em sai….. Là em không đủ kiên định…… Là em…… Đừng mà… Van cầu anh tha cho….. Em sai lầm rồi em sai lầm rồi…… Em đi theo anh…… Em đi theo anh…… Em lạy anh……”
Đường Mạnh nhìn Trần Nghệ Gia bên chân gã khóc lóc đến mất hình tượng, không nói một câu
“Thật sự, không còn gì với Tần Duyệt cả, là em không chịu nổi áp lực…… Bà nội em…… Bà vì chuyện này tức giận đến mức nhập viện…… Là em không tốt…… Là em không đủ kiên định…… Thật sự bọn họ không có liên quan gì…… Em và anh ấy đã chia tay …… Người em thích là anh…… Anh tha thứ cho em…… Em đi theo anh…… Em đi theo anh……”
“Đừng tra tấn bọn họ nữa …… Đừng tra tấn bọn họ nữa…… Ô ô……”
Cuối cùng, tay Đường Mạnh buông thõng, đem khẩu súng chán chường nắm trong lòng bàn tay.
Đường Mạnh một tay xoa mặt mình, thực mỏi mệt.
Gã thật sự mỏi mệt, lòng gã loạn hết cả lên, loạn đến mức không biết phải làm gì cho đúng, gã không biết vì cớ gì gã lại làm như vậy ……
Đường Mạnh đột nhiên cắn răng một cái, nâng báng súng lên, đập mạnh vào sau gáy của Tần Duyệt, cả người Tần Duyệt lập tức nhuyễn xuống,ngã ra mặt đất bất tỉnh nhân sự.
“Như em nói, theo tôi đi.”
Trần Nghệ Gia nhìn Tần Duyệt nằm trên mặt đất, ngẩn ngơ gật đầu.
Bàng Cùng Hiên vào lúc tỉnh lại phát hiện mình đang bên trong một chiếc xe sang trọng. Sau khi mở mắt ra lập tức bị ánh nắng mãnh liệt chiếu vào làm đau rát, hắn muốn nhấc cánh tay lên, lại phát hiện tay cũng rất đau, trên cổ tay vẫn còn vết dây trói.
Bàng Cùng Hiên sững sờ hồi phục lại tất cả những ký ức hỗn độn trong đầu, một mảng tối đen, Đường Mạnh, Tần Duyệt, còn có một con chó……
Bàng Cùng Hiên nhìn chăm chăm vào quần áo trên người không rõ của ai, không ngó ngàng gì tới Tần Duyệt đang ngồi đối diện
Tần Duyệt cũng không nhìn Bàng Cùng Hiên, anh nghiêng nửa mặt trông ra ngã tư đường vào lúc sáng sớm cơ hồ không một bóng người.
Xe đi thật lâu, rồi mới dừng lại ở một bệnh viện.
Bàng Cùng Hiên đột nhiên nói,“Tôi muốn trở về.”
Phải về đâu đây? Hắn cũng không biết, nhưng hắn không muốn đến bệnh viện, trong lòng có một âm thanh kêu gào hãy tránh xa nơi này.
Tần Duyệt cuối cùng quay đầu nhìn về phía Bàng Cùng Hiên,” Cậu……”
“Tôi muốn trở về!” Bàng Cùng Hiên có chút cuồng loạn, hốc mắt phút chốc ngập tràn nước.
Tần Duyệt ánh mắt chợt lóe, nói với tài xế,“Đưa cậu ấy về trường học.”
Tài xế hơi hơi chần chờ, tiếp theo cầm lấy bộ đàm trang bị trong xe liên lạc gì đó. Nãy giờ luôn có một chiếc xe chạy trước xe bọn họ, giống như là mở đường, phía sau cũng có 2 chiếc xe hộ tống.
“Cậu không có việc gì đâu.” Tần Duyệt đột nhiên nói, nhưng lại khiến cho Bàng Cùng Hiên cảm giác thật sự lạnh lẽo.
Bàng Cùng Hiên muốn khóc, hắn sắp sụp đổ rồi.
Sao lại bảo không có việc gì? Thế này là không có việc gì sao?
Hắn chịu không nổi! Hắn căn bản không rõ vì sao mình lại bị liên lụy đến chuyện này, Đường Mạnh thay đổi, đáng sợ!
Hoàn toàn không phải thiếu niên ngày xưa quàng vai hắn nói “Theo ta, ngốc “.
Bàng Cùng Hiên tuyệt không muốn biết lý do lần này là vì sao, hắn tuyệt không muốn biết! Bởi vì hắn chịu đủ rồi!
Hắn chỉ muốn mình có bạn bè, chỉ muốn luôn ở bên cạnh người mình thích mà thôi vì sao phải trả một cái giá quá đắt thế này!
Đủ! Đủ! Hắn từ bỏ! Hắn từ bỏ! Tần Duyệt cũng vậy, Trần Nghệ Gia cũng vậy! Hắn không đòi hỏi nữa! Hắn không xứng!
Bàng Cùng Hiên nhốt mình trong thế giới nội tâm của hắn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn căm phẫn. Lửa giận đã muốn đem hắn thiêu đốt toàn bộ, không rảnh hơi mà đi phân tích ý tứ trong lời nói của Tần Duyệt.
Tần Duyệt nhận thấy Bàng Cùng Hiên đang phẫn nộ, loại phẫn nộ này làm anh không cách nào mở miệng nói gì được.
Bàng Cùng Hiên chỉ là kẻ vô tội, anh không biết Đường Mạnh vì lý do gì lại bắt hắn để kích động mình.
Sau khi Tần Duyệt tỉnh lại nhận thấy mình không còn trong tầng hầm ngầm nữa, Bàng Cùng Hiên vẫn còn hôn mê, trên người chỉ đắp có độc nhất 1 cái áo khoác.
Tần Duyệt không chút nghĩ ngợi lập tức kiểm tra hậu đình của Bàng Cùng Hiên.
Bàng Cùng Hiên dáng người thấp bé, mông cũng như một đứa con nít, Tần Duyệt tách hai chân nhỏ nhắn của hắn ra, trong lòng kiềm không được thở phào một cái.
Hoàn hảo, không thật sự bị……
Nhưng ắt hẳn là chó điên thúc kịch liệt nên có chút trầy da.
Bọn họ bị ném ra vùng ngoại thành, may mắn là vào buổi sáng có xe chở lương thực đi ngang qua, Tần Duyệt mượn điện thoại gọi về nhà, nửa giờ sau bọn họ an vị ở trên xe.
Tần Duyệt muốn khéo léo nói cho Bàng Cùng Hiên biết hắn không bị con chó điên kia làm qua chuyện đó đó, nhưng không biết sao mở miệng nói được, hơn nữa Bàng Cùng Hiên thoạt nhìn cũng không thể tiếp thu nổi bất cứ chuyện gì nữa.
Tần Duyệt vẫn đưa Bàng Cùng Hiên về ký túc xá. Bàng Cùng Hiên xuống xe, mạnh mẽ đóng cửa xe lại, rồi nhanh chóng lẩn vào trong khu ký túc xá, không liếc mắt nhìn Tần Duyệt lấy một lần.
Tần Duyệt nhìn bóng dáng Bàng Cùng Hiên biến mất, tay phải đột nhiên run rẩy hẳn lên, áp chế cách nào cũng không thể ngưng lại.
Tài xế nhìn qua kính xe dõi theo Tần Duyệt, chờ mệnh lệnh kế tiếp của anh
Tần Duyệt lại chỉ lo kiềm nén bàn tay phải run rẩy cùng lòng ngực như bị treo một tảng bất an nặng nề.
Thiếu, thiếu gì đó……
Lái xe cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi,“Thiếu gia, có muốn đi đến bệnh viện hay không…… Ngài có cần phải kiểm tra luôn không?”
Tần Duyệt khẽ run run cánh tay phải, anh còn có chuyện trọng yếu phải làm, đúng rồi, đúng rồi……
Anh sao có thể quên dễ dàng như vậy, anh phải đem Đường Mạnh làm thịt ──!