Sửu Thụ Ngự Phu

Chương 26



Hai ngày sau, xa phu nửa tin nửa ngờ mà đem cẩm khăn kia tới đại trạch của Đông Phương gia, hộ vệ gác cổng vừa thấy, đúng là của thiếu gia An Trữ mấy hôm trước không hiểu vì sao lại bỏ nhà trốn đi, lập tức đưa khăn đến cho đương gia nãi nãi. Đương gia nãi nãi nhìn thấy khăn, thì khẽ hừ một tiếng, phân phó đi xuống, hảo hảo thưởng cho vị xa phu kia. Sau đó bỏ khăn sang một chỗ, xem như không thấy. Đông Phương Lỗi vừa lúc cũng ở đó, khó tránh khỏi tò mò: “Nãi nãi, không phái người đưa khăn này cho Tam ca?”

Lão nãi nãi khoan thai uống trà: “Đưa cho nó làm cái gì? Nó không phải đi ra ngoài tìm người sao, vậy để cho nó chậm rãi tìm, hảo hảo tìm.”

Đông Phương Lỗi nghe vậy, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ, hắc hắc, ai bảo ngươi bỏ mặc lại thương vụ cứ thế chạy đi!

“Bất quá, nếu An Trữ gặp phải nguy hiểm gì” Nghĩ như vậy, Đông Phương Lỗi còn nói.

“Hài tử kia không hiểu chuyện, đương nhiên cũng nên cho chút điểm giáo huấn để hắn ghi nhớ.” Lão nãi nãi nói.

“Thế nhưng….” Đông Phương Lỗi do dự.

Lão nãi nãi đặt chén trà xuống: “Lại nói tiếp, hài tử kia trời sinh phúc bạc mệnh đoản, cũng may bị người hủy dung, nên mới có thể được phúc trạch dài lâu, mệnh cũng có nhiều quý nhân tương trợ.”

Đông Phương Lỗi gật đầu: “Lão nãi nãi là bảo ta không cần lo lắng?”

“Đâu chỉ là không cần lo lắng, hài tử kia ở bên ngoài hỗn đắc như cá gặp nước, ngươi cũng không phải quá hâm mộ.” Lão nãi nãi cười nói.

Đông Phương Lỗi cười to: “Ôi chao, thế thật đúng là hâm mộ.”

“Bất quá hắn lần đầu tiên xa nhà, khó tránh khỏi gặp chuyện phiền toái, ngươi vẫn là phân phó một chút, cho người theo sau ngầm bảo vệ hắn, có điều đừng để lộ ra phong thanh gì.” Lão nãi nãi dặn dò.

Đông Phương Lỗi thầm nói nãi nãi rốt cuộc vẫn là đau sủng An Trữ, ngoài miệng đáp: “Là, nãi nãi.”

Về phần Đông Phương Ngọc đầu tiên là đuổi tới bến đò, hỏi khắp xung quanh cũng có không ai gặp qua. Liền nghĩ nghĩ, như vậy có lẽ là đi đường bộ, nhưng không rõ là phương hướng nào? Bốn phương thành trấn này đều có đặt hai trạm dịch, Đông Phương Ngọc liền sai người đi hỏi thăm, tới tận trưa, mới tìm được là hướng Dương Châu thành.

Đông Phương Ngọc biết chỉ dựa vào một mình mình thì trong thời gian ngắn nhất định không thể tìm được An Trữ. Đối loại tình huống này, tốt nhất chính là tìm thiên hạ đệ nhất đại tình báo – Thiên Võng.

Bản doanh Thiên Võng vừa vặn lại nằm ở Tô Châu. Đông Phương Ngọc ra giá tiền thưởng khá lớn, sai người đưa thư tới Thiên Võng, rồi mới lên đường, theo hướng Dương Châu đuổi theo.

An Trữ vươn tay, hứng lấy giọt nước mưa rơi xuống từ mái hiên, buồn chán nhìn ngoài trời mưa rả rích. Đây là ngày làm ‘khất cái’ thứ hai của hắn, nhờ tướng mạo xấu xí, hôm qua hắn cũng kiếm được kha khá xu lẻ, đủ mua hai cái bánh bao nhân thịt để ăn, cũng không cảm thấy quá đói. Nhưng nghĩ mình vốn đi ra là muốn ‘làm chính sự’, kết quả bây giờ lại lưu lạc đến mức này, khó tránh khỏi trong lòng ấm ức.

Một tiếng thở dài, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng hỏi: “Tiểu huynh đệ, có việc phiền lòng sao?”

An Trữ nghe thanh âm quen thuộc, vừa quay đầu lại

Không phải trưởng lão Cái bang sao?

Trưởng lão Cái bang – Khâu Đồng cười lớn vỗ vỗ vai An Trữ: “Tiểu ca, không ở Đông Phương gia ăn sung mặc sướng, lại đi chạy tới chỗ Cái bang ta làm khất cái a?

An Trữ bổ nhào tới: “Trưởng lão!”

“Còn biết gọi ta trưởng lão?” Khâu Đồng giả bộ tức giận, “Vậy đến Cái bang chúng ta kiếm cơm ăn cũng không đến chào hỏi ta một tiếng?”

“Không phải mà….” An Trữ vẻ mặt đau khổ, không biết phải giải thích thế nào.

“Ai, trêu ngươi thật đúng là không có cảm giác thành tựu.” Khâu Đồng lại cười to, “Đứng lên, dẫn ngươi đi ăn ngon.”

An Trữ ngoan ngoãn đứng dậy: “Nga, tạ ơn trưởng lão.”

Khâu Đồng lại vỗ vỗ hắn: “Tiểu tử ngươi cùng ta khách khí như vậy làm cái gì? A? Còn gọi ta trưởng lão? Ngươi thật sự là Cái bang chúng ta a?”

“…Là, Khâu bá bá.” An Trữ ngoan ngoãn đổi lại.

“Giờ mới ngoan thôi.” Khâu Đồng giương tán ô có vẻ cũ kĩ che mưa cho An Trữ, “Bất quá nói thật, Đông Phương Tam đương gia đâu mà?”

An Trữ thấy việc này rất khó mở miệng, vì thế nhăn mặt vẻ khó xử.

Khâu Đồng thấy thế, liền cười nói: “Không muốn nói cũng không sao, vậy ngươi trước hết đi theo lão phu đi, đảm bảo ngươi chắc chắn được ăn no uống say!”

“Ân, đa tạ Khâu bá bá!” An Trữ lập tức cười tươi.

“Không cần khách khí, ta cũng vừa vặn đi ngang qua nơi này, nghe người nói gần đây có tên khất cái tuổi còn trẻ mà diện mạo xấu xí, cũng không tới Cái bang ra mắt, rất không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mới hiếu kỳ đến xem chút, quả nhiên là tiểu tử ngươi a.” Khâu Đồng nói.

An Trữ mở to hai mắt: “A, thì ra còn phải đi chào hỏi a? Ta còn tưởng rằng sẽ có người tới nhận ta mà?”

Khâu Đồng tức giận: “Cái bang cũng không phải ép buộc, đều là muốn người cam tâm tình nguyện tìm tới cửa.”

“Nga.” An Trữ ngoan ngoãn ứng với.

Hỏi nơi An Trữ định đi, Khâu Đồng vỗ tay nói, hắn cũng vừa lúc muốn đến nơi đó.

Vì thế An Trữ liền đi cùng Khâu trưởng lão, tuy rằng dọc đường đi chỉ ngủ ở miếu thờ rách nát, bất quá thật đúng là ứng với lời Khâu trưởng lão nói, thật sự là ăn ngon uống say. Cái gì gọi là ‘hoa kê phật khiêu tường’, ăn đến mức trên mặt hắn dính đầy mỡ, tâm tình cũng lâng lâng như theo mây gió. Đi theo Khâu Đồng, trên đường vui ca, du sơn ngoạn thủy. Thế nhưng đến khi đêm xuống, nhìn trăng sao trên trời, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy ưu sầu.

Mà Đông Phương Ngọc bên này, đầu tiên là giục ngựa không nghỉ một đường chạy tới Dương Châu, sau lại được tin của Thiên Võng, nói có người ở Hàng Châu gặp qua một nam tử diện mạo xấu xí ước chừng mười sáu mười bảy tuổi như Đông Phương Ngọc miêu tả, tuy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn gấp rút khởi hành đi Hàng Châu.

Y đi ước chừng được hai ngày, An Trữ cùng Khâu trưởng lão mới tới Dương Châu.

Vừa đến chỗ trọ, liền có người tới tìm Khâu Đồng. Khâu Đồng đi ra ngoài nghị sự xong trở về, sắc mặt có điểm ngưng trọng đối An Trữ nói: “Trong bang xảy ra một ít chuyện, nếu như dẫn ngươi theo e là sẽ gây nguy hiểm đến ngươi.”

An Trữ chớp chớp mắt: “Thế a, ta không sợ.”

“Ta sợ,” Khâu Đồng khẽ nhếch môi, “Ta sợ lúc về Đông Phương Tam đương gia nhất định sẽ đánh chết ta.”

“….” An Trữ nặng thở dài, “Ân, một mình ta cũng không có việc gì,  Khâu bá bá cứ đi trước lo chính sự đi.”

“Để ngươi một mình, lần trước gặp được kẻ trộm lấy mất bạc, lần này nếu vạn nhất gặp phải cường đạo lấy mạng ngươi, Đông Phương Tam đương gia, không phải sẽ đánh chết ta?” Khâu Đồng vuốt râu trừng mắt.

“Thế, vậy làm sao bây giờ nha?” An Trữ ủy ủy khuất khuất hỏi.

“Ân, việc này ngươi yên tâm, ta đã an bài cả rồi.” Khâu Đồng đắc ý vuốt vuốt râu, “Ta có vị hảo hữu lâu năm, vừa dịp đang ở Dương Châu, ta đi kính nhờ hắn, hắn vui vẻ đáp ứng hảo hảo chiếu cố ngươi.”

An Trữ ngẩn ra, lòng thầm nói, vậy vừa rồi ngươi nói những lời đó để làm cái gì a, làm cái gì a…..

Khâu Đồng dẫn An Trữ đến gặp vị hảo hữu kia, An Trữ vừa thấy, sao lại có vẻ quen quen?

Tiêu công tử một thân bạch y, chắp tay sau lưng, tươi cười bước lại đây: “Khâu trưởng lão, người dẫn tới rồi?”

Khâu Đồng đẩy An Trữ về phía trước: “Dẫn tới, về sau còn nhờ Tiểu Nhiễm chiếu cố nhiều hơn.”

“Ngươi yên tâm, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ làm như vậy.” Tiêu công tử cười, hơi xoay người, đối diện An Trữ, “Có phải hay không nha, An Trữ?”

An Trữ giật mình nhớ lại: “Tiêu Nhiễm!”

Tiêu Nhiễm thẳng người, vẻ nghiêm túc: “Tiêu Nhiễm cái gì? Không hiểu lễ phép sao?”

“Tiêu Nhiễm ca ca….” An Trữ tức khắc ngoan ngoãn đổi lại.

“Ha ha, nhu thuận như vậy, khó trách Đông Phương Ngọc nâng niu như bảo bối mà.” Tiêu Nhiễm cười to.

Khâu Đồng đối hắn bế quyền: “Nếu hai người cũng đã quen biết, ta đây liền đi trước. Chúng ta ngày sau gặp lại!”

“Ân, Khâu bá bá tạm biệt.” An Trữ nói.

Tiêu Nhiễm từ trong tay áo lấy ra một cẩm túi, đưa qua: “Chỉ là lễ vật nho nhỏ, xem như kính ý.”

Khâu Đồng cũng không từ chối, nhận lấy: “Đa tạ!”

Mở ra nhìn, quả nhiên là tin tức điều tra liên quan đến đại sự lần này. Khâu Đồng cảm kích hướng Tiêu Nhiễm bế quyền, nói tiếng tái kiến, rồi rời đi.

Còn lại An Trữ cùng Tiêu Nhiễm, mắt to trừng mắt nhỏ.

Bị nhìn chằm chằm ước chừng nửa chén hương, Tiêu Nhiễm sờ sờ cằm: “Ngươi muốn ở trên mặt ta nhìn ra một đóa hoa sao?”

“Tiêu Nhiễm ca ca, chúng ta thực có duyên phận a!” An Trữ nhu thuận lại gần.

Tiêu Nhiễm xoa xoa đầu hắn: “Đương nhiên.”

“Không biết sao, ta lại cảm thấy ở cùng ngươi sẽ có một loại cảm giác rất quen thuộc, rất gần gũi.” An Trữ được hắn dẫn đi vào hoa viên bên trong, vừa đi vừa nói, “Lần đầu gặp đã vậy, lần này cũng thế….

Tiêu công tử nghe thế cười cười, cái đuôi hồ ly phe phẩy phe phẩy: “Đúng thế a, ta với tiểu An Trữ, nói không chừng là lương duyên trời ban nga.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.