Sửu Thụ Ngự Phu

Chương 3



Đông Phương Ngọc lại cảm giác được, một loại hoặc nói là kinh hỉ, hoặc nói là bất đắc dĩ. Cái gì mà gọi là y dẫn bọn hắn đi ra ngoài, rõ ràng là An Trữ dẫn theo y đi mất hai ngày trong núi sâu chỗ gần bãi săn của hoàng gia, sau đó ra hoàng cung, tới đường núi ngoài thành.

Hít thở thật sâu không khí tự do mới mẻ, An Trữ vặn vặn người cho đỡ mỏi. Ha hả, rốt cục đi ra a.

Xoay người, mỉm cười với Đông Phương Ngọc ở phía sau: “Đa tạ công tử tương trợ.”

“Không khách khí.” Đông Phương Ngọc trả lời, vị hoàng tử dung mạo xấu xí đầu óc hạt đậu này quả thực quá khách khí…

“Đúng rồi, ta rất hiếu kỳ, chẳng qua đều vẫn quên chưa hỏi, ngươi vì sao muốn đi nhà của ta nha?” An Trữ tò mò, “Người trước kia hoặc là vì trộm bảo, hoặc là vì trả thù, cũng có yêu đương vụng trộm, ngươi là loại nào mà?”

“…” Đông Phương Ngọc xoa xoa mi tâm, quyết định nói thực, miễn cho vị hoàng tử này lại có thêm những ý nghĩ kỳ quặc, thật rất mất hình tượng của y, “Nhị tỷ của ta một năm trước gả cho phụ thân ngươi. Hầu môn thâm tự hải, ngươi cũng biết, nàng không có khả năng trở ra. Lần này ta là đi tìm nàng ôn chuyện. Nhưng tựa hồ không cẩn thận bị phát hiện, cho nên mới xuất hiện trong viện của ngươi.”

(hầu môn thâm tự hải: cửa vương phủ thâm sâu như biểnà ai có chị hay em mà gả vào nhà giàu có thì hiểu ngay thôi)

“Nga, vậy ngươi có gặp được Nhị tỷ của ngươi hay không?” An Trữ hỏi, “Nếu như không gặp được chẳng phải rất tiếc?”

“Lần này không gặp, về sau còn có cơ hội.” Đông Phương Ngọc mỉm cười, “Nhưng thật ra ngươi, ở bên ngoài không quen thuộc, tính thế nào bây giờ?”

“Dễ lắm.” An Trữ tự tin cười, “Ta có cái này.”

Đông Phương Ngọc nhìn hắn lôi từ trong người ra một cái túi nhỏ…

Tơ lụa đệ nhất Giang Nam, thiết bài của Lôi bảo xưng bá võ lâm phương Nam, nhẫn đính hôn của võ lâm đệ nhất mỹ nữ, trúc lệnh của đại trưởng lão Cái Bang…

“Đều là những người đó cho ta, bọn họ còn dạy ta dụng độc dùng dược, dạy ta tập võ, còn có nói chờ ta đi ra ngoài thì gả nữ nhân cho ta…Chẳng qua mấy thứ này nhiều lắm ta nhớ không hết nên đem tất cả viết ra giấy.” An Trữ nói.

Đông Phương Ngọc xem như hoàn toàn bị đánh bại: “Được rồi, có mấy thứ này, ngươi muốn tiêu dao khắp giang hồ cũng không phải việc khó.”

“Thật thế sao?” An Trữ cao hứng mở to mắt, “Ân, nhưng ta không biết họ ở nơi nào…”

“Nếu như vậy, không bằng trước theo ta về Đông Phương gia nghỉ chân một chút, sau đó tính tiếp?” Đông Phương Ngọc đề nghị, “Coi như là ta báo đáp ngươi, bằng không trong lòng ta cũng thấy hổ thẹn.”

“Thế có được không?” An Trữ hỏi.

“Đương nhiên được.” Đông Phương Ngọc vẻ mặt rất khiến người ta tin phục.

“Ân, kia cám ơn ngươi!”An Trữ cao hứng trả lời.

“Đừng khách khí.” Ân, tên đơn thuần thiện lương này thực là quá khách khí.

Đông Phương gia nằm ở Giang Nam, lần này đi hơn ngàn dặm ra bắc, tuy rằng tâm nguyện chưa đạt được, nhưng dẫu sao chuyện nên làm cũng xem như xong. Còn nhân tiện quơ được một con phượng hoàng không quen thuộc thế gian để đáp ân cứu mạng.

Dọc theo đường đi An Trữ cao hứng cực kỳ. Hắn chính là bị giam cầm trong đại viện suốt mười sáu năm trời. Cho nên mặc dù vì dung mạo cùng thanh âm mà không tiện nơi nơi đi lại, chỉ ngồi trên xe ngựa nhìn bên ngoài qua cửa xe thôi cũng đã rất vui vẻ.

Đông Phương Ngọc ở cùng xe bởi vì hắn đội mũ sa không thấy rõ dung mạo, nhưng cũng bị cảm xúc vui sướng của hắn cuốn hút, tâm tình cũng trở nên rất tốt.

Hành trình vui vẻ sẽ cảm thấy ngắn ngủi, sau đó rất nhanh đã tới Giang Nam Đông Phương gia.

Đương gia hiện tại của Đông Phương gia chính là tổ mẫu của Đông Phương Ngọc tuy đã ngoài sáu mươi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh. Bốn tháng trước Đông Phương Ngọc để lại thư trốn đi nói là du ngoạn giang hồ, sau đấy liền bặt vô âm tín. Đương gia tổ mẫu cũng không quản hắn, tôn nhi này làm việc luôn có chừng mực. Mà Đông Phương gia giáo dục từ trước đến nay rộng mở rất nhiều, dạy dỗ ra con cái đều là hạng đỉnh thiên lập địa bình thản phóng khoáng.

Tới trước đại môn, Đông Phương Ngọc xuống trước, An Trữ được Trương bá đỡ xuống sau, mở to hai mắt nhìn đại môn đỏ thẫm uy nghiêm khí thế. Hắn mặc dù xuất thân hoàng tộc, nhưng vừa sinh ra đã không được sủng, ở trong lãnh cung rách nát, nên cũng chưa từng nhìn thấy.

Đông Phương Ngọc cách mạng sa cũng có thể  thấy rõ thần sắc của hắn, cười lắc đầu, này rõ thật là kẻ quê mùa ra hoàng thành mà.

“Ngươi muốn ở đây bao lâu cũng được.” Đông Phương Ngọc nói với An Trữ, “Cho dù sau này ngươi bước chân vào giang hồ, mệt mỏi rồi, cũng có thể tùy thời trở về Đông Phương gia nghỉ ngơi.”

“Thật thế chăng?” An Trữ cười mị mắt. Thật tốt, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, còn thể cho tiểu viện lạnh lùng tăng thêm nhân khí, cho nên lúc trước hắn đều không hề cảnh giác cũng không hề sở cầu báo đáp mà cứu những người bị thương xuất hiện trong viện của hắn. Cũng không ngờ lại có thể thu được rất nhiều hồi báo, tuy rằng hắn an lòng tiếp nhận, tất nhiên cũng chân thành cảm tạ.

“Đương nhiên.” Đông Phương Ngọc nhìn hắn thật lòng tươi cười, cũng cười nói, chỉ là tươi cười có thêm một chút cưng chiều chìm đắm mà chính y cũng không chú ý tới.

Sớm có người truyền báo cho đương gia tổ mẫu. Tuy rằng mấy tháng chẳng quan tâm, nhưng trong lòng luôn lo lắng, hiện tại biết tin tôn nhi đã trở về, đương gia tổ mẫu lập tức đến đại sảnh chờ.

“Nãi nãi!” Đông Phương Ngọc tiến lên, đến trước mặt trưởng bối làm bộ ngoan ngoãn đòi tốt.

“Đi ra ngoài lâu như vậy, giờ mới chịu về?” Đông Phương nãi nãi vỗ vỗ đầu tôn nhi, chú ý tới hơn hai vị khách nhân.

“Nãi nãi, ta giới thiệu với ngươi, đây là An Trữ – An công tử, đây là Trương bá, là lão bộc của An Trữ.  Tôn nhi xuất môn bên ngoài, không cẩn thận trúng sơn tặc mai phục, ít nhiều An Trữ cứu giúp, mới giữ lại được một mạng. An Trữ gia đạo sa sút, hiện tại đã không chỗ nương tựa, tôn nhi nghĩ muốn giữ hắn ở lại nhà của chúng ta, để đáp tạ ân tình, có được không?” Đông Phương Ngọc một phen nói thực thực giả giả, ngữ khí cũng rất chân thành khẩn thiết. Y mới có hai mươi sáu tuổi, cũng chỉ là hàng vãn bối, nhưng luận về mưu lược võ công, đều thuộc hạng thượng thừa.

“An Trữ gặp qua đương gia nãi nãi.” An Trữ nhu thuận mở miệng, ở trên đường sớm nghe Đông Phương Ngọc kể chuyện lớn nhỏ của nhà y.

Nghe thanh âm khàn khàn thoát phá, Đông Phương nãi nãi có chút nghi hoặc, xem người trước mặt, thân hình bất quá là cái thiếu niên, còn có mạng sa kia

“An Trữ khi còn nhỏ bị bắt cóc, dung mạo lẫn thanh âm đều bị phá hủy, Trương bá trung tâm hộ chủ, cũng chịu khổ độc thủ.”Đông Phương Ngọc giải thích.

“An Trữ sợ dung mạo dọa người, kinh đến đương gia nãi nãi, cho nên không dám” An Trữ cũng nói.

“Lão thân ta du ngoạn giang hồ cũng vài chục năm, còn sợ thấy gương mặt ngươi sao? An công tử đừng lo lắng, để lão thân xem mặt với thương thế của ngươi, nói không chừng còn có thể trị liệu.” Đông Phương nãi nãi hòa ái nói.

An Trữ nghe vậy, do dự một chút, nhưng vẫn gỡ mạng sa xuống. Cùng Đông Phương Ngọc ở chung nhiều ngày, hắn thành thói quen ở trước mặt y thản nhiên lộ mặt, nhưng đối với người khác, vẫn có chút bất an.

Đông Phương nãi nãi tinh tế nhìn mặt hắn, thở dài: “Kẻ kia cũng thật nhẫn tâm, sao lại có thể đối một tiểu oa nhi hạ độc thủ như vậy! Chắc rất đau đi?”

“Không đau, đương gia nãi nãi, đều đã qua hơn mười năm, sớm không đau.” An Trữ trả lời.

Nghe hắn nói thực tự nhiên, Đông Phương nãi nãi nhìn vết thương trên mặt hắn, thật cảm thấy đau lòng.

Đông Phương nãi nãi gật đầu: “Lão thân duyệt qua vô số người, vừa thấy đã biết ngươi là hài tử ngoan. Ngọc nhi được ngươi cứu giúp là phúc khí của nó, cũng là duyên phận của các ngươi. Ngươi hiện tại đã không có chỗ để đi, vậy cứ xem Đông Phương gia như nhà của ngươi, lão thân cũng có thêm cái tôn nhi nhu thuận để yêu thương.”

“An Trữ tạ ơn đương gia nãi nãi!” An Trữ luôn luôn ngay thẳng, cho tới bây giờ cũng không có học được lời lẽ giả dối gì đó, nguyện ý nhận liền thành tâm nhận, không muốn nhận bình thường cũng gọn gàng dứt khoát sẽ không uyển chuyển cự tuyệt. Được người giúp đỡ nhớ ở trong lòng là tốt rồi, về sau thì sẽ hồi báo.

Đông Phương nãi nãi thấy hắn ngay thẳng, vừa lòng cười gật đầu: “Vậy ngươi cũng học Ngọc nhi kêu nãi nãi đi, bốn chữ ngươi kêu cũng không ngại mệt.”

An Trữ bị chọc cười: “Là, nãi nãi.”

“Ngoan, các ngươi đi đường xa mệt nhọc, về tiền viện nghỉ ngơi đi. Dàn xếp tốt thì cùng đi dùng bữa chiều, để giới thiệu An Trữ với huynh đệ tỷ muội. An Trữ, ngươi từ nay về sau sẽ ngụ ở Đào uyển, chờ một lát sẽ kêu Lý quản gia đưa các ngươi đi.” Đông Phương nãi nãi phân phó nói.

“Là, nãi nãi.” Hai người trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.