Một bên tự an ủi nói ngoại công nhìn thấy mình khẳng định cũng thật cao hứng, khẳng định cũng muốn hảo hảo thân cận nói chuyện với nhau một bên lại lo lắng lão nhân tính tình cổ quái, vạn nhất cảm thấy mình vô năng vô dụng, có phải hay không sẽ không muốn gặp mình nữa….Suy nghĩ mâu thuẫn, ngày thứ hai An Trữ liền vội vàng lôi kéo Đông Phương Ngọc lại đến gặp ngoại công.
Đông Phương Ngọc kỳ thật cũng nghĩ giống hắn, nên cũng tùy hắn, cùng đến thôn trang nhỏ kia.
Cánh cửa vẫn khép như trước, Đông Phương Ngọc theo lệ trước gõ gõ, lại như cũ không hề có người ứng với, liền kéo An Trữ đi vào. Cửa phòng lão nhân ở đang mở toang. Hai người nhìn nhau, An Trữ nhíu mày. Đi vào, quả nhiên không một bóng người. Chỉ thấy trên bàn có một phong thư, là cho An Trữ.
An Trữ nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy chữ viết hữu lực cứng cáp, giống như tính cách lão nhân, bày ra trước mắt:
[ An Trữ, cho tới nay ta vẫn luôn trù tính làm cách nào gây dựng lại cơ đồ, vì ái nữ cùng ái tôn báo thù. Nhưng đến hôm qua nhìn thấy ngươi, mới giật mình tỉnh ngộ, nguyên lai hết thảy đều là tự mình chuốc khổ. Mọi chuyện mẫu thân ngươi làm, tất thảy cũng vì muốn cho ngươi được giống như tên mình, bình an lặng lẽ lớn lên, hạnh phúc, vui vẻ mà sống. Những thứ nặng nề đó, vốn không nên đặt trên vai ngươi. Ta cũng muốn nhân cơ hội còn vài năm cuối đời sống một cách thanh thản, bỏ xuống những thứ hư vô kia, tiêu dao tự tại. An Trữ cháu ta, tha thứ cho ta đến giờ vẫn không làm tròn trách nhiệm của một ngoại công, cũng tha thứ ta lúc này đây không từ mà biệt. Ta tin tưởng dưới sự che chở của Đông Phương gia, ngươi sẽ sống rất tốt. Có điều ăn nhờ ở đậu không khỏi có cảm giác buồn tủi, cũng sẽ phải cẩn trọng, câu nệ. Nên ta đem tất thảy của cải ngày xưa, cùng những thứ mấy năm gần đây trù tính chuẩn bị giao hết cho ngươi, xem như ta đối ngươi đền bù. Về sau nếu có việc cần đến ta, cứ nói với Tiêu Nhiễm tới tìm ta, hắn chắc chắn sẽ tìm được.]
An Trữ há hốc mồm, nhìn phong thư trong tay, lại nhìn nhìn Đông Phương Ngọc. Đông Phương Ngọc từ trong bao thư đổ ra hai thứ, một là ngọc bội hôm qua lão nhân cầm, một cái khác, là lệnh bài bằng đồng, mặt trên có khắc đồ án phức tạp.
“Quả nhiên vẫn là trốn đi.” An Trữ buồn bã nói.
Đúng thế a, ngoại tôn thế nào, ngoại công thế vậy….Đương nhiên, Đông Phương Ngọc cũng không ngốc đến mức nói ra. Nhìn nhìn hai thứ trên tay, thở dài lắc đầu: “Bảo bối của ngươi, lại nhiều thêm hai cái a…”
“Ta mới không cần bảo bối gì!” An Trữ vừa thương tâm, vừa phẫn nộ, “Ta chỉ muốn ngoại công của ta, thân nhân của ta!”
“Hảo hảo hảo, chúng ta đi tìm ngoại công của ngươi, chúng ta giờ đi nhờ Tiêu công tử.” Đông Phương Ngọc vội vàng an ủi.
An Trữ lại rũ mắt xuống, thở dài: “Thế nhưng ngoại công không muốn gặp ta, đi lại có ích gì…”
Đông Phương Ngọc thấy hắn thật thương tâm, trong lòng cũng đau xót, vội ôm người vào trong lòng: “Ân, ngoại công nhất định vẫn luôn nhớ thương ngươi, đừng lo lắng, sau này chắc chắn còn có hội gặp lại….”
An Trữ cuối cùng vẫn không nhịn được, hai mắt ướt át, ở trong lòng Đông Phương Ngọc, khóc to một lúc lâu.
Vui sướng đến bất ngờ, cùng thương tâm vì vội vàng mất đi, làm cho An Trữ thực tại buồn bã. Một ngày cũng không nói, chỉ ngồi yên lặng bên cửa sổ, nhìn bên ngoài. Đông Phương Ngọc thấy thế vô cùng đau lòng, nhưng cũng không biết làm cách nào.
Trong lòng suy tính, nếu không, để tiểu tử này được một lần như nguyện, khôi phục dung mạo hay gì gì đó…
Nhưng An Trữ lại không hề nhắc tới chuyện này, mà nội tâm Đông Phương Ngọc cũng rất mâu thuẫn nha….
Khối lệnh bài kia An Trữ đưa cho Đông Phương Ngọc xem xét, kết quả Đông Phương Ngọc thật sự bị kinh sợ, đao thương binh khí, vàng bạc châu báu cùng một lượng lớn ngân phiếu, thậm chí còn thêm ba nghìn tử sĩ….ẩn phục khắp Giang Nam và các tỉnh khác. An Trữ tức thì từ hoàng tử vận rủi, thoắt cái biến thành hoàng đế ít nhất cũng có thể xưng bá một phương.
Này, bậc này sính lễ, cũng quá dày a…Đông Phương Ngọc hỏi An Trữ phải làm sao bây giờ, An Trữ thản nhiên nói: “Nếu là của hồi môn, đương nhiên là đưa cho Đông Phương gia.”
Đông Phương Ngọc ngẩn ra, cũng mới nhớ tới, phải ăn nói thế nào với đương gia nãi nãi a…
Lại ở Sở Châu nghỉ ngơi nửa tháng, Đông Phương Ngọc mới đề nghị, không bằng trước về tạm Tô Châu, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn. An Trữ gật đầu đồng ý. Đông Phương Ngọc thầm nghĩ, vẫn chưa từng thấy qua tiểu tử này ngoan ngoãn như vậy, trong lòng càng thêm đau xót, thật sự là tình nguyện hắn tinh quái chạy rong khắp nơi làm mình đau đầu không thôi, cũng không muốn hắn cả ngày buồn bã không vui như vậy.
Từ biệt Phương Quỳnh, hai người theo đường cũ hồi phủ. Dọc đường đi, trong xe ngựa, An Trữ được Đông Phương Ngọc ôm vào lòng, lẳng lặng nhìn mây bay ngoài cửa sổ.
“Đã vào thu a.” An Trữ nói.
“Ân, ở Giang Nam thu hay đông cũng không quá lạnh.” Đông Phương Ngọc trả lời, “Không thể so phương Bắc.”
“Chúng ta quen nhau, đã được bao lâu rồi?” An Trữ nói tiếp.
“Hơn nửa năm đi.” Đông Phương Ngọc cười cười.
“Ta cũng sắp mười bảy tuổi rồi đó…” An Trữ buồn bã nói.
Đông Phương Ngọc vòng tay chặt thêm, “Bất luận ngươi bao nhiêu tuổi, trong lòng ta, ngươi mãi là tiểu tử ngốc nghếch xấu xấu của riêng mình ta.”
Khóe môi An Trữ cong lên, quay đầu lại, nghịch ngợm cười: “Có phải hay không ta không nói với ngươi, ngươi liền nghĩ là ta đã quên a?”
Đông Phương Ngọc sửng sốt, đột nhiên rất muốn vả miệng mình một cái.
An Trữ quay đầu lại, ở trong lòng Đông Phương Ngọc cọ cọ, tìm cái vị trí càng thêm thoải mái: “Ôi chao, ngươi nói, nếu ta không bị mẫu thân hạ độc thủ, thì giờ chính là như thế nào mà…”
Đông Phương Ngọc trầm ngâm một chút: “Hẳn là kế thừa tuyệt thế mỹ mạo của mẫu thân ngươi, cùng tính cách thông minh nhưng hung ác nham hiểm của ngoại công ngươi đi…Ngươi chắc chắn sẽ muốn truy tra sự thật đến cùng, hoặc là không cam lòng ở lãnh cung, tìm cách khiến phụ thân ngươi chú ý, được đến sự sủng ái của hắn, kế tiếp một bước lên trời, hoặc là nhân cơ hội báo thù cho mẫu thân ngươi. Nếu ngoại công ngươi đúng lúc tìm được ngươi, các ngươi chắc chắn âm thầm trù tính, cuối cùng khiến cho thiên hạ đại loạn…”
“Oa….” An Trữ giống như tán thưởng.
Đông Phương Ngọc giật giật khóe miệng.
“Nếu ta được đến sự sủng ái của phụ thân, cũng sẽ không ở lại lãnh cung, như thế hẳn là không thể gặp được ngươi rồi.” An Trữ nói.
“Nếu như là duyên phận, ngươi vẫn sẽ gặp ta, còn ta cũng nhất định sẽ vẫn đối ngươi động tâm, nói không chừng đến lúc đó ta còn trợ Trụ vi ngược, giúp ngươi hoàn thành đại kế báo thù mà.” (trợ Trụ vi ngược: giúp kẻ xấu làm điều ác)
“Oa…” An Trữ cười lắc đầu.
“Ngươi muốn cuộc sống như vậy sao?” Đông Phương Ngọc hỏi.
An Trữ nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không muốn.”
Đông Phương Ngọc cười, gác cằm lên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Sau khi trở về, cùng nãi nãi thưa chuyện đi.”