Sửu Thụ Ngự Phu

Chương 36



Tô Châu, Đông Phương gia.

Đông Phương Ngọc cùng An Trữ hai người ngồi ở bên trái phía dưới, quy quy củ củ. Chủ tọa phía trên đương nhiên là đương gia nãi nãi, một thân đại hồng bào, thản nhiên nhàn nhã. Đông Phương Ngọc liếc mắt nhìn một nhà Đông Phương Mặc ngồi đối diện, cùng Đông Phương Lỗi, trong lòng thầm run rẩy, này là gì a, rõ ràng là chạy đến xem náo nhiệt, còn vẻ mặt ngang nhiên như thế. Xem náo nhiệt thì thôi đi, vì cái gì ngay cả Tiểu Tinh Thiên cũng đến? Không biết vậy sẽ dạy hư tiểu hài tử sao?

“Khụ.” Đương gia nãi nãi ho nhẹ một tiếng, đặt chén trà xuống.

Đông Phương Ngọc hai người lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

“Đi ra ngoài chơi chán rồi?” Nãi nãi cười hỏi.

“Hồi nãi nãi, An Trữ biết sai rồi, thỉnh nãi nãi tha thứ.” An Trữ cúi đầu, ngoan ngoãn nói.

“Nga? Ngươi cũng biết sai rồi?” Nãi nãi cười, “Vậy ngươi sai ở chỗ nào?”

“Không từ mà biệt là thứ nhất, giấu diếm hành tung là thứ hai, ở lại bên ngoài không về là thứ ba.” An Trữ trả lời thứ tự rõ ràng.

Nãi nãi thật là vừa tức vừa buồn cười: “Ngươi nhưng thật ra hiểu được rõ ràng a.”

An Trữ cúi đầu, thái độ rất hối lỗi.

“Ngươi còn nhỏ, tâm tính hài tử thôi, coi như không tính,” Nãi nãi nói, “Thế nhưng lão Tam, ngươi lại tùy hắn?”

“Hồi nãi nãi,” Đông Phương Ngọc cũng cung kính trả lời, “Vốn Ngọc nhi cũng dự định tìm được người thì sẽ lập tức quay về, chỉ là, bị người cản trở, cho nên lúc tìm được thì đã ở Sở Châu. Sau lại, chúng ta dựa vào Tiêu công tử chỉ điểm, tìm được một vị lão nhân.”

“Tiêu Nhiễm?” Nãi nãi hỏi.

“Vâng, thưa nãi nãi.” Đông Phương Ngọc đáp.

Nãi nãi lại hỏi: “Vị lão nhân ấy?”

“Hồi nãi nãi, là ngoại công của An Trữ.” An Trữ nói.

“Phụ mẫu ngươi không phải song vong?” Nãi nãi chọn mi.

“Hồi nãi nãi,” Đông Phương Ngọc tiếp lời, “Ngày đó bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, nên Ngọc nhi vẫn chưa nói hết sự tình cho nãi nãi.”

“Nga?” Nãi nãi cong cong khóe miệng, “Bây giờ nói, tha cho ngươi một lần.”

“An Trữ là khi Ngọc nhi đi dò hỏi Nhị tỷ, tại đại trạch Nhị tỷ ở gặp được.” Đông Phương Ngọc nói ra toàn bộ sự thật.

Nãi nãi không nói, nhìn bọn họ.

Đông Phương Ngọc liền tiếp tục nói: “Ngày đó Ngọc nhi bị thị vệ đả thương, may mắn tới tiểu viện gần phía sau núi được An Trữ cứu giúp.”

Nãi nãi nhìn về phía An Trữ: “Là thế sao?”

An Trữ gật đầu: “Ta không được phụ thân coi trọng cùng sủng ái, chỉ cùng Trương bá ở trong tiểu viện vắng vẻ phía sau núi.”

Vợ chồng Đông Phương Mặc cùng Đông Phương Lỗi liếc nhìn nhau, thầm than thì ra đúng là cái hoàng tử vận rủi a….

“Vậy ngoại công của ngươi?” Nãi nãi lại hỏi.

“Ngoại công của ta tên là Công Tôn Tố.” An Trữ đáp.

Nãi nãi bừng tỉnh đại ngộ: “Ra là thế.”

Vợ chồng Đông Phương Mặc cùng Đông Phương Lỗi lại liếc mắt nhìn nhau, thì ra còn có một ngoại công thông đồng với địch phản quốc a….

Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ nhìn về phía bọn họ, uy uy, xem náo nhiệt liền xem náo nhiệt đi, làm ơn đừng có ngang nhiên cười vui sướng khi người gặp họa như vậy có được không?

“Ngoại công của ta muốn gặp ta, sau khi giao lại mọi thứ cho ta, liền rời đi.” An Trữ có chút thương tâm nói.

“Hài tử đáng thương, đừng buồn, ngươi hiện tại cũng là con cháu của Đông Phương gia, sẽ không thiếu người thương ngươi, sủng ngươi.” Nãi nãi cười an ủi.

Đúng a đúng a, chỉ một mình lão Tam, cũng đủ cưng chiều tiểu tử kia tới tận trời. Đối diện ba người lại liếc mắt nhìn nhau.

“Ân, tạ ơn nãi nãi, cho nên vì đáp tạ nãi nãi cùng các vị ca ca tỷ tỷ, những thứ ngoại công giao cho ta, ta muốn giao hết cho Ngọc ca ca.” An Trữ đan đan ngón tay vào nhau, đột nhiên thẹn thùng ngượng nghịu, “Làm…làm..của hồi môn.”

“Phốc!” Đối diện ba người, đang uống trà thì một miệng nước trà bị phun ra sạch sẽ, không uống trà cũng bị nước miếng của mình nghẹn sặc.

Nãi nãi ngồi trên chủ vị hơi hơi mở to hai mắt, nhìn An Trữ, lại nhìn Đông Phương Ngọc, vẻ mặt cao thâm khó dò.

Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ, cầm tay An Trữ đứng lên, đi đến giữa đại đường, song song quỳ xuống: “Ngọc nhi cùng An Trữ còn có một chuyện muốn bẩm báo, thỉnh nãi nãi đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.