Trời tối, tiểu tổ bốn người không có lý tưởng trú lại trong một gian nhà gỗ nhỏ không người ở ngoại thành, chuẩn bị hôm sau vào thành.
Lãnh Tịnh, Lãnh Thanh Thanh, Bạch Điêu đều nhìn Mai Hâm.
Nàng từ khi vào nhà liền bắt đầu bận rộn, dọn dẹp trải lót lại căn phòng đơn giản, lấy trong bao hành trang ra huân hương để điểm, sau đó quỳ một gối với Lãnh Tịnh, hai tay hành lễ cao qua đỉnh đầu, nói: “Long thần, thỉnh nghỉ ngơi đi.”
“Ân ân ” Lãnh Tịnh sờ sờ cằm, từ khi sinh ra tới nay lần đầu tiên hắn được đãi ngộ kiểu này, có chút thích thú.
“Tiểu Tịnh mới không phải là long thần, nó là nhi tử của ta!!” Lãnh Thanh Thanh ở một bên bất mãn nói.
Lúc này Mai Hâm mới chú ý tới y, thế là rút một cây đào mộc, hung ác nói: “Hai yêu quái các ngươi thế nhưng dám tiếp cận bạch long! Muốn hại chết hắn sao! Mau dùng dược phấn này tẩy sạch yêu khí trên người rồi mới được trở vào!”
“Không sao, dù sao ta cũng ở cùng bọn họ rất lâu rồi.” Lãnh Tịnh nói, Mai Hâm hừ một tiếng, rồi mới cho Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu tiếp cận Lãnh Tịnh.
Thế là trong sự trọng đãi cao độ của Mai Hâm, sửu tiểu xà trải qua một đêm tốt đẹp tự nhận là đầy cảm giác tự đại.
_____
Đến sáng ngày hôm sau, trời sáng mông lung, cửa thành còn đóng chặt. Mai Hâm từ sớm đã bắt đầu thu thập sương mai tươi mới dâng tới trước mặt sửu tiểu xà, còn quỳ xuống kính dâng cho sửu tiểu xà.
Sửu tiểu xà cười lạnh hắc hắc vài tiếng, nhảy xuống giường, chắp tay sau lưng nói: “Mai Hâm, tại sao ngươi cho rằng ta là thần long chứ? Tộc nhân của ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
Mai Hâm đứng lên, nói: “Ta là người của Thần Khải nhất tộc, tộc chúng ta đời đời nắm vững kỹ năng triệu hoán thần linh thần thú, trong đó người triệu hoán long thần được coi là đứng đầu tộc. Vì mục tiêu này, ta từ khi mười ba tuổi đã ra khỏi Đại Hiệp cốc nơi ở của thị tộc mà lang bạt, tìm kiếm triệu hoán thú cao cấp nhất. Khi ta đến điều tra phong đao kỳ tượng ở nơi này, thì vừa lúc gặp ngươi, tuy ngươi ngoại hình là người, nhưng trên người có long khí, lục lạc ta dùng đểkiểm định linh thú cũng phát ra âm thanh bất thường, cho nên ngươi chính là thần long đúng không?”
Lãnh Tịnh chắp tay sau lưng bước qua lại trong phòng, hỏi: “Phong đao kỳ tượng mà ngươi nói, chính là lưỡi đao vô hình có thể cắt chết người phát ra từ trong thành đúng không! Ngươi có thể tra ra nguyên nhân trong đó là gì chứ?”
“Cái này, ta còn chưa kịp tra rõ. Ta chỉ biết cửa thành bị phong đao tập trung cản trở, không thể tiến vào.” Mai Hâm lắc đầu.
“Vậy lục lạc kiểm định linh vật mà ngươi dùng đâu? Cho ta xem thử.” Lãnh Tịnh hỏi.
Mai Hâm lấy một chiếc lục lạc vàng lấp lánh trong lòng ra, lục lạc tiến gần Lãnh Tịnh liền bắt đầu kêu leng keng. Lãnh Tịnh nhìn hai cái, nói: “Ngươi để cái lục lạc này lại gần hai con bên đó thử xem.”
“Di?” Mai Hâm không hiểu, thế là di chuyển lục lạc lại gần Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu còn đang ngủ say, ai biết lục lạc cũng vang lên y vậy.
“A! Sao lại như thế!” Mai Hâm không ngờ lục lạc lại sai lầm, loại yêu quái không nhập lưu như Bạch Điêu cũng xem thành thần thú!
“Nơi này vì có phong đao kỳ tượng, linh trường dị biến, lục lạc này của ngươi sớm đã mất hiệu quả. Cho nên ta không ngại cho ngươi biết, ta không phải thần long, ta sinh ra là thảo long đầm cạn, phụ thân ta chính là yêu xà ngủ trên giường cỏ.” Lãnh Tịnh nói với nàng.
“Cái gì!!” Mai Hâm kinh sợ, sau khi phản ứng lại thì tức giận ném lục lạc xuống đất, hầm hầm nói: “Thì ra ngươi là tạp long long xà tạp giao mà ra! Không ngờ dám mạo nhận long thần! Còn lừa ta lâu như thế! Đáng ghét! Đáng ghét!”
“Hiện tại ngươi tức giận cũng vô dụng, thế này đi, vì báo đáp một đêm khoản đãi của ngươi, chúng ta sẽ dẫn ngươi cùng vào thành. Sau đó ta sẽ cung cấp cho ngươi một việc làm trong sơn trang, cũng cho ngươi vật dụng tìm kiếm thần long. Điều kiện là ngươi kể cho ta nghe nhiều chuyện về Tiên Sơn đó.” Lãnh Tịnh không để Mai Hâm tức giận thêm, sớm đã an bài từng chuyện tiếp theo đó, khiến Mai Hâm không còn gì để nói, chỉ có thể trợn trắng mắt.
Thế là Lãnh Tịnh gọi Lãnh Thanh Thanh dậy, ba người ăn lương khô trong nhà nhỏ, chuẩn bị vào Thanh Châu thành bị phong đao bao vây xem xét.
Sau khi Lãnh Tịnh thiết lập kết giới bảo hộ Lãnh Thanh Thanh quanh căn nhà nhỏ, thì cùng Mai Hâm đi về hướng Thanh Châu thành. Thanh Châu thành bị mây đen bao phủ, trong thành có tiếng gió lốc gào thét đáng sợ, cực kỳ khiếp nhân.
Lãnh Tịnh ỷ mình có vảy rồng hộ thể, đi tới cửa thành trước một bước, đẩy cửa. Không ngờ cửa thành vừa mở ra một khe hở, gió lốc mạnh mẽ đã ập tới, thổi tóc hắn rối mù.
Trong thoáng chốc điện quang hỏa thạch, kết giới trong suốt mà Lãnh Tịnh đã thiết lập quanh hai người phát ra tiếng ma sát chói tai, quả nhiên gió ở nơi này đều là lợi đao vô hình, nếu không phải trước đó Lãnh Tịnh đã phóng kết giới, thì hai người sớm đã bị cắt thành từng miếng.
“Tiểu bạch long, ngươi rất biết tạo kết giới đó!” Mai Hâm tán thưởng một tiếng, hai người tránh qua đợt phong đao đầu tiên, tiến vào đại môn.
Cảnh tượng trong thành khiến bọn họ kinh ngạc.
Trong cửa thành, hoàn toàn không thấy được bất cứ cảnh trí nào, chỉ có gió lốc gió xoáy to nhỏ che phủ trời đất, tối đen nặng nề, láng máng thấy được vết tích của đống hoang tàn, và cỗ gió lốc màu đen lớn nhất đè ép toàn thành.
Lãnh Tịnh chưa từng thấy qua cảnh tượng kỳ dị cỡ này, mở to mắt ra.
“Phong đao thật đáng sợ!” Mai Hâm cũng là lần đầu tiên thấy phong đao gió lốc lớn như thế, kinh thán.
“Cái này rốt cuộc là do đâu hình thành?” Lãnh Tịnh hỏi.
Mai Hâm kéo hắn, vừa men theo kẻ hở nhỏ giữa gió lốc mà đi, vừa giải thích: “Phong đao có lúc là do yêu quái nhả yêu lực mà ra, có lúc là tự nhiên hình thành, Đông Doanh có liềm dụ, chính là nói phong đao này. Nhưng bất luận là phong đao kỳ tượng do yêu quái hay tự nhiên hình thành, uy lực đều rất nhỏ bé, không đủ để tổn thương người. Loại phong đao quy mô cỡ này có thể nói rõ__ Không phải là dự báo thiên địa kịch biến, thì là yêu quái phi thường phi thường phi thường phi thường cường đại đang ở trong trung tâm gió lốc màu đen, hơn nữa thực lực của yêu quái này, có lẽ vượt xa đại thần thiên giới! Nếu thật sự là vậy, thì sẽ là kiếp nạn của nhân gian! Ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản!”
Lãnh Tịnh nhìn nàng, không biết nên nói nàng đầy sự chính nghĩa hay là ngây thơ.
Hai người đội gió mà đi, cuối cùng mới gian nan tiếp cận dần gió lốc màu đen. Lãnh Tịnh ngẩng đầu nhìn, gió lốc này thực sự là to lớn đến mức đè ép thần kinh con người, đáng sợ như cự thú, gào thét như sấm rền.
Dù đã đứng trong kết giới do Lãnh Tịnh thiết lập, bọn họ vẫn bị gió thổi tới mức đứng không vững, xém ngã nhào tới trước, Mai Hâm cố sức rút bảo kiếm tổ truyền ra, dán phù chú lên kiếm, niệm chú ngữ, hét lớn một tiếng: “Đi!” Kiếm đó liền bay đi, lao thẳng vào trong gió lốc.
Không ngờ lại như đá rơi xuống biển, kiếm không còn thấy tông tích nữa.
Mai Hâm ngây người, chỉ đành lấy tiếp một phù chú ra, chuẩn bị lập lại lần nữa.
Lúc này, Lãnh Tịnh phát giác tiếng gió có dị biến, trong lòng xẹt qua một ý niệm: Gió lốc này phát giác chúng ta rồi! Thế là vươn tay kéo Mai Hâm ra sau lưng mình.
Mai Hâm còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lãnh Tịnh kéo ra sau lưng hắn, cùng lúc đó, kết giới Lãnh Tịnh thiết lập nháy mắt vỡ nát, thân người Lãnh Tịnh đứng trước chịu lực, bị đánh ngã xuống đất, Mai Hâm tự nhiên cũng bị hắn đè lên.
Tất cả phát sinh vô cùng đột ngột, khi nàng tỉnh táo lại, Lãnh Tịnh đã giãy dụa muốn mở kết giới lần nữa, tóm lại Mai Hâm không bị chút tổn thương nào, chỉ bị kinh sợ.
Nhưng tình trạng của Lãnh Tịnh không giống vậy, khi kết giới bị gió lốc đột nhiên đánh vỡ, toàn thân hắn lộ ra trong đao phong, khi Mai Hâm định thần nhìn hắn, phát hiện toàn thân hắn là vết cắt, trên bạch bào đều là máu.
“Tiểu bạch long!” Mai Hâm há há miệng, mới biết bản thân phạm sai lầm nghiêm trọng. Lãnh Tịnh ra hiệu nàng đừng nói chuyện, bịt miệng nàng kéo về. May mà tốc độ của Lãnh Tịnh rất nhanh, trước khi công kích tiếp theo của cụ phong ập tới thì đã ra khỏi Thanh Châu thành đáng sợ.
Trời đã tối, từ trong Thanh Châu thành thoát hiểm trở về đã mất nửa ngày.
Lãnh Tịnh nằm trên giường gỗ đơn giản, nhắm chặt mắt. Lãnh Thanh Thanh ngồi bên cạnh hắn, khóc thút thít, nhưng không dám khóc ra tiếng sợ ồn tới Lãnh Tịnh, không ngừng lau nước mắt. Mai Hâm đang nấu dược, Bạch Điêu bận giúp quạt lửa.
Lãnh Tịnh lúc này mới mở mắt ra, để Lãnh Thanh Thanh dìu hắn dựa vào đầu giường, sau đó Lãnh Thanh Thanh đút từng muỗng dược có bỏ đường đã thổi nguội vào miệng Lãnh Tịnh.
Mai Hâm áy náy nhìn đôi phụ tử đáng thương, rụt rè nói: “Nếu không ta mang tiểu bạch long về sơn cốc của ta dưỡng thương… thảo dược nơi đó khá đầy đủ… còn có thể…”
“Không cho phép ngươi chạm nhi tử của ta!!” Lãnh Thanh Thanh đột nhiên nổi bão, thái độ hung hăng bảo vệ ổ.
“Ta không phải cố ý…” Mai Hâm không phục chu miệng.
“Đều tại ngươi! Đều tại ngươi hại nhi tử ta bị thương! Ngươi câm miệng đi, đồ xú nữ nhân!” Lãnh Thanh Thanh tức giận.
“Ta đã nói ta không phải cố ý!” Mai Hâm biện giải, cũng đề cao âm thanh.
“Ngươi là cố ý! Ngươi biết rõ Tiểu Tịnh hắn chẳng qua là ấu long tuổi tác nhỏ yếu ớt! Phàm nhân các ngươi nếu ở tuổi này thì còn ở trong lòng cha mẹ bú sữa kìa! Tại sao bảo nhi tử nhà ta đi làm lá chắn cho ngươi! Ngươi xấu xa! Thật âm hiểm! Ngươi đền! Ngươi đền! Ngươi đền cho nhi tử nhà ta!!” Lãnh Thanh Thanh tức giận chửi ầm lên.
“Ta ta… ta… ai biết quái vật đó lợi hại như thế! Ta thật không phải…” Mai Hâm chu miệng muốn khóc.
“Câm miệng hết đi.” Một tiếng quát trầm lạnh, trong căn phòng lập tức an tĩnh.
Lần này ngay cả Mai Hâm cũng cảm thấy bầu không khí đột nhiên ngưng kết, nàng há miệng, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra.
Dưới thân Bạch Điêu đang duy trì động tác quạt lò lửa chậm rãi chảy xuống một dòng nước ấm, nó không cầm được.
“Một chút vết cắt nhỏ nhặt mà thôi.” Lãnh Tịnh ngồi dậy, mặc xong y phục, kéo mớ băng bó mà Lãnh Thanh Thanh quấn quanh hắn như cái bánh chưng xuống.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa đi, Ferrari hình rồng đã không thấy nữa.
Có lẽ, thời gian để bọn họ phát hiện Ferrari hình rồng cũng không có. Vì khi Ferrari hình rồng tiến vào tốc độ nhanh nhất, thời gian đối với hắn mà nói là đứng yên.
Dưới tốc độ kiểu này, gió cũng đứng yên. Hình thái chân chính của cụ phong cuối cùng cũng hiện ra trước mắt sửu tiểu xà.
Sửu tiểu xà vào thành, lúc này trải qua một buổi chiều, cụ phong đã khuếch tán ra ngoài thành, tường thành không còn lại gì. Nhưng tại thời khắc kỳ diệu mà thời gian dừng lại, hiện ra trước mắt hắn là đóng hoang tàn tĩnh mịch, cát bay đá nhảy đều đứng lại giữa trời, những ngọn đao phong đó, lúc này cũng dừng lại, thì ra là phong kình cường liệt ngưng cố lại mà thôi.
Nhưng mà, không gian vốn nên tuyệt đối tĩnh lặng lại truyền tới âm thanh hồng hộc hồng hộc có quy luật, giống như là quái thú gầm thét.
Lãnh Tịnh tiếp tục đi sâu vào, tới trung tâm cụ phong, đợi khi hắn nhìn rõ nguồn gốc tạo ra âm thanh kỳ quái, thì không kìm được há to miệng.
Trước nay không có bất cứ vật thể nào có thể di động được trong thời gian đứng yên mà hắn tạo ra, nhưng vật thể trước mắt rõ ràng đang dùng nhịp điệu chậm rãi tự xoay giữa không trung, nếu thời gian trở về như cũ, vậy tốc độ tự xoay của vật thể này là rất đáng kinh ngạc, đủ để tạo nên một trận cụ phong đáng sợ. Nhìn thế này, thì vật thể vẫn có thể chuyển động trong thời gian đứng yên, chính là nguồn gốc của gió lốc màu đen!
Nên dùng từ ngữ nào để hình dung vật thể cổ quái này đây? Sửu tiểu xà nhìn vật tự xoay, nhìn từ xa thì như một vòng xoắn ốc, một vòng xoắn ốc do tổ hợp huyết nhục tạo thành, vặn vẹo như khăn tay khi bị vắt, nhưng thứ hình thành trạng thái vắt khô khăn tay này, là một sinh vật còn sống, huyết nhục, nội tạng của nó vì tốc độ tự xoay đáng sợ mà sản sinh ra lực hướng tâm, hình thành một phần xoắn ốc, tất cả khí quan đều xoắn lại với nhau, không biết sinh vật này có phải còn sống không, và tại sao có thể sản sinh ra cụ phong khủng bố như thế.
“Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch long long long long long…” Khi quái vật xoắn ốc tự xoay đó đang tự xoay đột nhiên phát ra âm thanh, thảm thiết kỳ dị vô cùng, giống như gào rú. Lãnh Tịnh biết hắn phát giác ra mình rồi, nhưng vô số phong đao hình bán nguyệt phát ra từ trên người quái vật xoắn ốc, lúc này cũng trở nên vô cùng chậm chạp, Lãnh Tịnh dễ dàng tránh được.
“Giết giết giết giết giết giết ta ta ta ta ta ta…” Quái vật gầm thét càng lúc càng lớn.
Lãnh Tịnh nhìn nó đã tự xoay vòng tới mức huyết nhục nội tạng phân ly mà vẫn không chết, ý niệm chợt động, nghĩ nếu muốn tiêu diệt quái vật này, trừ khi là khiến nó tan như mây khói, không lưu một chút bã nào.
Khi hắn đang suy nghĩ, tốc độ tự xoay của quái vật càng lúc càng nhanh, mắt thấy thời gian đứng yên đã sắp bắt đầu lưu động trở lại. Sửu tiểu xà quyết định trước để quái vật dừng lại, vì vậy giơ ngón tay dẫn thiên hỏa lôi kích, thoáng chốc đánh lên người quái vật. Quái vật kêu thét càng thêm lợi hại, toàn thân là lửa.
Ngọn lửa màu trắng nhợt bao vây quái vật, loại lửa do Lãnh Tịnh phát ra, nhiệt độ so với lửa trời chân chính còn cao hơn mấy trăm lần, tuy hắn không biết ngọn lửa thế này có thể đạt được lực phá hoại thế nào, nhưng ngọn lửa này đích thật có thể thiêu đốt quái vật, quái vật thống khổ gào thét trong lửa, Lãnh Tịnh ngửi được mùi khét.
Khi hắn thu hồi ngọn lửa, chán nản phát hiện quái vật đã bị thiêu thành một bộ xương khô đen kịt uốn éo. Nhưng vẫn đang xoay chuyển không nghỉ. Rốt cuộc là sức mạnh nào đang chống đỡ cho quái vật xoay chuyển chứ? Lãnh Tịnh liên tưởng đến thạch tượng kỳ quái ở Bích Hải Thương Đào cốc, nó cũng quái dị như vậy.
Suy nghĩ thêm một chút, sửu tiểu xà giơ tay ném những mảnh vỡ phát sáng lấp lánh lên người quái vật, những mảnh vỡ này lập tức dính lên khung xương quái vật, cùng quái vật xoay chuyển. Sau khi làm xong, hắn mới xoay người ra khỏi phế thành, thời gian sau lưng thoáng chốc hồi phục bình thường.
Khi Lãnh Thanh Thanh, Mai Hâm còn đang duy trì trạng thái há miệng, sửu tiểu xà đã trở về giường, lần này hắn thật sự mệt, ngả đầu liền ngủ__
Những mảnh vỡ phát sáng là vảy rồng của hắn mài nhẵn mà thành, sắc bén vô cùng, mang theo long khí của hắn, nếu để những phiến vảy này cùng quái vật xoay chuyển, rất nhanh sẽ dung làm một thể với quái vật, cuối cùng cắt quái vật thành bụi.