Sửu Tiểu Xà

Chương 24



“A a a… Ta không muốn sống tiếp những ngày thế này nữa…” Các kỳ lân ôm đầu khóc, không biết có phải vì khóc quá dùng lực không, mà bọn chúng lại hiện về nguyên hình__ Trên người hai con khắp nơi đều thối rữa, kỳ lân ốm yếu chỉ còn da bọc xương. Hơn nữa trình độ suy yếu của chúng nhanh tới kinh người, mỹ cảnh xunh quang nhờ vào pháp thuật mà thành cũng nhanh chóng phai màu, cây cối vàng úa, trăm hoa héo rũ, dấu vết của tất cả sinh mạng đều đang biến mất.

Các kỳ lân bắt đầu gào rú, bọn chúng dựa vào ăn xác chết quái vật biến dị trên thiên giới mới kiên trì tới hiện tại, rời khỏi thiên giới, sinh mạng giả tạo của chúng tựa hồ cũng đã đến lúc kết, cũng như kẹo đang bị tan ra, từng chút một đi tới tử vong sau cuối.

“Lãnh Tịnh! Trong Phù Không các vẫn còn… mau đi lấy cho chúng ta… a a a… chúng ta phải ăn a…” Hư Ngọc đã bong tróc tới mức gần như chỉ còn lại khung xương, thanh đới đã sắp thối rữa phát ra thanh âm khàn khàn cuối cùng.

“Vô dụng thôi.” Lãnh Tịnh biến về bộ dáng thanh niên, dùng ánh mắt lãnh tĩnh nhìn bọn chúng nói: “Các ngươi sớm đã chết rồi, cho dù tiếp tục ăn xác chết quái vật, cũng không duy trì được bao lâu. Chẳng qua, nếu các ngươi nguyện ý chuyển thế làm người, ta có thể giúp các ngươi đem hồn phách còn lại không bao nhiêu đó rút ra, đặt vào người oa nhi sắp sinh. Hoặc, bất cứ sinh linh nào trên nhân gian cũng được.”

“Làm sao… có thể… những thứ ti tiện đó! Làm sao có thể… chúng ta là kỳ… lân… cao quý… cho dù có chết cũng… không muốn chuyển thế thành… tiện vật… trên nhân gian dơ bẩn… chúng ta muốn… muốn… về thiên giới… thiên giới sạch sẽ mỹ lệ đó… Tịnh Tịnh… cùng đi a…” Kỳ lân phát ra âm thanh suy yếu sau cuối, cuối cùng tê liệt ngã xuống, trừ một vũng máu thì chỉ còn sót lại khung xương gãy nát đen đúa.

“Sinh linh trên nhân gian tuy ti tiện, nhưng, cuối cùng kẻ bị nhiễm dị biến, ngược lại chỉ có thần tiên cao quý trên thiên giới không phải sao? Đứng trước sinh tồn sinh sôi, định nghĩa ti tiện hay không thì có ý nghĩa gì chứ?” Lãnh Tịnh cười lạnh, quanh thân tản phát ra hỏa diệm thanh sắc nhiệt độ cao, thiêu kỳ lân và nơi bị bọn chúng lây nhiễm thành tro bụi.

Lửa xanh tàn lụi, Hư Không các do kỳ lân mang tới cũng hóa thành tro tàn, nhưng vẫn còn lại một thứ đen kịt giống như miếng thịt, có lẽ đây chính là xác chết của quái vật thiên giới. Lãnh Tịnh cảm thấy thứ này không thể lưu lại, vì vậy lại bồi thêm một ngọn liệt hỏa, cho tới khi ngọn lửa màu trắng đó dâng tới cấp cao nhất, cuối cùng mới thiêu sạch xác chết, có thể thấy độ dày thô của da thịt quái vật thiên giới.

Lại nói, Bạch Điêu chẻ củi cả ngày mệt tới thở phì phò, cuối cùng dứt khoát dựa vào gốc cây ngủ. Cho tới khi âm thanh lạnh lùng của Lãnh Tịnh vang lên: “Xuống núi thôi.” Nó mới giật mình tỉnh dậy, vì vừa mở mắt đã thấy ngay Lãnh Tịnh phiên bản thanh niên bình thường, nên lại kích động nỗi sợ hãi trong tiềm thức đối với long, nhất thời hóa thành bộ dáng tiểu điêu, sau đó tìm chỗ đi ngoài.

Lãnh Tịnh về tiểu ốc dưới núi, Lãnh Thanh Thanh và hắc lang (người này là tới góp vui) lập tức hoan hô, Lăng Túc Ngôn cũng không rõ vì sao vỗ tay theo. Lãnh Tịnh rất có phong phạm gia trưởng phất phất tay tổ chức kỷ luật hiện trường, sau đó nói: “Đông Hoa sơn đã bị thiêu thành một nơi khô cháy, không phải nơi người trú nữa. Lăng Túc Ngôn, ngươi đến kinh thành nhờ cậy hoàng tử đi. Hắc lang, ngươi lưu lại chỗ này dưỡng thương, đợi bọn sư phụ về. Bạch Điêu, cha, chúng ta về sơn trang xem thử, xử lý một chút sự vụ võ lâm.”

“Xì, một con tiểu long còn xử lý sự vụ võ lâm, thật vênh váo.” Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nổi lên suy nghĩ này.

“Ân? Các ngươi có ánh mắt gì đây?” Ngữ khí Lãnh Tịnh trầm xuống, lập tức toàn thể lãnh chiến, đều run run rẩy rẩy nên làm gì thì chạy đi làm đó. Tuy Bạch Điêu cảm thấy hơi thiếu nước, nhưng vẫn phải chạy đi tiểu một lần.

Lãnh Thanh Thanh làm một bàn cơm chia tay, mọi người tụ lại cùng ăn một bữa. Trên bàn, hắc lang khóc thút thít sụt sịt, nghẹn ngào nói với Lãnh Tịnh: “Lão đại, thật ra ta rất sợ ngươi… cũng không thích sự bá đạo ngang ngược của ngươi… nhưng mà, lão đại, hễ nghĩ tới phải chia tay ngươi, thì ta rất buồn a… lão đại, đây là tại sao vậy? 5555555.” Nói xong nước mắt nước mũi tèm lem, rất là đau lòng.

Chẳng qua nếu ngàn năm sau, con hắc lang này thành thiên lang vương uy vũ hống hách rồi, được liệt vào trong thất vương, khí thế dạt dào, uy danh lẫm lẫm, ai cũng không ngờ được trước đấy nó lại có bộ dáng như gấu này.

Giữa Lăng Túc Ngôn và thái tử sau đó diễn ra một đoạn khổ luyến, cuối cùng vẫn có thể song song quy ẩn sơn lâm, coi như là kết cục không tồi.

Còn về Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh sao, vận mệnh của họ đã liên kết mật thiết với bạch long Lãnh Tịnh thần kỳ rồi, còn về động hướng sau này, sẽ do bổn tác [sửu tiểu xà] từng chút một nói cho bạn.

Câu chuyện sửu tiểu xà vẫn đang tiếp tục.

____________

Làm nũng tùy hứng, luôn là đặc quyền của hài tử. Hài tử sẽ nhờ vào làm nũng, để được sự quan ái của phụ mẫu, vui không biết mệt. Hài tử thường làm nũng, nói rõ gia cảnh nhất định không tồi, hơn nữa có người nhà cực độ quan tâm nó.

Nhưng sửu tiểu xà tựa hồ chưa từng làm nũng. Điều này khiến Lãnh Thanh Thanh phụ thân cảm thấy rất thất bại, y rất muốn khiến Tiểu Tịnh nhào vào mình làm nũng, sau đó hưởng thụ khoái lạc sủng nhược nhi tử một chút a!

Nhưng nói tới tùy hứng, tùy hứng của sửu tiểu xà nếu bảo là tùy hứng, thì không bằng nói là chuyên chế. Đối diện với lãnh nhan như thiết của Lãnh Tịnh, Lãnh Thanh Thanh chỉ đành thông qua phương thức hảo ngôn khuyên nhủ, trong lúc rãnh của cuộc lữ hành cọ cọ trước người Lãnh Tịnh, cọ cọ sau lưng Lãnh Tịnh nói: “Nhi tử, con chưa từng nghĩ với chuyện thỉnh thoảng sẽ làm nũng với cha sao? Cha sẽ không cười con nha ”

Lãnh Tịnh đang ngồi trên rìa xe ngựa cắn bánh, không kiên nhẫn nói: “Làm nũng cái gì, không thấy ta đang ăn sao?”

“Nũng đi nũng đi, chỉ một chút thôi được không?” Lãnh Thanh Thanh mắt lấp lánh khẩn cầu.

“Nũng thế nào?”

“Tùy tiện con đi, cha đợi đó nghe!” Lãnh Thanh Thanh cười híp mắt nói.

Thế là Lãnh Tịnh lấy tương cay ra, đổ lên rên bánh, nhét vào miệng Lãnh Thanh Thanh nói: “Nũng rồi. Ăn đi. Ta vào chợp mắt chút.”

Lãnh Thanh Thanh xì một tiếng, ôm bánh cắn.

Sửu tiểu xà đang ở trong khoang xe thoải mái chợp mắt, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu ở bên ngoài đột nhiên bắt đầu hô hoán, hắn chỉ đành chui ra, chỉ thấy hai con này chỉ vào cây ngô đồng đối diện, kêu ầm kêu ĩ. Lãnh Tịnh định mắt nhìn, cũng kinh ngạc nói: “A, con chim thật xinh đẹp!”

Thì ra trên cây ngô đồng có một con chim lớn mỹ lệ toàn thân đỏ hồng, lông vũ ngũ sắc, đợi một chút, con chim đó trông rất giống phượng hoàng.

“Là phượng hoàng phượng hoàng! Thiếu đông gia Chúng ta thấy phượng hoàng rồi ” Bạch Điêu nhảy nhót trên vai Lãnh Tịnh, bộ dáng nhà quê ruột.

Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu tự dưng hoan hô, Lãnh Tịnh hỏi: “Thấy phượng hoàng thì có gì cao hứng?”

“Phượng hoàng là linh thú hiếm gặp, nhìn thấy nó đương nhiên rất cao hứng ” Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh cùng nói.

“Nói cũng đúng.” Lãnh Tịnh dứt khoát đứng trên mép xe, đưa tay che nắng tỉ mỉ quan sát, ba con cứ thế đứng trên xe ngựa tùy tiện bình phẩm về phượng hoàng mỹ lệ hiếm thấy một lần.

Bạch Điêu hưng phấn còn lấy rượu mai tử và tương cay trên xe ra, ba con vừa uống rượu nhắm đồ, vừa thưởng thức phượng hoàng.

Mà phượng hoàng cao ngạo thì khinh bỉ nhìn ba kẻ thô tục bên dưới, một con Bạch Điêu, một con xà tinh, còn một con… không nhìn ra là yêu quái gì, thế nhưng dám tùy tiện bình phẩm phượng vương tử, thật là khinh bỉ tới tận nhà. Thế là khinh thường ngoắc đầu sang một bên, mở đôi cánh ngũ sắc rực rỡ, muốn bay đi.

“Phượng hoàng muội muội đừng đi a Chúng ta còn chưa xem đủ mà ” Lãnh Thanh Thanh thất vọng nói.

Muội muội? Phượng hoàng tức tới toàn thân run rẩy, hắn rõ ràng là phượng vương tử hùng tính! Là hoàng tử của phượng tộc! Đám yêu quái này bạch si hết nói, nếu không phải gần đây phải tránh né thiên kiếp, cố gắng không gây nên xao động, hắn sớm đã giáo huấn đám ngốc tử này một trận! Vì vậy đảo mắt trắng mấy cái với họ, phượng hoàng muốn bay đi.

“Này, chim, cha ta muốn ngắm ngươi, biết điều thì trở về cho ta.” Lãnh Tịnh cũng nói theo.

Phượng hoàng đông cứng một chút! Từ khi hắn sinh ra tới giờ chưa có ai dám nói với hắn như thế! Hắn thực sự không thể dung thứ! Chỉ thấy phượng hoàng vung cánh đáp xuống, vừa chạm đất lập tức hóa thành một thiếu niên mỹ diễm động nhân, một thân y phục hoa mỹ, mày ngang mắt lãnh, mắng đám người: “Đám nhà quê các ngươi! Dám sỉ nhục bổn hoàng tử! Bổn hoàng tử cho các ngươi biết lợi hại!” Nói rồi phất tay phóng ra năm sáu hỏa cầu, ném về ba con trên xe ngựa.

Chỉ thấy hỏa cầu còn chưa chạm tới xe ngựa, đã tự động tắt ngúm biến mất giữa không trung. Phượng hoàng cho rằng bản thân sử linh lực quá ít, vì vậy lại phát ra liên tiếp mười mấy hỏa cầu, kết quả đều như lần đầu, nửa đường tắt ngúm.

Chuyện quái dị này chưa từng phát sinh qua! Phải biết trong phượng tộc trừ Phượng Hoàng (vua phượng), linh lực mạnh nhất tiếp theo chính là hắn, phượng hoàng lập tức trở nên khẩn trương.

Lãnh Thanh Thanh chỉ cảm thấy rất vui, vỗ tay cười lớn. Bạch Điêu biết đây là trò do thiếu đông gia làm, thế là cười gian. Lãnh Tịnh thì ôm tay, vẻ mặt chuyện không liên quan tới mình.

Phượng hoàng cũng nhìn ra, Lãnh Tịnh chính là gia hỏa chơi xấu, xì ra một câu: Hãy đợi đấy! Cuối cùng lại bay đi.

Lại nói, con phượng hoàng vương tử này đã tu luyện được ba ngàn năm, đã đến lúc trải thiên kiếp, nếu thuận lợi độ qua thiên kiếp, thì có thể trở thành phượng thiên sơn, hơn nữa có thể tiếp nhận tôn vị Phượng Hoàng. Vì thế hắn vì một ngày này, luôn phấn đấu tu luyện không ngừng.

Mà trải qua vô số lần bí mật bói quẻ và tính toán, nơi tránh thiên kiếp tốt nhất, chính là sơn trang thuộc sở hữu của Lãnh Tịnh.

Vì thế, khi đám người Lãnh Tịnh trở về sơn trang Lãnh thị, lại lần nữa gặp mặt phượng hoàng vương tử.

Phượng hoàng vương tử tên là Phượng Tử Uyển, vì thiên tính của phượng hoàng vô cùng cao ngạo, Tử Uyển vương tử tự nhiên cũng là tính khí thiếu gia, chỉ cần hắn trở nên tùy hứng, thì ngay cả lão phượng hoàng cũng không có cách gì, có thể xem là thiên kiều chi tử tùy tiện đệ nhất phượng tộc. Không chỉ như thế, thiên tư của hắn cũng vô cùng cao, phượng hoàng khác chín ngàn năm mới có thể tu luyện ra thành quả, hắn ba ngàn năm đã có thể làm được. Cũng vì thế, dưỡng thành tính cách cậy tài tự cao.

Kết quả khi lần nữa gặp lại tổ ba yêu quái nhà quê chán ghét, Tử Uyển vương tử xém chút tức tới ngất xỉu, nhưng nơi này là nơi tránh né thiên kiếp tốt nhất, hắn không thể nhượng bộ vào lúc này. Tử Uyển vương tử quyết định đấu tranh tới cùng!

Thế là một con phượng hoàng mỹ lệ liền sát khí bừng bừng ngồi trên cành cây, như hổ rình mồi dòm tổ ba yêu quái nhà quê trong đình viện bên dưới. Lãnh thị trang viên không có nhiều hạ nhân, vô cùng yên ắng. Lãnh Tịnh nằm trên ghế dựa sưởi nắng, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu thì đang nướng khoai lang khoai tây, ai cũng không đặt con phượng hoàng trên cây vào mắt.

Dưới góc nhìn của phượng hoàng, đây quả thật là sỉ nhục khiến người căm phẫn! Hắn ngồi trên cây nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bọn họ cả canh giờ rồi! Hắn quyết định lấy sát thủ giản* ra trừng trị mấy con yêu quái này!

Thế là phượng hoàng bắt đầu niệm chú ngữ, đỉnh đầu hắn dần tụ lại hoa quang, cuối cùng hình thành một hạt tinh châu hồng sắc, ánh sáng rực rỡ. Đây là nội đan của hắn, ngưng tụ tu vi ba ngàn năm của hắn, cũng là pháp bảo lớn nhất của hắn__ Phượng hỏa thần châu.

Hành động của phượng hoàng kinh động tới tổ ba kẻ nhà quê bên dưới, tổ ba người đều ngẩng đầu nhìn hắn, Lãnh Thanh Thanh kêu: “Châu tử thật xinh đẹp!”

Hừ! Yêu quái nhà quê hiểu cái gì! Phượng hoàng đảo mắt trắng. Chỉ thấy phượng hoàng nâng hai cánh cao quá đầu, phượng hỏa thần châu tách ra phóng quang hoa chói mắt, bao trùm tứ phía, đồng thời nhiều đạo hồng quang bay ra, lao về ba người Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh cười lạnh một tiếng, thân hình nháy mắt không thấy, thì ra trong chớp mắt đã kéo Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu vào phòng, hắn ở bên ngoài khóa cửa lại. Hồng quang mất đi mục tiêu, toàn bộ tập trung về một mình Lãnh Tịnh, chạm vào thân thể Lãnh Tịnh liền hóa thành sợi quang, quấn lên tay chân hắn, kéo tới giữa không.

Lãnh Tịnh bị sợi quang treo giữa không, vừa hay đối nhìn với phượng hoàng, hắn trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Phượng hoàng cười ngạo nghễ: “Muốn để ngươi phải trả giá vì tội vô lễ!” Phượng hoàng thôi động thần châu hiện hình đại pháp, sợi quang trói trên người Lãnh Tịnh phát ra hào quang như cộng hưởng, nhưng sau khi hào quang qua đi, cái gì cũng không phát sinh.

“Đáng chết! Sao có thể!” Phượng hoàng càng thêm không dám tin và phẫn nộ, cuồng nộ nói: “Yêu quái! Ta nhất định phải khiến tà ma như ngươi tan như mây khói! Ta dùng danh nghĩa Phượng Tử Uyển hoàng tử phượng tộc phát thệ! Trị không được đám đê hèn các ngươi ta liền đập đầu chết!”

Lãnh Tịnh nghe hắn nói hung tàn, xem ra rất là nghiêm túc. Hắn không muốn con phượng hoàng này sẽ làm cho sơn trang của mình gà chó không yên, càng không muốn vì thế mà cuối cùng đắc tội cả phượng tộc. Thế là cố ý nhận sai nói: “Hoàng tử chúng ta biết sai rồi, ngươi bỏ qua cho chúng ta đi!”

“Hừ! Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng hoa ngôn xảo ngữ của ngươi sao!” Phượng hoàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đánh cho yêu quái ngươi hiện về nguyên hình ta liền không tên là Phượng Tử Uyển! Xem chiêu__ Phượng hỏa thần kích!”

Thế là sợi quang điện chớp đại thịnh, bao trùm lấy Lãnh Tịnh.

Đối với yêu quái bình thường mà nói, đây có lẽ thật sự là chiêu số chí mạng. Nhưng mà, bản thân Lãnh Tịnh là long thuộc tính lôi, hắn cọ sát vuốt một chút, đã có thể triệu hồi điện quang, tầng cấp cao nhất, thậm chí có thể chế tạo ra đại lôi bạo cấp bậc thiên sát giống như khi ở Đại Long hồ. Loại lôi kích bình thường này có thể làm gì hắn chứ? Vì vậy sửu tiểu xà chỉ đành hà hơi vài cái, giả vờ hừ hừ: “Phiền chết ta rồi cứu mạng a ”

Phượng hoàng vẫn không tiêu giận, nói: “Tại sao còn không hiện nguyên hình!?”

Sửu tiểu xà khinh thường trề môi. Thế là khi điện quang khuếch tán, một con bạch long bị điện quang quấn lấy xuất hiện trước mặt phượng hoàng.

“Thì ra là một con dã thảo long!” Phượng hoàng hừ lạnh một tiếng, thu hồi điện võng, bạch long nằm bệt trên mái nhà co ro, mắt một nhắm một mở nhìn phượng hoàng.

“Ngươi nghe rõ cho ta, xú long! Từ nay về sau nơi này chính là địa bàn của ta, nếu ngươi dám mạo phạm bổn hoàng tử, nỗi khổ hôm nay sẽ gia tăng gấp bội trên người ngươi!” Phượng hoàng đắc thắng, khí thế liền dâng. Hắn phất hai cánh, như muốn nhảy múa.

Bắt đầu từ lúc đó, Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Tịnh, Bạch Điêu đều không còn ở trong viện tử nữa, mọi người đều trốn trong phòng, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn trộm phượng hoàng kiêu ngạo để giết thời gian. Không được mấy ngày, phượng hoàng đã ở trên đại thụ trong viện tử dựng nên ổ phượng hoàng, còn đem trân kỳ thực vật mang từ phượng cung tới bỏ vào, mỗi ngày tu luyện cộng thêm ăn no uống đủ.

Qua mười lăm, phượng hoàng phải về phượng cung một chuyến. Hắn hóa thành người, ăn bận thật xinh đẹp, còn gọi sửu tiểu xà ra, cho hắn một cây linh chi ngàn năm xem như thù lao, bảo hắn làm tọa kỵ của mình đưa mình về phượng cung.

Sửu tiểu xà nói một tiếng: “Ngươi đợi chút.” Rồi đem linh chi vào phòng cho Lãnh Thanh Thanh xem. Xà tộc đều cực kỳ yêu thích linh chi, Lãnh Thanh Thanh hửi hửi hương khí của linh chi ngàn năm, thích tới không buông tay.

Vì vậy Lãnh Tịnh nhét linh chi cho Lãnh Thanh Thanh, sau đó trở ra viện tử, đáp ứng yêu cầu của phượng hoàng, điều kiện là mỗi lần tọa kỵ, đều phải dùng linh chi ra làm thù lao. Đối với hắn, dùng lao động để kiếm được thứ mình muốn thì không có gì xấu hổ.

Cho nên giao dịch đạt thành, sửu tiểu xà ngoan ngoãn biến thành bạch long. Phượng Tử Uyển cũng không khách khí, ngồi lên người bạch long, nắm sừng và bờm long. Theo một tiếng hạ lệnh của Phượng Tử Uyển, sửu tiểu xà liền chậm rãi bay lên trời, bắt đầu mang người đi.

Lần này hắn bay rất chậm, nếu là so với tốc độ trước kia. Vì thượng khách yêu cầu phải bay chầm chậm, thưởng thức sông núi cảnh vật.

Phượng cung nằm ở đông hải, đi đủ một ngày một đêm mới tới. Thì ra là một tòa thành trì bạch sắc trên đỉnh núi cao, được cầu vồng sắc màu bao quanh, phượng hoàng quanh quẩn. Phượng Tử Uyển đắc ý cưỡi bạch long tới phượng cung, dẫn tới không ít người ra đón tiếp.

Trước khi hạ xuống bạch ngọc điện, Phượng Tử Uyển liền vỗ đầu bạch long, khoe khoang bản thân mình làm sao thu phục bạch long hung ác làm tọa kỵ của mình cho tộc nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.