Sửu Tiểu Xà

Chương 36



Tháng năm, khi mùa mưa tới, bóng tối chiến tranh cũng bao trùm toàn bộ Lộ quốc. Ba nước chung quanh liên hợp xâm lấn, đè ép kinh đô, chuyện xuất binh vô cùng khẩn cấp.

Những trận lớn nhất mà Lãnh Tịnh thân là võ lâm minh chủ đã từng thấy qua, cũng chỉ là môn phái hỗn chiến trên vạn người, còn đại quân trăm vạn thì là đại chiến đầu tiên trong đời hắn. Lộ quốc nữ vương ngự giá thân chinh, mang theo thần long Lãnh Tịnh tân nhiệm, thống lĩnh trăm vạn đại quân, đích thân chinh phạt ngoại địch, truyền thuyết chinh chiến oanh oanh liệt liệt sắp sửa mở màn.

Mùng tám tháng năm, đại quân kinh đô tập kết trên quảng trường ngoài chính dương môn, đại quân chỉnh tề, khôi giáp đao kiếm sáng lóe.

Lãnh Tịnh thân mặc hoa phục ngân giáp, lưng giắt ngọc kiếm, cưỡi tuyết câu, đích thân mở đường trước đại quân, khí thế hiên ngang, nhất hô vạn ứng, mỹ thái tiêu sái hơn cả thần tiên thiên tướng. Đây là nghi thức cầu phúc trước khi hành quân, đồng thời cũng có ý chấn hưng quân tâm. Cho nên chủ tướng đảm nhiệm cầu phúc nhất định phải là mỹ nam tử đỉnh cao toàn quốc, lần này là chọn Lãnh Tịnh.

Quả nhiên, vô số thiếu nữ thiếu nam ở hai bên đường quan sát liền trở nên kích động, ánh mắt đều dính trên người Lãnh Tịnh, ai nấy hai má đỏ bừng, xuân tâm phơi phới, không biết đã có bao nhiêu trái tim si mê Lãnh Tịnh tuấn dật vô song này.

Trong ánh mắt nữ vương thì không hề có hỉ sắc, nàng cũng là nữ kiệt từng trải qua nhiều chiến trận, biết rõ tình thế lần này không hề lạc quan như đã lan truyền ra ngoài, hơn nữa Lãnh Tịnh chưa từng thực chiến qua thật sự có thể đảm đương trọng nhiệm trợ quân sao? Loại gia hỏa này kỳ thật chỉ cần phát huy tác dụng uy hiếp đối phương là tốt rồi.

Dù sao vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì lớn với hắn.

Khi đại quân sắp thông qua thành môn, trên thành Lãnh Thanh Thanh và đại hùng còn có Bạch Điêu cùng vẫy tay hò hét trợ uy cho Lãnh Tịnh. Lãnh Thanh Thanh kích động muốn chết, nhìn tư thế oai hùng của nhi tử liền hưng phấn tới múa máy tay chân, hét lớn: “Tiểu Tịnh tất thắng!!! Lãnh gia vô địch!!!”

Bạch Điêu cũng kêu ầm ĩ, đem hoa tươi đã sớm chuẩn bị rải xuống không ngừng.

Lãnh Tịnh cưỡi trên lưng ngựa, giơ tay đón lấy một cành hoa tươi, nhướng môi mỉm cười với Lãnh Thanh Thanh xa xa.

Hắn cứ thế cưỡi ngựa đi đầu, thống lĩnh đại quân tiêu sái mà đi. Lãnh Thanh Thanh đứng thẳng trên tường thành, y sam phất phới, vẻ mặt vô hạn thâm tình.

Hoàng hôn nhật lặng, thân nhân tây chinh, đường về mịt mù, ly sầu vô biên. Nhưng vì quốc, vì dân, nữ nhi tư tình so với đại nghĩa quốc gia, thì vô cùng nhỏ bé.

Chỉ có một tấm chân tình này! Ngóng quân sớm về, ngóng quân sớm về!

Bạch y công tử mỹ lệ trên tường thành giơ cao tay áo phất phất, rắc hoa tươi gởi gấm lời cầu phúc, là vô hạn nhớ mong và cầu chúc cho ái nhân viễn chinh.

Tình cảnh động nhân đó bất cứ ai thấy cũng sẽ động dung.

Lại nói, Lãnh Tịnh cưỡi đại mã to lớn đi trước đại quân, còn chưa đi được hai dặm đường, liền bị mã phu kéo ngựa lại, hành lễ với hắn nói: “Vương gia, thỉnh về xe ngựa nghỉ ngơi đi.”

Vì thế Lãnh Tịnh rầu rĩ không lên tiếng xuống ngựa, chức năng làm công trình thể diện của hắn đã hoàn thành rồi.

Nữ vương triệu kiến Lãnh Tịnh trong chiếc xe hào hoa, Lãnh Tịnh cởi khôi giáp, thay triều phục thuần trắng, đi vào khoang xe rộng rãi. Trong khoang xe vô cùng xa hoa, phân làm ba gian trong ngoài, nữ vương đang nằm trên tháp xem sách, thấy hắn tới, trực tiếp nói: “Lãnh Tịnh, đợi khi đại quân giao chiến, ta cần ngươi biến thân trợ chiến, đến lúc đó ngươi phải ở tiên phong, ngươi có dị nghị hoặc khó khăn gì không?”

Lãnh Tịnh nói: “Trước trận biến thân sát sinh, là đại kỵ của linh thú, biến thân một lần, ta cần tiêu hao rất nhiều chân nguyên. Chỉ sợ long thân duy trì không được bao lâu thì ta đã kiệt lực hôn mê.”

“Không sao, ta bảo chứng bảo vệ ngươi chu toàn.” Gương mặt lãnh đạm của nữ vương không có chút biểu tình. Thật ra bản thân nàng còn không có kế hay, nói như vậy chẳng qua là ổn định bước chân cho Lãnh Tịnh mà thôi.

“Ân, vậy được rồi, đây là long châu hộ thân của ta. Đến lúc đó ngươi nhất định phải tìm chỗ cho ta đáp đất, đem ta có lẽ đã bất tỉnh nhân sự trở về, chỉ cần viên long châu này trở lại bên cạnh ta, ta sẽ có khả năng tỉnh lại.” Lãnh Tịnh đưa một viên minh châu lấp lánh cho nữ vương.

Nữ vương tỉ mỉ đánh giá viên minh châu tản ra ánh sáng nhàn nhạt đó, dường như bên trong ẩn ẩn có ấn ký long hình, vừa nhìn chính là bảo vật hiếm có.

Trên thực tế, đó là châu tử Lãnh Tịnh dùng long khí trộn với lôi điện tạo nên, nữ vương không biết một điều, món đồ chơi trên tay nàng có lẽ là một thứ năng lượng cực đại hủy diệt một quốc gia.

Lúc này liên quân ba nước đã công tới ngoài Tần Nguyên ba trăm dặm, nơi đó vốn chính là một chiến trường cổ, nhìn xa mênh mông không trở ngại. Vì tương truyền trên Tần Nguyên tập trung rất nhiều ngân hồn của kẻ tử trận trên chiến trường cũ, cho nên đất đai khô cằn, không có quá nhiều người định cư, vẫn là một cánh đồng hoang. Mà cánh đồng hoang mênh mông trăm dặm này lại là đường tắt đi tới thủ đô Lộ quốc. Liên quân vì thế chọn cách làm hành quân cấp tốc, ý đồ muốn đánh thẳng một mạch, mà nữ vương Lộ quốc thì quyết tâm cản trở địch quân tại đây! Chiêu bài chót của nàng chính là Lãnh Tịnh có thể hóa rồng và trận pháp tuyệt thế mà Lăng vương gia đã bố trí trước đó!

Trải qua nhiều ngày hành quân, cây cỏ bên đường dần ít đi, mắt thấy Tần Nguyên đã gần kề. Lãnh Tịnh từ xe ngựa nhìn ra bên ngoài, phát hiện thậm chí có thể từ đường thẳng bằng phẳng mà nhìn đội quân và tinh kỳ đông nghìn nghịt, hóa ra hai quân đã tiếp cận đến thế rồi. Lúc này, nữ vương mới hạ lệnh dựng trại, bắt đầu bố trí thao luyện trận pháp, trận pháp này kết hợp ngũ hành, nếu có thể thuận lợi bố trận, thì sẽ đạt được hiệu quả một địch mười, nhưng bố trận tiêu hao quá nhiều thời gian, một khi khai chến, thì cần Lãnh Tịnh hóa rồng để kéo dài thời gian.

Còn về tính mạng của Lãnh Tịnh… nữ vương nhìn viên long châu đã được xem như vật phẩm tùy thân, ánh mắt biến ảo bất định.

Ngắn ngủi một tháng, liên quân ba nước đã công hạ mười mấy tòa thành trì của Lộ quốc, tốc độ nhanh không thể tin nổi, quốc phòng mà Lộ quốc nhiều năm kiến tạo lại không có chút tác dụng, ngay cả Lăng vương gia mưu sâu nghĩ xa cũng không thể dự liệu kịp, mà mật thám hắn phái đi không ai trở về.

Nói ra thật sự khiến người sợ hãi, liên quân ba nước lần này đột nhiên xâm lăng, vô thanh vô tức không chút dự báo, giống như xuất hiện từ không khí vậy, khi liên quân khoái công tới Tần Nguyên, kinh đô mới nhận được tin tức đầu tiên.

Càng kỳ quái hơn là, nơi liên quân ba nước xâm lấn tới nay hoàn toàn cách tuyệt với ngoại thế, ngay cả một bách tính chạy nạn cũng không có bóng dáng, thám tử phái ra vẫn có đi không về.

Thật sự là chuyện quái lạ mà binh gia các đời chưa từng nghe qua!!

Đại quân dựng trại ở phía đông đồng hoang. Từ xa đối mặt với địch quân. Kỳ quái là, địch quân thế trận chỉnh tề, cả ngày trời cũng không có biến hóa gì, nhìn từ xa chính là một phiến đen kịt.

Thông sứ yêu cầu hòa đàm nữ vương phái đi cũng không thấy về báo, giống như quân đội đông nghìn nghịt thẳng băng một đường đó là từ địa ngục chui ra.

Đối lập với dị tượng này là, bầu trời phía tây nơi địch quân ở, vẫn luôn chăng phủ mây đen, mây đen ào ạt như muốn cuốn sạch Thần Châu, ánh dương còn sót lại hầu như cũng bị mây đen che phủ.

Lãnh Tịnh ngồi trên ghế trước doanh trướng, quan sát hiện tượng kỳ quái này.

Trên thực tế, cái gọi là trăm vạn đại quân của Lộ quốc thật ra chỉ có mười vạn nhân mã__ Toàn bộ đều là từ phụ cận kinh thành tập kết lại. Mà xem tình hình đại quân áp sát của địch quân, tựa hồ thật sự có trăm vạn đại quân.

“Vương gia, bên ngoài có vẻ đã sắp mưa, ngài mau vào trong trướng đi.” Thị đồng tùy tùng hảo tâm khuyên hắn.

Lãnh Tịnh ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Không sao, ta muốn ngồi đây yên tĩnh chút.”

Thị đồng hết cách, chỉ đành lấy thảm ra đắp lên chân hắn.

Lãnh Tịnh ngồi trước trướng ước chừng một canh giờ, đột nhiên phát ra tiếng kêu kinh dị, thị đồng đã sắp ngủ vội nói: “Vương gia, xảy ra chuyện gì?”

“Ta muốn đi gặp thánh thượng.” Lãnh Tịnh nói.

“Vậy ta đẩy ngài đi là được.” Thị đồng nắm tay cầm xe lăn sau lưng Lãnh Tịnh, muốn đẩy Lãnh Tịnh đi.

Lãnh Tịnh quay đầu hỏi hắn: “Trong quân các ngươi chỉ có xe lăn để ngồi thôi sao?”

Thị đồng gật đầu: “Vương gia à, khi hành quân đi lại vội vàng, nào kịp mang ghế thái sư tới cho ngài a! Chính là thấy ngài thân thể không khỏe, ta mới kêu những binh sĩ đó mang xe lăn thay đi bộ này tới.”

“Ngươi nghe ai nói thân thể ta không khỏe?” Lãnh Tịnh hỏi.

“Là Thanh Thanh công tử ở vương phủ nói, y ngàn dặn vạn dò muốn ta phải chăm sóc vương gia thật tốt.” Thị đồng rất trách nhiệm nói.

“Vậy ngươi đẩy ta đi.” Lãnh Tịnh lười biếng dựa lên lưng ghế.

Thị đồng thật sự đẩy Lãnh Tịnh vào trong vương trướng. Nữ vương lúc này đang cùng vài vị khách nhân hội đàm, Lãnh Tịnh đột nhiên bái phỏng khiến mọi người đều yên lặng.

Chỉ thấy đi vào doanh trướng là một chiếc xe lăn, trên xe lăn là một tuyệt mỹ công tử đoan chính ngồi, mọi người đều giật mình. Nữ vương vẫn rất bình thường, giới thiệu: “Tịnh vương, vị này là Tây Phiên vương tới muốn hiệp trợ nước ta, mau tới yết kiến.”

Trong số khách nhân người đứng đầu chính là Tây Phiên vương, là một hán tử tinh tráng để râu quai nón, hắn đánh giá Lãnh Tịnh một phen, thấy thanh niên này tuy hai chân tàn tật, nhưng khí thế như núi, góc mày uy nghiêm, là một người bất phàm, thế là cười ha ha nói: “Đây chính là trợ quốc vương gia của Lộ quốc được tương truyền đi! Tiểu vương tâm sinh ngưỡng mộ, chính có ý kết giao!”

Lãnh Tịnh nhàn nhạt cong lưng trả lễ, rồi nói: “Thánh thượng, ta có chuyện bẩm báo. Thỉnh ngài ra ngoài nhìn xem.”

Thế là một đám người đều đi theo Lãnh Tịnh ra khỏi trướng, nhìn sang chỗ địch quân cách ba dặm.

Nhìn một hồi, sắc mặt nữ vương đột nhiên trở nên ngưng trọng, chấn kinh nói: “Đây… sao lại như thế!!?”

Thì ra địch quân lúc sáng cách đây chừng ba dặm, nhưng hiện tại nhìn lại, chỉ cách khoảng hai dặm, chuyện kỳ dị nhất, hình như địch quân không có tiến hành hành quân đại quy mô, mà là từng chút từng chút chậm rãi đi tới, giống như là một con sóng lớn màu đen thẳng tắp, chậm rãi di chuyển áp bức về phía này!

Tây Phiên vương cũng kinh ngạc nói không ra lời, hắn chưa từng thấy qua đoàn quân to lớn quái dị như thế, theo như ấn tượng của hắn, ba nước xung quanh sẽ không có thế lực này mới đúng!

Lãnh Tịnh trên xe lăn nhàn nhạt nói: “Thánh thượng, ngài làm sao biết được địch quân là liên quân ba nước?”

Nữ vương nói: “Địch quân tới từ ba hướng xung quanh, lại to lớn như thế, không phải liên quân thì là gì?!”

“Vậy thì, nếu giả thiết ba nước xung quanh cũng bị đội quân quái dị tiêu diệt, ngài cho rằng nhánh đội ngũ này tới từ đâu?” Lãnh Tịnh lại hỏi.

“Không thể nào! Ba phía xung quanh đối lưng với đại sa mạc hoang vu không người, không có bất cứ đại quốc láng giềng nào! Quân đội đó từ đâu mà ra! Không thể nào là tới từ… địa ngục…” Thanh âm nữ vương bắt đầu run rẩy.

Tây Phiên vương cũng kinh ngạc nói: “Nếu đội quân đó thật sự ngay cả ba nước xung quanh cũng tiêu diệt! Vậy thì thật sự có lẽ tới từ địa ngục không chừng!”

“Thế giới mà phàm nhân nhận thức, chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.” Lãnh Tịnh ngẩng đầu nhìn trời, “Chiếu theo tốc độ này, khi hoàng hôn hai quân sẽ đánh giáp lá cà. Đến lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng.”

“Ta phải lập tức bố trận!” Nữ vương nghiến răng nói.

“Không kịp nữa rồi.” Lãnh Tịnh lắc đầu.

“Vậy phải làm sao?” Nữ vương còn chưa nói xong câu, tất cả mọi người tại đó đều cảm thấy một trận choáng váng kịch liệt__ Ánh sáng ngân sắc vụt lóe qua, khi bọn họ hồi thần lại, một con bạch long hình thái thần uy sớm đã bay lên trời xoay vòng, Tây Phiên vương thì trực tiếp ngã ngồi xuống đất__ Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, thanh niên tuấn mỹ vừa rồi ngồi trên xe lăn chính là một con bạch long! Hắn trực tiếp biến thành long rồi thăng thiên! Quả nhiên truyền thuyết Lộ quốc có thần long hộ quốc là sự thật!

Bạch long bay lượng hai vòng trên quân doanh, khiến các binh sĩ kích động hô to không ngừng. Bạch long quan sát địa thế một chút, mới lại bay lên đỉnh đầu nữ vương nói: “Đến thời điểm đó đừng quên dùng long châu ta cho ngươi.”

“Ta biết!” Tóc của nữ vương bị cuồng phong do bạch long mang tới thổi bay loạn, nàng hô to: “Ngươi có thể kiên trì bao lâu?!”

Bạch long không trả lời nàng, mà bay ra ngoài nửa dặm, dùng tiếng long gầm đáng sợ chấn động thiên địa của mình hét về phía đám quân đội hắc sắc: “Ta là Bích Hải cốc bạch long Lãnh Tịnh, muốn gặp chủ soái của quý quân một lần!”

Tướng sĩ Lộ quốc ở sau lưng bạch long không ai không bịt lỗ tai__

Tại sao long thần đã biến thành rồng rồi mà vẫn còn giữ lễ tiết a!! Tại sao còn lớn tiếng như thế a!!!!?

“Ha ha ha ha ha ha… tiểu long không biết sống chết, khẩn cấp muốn ta rút gân ngươi sao?” Trong địch quân truyền ra tiếng nói gian xảo, rõ ràng dễ nghe.

Khắc tiếp theo, mười vạn binh sĩ Lộ quốc đều thấy kỳ quan dọa người__

Chỉ thấy quân đội địch quốc đông nghìn nghịt chậm rãi tan biến, hắc khí lan tràn khắp nơi cuối cùng ngưng tụ thành một tướng mạo cụ thể__ thế nhưng là một quái vật to lớn vô cùng__ Có cái miệng lớn mở to như cái hắc động giống miệng cá chép, mà trên đầu lại giống như lão già mọc đầy nếp nhăn, nó có thân thể giống như rồng, trên thân thể có hai cánh tay nhỏ xíu khô héo. Không thể không nói tới tỉ lệ đáng sợ đó__ long thần uy vũ ở trước mặt nó, lại giống như nhỏ đi ba phần.

Mà thứ vẫn luôn cho rằng là đại quân trăm vạn trước đó, thực sự là cái đuôi dài đen thui, vô biên vô tận của nó.

“Bạch long vương gia!!! Đừng thua quái vật đó!!!” Thị đồng vì quá mức kinh sợ, bắt đầu hét to. Tất cả binh sĩ cũng đều bắt đầu cổ vũ cho bạch long, nhất thời tiếng như sóng lớn! Tây Phiên vương cũng múa tay múa chân, la theo: “Bạch long tất thắng!!”

Nữ vương có cảm giác tan vỡ, nàng hoàn toàn không ngờ được bản thân phải đối diện với yêu quái cổ quái như thế!

Bạch long thì lại cười lạnh, bộ dáng rồng cười lạnh thật sự rất kỳ quái.

Khi tiếng cười thấp của hắn biến mất, mọi người phát hiện bạch long đã không thấy nữa!

Hắn…. chạy rồi?!

Sắc mặt nữ vương trở nên tái nhợt__ Không, Lãnh Tịnh hắn! Hắn không phải là kiệt lực rồi chứ?

Nàng vội lấy long châu Lãnh Tịnh đưa ra.

Lúc này, quái vật cười lên quái dị, nó uốn éo thân thể to lớn, lao thẳng về phía đại doanh. Nhất thời đại doanh Lộ quốc trở nên đại loạn, binh sĩ chen nhau chạy trốn.

Nữ vương nghiến chặt răng, đột nhiên rút chiến đao ra, phi thân nhảy lên lưng ngựa, đơn thương độc mã lao ra.

“Nữ vương!!!!” Tây Phiên vương hô hoán, hắn la lớn: “A a a! Thôi rồi! Ta còn không bằng một nữ tử sao!!” Thế là hắn cũng cưỡi ngựa lao ra.

Hành động điên cuồng của họ lây nhiễm tới không ít tướng lĩnh, rất nhiều tướng sĩ thề chết báo quốc cũng ầm ầm lao lên sung sát, muốn cản trở quái vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.