Suỵt! Bí Mật

Chương 189



Giữa màn sương trắng, bốn người đi bộ trong vô định, không biết đã đi được bao lâu, nhưng họ đã đi được một quãng khá xa.

Ngẩng đầu nhìn, có thể nhìn thấy một góc của một tòa nhà cao tầng giữa sương mờ, đôi khi họ cũng nhìn thấy cột điện hoặc bầu trời.

Tiếng máy bay trực thăng vang vọng xung quanh, dù chỉ kéo dài khoảng 10 phút nhưng giữa không gian im lặng thì âm thanh ồn ào này cũng vô cùng đặc biệt.

Khắp nơi trên thế giới đã thử nhiều cách, thậm chí còn sử dụng vũ khí hạng nặng, đôi khi ở nơi xa, qua màn sương, họ nhìn thấy những cột khói hình nấm rực rỡ khổng lồ cùng tiếng động vang dội, đâu đâu cũng có phế tích cùng vũ khí đổ nát, chỉ cần chạm vào liền bỏng rát da người, đôi khi họ còn nhìn thấy cả xác của một vài con dị thú, nhưng nhiều hơn cả là xác người la liệt.

Có một số người lánh nạn trong khu an toàn, một vài khu an toàn đã thất thủ, bị phá hủy và con người bị những sinh vật dưới lòng đất ăn thịt.

Không một nơi nào an toàn.

Rạng sáng có một tiếng động cực lớn, ở một nơi khá xa truyền đến, Sở Nhuế bị âm thanh này làm cho giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy bầu trời đã không thấy từ lâu, bầu trời xám xịt, màu xanh sẫm màu, nó tồn tại được vài phút ngắn ngủi rồi lại bị sương trắng che lấp.

"Hình như là từ phía đông Thái Bình Dương." Thương Trọng Lệ nhìn ánh sáng vừa lóa lên ở phương xa.

Sở Nhuế: "Có lẽ là nước nào đó sử dụng vũ khí."

Vừa nói xong, bốn người liền trầm măc.

"Bây giờ vấn đề là có giữ được mạng hay không, đối với bọn họ, đã là được ăn cả ngã về không!" Hứa Diệu thở dài.

Giữa bốn người có áp lực đè nặng, đặc biệt sau khi đọc xong nhật ký của Túc Văn.

Vừa mới bắt đầu, bọn họ cũng không biết trời cao đất dày, muốn giải quyết vấn đề nan giải. Bọn họ suy đoán rằng câu nói 【 Trên đỉnh đầu có một đôi mắt. 】chắc chắn ẩn giấu nỗi sợ hãi lớn nhất của Túc Văn, có lẽ là một câu đáng giá tham khảo, có lẽ câu nói hàm ý bên trên sương mù có gì, nhưng bọn họ dù có thần thông quảng đại, tri thức nhiều đi chăng nữa cũng chỉ là người bình thường, không phải thần tiên, ngay cả máy bay cũng không thể dừng lại trên trời cao một thời gian dài, làm sao mà họ có cách bay lên trời kiểm tra được.

Con người có thể từ dưới mặt đất để bay lên trời cao mất một quãng thời gian dài, mọi thứ đều vùi lấp trong sương mờ, bọn họ không chắc có thể đối phó được với những con quái vật kia hay không.

Bay lên trời chính là một con đường chết.

Thương Trọng Lệ đã thử một lần.

"Có thể bay lên cao, thử một lần xem sao, có kiếm "Sóc", tôi có thể bay cao khoảng 100 mét."

Nhưng dị thú trong sương mù rất mẫn cảm với âm thanh, khi kiếm "Sóc" của Thương Trọng Lệ vừa bay lên trời, cộng thêm Hứa Diệu đã thi triển phép thuật, dùng thức thần thay thế vị trí của Thương Trọng Lệ mới giúp cậu không bị quái điểu nuốt vào bụng.

Sau đó, không một ai dám thử bay lên trời nữa.

Sự thật chứng minh rằng ngoại trừ bọn họ, các quốc gia trên thế giới vẫn tiếp tục cố gắng tìm cách giải quyết, nhưng ai cũng thất bại. Tuyệt vọng bao trùm khắp nơi, vũ khí liên tục được sử dụng, đây là phương án chống đỡ cuối cùng của họ.

Vì vậy bây giờ thế giới đã rơi vào hiểm cảnh khốn cùng.

Tóm lại, cần phải sống sót trước nhất.

Bốn người không hẹn mà cùng chấp nhận điều này, sau đó liên tục lang thang trong sương mù.

Không có nơi nào an toàn, internet là đầu mối then chốt, giao thông, hàng rào điện đã hoàn toàn tê liệt, ai nấy lo lắng bất an, không còn ai quan tâm đến những thứ khác ở bên ngoài nữa, trong giai đoạn này, e rằng nhân loại không thể trụ được thêm nữa...

Hứa Diệu lấy được một cục sạc ở đâu đó, cố gắng duy trì pin điện thoại.

"Ít nhất cũng phải biết thời gian, nếu không bây giờ chúng ta chẳng khác gì những cái xác không hồn." Khi Hứa Diệu nói vậy, hắn cố gắng nở một nụ cười tươi.

Sở Nhuế tìm thư viện, gắng sức tìm những quyển sách có lợi, học tập suốt mấy ngày, sau đó mày mò điện thoại của Hứa Diệu, cuối cùng quăng cho hắn một két nước nhỏ di động, có thể giúp điện thoại xem thời gian, ngoài ra không thể làm được gì khác.

"Không được tắt bình, có áp lực nước duy trì, chỉ cần ngài không tìm đường chết mà lấy nó ra thì điện sẽ không bị gián đoạn nữa."

Hứa Diệu "wow" lên khen ngợi, sau đó ném két nước cho Đới Hiển Hoài, nhờ hắn cầm giúp mình.

Đới Hiển Hoài: "..."

Không bao lâu sau, Sở Nhuế sốt cao.

Khi đó vết thương trên đầu không được bác sĩ chuyên nghiệp chữa trị và xử lý, nhìn qua trông không có việc gì, những người còn lại cũng nghĩ anh không sao, cuối cùng di chứng bây giờ mới hiện ra.

"A Nhuế, khoan đã, anh đừng ngủ!"

Ý thức dần mơ hồ, Sở Nhuế mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gọi nôn nóng của Thương Trọng Lệ, anh có thể cảm nhận được cậu đang ôm mình, điên cuồng mà chạy, anh muốn nói, hãy bỏ anh ra, cứ như vậy chết đi cũng không có gì ghê gớm...

"Gần đây không có người, đến chỗ có người tìm xem..."

"Nhờ hai người chăm sóc cho A Nhuế, tôi đi tìm bác sĩ!"

Đây là câu cuối cùng mà anh nghe thấy, sau đó anh hôn mê, ý thức rơi vào bóng tối.

Sở Nhuế nằm mơ.

Trong mơ, anh là một nhà thám hiểm, thích leo núi, đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn không quen ai, cha mẹ lo lắng sốt ruột, muốn an bài cho anh, yêu cầu anh sắp xếp thời gian đến gặp mặt đối phương.

Anh không thể thay đổi ý định của cha mẹ khi cha mẹ liên tục một khóc hai nháo ba thắt cổ, đành phải đồng ý.

Khi đến điểm hẹn, anh gặp một người cảnh sát trẻ tuổi tươi cười rạng rỡ.

Cảnh sát hòa cùng ánh mặt trời, Sở Nhuế không nhìn thấy rõ mặt người nọ nhưng trong lòng lại cảm nhận sự ấm áp đặc biệt đến mức bật khóc.

Sau đó anh tỉnh lại.

"Cậu lúc tỉnh lại không tỉnh, thằng nhóc nhà cậu sắp nổi điên lên rồi kìa!"

Người vừa nói là một người xa lạ, Sở Nhuế mờ mịt, vì cảnh giác nên cơ bắp cả người căng lên, cũng may có Đới Hiển Hoài và Hứa Diệu đều ở bên cạnh nên anh nhanh chóng thả lỏng người.

Hứa Diệu giải thích: "Cậu phát sốt rồi ngất đi, chúng tôi chạy đi tìm được một người bác sĩ họ Triệu."

Sau bác sĩ Triệu còn có ba người khác đang run bần bật co quắp trên xe, còn có một cậu bé nhỏ tuổi ôm một quả bóng cao su đứng bên cạnh xe.

Nhìn dáng vẻ có vẻ là người nhà của bác sĩ.

Sở Nhuế nhìn khắp nơi: "Thương Trọng Lệ đâu rồi?"

Hứa Diệu: "Cậu ấy đi tìm thuốc rồi."

"Thuốc?"

Bác sĩ Triệu ôn tồn lễ độ: "Cậu cần phải được truyền nước, nếu không thì không thể cứu chữa, bệnh viện gần đây có nước và thuốc đều đã bị phá hủy. Em trai cậu mất một ngày mới tìm được một lọ thuốc, cậu ấy lại đi tìm cho cậu rồi, tìm một lát nữa sẽ về thôi."

Thằng nhóc kia trông vô cùng lo lắng, thiếu chút nữa hù chết ông, cũng không biết vì sao lại nhận ra ông là bác sĩ, chặn ngang xe ông lại, ông chỉ nhìn thấy một cái bóng lóe lên, còn tưởng là quái vật, sợ tới mức nhấn chân ga, xém chút nữa là đâm chết đối phương.

Bộ dạng của cậu ta lo lắng khẩn trương, chẳng khác gì nổi điên lên, đúng là tình cảm anh em sâu đậm cảm động...

Bác sĩ Triệu tính toán, nhưng hai người này trông không giống nhau chút nào, chẳng lẽ cùng cha khác mẹ?

Cùng cha khác mẹ sống trong thời này vẫn còn yêu thương nhau như vậy đúng là không dễ dàng mà!

Sở Nhuế bò dậy: "Em ấy... đi một mình?" Anh cũng không quan tâm đến kim tiêm trên tay mình.

"Này này này, cậu đừng có lộn xộn, nằm lại đây!" Bác sĩ Triệu nôn nóng nói.

Đới Hiển Hoài điều chỉnh lại nước trong bình: "Chúng tôi đi theo cậu ta cũng liên lụy, hơn nữa chúng tôi còn phải chăm sóc cho cậu, bây giờ không có nơi nào an toàn cả, cậu cũng biết rồi."

Hứa Diệu gật gật đầu: "Cậu nhanh chóng khỏe lên đi, tôi đã dán bùa lên người cậu ta rồi, nếu cậu ta gặp chuyện thì tôi sẽ biết ngay."

Hai người nói cũng không giúp Sở Nhuế bớt lo hơn.

Không phải anh chưa nhìn thấy dị thú ăn thịt con người, một ngụm nuốt vào bụng, không còn khả năng sống sót, mọi thứ đều bất ngờ, không một ai có thể chống cự.

Sinh bệnh khiến cho đầu óc của anh càng trở nên yếu ớt hơn, anh muốn giãy giụa ngồi dậy: "Tôi cảm thấy tôi đã khỏe hơn rồi, tìm em ấy về đi, được không?"

Anh nắm chặt lấy góc áo của Hứa Diệu mà van xin, nhưng đối phương lại cố tình lảng tránh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.