Suỵt! Bí Mật

Chương 192



Trong xe hơi, gia đình bác sĩ Triệu an toàn ngồi nghỉ ngơi, trên người không có vết thương nào, nhìn qua không giống như có vấn đề gì. Nhưng Sở Nhuế lại nhạy cảm nhận ra có chỗ không đúng.

Một gia đình năm người ngồi trong xe, dựa bên cửa sổ có bốn cái đầu của người lớn, tóc rũ trước mắt, thần sắc mất tinh thần. Áp suất trong xe thấp, vừa mở cửa sẽ cảm thấy chóng mặt ngay.

"Tốt quá, bác sĩ Triệu, mọi người không sao hết, vẫn chưa đi ư?" Hứa Diệu thành thục chào hỏi với đối phương, kỳ lạ là đối phương lại không đáp lời.

Có năm người trên xe nhưng chỉ có cậu bé ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt sợ hãi mờ mịt, cậu bé cố sức vòng qua ông mình ở bên cạnh, bò xuống xe, bóng cao su trong lòng cậu bé vì động tác của cậu nên rơi xuống đất, lăn ra xa.

Sức khỏe của Sở Nhuế chưa ổn định, Thương Trọng Lệ dìu anh, Sở Nhuế muốn nhìn vào trong xe, Thương Trọng Lệ cũng đi theo anh.

"Bác sĩ Triệu?" Sở Nhuế khàn giọng lên tiếng.

"Anh đừng gọi!" Giọng nói non nớt của cậu bé vang lên.

Sở Nhuế kinh ngạc cúi đầu.

Anh nhìn cậu bé chăm chú, cậu bé cũng nhìn anh.

"Sao lại không gọi ông ấy?" Bác sĩ Triệu là cha của cậu bé.

"Vì em đã gọi nhiều lần rồi, bọn họ không nghe thấy tiếng em." Cậu bé buồn bã nói.

"Bọn họ làm sao vậy?"

"Em không biết..." Cậu bé nhìn quả bóng cao su lăn trên mặt đất, lại nhìn cha mẹ trong xe, cuối cùng đuổi theo quả bóng cao su.

Cậu bé chạy xa, Hứa Diệu đuổi theo: "Này! Cháu ơi!"

Người trong xe nghe thấy tiếng động thì giật mình.

Sở Nhuế: "..."

Bác sĩ Triệu bước ra ngoài, Sở Nhuế nhìn ông: "Con trai bác chạy đi rồi, bác không đuổi theo ạ?"

Tinh thần của bác sĩ Triệu không tốt, Sở Nhuế chú ý thấy trên sàn xe toàn là lọ thuốc và thuốc, anh nhận ra đó là những loại thuốc an thần, trước đây anh cũng thường dùng, cho nên chỉ cần liếc mắt nhìn đã nhận ra.

"Đuổi theo?" Bác sĩ Triệu cười lạnh một tiếng, cánh tay vô lực đong đưa, trên mặt có vài vết cào: "Chúng ta đều phải chết hết, đuổi theo làm gì?"

Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt đối phương.

Thương Trọng Lệ: "Ai mà muốn chết, sao đột nhiên ông lại nói như vậy?"

Những người còn lại trong xe ủ rũ ngẩng đầu nhìn bác sĩ Triệu, cả nhà đều suy sút tinh thần, ai nấy đều bao trùm trong mây đen, tỏa ra hơi thở chết chóc.

"Dù sao cũng phải chết... luôn phải chết, chắc chắn sẽ chết!" Nói xong, bác sĩ Triệu lại khùng khục cười.

Hứa Diệu đuổi theo cậu bé, nhóm Sở Nhuế cũng đi theo.

Quả bóng cao su lăn mãi, lăn một quãng xa, cuối cùng cậu bé mới tìm lại được.

Ôm bóng cao su rồi đứng lên, cậu bé nhìn thấy trên bãi đất trống có rất nhiều người.

"Cháu bé, chạy lung tung cái gì vậy, có biết nguy hiểm lắm không!" Hứa Diệu vội vã túm lấy cánh tay cậu bé, giây tiếp theo liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Xung quanh đều là những người đang đi hoặc quỳ rạp trên mặt đất, ai nấy uể oải như rối gỗ bị giật dây, gương mặt tuyệt vọng như chờ đợi tử thần đến mang mình đi.

Khu an toàn cách gần thành phố S, những người này chạy ra từ khu an toàn đó.

"Sao đột nhiên lại có nhiều người như vậy!" Đới Hiển Hoài không thể tin được mà nói, mấu chốt là trạng thái của những người này có vấn đề.

"Khu an toàn mở cửa? Nếu không thì sao những người này chạy ra ngoài được?" Sở Nhuế nói. Khi an toàn thường có lực lượng quân sự bảo vệ, trừ khi có quái vật phá hủy từ dưới lòng đất, nếu không người ở trong khu an toàn sẽ không chạy ra ngoài này tìm chết.

Hơn nữa trông bộ dáng của họ quả thực như không còn muốn sống nữa.

Sở Nhuế có thể nghe thấy tiếng nức nở và tiếng nói mớ, rất nhiều, giống như thủy triều ồ ạt đổ xô vào não anh, anh bị những âm thanh tuyệt vọng đó ảnh hưởng, gần như không đứng nổi, may mắn có Thương Trọng Lệ đỡ lấy anh.

"Anh ổn không?" Thương Trọng Lệ hỏi.

Sở Nhuế lắc đầu.

Hứa Diệu đi đến chỗ người đàn ông gần nhất: "Mọi người bị sao thế? Chạy ra từ khu an toàn sao? Khu an toàn của thành phố S bị gì?"

Người đàn ông không trả lời hắn, hốc mắt trũng sâu lăm lăm nhìn hắn như nhìn không khí.

"Tôi hỏi anh, sao anh không trả lời?" Hứa Diệu không biết có phải bản thân bị đối phương ảnh hưởng đến cảm xúc hay không, chợt có chút không kiên nhẫn.

Không chấp nhất với người này nữa, Hứa Diệu tiếp tục đi về phía trước, tìm một người khác hỏi tương tự.

Không một ai trả lời hắn.

Nhiều người như vậy nhưng lại không một ai đáp lời Hứa Diệu, bọn họ chỉ xoa đầu, vùi mặt vào đầu gối, bọn họ che kín tai và trái tim mình, có người khóc rống, có người nỉ non, giống như trúng tà.

Hứa Diệu lảo đảo lùi về sau, không thể tin nổi: "Sao lại như thế này!"

Bọn họ đều nhận ra, những người này không hề bình thường.

Sương mù hạn chế tầm nhìn, bọn họ chỉ có thể nhìn trong một phạm vi nhất định, vậy thì ở những nơi họ không nhìn thấy thì sao? Sở Nhuế không dám tưởng tượng.

Dẫn cậu bé quay về xe của bác sĩ Triệu, bốn người sửa soạn lại vật trang rồi lên đường, muốn thử kiểm tra những nơi khác có ai bị rơi vào tình trạng tương tự hay không.

Người trên đường ngày một nhiều hơn, ai cũng xụi lơ nằm trên mặt đất, có người ngồi trên đất đá đổ nát, có người nằm ngửa, gần như không còn ai sợ hãi bị dị thú trong sương mù tấn công nữa. Bọn họ đi đến đâu, nơi đó chìm trong tịch mịch, không còn một ai bình thường.

Sương mù màu trắng không thể nhìn rõ, nhưng bao quanh những người này lại là một lớp sương đen.

Sở Nhuế ôm hai tay dựa vào l*иg ngực Thương Trọng Lệ, mồ hôi ròng ròng trên đỉnh đầu.

Xung quanh là những tiếng nói nỉ non, nức nở, gần như phá hủy toàn bộ phòng tuyến tinh thần của anh.

"Chết đi...", "Nhân loại không còn hy vọng nữa.", "Thế giới sắp bị hủy diệt...", "chết đi", "chết đi"...

Sở Nhuế nói những gì mình nghe được, đồng tử kịch liệt co rút, cả người cũng run lên.

"A Nhuế! Đừng nghĩ nữa! A Nhuế!" Thương Trọng Lệ ôm Sở Nhuế té xỉu vào lòng. Sắc mặt của Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài cũng rất tệ, cảm xúc có thể lây nhiễm, những cảm xúc tiêu cực kia bao quanh họ, dần dà họ cũng cảm nhận được lực bất tòng tâm, gương mặt biểu hiện sự mệt mỏi.

Sở Nhuế lại bắt đầu nằm mơ, trong mơ, anh nhìn thấy toàn bộ thế giới, thế giới không còn sương trắng, anh lại nhìn khu vực sinh sống, những tòa nhà đổ nát, những người may mắn còn sống thì liên tục kêu thảm. Mọi người đã từ bỏ sinh mệnh của mình, họ chỉ nằm đó kéo dài hơi tàn, cát bụi che mù trời không thể thở nổi.

Trên trời cao, dưới mặt đất, vô số dị thú quý hiếm tự do bay lượn, đi lại. Chúng phát ra những tia sáng kỳ dị, chói mắt khó tin, chúng chạy như điên, xem nơi đây là nơi ở của mình, thần thái trương dương, hoàn toàn tương phản với sắc mặt như tro tàn của con người nằm trên mặt đất.

Hốc mắt cay cay, cảm giác chua xót lan tỏa khắp đáy lòng, sau đó, Sở Nhuế tỉnh lại.

Anh vẫn còn nằm trong lòng Thương Trọng Lệ, giấc mơ vừa rồi khiến đầu anh đau buốt.

Cách đó không xa, Hứa Diệu không ngừng miết lấy túi quần mình: "Chắc chắn là có cách, chúng ta không được bỏ cuộc!"

Không ai trả lời hắn.

Cảm xúc của Sở Nhuế không tốt, Thương Trọng Lệ cũng mệt mỏi, cảm xúc của Đới Hiển Hoài từ lúc đầu đã không ổn định.

Hứa Diệu cười gượng hai tiếng: "Không cảm thấy lạ hả, đột nhiên ai cũng muốn chết, quá kỳ quái!"

Vẫn không một ai trả lời, Hứa Diệu giật tóc, sau đó đá vào cột điện ven đường: "Mấy cậu đang làm gì vậy? Mấy cậu không muốn sống nữa hả? Mấy cậu đang làm gì vậy hả!" Hắn rống giận xách cổ áo Đới Hiển Hoài: "Nói chuyện đi! Đới Hiển Hoài nói chuyện đi!"

Hứa Diệu nhìn thấy rõ gương mặt của Đới Hiển Hoài, gương mặt ấy lại xuất hiện một biểu cảm xa lạ mà hắn chưa từng nhìn thấy ở người bạn mình quen biết hơn mấy chục năm, Hứa Diệu sợ tới mức buông tay ra.

Đới Hiển Hoài được thả ra liền ngã xuống đất, cũng không bò dậy, cứ thế cuộn người nằm trên mặt đất.

"Hứa Diệu!" Thương Trọng Lệ quát lớn: "Im lặng một chút đi!"

Hứa Diệu lắc đầu, hầu kết lăn lộn: "Im lặng... Sau khi im lặng thì tôi có còn là tôi không?"

Hứa Diệu như đang tự vấn, lại giống như đang hỏi Thương Trọng Lệ.

"Vậy ông có cách gì không?" Thương Trọng Lệ đối diện với hắn.

Hứa Diệu cứng họng, cả người cứng đờ.

Sao mà hắn không biết bây giờ hắn không bình thường, nhưng hắn sợ hãi. Hắn quỳ trên mặt đất, điên cuồng tiến đến bên cạnh Đới Hiển Hoài, nâng mặt Đới Hiển Hoài lên: "Lão Đới, cậu nhìn tôi đi, nhìn tôi, chúng ta không thể chịu thua!"

"..."

Hứa Diệu vui mừng mở to hai mắt: "Cậu nói gì, cậu vừa nói gì đúng không?" Hắn cúi đầu xuống nghe.

"Mệt..."

Hứa Diệu sửng sốt.

Đới Hiển Hoài vươn tay, Hứa Diệu nhanh tay nắm lấy, nắm thật chặt.

"Không phải ông hỏi tôi, vì sao..."

Đầu óc Hứa Diệu trống rỗng, sau đó mới nhớ ra, Đới Hiển Hoài nói rằng hắn từng hỏi đối phương, vì sao lại bỏ vợ bỏ con mà vào ảo cảnh.

Đôi môi Đới Hiển Hoài khô đến nứt nẻ, mỗi một chữ nói ra đều khó khăn, Hứa Diệu lại nghiêm túc nghe không sót một chữ.

"Thật ra tôi lừa ông, tôi uống nhầm rượu, trong rượu có hạ thuốc, phá giới, Đạo môn không chấp nhận tôi, tôi cũng không thể chấp nhận chính mình..." Hắn không chấp nhận được vì rượu mà phá giới chính mình, cũng không thể đối mặt với người phụ nữ đã lừa gạt chuốc thuốc hắn, người phụ nữ kia cũng khiến hắn phạm phải dục giới và sắc giới, đó là thống khổ cả đời của hắn.

Hứa Diệu ngây người nghe xong lời của Đới Hiển Hoài.

"Từ ban đầu tôi không có vĩ đại như ông, xin lỗi..."

Hứa Diệu lệ rơi đầy mặt, hắn đã không còn nhớ rõ lần cuối mình khóc là khi nào, có lẽ là một trăm năm trước khi vừa rời khỏi Đạo môn, cõi lòng tràn ngập chí khí, thề muốn tiêu diệt ảo cảnh, có lẽ là hơn một trăm năm trước nữa, khi sư phụ chăm sóc hắn qua đời.

Người trong lòng cựa quậy, Thương Trọng Lệ liền hỏi: "Anh sao rồi?"

Sở Nhuế không ngất xỉu, trước sau vẫn duy trì được một chút ý thức, anh co rúc người trong l*иg ngực Thương Trọng Lệ mà nhìn những bãi hoang tàn trước mắt, lại nhìn hai người Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài nản lòng thoái chí ở bên kia, nheo mắt nói: "Anh nhớ từng có một tình huống như thế này đã xảy ra trong ảo cảnh."

Thương Trọng Lệ: "...?"

Sở Nhuế: "Sương mù sẽ dụ dỗ kích phát cảm xúc tiêu cực của con người, sương mù che phủ trong thời gian dài, cảm xúc tiêu cực sẽ khuếch tán, cuối cùng con người sẽ mất ý chí sống. Tinh thần của trẻ con là thuần khiết nhất, vì vậy cảm xúc tiêu cực tương đối ít."

"Cho nên... Con trai bác sĩ Triệu mới không suy sút như bốn người lớn còn lại?" Thương Trọng Lệ hỏi.

"Hẳn là vậy."

Thương Trọng Lệ: "Nhưng vì sao em lại không bị gì?"

Sở Nhuế không biết, nhưng anh biết rằng vận mệnh của con người chắc chắn sẽ đi đến cuối cùng, không có thứ gì có thể phản kháng lại được.

Anh nheo mắt nhìn về phương xa mơ hồ.

Bộ dạng ban đầu của thế giới này là như thế nào, anh không nhớ nữa.

"Em biết rồi!" Tiếng của Thương Trọng Lệ vang lên, Sở Nhuế hơi nâng mi.

"Ừm?"

Thương Trọng Lệ nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần anh luôn ở trong lòng em, chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, thật ra cũng là một cuộc sống hạnh phúc rồi."

Sở Nhuế không thể lý giải nổi logic suy nghĩ của Thương Trọng Lệ, anh tựa vào l*иg ngực cậu, cổ có chút khó chịu, nhưng anh không điều chỉnh tư thế.

"Thật không..."

Sở Nhuế nhìn lên trên, khóe miệng hơi cong lên.

Trong nháy mắt, anh nghĩ, cũng ngay trong lúc này, anh có thể nhìn thấy bầu trời xanh, nhìn thấy dị thú bay lượn trên cao, đôi khi có mây trắng bồng bềnh làm tăng thêm sức sống cho bức tranh.

"Anh đang... chết ư? Sao anh lại nhìn thấy ảo giác?" Sở Nhuế vừa hỏi vừa cười, chớp chớp mắt.

Khoan đã... hình như không phải ảo giác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.