Suỵt! Bí Mật

Chương 194: Kết cục - Thượng (9)



Sở Nhuế thấy bốn thần thú không có ý định gϊếŧ mình, anh chỉ có thể hy vọng ký thác vào lợi thế cuối cùng.

Đôi mắt đỏ rực của Cửu Vĩ Hồ nhìn thẳng Sở Nhuế.

"Tôi biết là cậu." Sở Nhuế không muốn lãng phí thời gian, giọng nói của anh run rẩy nhưng anh cố gắng cân bằng lại âm lượng của mình.

Sau đó, Cửu Vĩ Hồ đi về phía anh, bộ lông rạng rỡ tung bay.

"Anh rất thông minh." Cửu Vĩ Hồ không há miệng, âm thanh phát ra từ bên trong.

"Cậu nói điều này không chỉ một lần." Sở Nhuế cười khổ: "Cậu muốn tôi làm gì?"

Cửu Vĩ Hồ nhìn thoáng qua Thương Trọng Lệ trên mặt đất: "Bính Bồng đã hấp thụ ác niệm cả ngàn năm, nó là sự tồn tại mạnh nhất trên đời, nhưng một nửa lý trí của nó đã vào luân hồi theo Tây Vương Mẫu, chỉ còn lại một nửa ác phách, không thể sử dụng được sức mạnh của mình."

Thì ra nó tên là Bính Bồng.

Sở Nhuế nghĩ đến đôi mắt khổng lồ trên đầu mình, thân thể co rúm lại sợ hãi theo bản năng: "Các cậu dùng sức mạnh của nó làm gì?"

"Đón Tây Vương Mẫu, giúp Tây Khương thái bình."

Sở Nhuế cuối cùng cũng biết được vì sao La Lịch lại đi theo mình ngay từ ban đầu, run rẩy hỏi: "Tôi là một nửa hồn phách còn lại?"

"Đúng vậy." Cửu Vĩ Hồ hạ thân trước, tiến đến trước mặt Sở Nhuế: "Bính Bồng lấy dục niệm trong thế giới, chờ đến khi chúng tôi phát hiện ra, nó đã liên kết với thế giới này, đạo sĩ làm trò nghịch thiên, muốn hồi sinh người chết, Thiên Đạo hỗn loạn, ảo cảnh dung hợp với hiện thế."

Sở Nhuế gật gật đầu: "Ra là vậy..."

Cửu Vĩ Hồ nhìn thanh kiếm nằm trong vũng máu trên mặt đất: "Thanh kiếm này đã có từ ngàn năm trước, do Vương Mẫu tặng Mục Thiên Tử, Mục Thiên Tử tặng lại cho tổ tiên nhà họ Thương."

Sở Nhuế hiểu ra.

Chẳng trách thanh kiếm này có sức mạnh kinh khủng như vậy, thậm chí còn có thể tổn thương đến thân thể của thần thú.

Sở Nhuế nhặt thanh kiếm lên, ôm nó vào lòng, không lau máu trên thân kiếm: "Chỉ cần tôi chết thì thế giới sẽ khôi phục như bình thường?" Anh nhìn Thương Trọng Lệ nằm trên mặt đất, ánh mắt cậu khẩn cầu ngập trong nước mắt.

Cửu Vĩ Hồ im lặng một lúc, đáp: "Mọi chuyện, chỉ có thể thuận theo, không thể làm trái."

"Thế giới của chúng tôi đã bị mấy người chiếm mất, những người này cũng không thể sống nổi nữa." Sở Nhuế siết chặt thanh kiếm, đôi mắt mất đi tiêu cự.

"..." Từ lớp lông trắng muốt vang lên một tiếng thở dài: "Thuận theo ý trời."

Ý trời... Ha!

Ý trời cho tôi là thịt cá, ý trời muốn một con cá có thể làm rung chuyển một cây cổ thụ.

Thật lố bịch.

"Đi thôi." Sở Nhuế nhìn Cửu Vĩ Hồ.

"Anh đã quyết định."

Sở Nhuế tạm dừng một lát, đáp: "Đúng vậy."

Đôi mắt đỏ của Cửu Vĩ Hồ toát lên vẻ đau thương, nó ngẩng đầu, Thanh Điểu sà xuống, đáp trên mặt đất, lưng cong xuống, ý bảo Sở Nhuế leo lên.

Sở Nhuế từ từ bò lên, hai tay run rẩy bám lấy lông của Thanh Điểu.

"Sở Nhuế..." Hứa Diệu nằm trên mặt đất, nhìn theo Thanh Điểu chở con người nhỏ bé bay lên trời cao, muốn đưa tay ngăn cản nhưng bất lực.

Thanh Điểu bay lên trời, những thần thú khác cũng bay đến, nhanh chóng, những thần thú khác bay xung quanh Thanh Điểu, giống như một đoàn hộ tống, vô cùng đồ sộ.

Hứa Diệu gian nan động đậy thân mình, nhìn về phía Đới Hiển Hoài, thi thể bị giẫm nát không còn hình người, trong cổ họng Hứa Diệu tràn ngập cay đắng, chính hắn cũng đã dầu hết đèn tắt, hô hấp mong manh. Hắn lại nhìn về phía Thương Trọng Lệ, người nọ nằm trên mặt đất, muốn động cũng không thể động, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm theo Thanh Điểu.

Thanh Điểu chở Sở Nhuế bay càng cao, càng lên cao, Sở Nhuế liền cảm nhận được sức gió. Anh bị vây trong một đoàn thần thú, nhìn quanh một vòng, anh không nhìn thấy bóng dáng Cửu Vĩ Hồ, tin tưởng vào bản thân, Sở Nhuế ôm chặt kiếm "Sóc", trong mắt tràn ngập kiên định.

Cách Bính Bồng ngày một gần, Sở Nhuế càng tin rằng mình không phải con người, anh đã cách mặt đất rất xa, xa đến mức anh chỉ nhìn thấy sông nước ao hồ hóa thành những đường cong màu xanh dài, những nơi khác chìm trong bóng tối, anh nhìn thấy tầng khí quyển, lại không cảm thấy khó thở.

Cho đến khi đi đến chỗ Bính Bồng, đối diện với đôi mắt khổng lồ của nó, Sở Nhuế nhìn thấy rõ những tơ máu ngang dọc trong đôi mắt nó, tròng mắt nó chuyển động, tựa như đang quan sát những chấn động trong không trung. Anh còn không to bằng một sợi lông trên người Bính Bồng, càng đến gần càng tăng thêm nỗi sợ hãi.

Rốt cuộc nó đã hấp thụ bao nhiêu dục niệm...

Bính Bồng há miệng, một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mặt, hàm răng sắc nhọn phát sáng.

"Đi thôi!" Sở Nhuế nghe thấy lời của Thanh Điểu vang lên trong đầu, đó là giọng của một người phụ nữ trưởng thành.

Khi đã đến đây, Sở Nhuế bỗng cảm thấy anh không hề sợ hãi, trong lòng vô cùng bình thản.

Thứ này là anh.

Còn anh thì sao?

"Không cần sợ, cậu cũng là một thành viên của chúng tôi, bây giờ chỉ là quay về nơi bắt đầu, dân chúng của Tây Khương đã chờ đợi giờ phút này hơn một ngàn năm!"

Sở Nhuế hỏi: "Ra là khi Tây Vương Mẫu qua đời, mọi người cũng không nghĩ sẽ có ngày bà ấy quay về?"

Ánh mắt Thanh Điểu tràn ngập sự coi thường đối với sinh mệnh: "Trước khi phát hiện ra năng lực của Bính Bồng, đúng là không nghĩ tới, con dân Tây Khương chỉ thần phục Vương Mẫu, điều này đã chảy trong huyết mạch của chúng tôi."

"Cho nên có thể tổn thương đến sinh mệnh của người khác ư?" Sở Nhuế hỏi.

Khi Bính Bồng bắt đầu trưởng thành, Sở Nhuế tin rằng nếu những thần thú này muốn ngăn cản nó thì là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng họ không làm.

"Khi các người nhận ra nó là một cái động ăn không đáy, chỉ cần có dục niệm thì sẽ trưởng thành vô hạn, cho nên mới nghĩ đến việc muốn hồi sinh Vương Mẫu, thế nên mặc kệ nó, cũng mặc kệ sự sống chết của người khác, có đúng không?!" Khi anh ngồi trên lưng Thanh Điểu đã luôn suy nghĩ về việc này.

Thanh Điểu không phủ nhận.

Ánh mắt của nó như muốn nói sinh mạng của con người cũng chẳng khác gì con kiến.

Thanh Điểu: "Không có dục niệm, cũng sẽ không bị Bính Bồng ăn thịt, nhân quả tuần hoàn, mọi thứ đều do con người tự trói buộc chính mình."

Sở Nhuế bỗng bật cười, anh cảm thấy đáng buồn hơn cả.

Không nói gì nữa, Sở Nhuế đã không còn sợ cái chết, từ từ bị Bính Bồng hấp thụ.

Thời gian dường như kéo dài đến vô tận, khi mở to hai mắt, Sở Nhuế nhìn thấy một mảnh máu đỏ.

Hẳn là anh đã ở trong thân thể của Bính Bồng, hai chân anh đang hòa tan, nhưng không đau đớn.

Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Như anh dự tính, anh cũng không dung hợp với Bính Bồng ngay, vẫn còn cơ hội.

Tuy việc hòa tan thân thể không đau đớn nhưng trong người giống như bị lửa đốt, anh như bị đặt trên một lò nướng, Sở Nhuế có thể nghe thấy tiếng gào rống của Bính Bồng trong người mình.

Không lãng phí thời gian, Sở Nhuế ôm kiếm "Sóc", từ từ đi trong người của Bính Bồng.

Anh luôn nhớ kỹ lời của Cửu Vĩ Hồ nói với mình trên mặt đất.

"Bính Bồng có một trái tim màu tím, đó là mệnh môn* của nó."

*Mệnh môn là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người, là cội gốc cho sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ.

Ngươi mới là con quái vật trời đất không thể dung chứa.

Trên mặt đất.

Hứa Diệu chỉ còn cử động được đôi mắt, thân thể hắn rất đau, đến mức tóc hắn đã bạc trắng một nửa, cả người mất đi năng lực hành động, hắn nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ vẫn đứng yên trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không rõ nó muốn làm gì, hắn chỉ có thể nằm yên, yết hầu lăn lộn nức nở hai tiếng.

Cửu Vĩ Hồ đi đến bên cạnh Thương Trọng Lệ.

"Sở Nhuế sẽ không dung hợp với Bính Bồng ngay, thân thể của anh ấy là con người, sau khi thân thể hòa tan thì hồn phách mới bị hút đi."

Thương Trọng Lệ giận dữ trừng hai mắt, thân thể rung động kịch liệt, từ chỗ của cậu chỉ có thể nhìn thấy phần cổ của Cửu Vĩ Hồ, bộ lông rậm rạp, mơ hồ nhìn thấy được vòng cổ của nó.

Đó là một vòng cổ xỏ một cái bát quái, Thương Trọng Lệ chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra, đó là bát quái của Đường Kiền.

Cửu Vĩ Hồ nói tiếp: "Anh ấy cầm kiếm của cậu."

Trong chốc lát, Thương Trọng Lệ nhận ra điều gì, tinh thần hoảng loạn, lại phun một ngụm máu tươi, nước mắt lẳng lặng chảy ra.

Cửu Vĩ Hồ di chuyển trên mặt đất, thân thể phát ra ánh sáng trắng.

Thương Trọng Lệ đột nhiên cảm giác được thân thể mình cử động được, cậu dùng hết sức lực, nuốt máu trong miệng xuống, mở lòng bàn tay trái ra.

Qua một lúc lâu, cậu nghe thấy thanh âm nhỏ vụn của mình.

"Nhận được..."

Bỗng nhiên, ở nơi xa truyền đến tiếng gào rống kinh thiên động địa, tiếng gào chấn động cả sông núi.

Những người cận kề cái chết đã thấy được, có một luồng sáng bay ngang qua bầu trời, giống như thiên thạch rơi xuống, tỏa sáng giữa bầu trời u ám, hùng vĩ không gì sánh được.

Một cảnh tượng khó lòng nhìn thấy biết bao.

Mọi người bị ánh sáng kia hấp dẫn, ánh sáng ấy đâm xuyên qua sương khói, bọn họ đứng dậy, trong mắt lấp lánh hy vọng.

Sau đó ở cuối chân trời có thứ gì đó nổ mạnh, ánh sáng thổi qua toàn bộ lục địa, trái đất rung lên, không khí cuồn cuộn xoay, núi sông chấn động, vạn vật về với hư không.

Khói bay đến chỗ Thương Trọng Lệ, kiếm "Sóc" từ trên cao bay đến, vững vàng nằm trong tay chủ nhân.

Cửu Vĩ Hồ chớp chớp mắt, nhìn kiếm "Sóc" chằm chằm, không biết nghĩ gì.

L*иg ngực Thương Trọng Lệ phập phồng, tê tâm liệt phế gọi một cái tên, sau đó khói bụi mịt mù vùi lấp tất cả.

Thế giới chìm trong tĩnh mịch.

...

"Reng reng reng..."

"Alo, Thương Trọng Lệ đây!" Người đàn ông bắt máy, trả lời qua loa, vẫn tiếp tục kiểm tra tư liệu trên tay.

Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Thương Trọng Lệ nhíu mày, nhìn thoáng qua ghi chú trên màn hình điện thoại, sau đó thở dài, một tay khác nhéo mi tâm: "Mẹ à, con đang đi làm!"

"Đi làm quan trọng hơn hay người nhà quan trọng hơn, hả, có án mạng sao?"

Thương Trọng Lệ tức giận nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Tạm thời không có."

"Chà! Tra án lâu như vậy, đã ba tháng con không về nhà, mẹ yêu cầu con hôm nay phải về nhà ăn cơm với mẹ."

Thương Trọng Lệ: "Mẹ lại muốn tìm một cô gái về dọa con sợ đúng không?!" Cậu quá quen với kịch bản của mẹ mình, nói muốn ăn liên hoan, sau khi về nhà, trong phòng khách lại có một cô gái đang ngồi. Sau đó lại nói muốn tổ chức sinh nhật cho em họ nên đến giúp, công tác kết thúc lại chỉ cho cậu đến một nhà hàng khách sạn, ngồi bên cạnh người kia, thanh toán hóa đơn sẵn, mẹ nó thật rất tâm huyết.

"Cái gì mà dọa, có chính sự!"

"Chính sự gì? Là Bạch Linh muốn tổ chức sinh nhật lần thứ ba, hay là mẹ lại bệnh nữa?!"

Người phụ nữ trong điện thoại hùng hùng hổ hổ: "Cái này là con nói nha, nếu con ngoan ngoãn tìm một người làm đối tượng, mẹ có cần phải nghĩ nhiều như vậy không? Haiz, mẹ đây đã tạo nghiệt gì vậy..."

Thương Trọng Lệ sợ bà lại một khóc hai nháo ba thắt cổ, khoan hồng nhận thua: "Mẹ, con đã nói rồi, con không thích phụ nữ..."

Người trong điện thoại ngắt lời: "Yên tâm, bây giờ mẹ tìm đàn ông cho con, ai ui, người gì mà nho nhã lịch sự lại ngoan ngoãn, còn là vận động viên leo núi, con tốt xấu gì cũng nên về gặp thử đi... Mẹ mặc kệ, hôm nay con mà không về thì mẹ sẽ đến chỗ con làm bắc loa thông báo, con có bản lĩnh thì nhốt mẹ đi! Quyết định xong!" Nói xong, đối phương "cạch" một tiếng liền cúp máy.

Thương Trọng Lệ: "..."

Thương Trọng Lệ bất đắc dĩ cầm chìa khóa, rời khỏi cục cảnh sát nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bây giờ là 6 giờ chiều, trời vẫn sáng như cũ, cậu nhìn ra xa, nhướng mày: "Vận động viên leo núi, thành phố S có núi hả?"

Thôi quên đi, nói không lại, trước tiên cứ ứng phó một chút giống như trước đây, nếu không mẹ lại lải nhải không ngừng.

Cách biệt thự nhà mình một khoảng, cậu nhìn thấy một chiếc xe đạp dừng giữa đường núi, chủ xe đang ngồi xổm sửa dây xích.

Xe đạp?

Bây giờ rất ít khi nhìn thấy có người chạy xe đạp, không phải xe đạp công cộng, cũng không phải xe đạp địa hình, mà là một chiếc xe đạp bình thường.

Từ chân núi đến trạm giao thông công cộng gần nhất cũng phải đi xe mất 15 phút, đi xe đạp này cũng phải mất ít nhất 30 phút.

Thương Trọng Lệ mắc bệnh nghề nghiệp, đánh giá người nọ, người nọ đưa lưng về phía cậu nên cậu không thẩy rõ mặt, nhưng nhìn cánh tay tinh tế trắng ngần lộ ra ngoài, cùng với chiếc balo to đùng sau lưng, có thể thấy khung xương của người này rất nhỏ, cao ráo... Có lẽ không quá cao, quần rộng, trông càng thêm nhỏ nhắn, ngón tay dính đầy dầu mỡ, đối lập hoàn toàn với làn da trắng.

Không nhịn nổi, Thương Trọng Lệ bèn dừng xe ở ven đường, đi về phía người nọ.

"Cần giúp đỡ không?" Thương Trọng Lệ ngại ngùng chủ động hỏi, bây giờ quay lại xe thì rất kỳ, vì vậy đành căng da đầu tiếp tục hỏi.

Người đàn ông nghe thấy, ngẩng đầu, nhìn về phía Thương Trọng Lệ, hơi mỉm cười.

Thương Trọng Lệ nhìn thấy rõ gương mặt của người nọ, gương mặt của anh còn trắng hơn cả tay, mái tóc mỏng dán bên trán, ánh mắt thuần khiết sáng ngời, hơn nữa còn đeo balo, nhìn qua chẳng khác gì học sinh cấp ba. Nhưng anh lại không khỏe khoắn như học sinh cấp ba. Nụ cười cũng dịu dàng trầm ổn, hoàn toàn khác với khí huyết của thiếu niên.

Thương Trọng Lệ nghe thấy trong đầu "ong" lên một tiếng, bị nụ cười của đối phương đánh trúng.

"Tôi... Tôi thấy anh... a... Xe anh hư rồi?" Nói xong, Thương Trọng Lệ âm thầm chửi chính mình, đường đường là một đội trưởng đội phá án, vậy mà lại cứng họng nói lắp!

Đối phương càng cười tươi hơn, đứng dậy: "Ừm, đúng rồi."

Thương Trọng Lệ nhìn thấy người nọ chỉ cao đến khoảng bả vai mình, nhìn qua vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu.

Rất phù hợp để ôm và hôn môi.

Thương Trọng Lệ bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, nghĩ xong lại cảm thấy mình chẳng khác gì một tên biếи ŧɦái, lại âm thầm mắng bản thân.

"Có cần giúp anh quá giang một đoạn không? Chỗ này cách khu biệt thự khá xa." Thương Trọng Lệ nôn nóng nói, sợ đối phương từ chối.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên, sau đó kéo đai balo, khóe mắt cong cong: "Được, cảm ơn cậu!"

Hay lắm! Thành công rồi!

Thương Trọng Lệ mừng như điên.

Xe chạy trên đường núi, Thương Trọng Lệ lo lắng bồn chồn như nghé con, cái gì mà xem mắt, cái gì mà vận động viên leo núi, đều đã bị cậu quăng hết sau đầu: "Anh ở trên đây à?"

Nói xong, Thương Trọng Lệ liền bắt đầu hối hận.

Không không không, cái gì mà ở trên...

"Không, tôi tới tìm người."

"Sao lại không đi xe tới, đạp xe đạp lâu lắm." Thương Trọng Lệ cẩn thận hỏi.

Tìm người? Tìm ai? Quên hỏi anh ấy có đối tượng chưa, thích nam hay nữ!

Người đàn ông tựa đầu bên cửa sổ, gió đêm thổi qua sườn mặt, bộ dáng càng thêm dịu dàng, ráng chiều khiến gương mặt anh thêm ửng hồng, tăng thêm sự xinh đẹp lạ thường, hoặc có lẽ đây là tình nhân trong mắt Tây Thi.

"Tôi say xe, cho nên mới đi xe đạp."

"Ra là vậy... Từ đây đến đó cũng không lâu lắm, chắc là không sao đâu đúng không?" Thương Trọng Lệ cảm thấy mình như vừa uống rượu, có hơi say.

"Chắc là không. Đúng rồi, cậu tên là gì? Tôi là Sở Nhuế."

Sở Nhuế?

Trái tim Thương Trọng Lệ chợt nhói đau, khiến hốc mắt cũng cay xè.

"Thương Trọng Lệ." Cậu nói tên bản thân, kinh ngạc phát hiện giọng mình đã khàn khàn nức nở.

Người đàn ông ở bên cạnh nghe tên cậu xong thì trầm mặc, sau đó mới nói: "Hình như đã nghe ở đâu rồi."

"Tôi cũng vậy, chứng tỏ chúng ta có duyên với nhau đó." Thương Trọng Lệ hỏi: "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Sở Nhuế nhìn Thương Trọng Lệ chằm chằm: "Chắc là không, tôi làm việc ở nơi khác, gần đây mới đến thành phố S ở."

"Nói như thế giống như anh rất lớn tuổi..."

Sở Nhuế cười nói: "Tôi 30 tuổi."

Cái gì?!

Thương Trọng Lệ chép miệng: "Hoàn toàn không nhìn ra, anh bảo dưỡng cũng tốt quá, tôi còn nghĩ anh là học sinh cấp ba!"

"Khoa trương quá." Sở Nhuế xua tay: "Nhưng có lẽ tôi bảo dưỡng khá tốt thật, tôi làm việc ở bên ngoài, mỗi ngày dãi nắng dầm mưa, cần phải bảo vệ da nhiều."

Thương Trọng Lệ thích nghe Sở Nhuế nói chuyện, giọng nói của đối phương ôn hòa thoải mái, giống như gió xuân mơn trớn, cũng giống như tên của anh vậy, cho cậu một cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Khoan đã! Làm việc ở bên ngoài?

"Ơ... Làm việc ở bên ngoài là?"

Sở Nhuế đáp: "Tôi là vận động viên leo núi, nhưng mà bây giờ không làm."

Vận động viên leo núi! Trong lòng Thương Trọng Lệ rơi lộp bộp.

"Anh đến số 71 Cửu Thương Phong Hoa?"

Sở Nhuế kinh ngạc chớp chớp mắt: "Sao cậu biết?"

Thương Trọng Lệ mím môi, nhịn xuống sự mừng rỡ của mình.

Mất nửa ngày, Sở Nhuế là đối tượng xem mắt của cậu!

Mẹ, hay lắm!

Sở Nhuế phản ứng lại: "Cậu là con trai của dì Tô?"

Thương Trọng Lệ phồng quai hàm gật gật đầu, bộ dạng không đứng đắn của đội trưởng đội phá án của sở cảnh sát chắc chắn sẽ khiến cho mọi người rớt cằm.

Không khí trong xe chợt nổi bong bóng màu hồng, hai người im lặng không nói lời nòi, nhưng không phải vì điều gì khác, mà là do thẹn thùng, cuối cùng Thương Trọng Lệ chủ động trước.

"Chúng ta... add Wechat nhé?"

"Ừm... Được."

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ: Cảm ơn Cửu Vĩ!

Bính Bồng: Đều là bạn nhau, cậu dám chơi tôi?

Cửu Vĩ: (cười ngu) Ha ha ha ha ha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.