Suỵt! Bí Mật

Chương 195: Ngoại truyện 1



Ngày thường Thương Trọng Lệ rất bận rộn với công việc của mình, sau khi gặp Sở Nhuế ngày hôm đó, cuộc hẹn tiếp theo đã là nửa tháng sau.

Cậu từng có một người bạn gái khi học cấp ba, nhưng quen nhau không lâu thì chia tay, cũng từ lúc đó cậu nhận ra mình thích đàn ông. Sau khi tốt nghiệp cậu phải thi vào trường cảnh sát, trường cảnh sát huấn luyện nghiêm khắc, cho đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội yêu đương với ai.

Khi chuyện này kéo đến, cậu lại bó tay bó chân, chân tay luống cuống không biết làm gì.

Thương Trọng Lệ dừng xe bên đường, Sở Nhuế bước ra, lên xe cậu ngồi.

Trái tim Thương Trọng Lệ đập nhanh, cậu nghĩ không biết Sở Nhuế có thích trang phục của mình hôm nay hay không.

Cậu về liền tìm hiểu một chút về công việc vận động viên leo núi này, trong đầu nghĩ đến bộ dạng của anh, cậu nghĩ Sở Nhuế sẽ thích kiểu người đẹp trai, thích vận động, vui vẻ yêu đời, cho nên hôm nay cậu mặc trang phục thể thao, khóa kéo cao, còn mang giày thể thao phiên bản giới hạn, cả người phát ra khí huyết thanh niên khỏe mạnh, có người không biết còn nghĩ cậu chuẩn bị đi thi thế vận hội!

Hôm nay Sở Nhuế mặc trang phục khá giống hôm trước, áo thun trắng cùng quần jean rộng, nhưng bên ngoài áo thun còn có thêm một chiếc áo sơ mi mỏng, balo đổi thành túi đeo chéo, anh đội một chiếc nón lưỡi trai, ống quần xắn lên lộ ra đôi tất trắng hơi cuộn lại, nhìn qua giống như một thanh niên văn nghệ kiểu mẫu.

Lại nhìn mình.

Sau khi Sở Nhuế lên xe, ánh mắt Thương Trọng Lệ lại dừng trên người anh, không tự chủ được mà nhìn trộm phần lộ dưới cổ áo, liếc mắt nhìn thấy làn da trơn bóng cùng xương quai xanh tinh xảo.

Thương Trọng Lệ hít sâu, đánh văng ảo tưởng trong đầu, căng da đầu hỏi: "Anh muốn đi uống nước không?"

Sở Nhuế kinh ngạc giơ ly nước trong tay lên.

Anh luôn cầm nó trên tay từ khi ra khỏi chung cư, Thương Trọng Lệ không thấy ư?

Thương Trọng Lệ: "..." Cậu hơi xấu hổ, ho khan, đáp: "Chúng ta đi đâu đây?"

"Trung tâm triển lãm khoa học kỹ thuật. Gần đây ở đó có triển lãm tranh, đồng nghiệp có tặng cho tôi hai vé vào cửa."

Triển lãm tranh.

Thương Trọng Lệ nhìn cách ăn mặc của mình.

Sở Nhuế cũng chú ý thấy.

Sở Nhuế nói: "Hôm nay trông cậu... như ánh mặt trời vậy."

Thương Trọng Lệ: "Dạ... ha ha..."

Cậu im lặng cởϊ áσ ngoài, bên trong là một chiếc áo thun màu đen.

Cũng may bên trong còn mặc một lớp.

Thương Trọng Lệ cảm thấy vô cùng may mắn. Tuy không hợp với bầu không khí ở triển lãm tranh nhưng cũng không bị chú ý nữa.

Sự thật chứng minh rằng Thương Trọng Lệ đã nghĩ nhiều, diện mạo của cậu quá mức gây chú ý, từ cổng vào đến khu triển lãm đều có người nhìn theo cậu.

Thương Trọng Lệ: "..."

Đội trưởng đội phá án từ trước đến nay chưa gặp tình cảnh này.

Mấu chốt là Sở Nhuế nghĩ gì, anh có cảm thấy kỳ lạ không!

Thương Trọng Lệ căng thẳng trong lòng, vội vã nhìn anh.

Cậu nhìn thấy Sở Nhuế cười tít mắt.

"Sao lần trước tôi không nhận ra cậu đáng yêu như vậy nhỉ?"

Tâm trạng co quắp của Thương Trọng Lệ liền được vuốt phẳng, cậu sờ gáy: "Em... đáng yêu ạ?"

Sở Nhuế nhìn cậu, ý cười càng sâu: "Cậu nghĩ tôi thích đồ thể thao, nên mới mặc đúng không?"

Thương Trọng Lệ ngạc nhiên.

Sao anh ấy biết?

"Tôi nhìn thấy mác đồ trên quần áo của cậu." Sở Nhuế cong cong môi, nhón chân thì thầm bên tai Thương Trọng Lệ, sau đó đi về phía trước hai bước, bỏ Thương Trọng Lệ một mình giữa đám đông.

Thương Trọng Lệ xem tranh không hiểu, cậu là một người quê mùa cục mịch, chỉ có gương mặt này là lừa người khác, khiến người khác cho rằng cậu là một mỹ nam tử lạnh lùng u sầu.

"Ừm." Thương Trọng Lệ đứng trước một bức tranh ra vẻ thưởng thức.

Sở Nhuế hỏi: "Đẹp hả?"

Thương Trọng Lệ thâm sâu gật gật đầu: "Đẹp, màu sắc tươi sáng, người vẽ hẳn là rất vui khi vẽ bức tranh này."

Nghe xong, Sở Nhuế không đáp, Thương Trọng Lệ cho rằng mình nói sai, hỏi: "Không đúng ạ? Thật ra em không biết xem tranh."

Sở Nhuế cười nói: "Không có gì, thật ra tôi cũng không quá hiểu biết về hội họa, nhưng mà bức tranh này, 《 Hán cung xuân hiểu 》, có màu sắc tươi sáng, vẽ cảnh xuân cùng với những người phụ nữ xinh đẹp ở trong cung, là một bức tranh ca ngợi cuộc sống phù hoa trong cung, nhưng trên thực tế, bức tranh này đang vẽ lại các cung nữ ấy bị giam cầm trong tường cao, không có tự do."

Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm bức tranh: "Thật ạ?"

Sở Nhuế cười nhạt nói: "Chỉ có thể suy đoán như vậy, cụ thể thì không chắc, có người suy đoán người vẽ bức tranh này là Cừu Anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cuộc sống bấp bênh, cả đời chật vật, cuối cùng cũng nằm trong Tứ Đại Minh Gia, nhưng khi chết cũng không có mộ phần."

Thương Trọng Lệ gật gật đầu, sau đó khen ngợi: "Anh khiêm tốn quá, anh nói anh không biết gì về hội họa mà em thấy anh rất giỏi đó!"

Sở Nhuế nhìn cậu cười mà không nói, hai người đi đến phần cuối cùng của bức 《 Hán cung xuân hiểu 》, Thương Trọng Lệ nhìn thấy bên cạnh bức tranh có một tấm thẻ nho nhỏ, trên tấm thẻ ghi lại nội dung bức tranh và cuộc đời của tác giả.

Thương Trọng Lệ: "..."

Hai người đi từ khu triển lãm tranh cổ đại đến khu triển lãm tranh hiện đại, những bức tranh ở đây đa dạng và có tính sáng tạo hơn.

Tầm mắt hai người bị bức tranh chính giữa ở khu đầu tiên phía nam thu hút. Hình ảnh đường nét hỗn loạn, phần lớn sử dụng màu đỏ, tro đen và màu xanh lơ, gây ấn tượng mạnh với thị giác.

Nội dung của bức tranh này là một giáo đường, trong giáo đường không thờ phụng Chúa mà lại là một người có diện mạo quái dị, diện mạo xấu xí, tóc là những con rắn dài, trên đầu có cặp sừng dê dài, sau lưng có đôi cánh như chim ưng, trên tay giơ cao một cây đinh ba. Ở giữa là những người đàn ông mặc quần áo như quý tộc, bọn họ đè phụ nữ và trẻ nhỏ trên mặt đất, trên người phụ nữ và trẻ em dày đặc vết thương, trên mặt đất cũng có rất nhiều tay chân bị cắt đứt.

Khi vừa nhìn thấy bức tranh này sẽ cảm thấy rất khủng bố, khi nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy rõ sự tuyệt vọng và bi thương trong mắt của phụ nữ và trẻ xem, khiến tâm trạng của người xem rất nặng nề.

Sở Nhuế tò mò ai là người vẽ bức tranh này, anh nhìn thẻ giới thiệu tác phẩm, bên trên viết: 《 Thượng đế & Ác ma 》, tác giả: Ngô Cảnh Văn.

"Không biết vì sao, người vẽ bức tranh này hẳn là rất đau khổ." Thương Trọng Lệ nói.

Bọn họ cũng đã xem những bức tranh khác có yếu tố bạo lực như thế này, nhưng dùng phụ nữ và trẻ em để vẽ thì bức tranh này đã đánh sâu vào thị giác người xem.

"Thật muốn biết tác giả đã trải qua điều gì." Sở Nhuế nhìn thẻ giới thiệu nói.

Thương Trọng Lệ: "Họa sĩ thường cần tưởng tượng đúng không, có lẽ cuộc sống của người đó rất tốt, khi tưởng tượng ra vậy sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sáng tác tốt hơn."

Sở Nhuế: "Có lẽ là vậy."

Nếu có thể, không nên nhìn thấu được sự thật đã được cải biên.

Thương Trọng Lệ nhận ra Sở Nhuế là một người giàu cảm xúc.

Khi rời khỏi triển lãm, Sở Nhuế vẫn còn chìm đắm trong những bức tranh. Nhưng khi Sở Nhuế gục đầu xuống, lười biếng tựa lưng trên ghế, nhìn ra ngoài suy tư như thế này trông càng hấp dẫn hơn.

"Mình đi ăn cơm nhé?"

Sở Nhuế nâng mí mắt: "Được thôi!"

"Anh muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, cậu quyết định là được."

Nếu dựa theo sở thích của Thương Trọng Lệ thì sẽ đi đến quán lẩu, nhưng đây là lần đầu tiên đi ăn cùng Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ vẫn dẫn anh đến một quán cơm Tây.

"Cơm Tây?" Sở Nhuế nhìn thực đơn, trêu ghẹo: "Tôi còn nghĩ cậu sẽ dẫn tôi đi ăn lẩu đó?"

Thương Trọng Lệ ngạc nhiên, Sở Nhuế nói tiếp: "Cảm giác cậu là một người thích ăn lẩu. Tôi đoán thế."

Không, đoán quá chuẩn!

Thương Trọng Lệ: "Hay là chúng ta đổi sang quán lẩu?"

Sở Nhuế nhìn thấy phục vụ đã đến chỗ họ: "Không sao, ăn ở đây đi, lần sau chúng ta đến quán lẩu."

Lần sau... Thương Trọng Lệ như bay lên chín tầng mây.

Anh ấy nói là lần sau... He he... He he...

Sở Nhuế chọn vài món trong thực đơn: "Tôi không biết cậu thích ăn gì, chọn đại nhé, cậu xem thử."

Thương Trọng Lệ xem qua, vậy mà lại là những món cậu thích ăn.

"Sao thế? Không cần gọi thêm à?"

Thương Trọng Lệ đóng thực đơn lại: "Không cần đâu, đều là những món em thích ăn, có lẽ khẩu vị của chúng ta cũng giống nhau đó!"

Người phục vụ bên cạnh hỏi: "Chúng tôi hiện đang miễn phí đồ uống và món tráng miệng cho hai người khi hóa đơn trên 799 đồng, đồ uống có Mojito trà chanh và rượu tuyết lê, món tráng miệng có ba, bốn loại này, mời chọn ạ."

Thương Trọng Lệ cách người phục vụ gần nhất nên buột miệng thốt ra theo bản năng: "Một ly Mojito, một ly sữa nóng, món tráng miệng lấy hai bánh kem phô mai."

"Sữa? Thưa anh, không có khuyến mãi ạ."

Thương Trọng Lệ: "Không sao, bạn của tôi không uống rượu được."

"Dạ vâng."

Người phục vụ rời đi, Thương Trọng Lệ dời mắt, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Sở Nhuế.

"Sao cậu biết tôi chỉ uống sữa nóng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.