Suỵt! Bí Mật

Chương 97



Edit: jena

Sở Nhuế tiếp tục đóng vai Ngô Cảnh Văn suốt một ngày.

Thời gian tan học ngắn ngủi, không đủ để anh đi đến những nơi khác, cũng không thể chạy đến hai khu giảng đường còn lại để tìm người, hiện tại anh chỉ có thể tìm 7823.

"Anh tên là gì?" Sở Nhuế hỏi.

"7823."

"Tôi không hỏi tên thật, tôi hỏi là ở trong trò chơi này, trên thẻ sinh viên của anh, tên của anh là gì?"

7823 cong môi, đáp: "Trương Nghiêu."

Sau đó, tên của 7823 đã được thay thành Trương Nghiêu, Trương Nghiêu cho rằng như vậy sẽ tiện lợi hơn.

"Anh có phát hiện ra được gì không?" Sở Nhuế hỏi.

Trương Nghiêu lắc lắc đầu: "Khó lắm, trước mắt chỉ biết rằng trong giờ học không được đi lại trong sân trường, sau khi một người chơi hy sinh rồi tôi mới biết."

"Là người đã chết trên sân thể dục?"

"Đúng vậy, là người đó, 5644, là người theo chủ nghĩa hành động, giáo viên nói gì người đó cũng muốn làm ngược lại, bắt cậu ấy đi học, cậu ấy lại kiên quyết ra ngoài tìm thẻ nhiệm vụ, sau đó bị dẫn đi, còn chưa đầy một ngày thì cậu ấy xuất hiện trên sân thể dục nhưng không còn là người sống nữa."

Sở Nhuế gật gật đầu: "Anh nói là một ngày?"

"Đúng vậy." Trương Nghiêu đáp: "Xong tiết tự học buổi tối thì cậu phải quay về ký túc xá, quản lý ký túc xá sẽ bắt chúng ta 11 giờ phải tắt đèn, không được chạy ra ngoài, cậu nhất định phải nghe theo."

Còn phải quay về ký túc xá? Đây là điều mà Sở Nhuế không hề nghĩ đến: "Chẳng lẽ chúng ta vẫn phải tiếp tục đóng vai mãi?"

Trương Nghiêu giữ kín như bưng mà nói: "Tốt nhất là như vậy, trừ khi cậu muốn hy sinh rồi để lại manh mối cho tôi."

Ánh mắt của Trương Nghiêu rất sắc bén, đối phương trông chỉ khoảng 30 tuổi nhưng phần giữa ngón trỏ và ngón giữa có vết ố vàng nhạt, tốc độ đàn hồi của ngón cái rất chậm, là dấu vết chứng tỏ hút thuốc lâu năm, xem ra là một người nghiện thuốc, trên người cũng có mùi thuốc nhàn nhạt, vậy thì tuổi thật hẳn phải lớn hơn một chút. Vì vậy lời nói của đối phương khá tin cậy, Sở Nhuế không thể phản bác, nhưng anh vẫn chú ý một chút, anh không tin rằng người này lại không chịu đi tìm thẻ nhiệm vụ.

Vài sinh viên đi ngang qua đều liếc mắt nhìn Trương Nghiêu và Sở Nhuế, Trương Nghiêu chà xát ngón trỏ và ngón giữa của tay phải, nhếch mắt ý bảo Sở Nhuế: "Ngô Cảnh Văn, có lẽ không được chào đón ở lớp học lắm."

Sở Nhuế đã biết chuyện này: "Nếu anh không muốn mọi người cho rằng anh và tôi có liên quan gì đến nhau thì anh cũng có thể bảo trì khoảng cách với tôi, dù sao chúng ta cũng không nhất thiết phải đi với nhau, ai hoàn thành nhiệm vụ trước cũng được."

Trương Nghiêu cười: "Tôi không phải người nhát gan như thế, đương nhiên là tôi phải tự bảo vệ mình đã, tôi sẽ không ra tay giúp đỡ cậu, hẳn là cậu cũng phải tự mình giải quyết rồi, đúng không?"

Sở Nhuế cũng mỉm cười đáp lời.

Một ngày trôi qua, Sở Nhuế đi khắp hành lang tầng 3 cũng đã phát hiện được vài chỗ đặc biệt, ví dụ như khi chia nhóm làm thí nghiệm sẽ không bao giờ muốn anh vào nhóm, ví dụ khi anh nhìn ánh mắt của những người khác, rõ ràng là không cảm xúc nhưng Sở Nhuế có thể cảm nhận được rõ ràng sự khinh bỉ của họ, giống như họ xem anh chẳng khác gì ruồi bọ hôi thối.

Vì vậy Sở Nhuế lại nghĩ đến một vấn đề.

Bây giờ anh là Ngô Cảnh Văn, như vậy thì Ngô Cảnh Văn thật đang ở đâu?

Anh biết ảo cảnh cũng là một không gian có thật trong thế giới hiện thực, dựa theo logic lúc trước, Sở Nhuế lớn mật suy đoán có lẽ trong số những nhân vật mà người chơi đang sắm vai có một người là chủ nhân của ảo cảnh, chỉ cần tìm được người đó thì có thể tìm được thẻ nhiệm vụ, các vấn đề khác cũng sẽ được giải quyết.

Tám người, có tám nhân vật, nhưng xác suất lựa chọn chính xác lại quá nhỏ, hơn nữa cũng không rõ những nhân vật này xảy ra chuyện gì thì càng khó tìm nhân vật đặc biệt kia hơn.

Ôm một bụng đầy nghi ngờ và lo lắng, sắc trời cũng dần dần tối đen.

Đã đến giờ ăn tối, Sở Nhuế nghĩ rằng đã có thể tìm nhóm Thương Trọng Lệ, kết quả rằng khi tan học, ba khu giảng đường đều có tiết tự học buổi tối khác nhau, Thương Trọng Lệ phải lên lớp ngay giờ ăn tối.

Nhà ăn, Sở Nhuế nhìn Đường Kiền và La Lịch đang phát sầu. Vì Đường Kiền còn dẫn thêm một người, là một cô gái.

"Xin chào, tôi là Trần Phương Dĩnh." Cô gáio nhìn qua đằm thắm dịu dàng, khiêm tốn, luôn đi theo phía sau Đường Kiền.

"Hello Sở Nhuế."

Đường Kiền hớn hở kể lại chuyện của mình: "Sở Nhuế, anh biết không, hù chết tôi rồi, đột nhiên giáo viên hỏi tên tôi là gì, tôi vừa nói tôi là Đường Kiền thì mọi chuyện quả thực quá đáng sợ, cả lớp đều quay sang nhìn tôi chằm chằm, may mà có Phương Dĩnh mở sách giáo khoa của tôi ra cho tôi xem tên thì mới được tôi cần phải sắm vai nhân vật, làm tôi sợ muốn chết!"

Trần Phương Dĩnh mỉm cười: "Không có gì cả, ai cũng là người chơi, cũng nên giúp đỡ nhau một chút, hơn nữa tôi và Đường Kiền cũng là người yêu."

"Cái gì?" Sở Nhuế cho rằng mình nghe lầm, anh nhìn sang La Lịch, La Lịch cũng không có phản ứng gì, ăn cơm như bình thường, không thèm nhìn Trần Phương Dĩnh.

Đường Kiền ngại ngùng gãi gãi đầu: "Là nhân vật trong trò chơi, hai nhân vật này là người yêu. Tôi là Thẩm Cường, nhân vật của Phương Dĩnh là bạn gái của Thẩm Cường, tên là Hứa Song Hồng."

Sở Nhuế: "Ra là vậy."

Đường Kiền nói: "Anh không biết đâu, tôi vừa tan học, vài người lại chạy đến mua đồ ăn nước uống cho tôi, còn có người đưa tiền nữa." Cậu nói xong thì lấy đồ trong túi của mình ra bỏ lên bàn, có kẹo, có thuốc, có tiền mặt: "Tôi cũng không dám dùng, một chút cũng không động, tôi nghĩ rằng nhân vật của tôi là một người nổi tiếng, hotboy gì đó, Phương Dĩnh..." Cậu đỏ mặt: "Phương Dĩnh có lẽ là hotgirl."

Sở Nhuế thấy bộ dạng của cậu thì lắc lắc đầu.

Lòng Tư Mã Chiêu, thiên hạ đều biết.

Lại nhìn sang La Lịch ngồi ăn cơm ở bên cạnh không hé răng nửa lời.

Lại thêm một Tư Mã Chiêu.

Sở Nhuế nói những phát hiện của mình cho họ, để họ chú ý đến những chuyện xảy ra buổi tối và ban ngày.

"Ý của anh là giữa chúng ta có một người là NPC nhiệm vụ?"

"Có lẽ, còn có một khả năng khác là tất cả chúng ta đều liên quan đến NPC nhiệm vụ đó." Sở Nhuế phân tích: "Tôi vốn dĩ cho rằng NPC sẽ không tiếp xúc nhiều với chúng ta, nhưng nghe Đường Kiền nói xong, nhân vật của tôi là một người bị bạo lực học đường, cho nên không có người đến gần, còn với mọi người, những NPC khác sẽ chủ động nói chuyện với các cậu, chúng ta có thể dựa vào NPC để phân tích ra điểm giống nhau giữa các nhân vật. Chỉ đáng tiếc rằng 5644 đã chết."

Sở Nhuế hỏi La Lịch: "Nhân vật của cậu là gì?"

La Lịch đáp: "Tên là Tiếu Húc Bình, không có gì đặc biệt, rất bình thường, có lẽ là một sinh viên bình thường, tối nay tôi sẽ kiểm tra lại."

Sở Nhuế gật gật đầu, bây giờ chỉ cần tìm cơ hội để nói cho Thương Trọng Lệ.

Giảng đường ngành Luật, ánh đèn sáng trưng.

Thương Trọng Lệ nhìn sách vở không hiểu một chữ, đầu óc ong ong.

"Nhiệm kỳ của đại hội đại biểu nhân dân xã là..."

Thương Trọng Lệ tái mét mặt: "Chọn... chọn D, 2 năm."

"Sai! Là C, là C! 5 năm, là 5 năm!"

"Quy định về quyền tự trị và quyền tự trị dân tộc thiểu số, em nói ngay."

Thương Trọng Lệ hít sâu một hơi cũng không thể che giấu được gương mặt bất lực tối đen: "Quyền tự trị... tự trị..."

Thấy Thương Trọng Lệ không trả lời được, giáo viên vô cùng đau khổ: "Hôm nay em bị làm sao vậy? Em là lớp trưởng, những câu hỏi này đều là kiến thức cơ bản!"

Cậu là con mẹ nó lớp trưởng!

Cậu có thấy rút kiếm chém tên giáo viên này được không? Tại sao cậu phải ở đây làm một thằng ngốc không biết một thứ gì vậy?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.