Đinh Huyên im lặng chờ câu trả lời của Đoàn Luật Minh, nhưng hồi lâu chẳng thấy anh lên tiếng. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của anh dưới ánh đèn uyển chuyển, hình như không có biểu cảm dư thừa nào.
“Anh…không cảm thấy ngạc nhiên ư? Hay là…” Hay là anh thật sự có cảm giác khác đối với Nhan Nghiên? Đinh Huyên luôn nghĩ rằng tuy nói Đoàn Luật Minh bề ngoài trông ôn hòa lịch thiệp, nhưng bên trong rất lạnh nhạt, cho dù là sinh viên hay là đồng nghiệp anh đều duy trì khoảng cách nằm trong sự khống chế của mình. Nhưng sự tự khống chế của anh rất nhiều phần là vì lòng hiếu kỳ, ví dụ như anh từng thử thăm dò cô khi vừa mới quen biết. Đinh Huyên nhớ tới cảnh tượng tại lễ khởi quay và ban nãy khi anh vừa trò chuyện với Nhan Nghiên, hình như hai ngày nay anh quả thật có cách đối xử khác biệt với Nhan Nghiên.
“Thuyết định mệnh là cái cớ của những kẻ yếu đuối thiếu nghị lực.” Anh cất tiếng.
“Gì cơ?”
“Danh ngôn của Romain Rolland.” Anh chỉnh lại bao tay một chút, ra hiệu đạo diễn Doãn có thể quay phim rồi, “Bàn về văn học, em nên rõ ràng hơn tôi.”
“Hở?”
“Đọc sách nhiều chút.” Anh liếc nhìn Đinh Huyên một cái, rồi đi về phía bàn giải phẫu.
Đinh Huyên nghĩ ngợi một lúc, lại cảm thấy buồn cười. Nhưng dần dần cô cười không nổi nữa. Đoàn Luật Minh không cần đề cương của cô sắp đặt, bởi vì anh cảm thấy chính mình có thể tự nắm giữ, nhưng hiện thực sẽ thế sao?
Di động nằm trong túi đột nhiên vang lên, vừa nhìn là điện thoại của Uông Ninh, cô vội vàng mở cửa đi ra ngoài bắt máy.
Uông Ninh thông báo với cô đơn xin chuyển tiến sĩ đã gửi xuống, thình lình nhận được tin tốt khiến Đinh Huyên vừa mừng vừa lo, nhất thời gấp gáp muốn mau chóng quay về trường giải quyết đơn xin.
“Em nắm chắc thời gian đi, bên phía đoàn phim xin nghỉ hai ngày cũng được.” Uông Ninh dặn dò cô, “Phía Nhan Nghiên cô bảo đạo diễn trông chừng trước.”
“Em sẽ cố gắng sắp xếp hai phía ổn thỏa.” Trên mặt Đinh Huyên mang theo nụ cười hiếm thấy mấy hôm nay, ánh mắt cũng hơi cong lên, tựa như ánh trăng vừa mới mọc lên.
“Đúng rồi, kịch bản của em dạo này sao rồi? Bên phía giám chế Trương nói thế nào?” Uông Ninh đột nhiên hỏi.
“Chuyện đó ạ, bị từ chối rồi.” Đinh Huyên không ngờ Uông Ninh vẫn còn nhớ chuyện này, thật ra cô không muốn nhắc tới đề tài này, “Không hợp tác nữa.”
“Xảy ra chuyện gì?” Uông Ninh kinh ngạc, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Là vấn đề bên bọn họ à?”
“Thật ra em cũng không muốn viết tiếp cô ơi.” Đinh Huyên không thể nói rõ ràng, nhưng vẫn rất thành khẩn, “Cám ơn cô lúc trước đã cho em một cơ hội như vậy, nhưng kịch bản kia, em thật sự không viết tiếp được nữa —— thật ra em đã xóa rồi.” Đinh Huyên dừng một chút, nửa đùa nửa nghiêm túc, “Cô hãy cho em tùy ý lần này thôi! Em còn một bài luận văn vẫn chưa viết xong ạ!”
Uông Ninh muốn nói lại thôi, cũng chẳng biết nên nói thế nào, cuối cùng bà chỉ thở dài vài tiếng.
Cúp điện thoại, Đinh Huyên đứng trước cửa sổ mở mạng internet, dùng di động đăng nhập vào trang web khoa nghiên cứu sinh chính thức của trường kiểm tra đơn xin chuyển tiến sĩ, sau khi đọc kỹ càng điều kiện xin chuyển tiến sĩ, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm. Cô phù hợp với tất cả điều kiện, oh yeah!
Trong lòng Đinh Huyên nhảy nhót, cô xoay người lại, nhìn thấy một đoàn người đúng lúc đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Đã quay xong rồi à?” Cô hỏi.
Nhân viên đi ra, sắc mặt đều khác nhau. Chị Lưu nháy mắt với cô, không nói tiếng nào. Đinh Huyên khó hiểu chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó Nhan Nghiên đi ra trước, vừa căn dặn trợ lý đi lấy canh tổ yến, vừa tìm di động. Lý Nhiên đã cởi áo blouse trắng cầm trong tay, nhai kẹo cao su, tỏ vẻ dửng dưng, tư thế đi lại có phần ngang ngạnh.
Mà Đinh Nhược Kỳ đi ngay sau đó xụ mặt lao tới, túm lấy Đinh Huyên: “Em lại đây.”
“Sao thế?” Đinh Huyên suýt nữa vấp ngã.
“Cái tên họ Đoàn kia còn gọi là bạn trai em sao?” Đinh Nhược Kỳ tỏ vẻ tức tối nhưng không thể phát tác, “Em cũng ngốc nghếch ham ngọt dễ lừa vậy —— Nhan Nghiên người ta ngoắc ngón tay, anh ta liền chạy theo.”
“Bác sĩ Đoàn, ngày mai gặp.” Nhan Nghiên bên kia đột nhiên cười nói, âm thanh du dương lả lướt.
Đoàn Luật Minh gật đầu với cô ta, rồi lại quay đầu nhìn Đinh Huyên: “Tôi đi trước.” Sau đó anh cất bước rời khỏi, chuẩn bị cuộc giải phẫu buổi chiều.
“Xem kìa.” Đinh Nhược Kỳ cười lạnh một tiếng, rất bất bình thay cho em gái.
Nhìn thấy bóng dáng Đoàn Luật Minh rời đi, trái tim Đinh Huyên lỡ nhịp, có cảm xúc thoáng qua nào đó chợt dâng lên, như là hạt bụi bay lượn trên không trung. Cô cắn môi, lắng nghe Đinh Nhược Kỳ tiếp tục lên án tội trạng của Nhan Nghiên —— Đinh Nhược Kỳ cho rằng Nhan Nghiên khẳng định thích Đoàn Luật Minh. Trông con mắt còn hơn than tổ ong của cô ta, khẳng định đã sớm điều tra rõ ràng xuất thân của Đoàn Luật Minh, thấy người ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại có gia sản bạc triệu, còn không phải nhân vật ưu tú trong giới nghệ sĩ thì lập tức bu sang truy hỏi giống như thấy thịt tươi. Thần tượng hiện giờ, từ lâu đã không còn sợ tai tiếng. Mà tin đồn truyền ra từ giới thượng lưu, vẫn còn tốt hơn lời đồn đại với một lão già —— nghe đâu bạn trai trước của Nhan Nghiên là ông chủ trung niên của công ty trước của cô ta.
Mà ban nãy lúc Đinh Huyên không có mặt ở chỗ quay phim, Nhan Nghiên tiếp tục trò chuyện với Đoàn Luật Minh, cuối cùng nói rằng cô ta muốn tự mình mở một nhà hàng cơm Tây —— Đoàn Luật Minh tự nhiên nhắc tới anh có một nhà hàng xoay tròn. Thế là Nhan Nghiên quyết định ngày mai đi quan sát thực tế một lần, đương nhiên là muốn mời đi ăn.
“Ngày mai cô ta không quay à?” Cảnh quay ngày mai thật là có Nhan Nghiên.
“Cô ta có thế thân, ngày mai thế thân ra diễn. Lợi hại chưa? Quay phim võ hiệp thì có thế võ, quay phim hiện đại còn có thế văn —— chỉ cần không quay cận cảnh khuôn mặt, tất cả đều dùng thế thân, dù sao cuối cùng cũng có người khác lồng tiếng, kỹ năng đọc thoại của cô ta không tốt.” Nói xong, sắc mặt Đinh Nhược Kỳ càng ngày càng u ám, cô không muốn tổn thương trái tim của em gái, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở, “Bạn trai của em…coi chừng không giữ được.” Đinh Nhược Kỳ mới biết được Đoàn Luật Minh là viện trưởng kiêm giáo sư đại học, sau đó còn phát hiện anh có một nhà hàng xoay tròn tại trung tâm thành phố —— người như vậy lòng dạ không hề đơn giản, mà cô thấy được, em gái mình lại là con mọt sách nhiều năm mê muội trong đống sách vở không thể nào tự thoát khỏi, hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Đinh Huyên không nói gì, trong lòng cứ nghĩ rằng ngộ nhỡ Đoàn Luật Minh thật sự thích Nhan Nghiên thì phải làm sao đây? Không không không, khoan đã, tại sao là “ngộ nhỡ”? Vốn không phải nên như vậy sao?
“Em và Đoàn Luật Minh ở bên nhau bao lâu rồi?” Đinh Nhược Kỳ hỏi, “Muốn chị giúp em nói với anh ta không?”
“Đinh Nhược Kỳ.”
“À, tới đây.” Đinh Nhược Kỳ lên tiếng, là đạo diễn Doãn gọi cô.
Đạo diễn Doãn cầm kịch bản, đứng cách đó không xa, ánh mắt dừng lại trên người Đinh Huyên hồi lâu.
Ngày hôm sau, vẫn tiếp tục quay phim tại bệnh viện.
Nhan Nghiên quả nhiên không tới, đương nhiên hôm nay Đoàn Luật Minh cũng không tới.
Đinh Huyên cố gắng xem nhẹ sự thật này, chuyên tâm làm việc. Lần đầu tiên cô gặp được thế thân của Nhan Nghiên, một người có dáng dấp gần giống Nhan Nghiên, chỉ là ngũ quan không xinh đẹp như diễn viên, tên là Tiêu Yến.
Trên khuôn mặt gầy gò trắng bệch của Tiêu Yến có một đôi mắt rất to, lông mi rất nhạt, cho dù trang điểm giống nhau, ăn mặc giống nhau, cũng không hề rắn rỏi kiêu ngạo như Nhan Nghiên. Mặt mày loáng thoáng lộ ra chút vẻ nịnh nọt dè dặt, khi đối diện Lý Nhiên đọc lời thoại thì luôn hoang mang lúng túng.
“Rất nhiều diễn viên còn non trẻ đều lập nghiệp từ vai thế thân.” Chị Lưu đứng bên cạnh Đinh Huyên, lấy làm tiếc lắc đầu, thấp giọng nói, “Có điều cô gái này khó thành châu báu.”
Đinh Huyên nhìn thấy ở sau máy quay chỉ lưu lại bóng lưng của Tiêu Yên trên màn ảnh, cô im lặng không nói.
Thời gian quay phim gấp gáp, bận rộn đến ba giờ chiều mới ăn trưa, Đinh Huyên và Tiểu Thường giúp việc phát cơm hộp cho nhân viên đoàn phim, tìm một hồi mới phát hiện đạo diễn Doãn đang đứng ở cuối hành lang gọi điện thoại, có điều ông ta đã kết thúc cuộc gọi, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ điều gì.
“Đạo diễn Doãn, dùng cơm.” Đinh Huyên cố ý giẫm mạnh bước chân.
“Ờ,” đạo diễn Doãn xoay người, vừa thấy Đinh Huyên lông mày đồng thời nhướn lên, “Cô nói cô là học trò của Uông Ninh?”
“Đúng vậy.” Đinh Huyên trả lời thận trọng.
Âm thanh đạo diễn Doãn ổn định, nhưng tốc độ cũng rất nhanh: “Tối hôm đạo diễn Khưu Bình xảy ra chuyện, có phải cô hay không?”
Đinh Huyên sững sờ, theo bản năng lùi về sau một bước. Sau lưng đụng phải vách tường, cô mới hoàn hồn.
Đạo diễn Doãn hiểu rõ trong lòng, tiện tay lấy ra hộp thuốc lá từ trong túi áo: “Cô rất may mắn.” Làn khói thuốc mông lung, không thấy rõ ánh mắt của ông ta.
“Ông có thể đừng nói với Nhược Kỳ không?” Đinh Huyên nhìn chằm chằm ông ta, nắm chặt tay mình.
Đạo diễn Doãn hình như đang suy tư, nhưng lại nói đến chuyện hoàn toàn không liên quan: “Tôi từng gặp một chàng trai, yêu một người không nên yêu…một người hoàn toàn khác với người trên trái đất.”
Đinh Huyên nhìn ông ta, chờ ông ta nói nửa câu sau.
“Sau đó,” đạo diễn Doãn hút một hơi thuốc, từ trong mũi nhả khói ra, “Cậu ta đi vào bệnh viện tâm thần.”
“…Tinh thần cậu ta bất thường?”
“Không,” đạo diễn Doãn dập tắt tàn thuốc trên bệ cửa sổ, nhìn thoáng qua Đinh Huyên, “Là người khác cho rằng tinh thần cậu ta bất thường, miệng đầy…yêu ma quỷ quái.”
Sống lưng Đinh Huyên dần dần cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế biểu cảm, không muốn để đạo diễn Doãn nhận ra điểm khác thường. Nhưng ba chữ “bệnh tâm thần” xoay vòng trong đầu —— ông ta nghe được, ông ta nghe được Đinh Nhược Kỳ nói Đoàn Luật Minh là bạn trai của cô.
Cô nên nói gì đó, có lẽ chào hỏi xong làm như không có việc gì xoay người đi về phía đoàn phim. Nhưng mà tư duy lại nhảy ra khỏi đầu óc, bồng bềnh trong không trung.
Giây tiếp theo, cửa thang máy đằng trước mở ra, Đoàn Luật Minh bước đi tới.
Chẳng biết tại sao, tâm tư Đinh Huyên đang sôi trào trong nháy mắt bình tĩnh trở lại, tựa như sự yên ả hiếm thấy sau cơn bão tố.
Cô đi từng bước về phía anh, nhìn thấy vạt áo blouse trắng sạch sẽ của anh trong làn gió nhẹ, hơi thở mang theo mùi khử trùng.
“Tôi vừa cùng Nhan Nghiên ăn cơm trở về.” Anh nói.
“Thật ra, anh không cần cho tôi biết việc này.” Đinh Huyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt anh. Cô biết đạo diễn Doãn vẫn đang quan sát cô, tựa như mũi nhọn sau lưng.
“Tôi cảm thấy em cần phải biết nguyên nhân tôi ăn cơm với cô ta. Trên người cô ta,” Đoàn Luật Minh thản nhiên nói, “Có yêu khí.”
……
Màn đêm sớm buông xuống, mà thành phố đông dân cư này vẫn ồn ào náo nhiệt.
Nhan Nghiên từ phòng tắm đi ra, ngồi cạnh cửa sổ sát đất, tầm nhìn tại khách sạn cao cấp này rất tốt. Tay trái cô ta cầm ly rượu đỏ, tay phải để trợ lý cầm lấy một cách ân cần cắt tỉa móng tay. Trong phòng phát ra tiếng nhạc như có như không.
Tâm trạng Nhan Nghiên rất tốt, nhớ tới cảnh hồi trưa ăn cơm với Đoàn Luật Minh, bên môi không khỏi lộ ra nụ cười. Đoàn Luật Minh quả thật rất hợp mắt cô ta, hợp đến nỗi cô ta hy vọng có thể… “quyến rũ” anh, một người đàn ông trông kiêng khem như vậy, không biết ở trên giường sẽ như thế nào?
“Nhìn cái gì hả?” Nhan Nghiên để ý thấy trợ lý cứ nhìn mãi trên cổ cô ta.
“Chị Nhan, cái…thẻ bài kia hình như rạn nứt rồi.” Trợ lý nhỏ bé dè dặt nhắc nhở.
Nhan Nghiên nhíu mày, cúi đầu cầm mặt dây màu đen trên cổ, quả thật nhánh cây ở phần rìa hình như có vết nứt.
Kỳ quái…
“Có phải bắt đầu cắn trả không?” Trợ lý bất cẩn thốt ra.
Nhan Nghiên trừng mắt, trong phút chốc ánh mắt lạnh lẽo, cô ta đặt mạnh xuống cái ly trên bàn: “Cái miệng của cô thật là ti tiện,” cô ta xụ mặt, “Xem thời gian biểu của đoàn phim, đi sắp xếp qua cho tôi, mấy hôm nữa tôi muốn ra ngoài.”
Thứ này, cô ta đã đeo ba năm trời, tuy rằng cô ta hoàn toàn không biết đây là cái gì. Nhưng mà từ khi là người mới chẳng ai biết đến cho đến giờ là ngôi sao nổi tiếng, nghe đâu…chính là thứ này mang đến vận may, làm cho cô ta xinh đẹp hơn, càng quyến rũ, càng thu hút người khác.
Nó khiến cô ta lớn mạnh từng ngày, nhưng cô ta cũng từng được nhắc nhở từ sớm, thứ này tà ma tới cực điểm thì sẽ cắn trả, chờ đến khi cô ta không áp chế được, nó sẽ hủy diệt mọi thứ của cô ta, mang đến vận rủi mang đến yêu quái tà ma.
Cơ mà không sao, cô ta sẽ tìm được…một vật thay thế tốt hơn, mạnh hơn.