Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 13: Làm người phải có lòng khoan dung



Những gì A Hồng nói cơ bản không khác những gì Dương Phàm nghĩ là mấy, việc này là do một tay Vương Đông chủ mưu, mục đích cụ thể A Hồng cũng không biết. Khiến Dương Phàm bất ngờ chình là quan hệ giữa A Hồng và Vương Đông, Vương Đông mỗi tháng chu cấp cho A Hồng năm nghìn tệ, cứ khoảng sáu ngày một lần A Hồng phụ trách hầu hạ Vương Đông. Bình thường A Hồng đi khách Vương Đông cũng không can thiệp, đây quả là một cặp khác thường. Do vậy có thể thấy lão Vương Đông này là thứ chẳng ra gì, lần này Vương Đông còn đưa thêm cho A Hồng năm nghìn nữa, nhiều như vậy là bởi vì A Hồng còn phải đi mua máy quay, về phần A Ngọc thì bất quá cũng chỉ là gọi tới tạm thời mà thôi, Vương Đông trả cho hai nghìn một đêm.
Dương Phàm đối với hai cô gái này không có tức giận hay khinh bỉ gì, theo một loại ý nghĩa nào đó, họ cũng chỉ nhận tiền mà làm thôi. Muốn trách thì phải trách cái xã hội này quá hiện thực, tầng lớp trung lưu và hạ lưu muốn sống tốt hơn một chút thì phải đem thân ra bán may ra mới kiếm được, có nhu cầu mới có thị trường đúng không? Kỳ thật khi ở trường Dương Phàm quen không ít nữ sinh làm cái nghề bồi rượu này, cho dù đứng ở góc độ đạo đức, việc lấy thân ra bán kiếm tiền để đổi lấy một cuộc sống sung túc hơn dường như cũng không có chỗ nào để chê trách. So với những người ngoài thì ra vẻ đạo mạo nhưng thực ra lại toàn phường trộm cắp mà nói, những cô gái này xem ra còn dễ thương hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nói xong mọi việc, A Hồng và A Ngọc tiếp tục nhìn Dương Phàm cầu xin, mục đích tự nhiên là hi vọng Dương Phàm có thể thả cho một lần.
"Ra ngoài kiếm tiền không phải lỗi của hai cô, nhưng dùng thủ đoạn làm tổn hại người khác để kiếm tiền thì hai cô không đúng rồi. Việc này cuối cùng xử lý ra sao thì còn phải đợi thằng bạn của tôi nói thế nào nữa, các cô xin tôi cũng vô dụng." Dương Phàm không muốn cùng hai cô gái này tiếp tục nói lằng nhằng, trực tiếp cắt đứt ý nghĩ của họ.
A Hồng cố gắng đứng dậy, để lộ ra thân hình trần truồng, cười quyến rũ với Dương Phàm rồi nói:" Anh ơi, chỉ cần anh đáp ưng giúp bạn học em qua được lần này, anh muốn làm gì em cũng được." A Hồng vừa nói vừa nỗ lực lắc eo, bụng dưới cứ uốn éo tới lui, chỗ kìn thì cứ phơi bầy ra đó, một đám đen đen được làn da trắng tôn lên lại càng thêm ngoạn mục.
Lại chiêu này à, tâm tình của Dương Phàm xuống tới mức thấp nhất, không phải vì phẫn nộ, mà vì cảm thấy nỗi bi ai vô hạn, cái xã hội này biến một em sinh viên hai mươi tuổi thành thế này rồi sao? Dương Phàm lặng lẽ cầm lấy một cái áo ngủ, tới trước mặt A Hồng đang sững sờ rồi mặc lên cho cô ta, cột lại dây lưng, sau đó mới nhỏ giọng nói:" Đừng làm thế, tôi nhìn khó chịu lắm. Bạn học của cô không liên quan tới việc này, tôi đảm bảo cô ấy không sao. Yên lặng ngồi suy sét một chút, nên làm thế nào để thằng bạn tôi nó tha cho đi."
Dương Phàm nói xong là đi luôn, thuận tay đóng cửa lại, nhốt hai em sinh viên ở trong đó. Dương Phàm ngồi xuống sa lông ở phòng ngoài, châm một điếu thuốc bsg hít một hơi thật dài, rồi đưa tay xuống vuốt vuốt đũng quần, miệng thì mắng nhỏ:" mẹ cái đồ không có triển vọng này, lúc này mà cũng cứng được."
Trai trẻ thì hỏa lực dồi dào, chiêu vừa rồi của A Hồng quả thật có hiệu quả, nếu mà nhìn hai cô gái trần truồng không có phản ứng, Dương Phàm thật sự có thể tự cung làm thái giam rồi.
Phản ứng sinh lý khiến cho Dương Phàm nhớ tới buổi chiều hôm nay, nhớ tới làn da trắng mịn của Du Nhã Ny.
"Chị ấy chắc là đang ngủ ngon lành rồi!" Tự lẩm bẩm một tiếng, Dương Phàm lấy di động ra nhìn thời gian thì đã 2 giờ sáng rồi, Dương Phàm ngáp mấy cái, cơn mệt mỏi liền ập tới.
Vốn quen ngủ sớm dậy sớm, Dương Phàm không ngờ cũng có lúc bị làm khó tới mức chịu không nổi như thế này. Tiếng gõ cữa liền vang lên, Trầm Ninh mở cửa đi vào, cười với Dương Phàm rồi nói:" Việc ở tầng trên làm xong hết rồi."
Dương Phàm cười miễn cưỡng đáp:" Mày quay lại thì tốt, tao mệt lắm rồi. Việc ở đây mày tự xử lý đi, à đúng rồi, con A Ngọc đó chả biết gì đâu, đừng làm khó nó. Còn A Hồng, mày thấy cái túi của nó sờn vải rồi còn không chịu thay kia kìa, đi làm gái mà còn tiết kiệm thế là biết ngay gia cảnh rồi, có thể thả thì cứ thả đi. Làm người phải có lòng độ lượng!"
Trầm Ninh nghe xong sửng sốt một lúc rồi cười cợt nhả nói:" Mày còn cẩn thận thế à, nhưng việc hôm nay quả thật may mà có mày cẩn thận đó. Đúng rồi, ông già tao tìm mày, tính mời mày đi ăn cơm ngày mai đó."
Dương Phàm nhìn cái vẻ này là biết thằng này trong lòng lại đang nghĩ khác, không khỏi cười nói:" Không tồi, đã biết cách đánh trống lảng rồi cơ đấy. Lời của tao cũng chỉ là kiến nghị mày mà thôi, mày có thể coi như chưa nghe thấy."
Trầm Ninh xấu hổ vuốt đầu, mặt cũng cười bảo:" Đâu có, lời mày tao đương nhiên sẽ nghe rồi. Tao chỉ cảm thấy kỳ quái thôi, mày với ông già tao giọng điệu giống hệt nhau, rốt cục mày là con ông ấy hay là tao đây?"
Dương Phàm cười mà như không nhìn Trầm Ninh rồi đột nhiên nói:" Có phải mày đang muốn chơi 3 người không?"
Trầm Ninh rõ ràng đã bị trúng chiêu, tùy miệng đáp:" Đúng đấy!" Thấy nụ cười trên mặt Dương Phàm, Trầm Ninh phản ứng giống như giặc cỏ vậy, liên tiếp cười nịnh nói:" À mà không, hai đứa trên kia ông già tao bảo thả tao đã thả rồi, còn hai đứa dưới này thì dù gì cũng đã trả tiền xong, anh em ta không thể lãng phí tiền mồ hôi nước mắt đúng không? Thêm nữa, tao thấy mày hình như đối với loại gái này chả có tẹo hứng thú nào cả?"
Dương Phàm cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, không khỏi đạp Trầm Ninh một cái nói:" Sao mày biết ông không hứng thú? Mày coi ông là thái giám à? Hai con bé này đứng đường cũng là loại ngon, một đêm hai nghìn đó."
Trầm Ninh không ngu mà chỉ là tương đối thẳng thắn, nếu không thì không thể nào làm bạn của Dương Phàm, Dương Phàm nói vậy Trầm Ninh cũng không khó để nghe ra Dương Phàm nghĩ một đằng nói một nẻo, đoán ra được Dương Phàm đã động lòng trắc ẩn.
"Tao còn không hiểu mày sao?" Trầm Ninh cười hỏi lại một câu, Dương Phàm biết ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi bực mình quát:" Mày ít nói tí đi, con A Hồng đó mày thích làm gì thì làm, còn A Ngọc thì đưa vào phòng tao."
Trầm Ninh vội phất tay cười:" Được rồi, được rồi, làm theo mày nói là được chứ gì?" Nói xong Trầm Ninh đột nhiên im lặng, ánh mắt tập trung lặng lẽ nhìn Dương Phàm mười mấy giây rồi thở dài:" Tao tới đây lâu rồi, sao mày chưa mở miệng hỏi việc ông già tao? Tốn công tao vắt óc suy nghĩ đổi đề tài, chả lẽ mày không có chút tò mò nào à?"
Dương Phàm cười khổ ném một tấm băng phiến vào người Trầm Ninh đáp:" Mày vừa rồi không phải đã nói tao và ông già mày giọng điệu giống nhau sao? Việc này không phải đã được làm rõ rồi sao? Ông già mày khẳng định là đạp đúng chỗ hiểm của kẻ địch, người ta mới hạ độc thủ như vậy. Đây là Bắc Kinh, làm to chuyện đối với ông già mày cũng chẳng tốt đẹp gì, tự nhiên là phải xử lý cho êm thấm. Còn về sau này, ông già mày khẳng định nắm chắc trong lòng rồi, chắc chắn ông ấy đã nghĩ ra đối sách quang minh chính đại, trước tiên đứng ở chỗ bất bại, sau đó mới dùng mưu như thái sơn áp đỉnh giành chiến thắng, cái này mới là thượng sách. Mà nói với loại bại hoại như mày cũng bằng thừa, còn lâu mày mới hiểu."
Trầm Ninh hôm nay gặp phải đả kích đầu tiên, vừa rồi trên lầu ông già cũng nói y hết. Chỉ là Trầm Minh mắng "đồ ngu" còn Dương Phàm thì là "bại hoại" mà thôi.
"Ài, chúng ta là anh em, sao tao lại thua mày nhiều thế nhỉ?" Trầm Ninh thở dài rồi lắc đầu nói, Dương Phàm trong lòng hơi động, nghĩ tới Chu Minh Đạo, mình có thể nghĩ được những điều này, dường như là vì không quên được những gì Chu Minh Đạo dạy hai năm nay. Lại nói, theo Chu Minh Đạo chả học được bao nhiêu học vấn nhưng lại học được rất nhiều đạo lý làm người. Dương Phàm nhớ tới một câu nói của Chu Minh Đạo, "Người phương tây đọc sách đơn thuần là vì học vấn, người Trung Quốc đọc sách là để hiểu rõ đạo lý trong đó. Đáng tiếc giờ đây những người biết đơợc điều này quá ít, người Trung Quốc xưa kia đọc sách là để học cách làm người, chỉ có học cách làm người rồi mới có thể làm tốt được mọi việc."
Trí thức xưa kia nói đến:" Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" , trong đó tu thân là đầu tiên, cũng chính là điều mấy năm nay Chu Minh Đạo luôn nhấn mạnh với Dương Phàm, trước kia thỉnh thoảng Dương Phàm lại cảm thấy Chu Minh Đạo lằng nhằng, giờ đây Dương Phàm ít nhiều gì cũng tỉnh ngộ.
Trên thực tế từ lúc mới bắt đầu, Dương Phàm đã có ý định phải xử lý bọn Vương Đông thật nặng, nói thế nào thì cũng không thể dễ dàng tiện nghi cho bọn hắn như thế được. Sau đó tử tế suy nghĩ, Vương Đông dám làm việc này, không ngoài hai nguyên nhân, một chính là vì có lợi ích rất lớn đang chờ đợi hắn, hai là bị người ta nắm thóp trong tay. Nghĩ thông hai điểm này, người như Trầm Minh không khó để rút ra kết luận.
"Vương Đông đã hứa một lòng phục vụ bố con mày rồi sao?" Dương Phàm lại nghĩ ra, cảm thấy loại người như Vương Đông chắc là sẽ làm việc như vậy.
Trầm Ninh cũng đã quen với hiện tượng Dương Phàm cái gì cũng có thể nghĩ ra, gật đầu nói:" Đúng, hắn còn viết một bức thư thuần phục, yêu cầu được quay mũi giáo nữa."
Dương Phàm lộ ra vẻ không ngoài dự đoán nói:" Loại người này, nhân phẩm rất có vấn đề, không đáng dùng."
Trầm Ninh triệt để chết lặng, cười khổ nói:" Ông già tao cũng có ý này, tạm thời để hắn an tâm, đợi đại cục định xong thì tống hắn về Uyển Lăng, thu thập hắn tại địa bàn của mình. Cũng không dồn hắn vào chỗ chết đâu, chỉ để cho hắn cả đời không thể trở mình mà thôi."
"Xem ra, tao lo lắng dư thừa rồi, được rồi, không có việc gì nữa. Tao mệt đi ngủ trước đây." Dương Phàm nói xong liền đi vào phòng ngủ, nằm vật ra giường giống như bao cát vậy.
Không lâu sau, A Ngọc người quấn khăn tắm đi vào, hắt hơi mấy cái rồi nhìn Dương Phàm đang nhắm mắt nằm trên giường không dám lên tiếng, cũng không dám tới trêu ghẹo, sợ chọc giận Dương Phàm.
Dương Phàm vẫn không mở mắt, mặt không biểu tình nói:" Đóng cửa lại, mặc quần lót vào đi, mệt thì lên giường mà ngủ, không mệt thì cứ xem TV đấy, bật nhỏ tí là được rồi."
A Ngọc nhỏ giọng nói:" Em biết rồi." Sau đó mặc quần lót áo lót vào, Dương Phàm trên giường đã bắt đầu ngáy, quả thật hắn đã quá mệt mỏi. A Ngọc thấy khuôn mặt Dương Phàm đang ngủ rất bình tĩnh lại còn kèm theo nụ cười, mặc quần áo vào xong bèn đi tới đắp chăn cho Dương Phàm, sau đó quỳ xuống cung kính dập đầu ba cái trước Dương Phàm.
A Ngọc làm vậy không vì gì khác mà chỉ vì Dương Phàm coi cô ta còn là con người mà thôi! Đơn giản như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.