Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 187: Tính cách đáng sợ



Ra khỏi nơi này, đứng trên phố, giương mắt nhìn thành phố sáng đèn, hình như bóng đèn nào cũng tản mát ra ánh sáng dâm đãng. "Một thành phố dâm đãng" Dương Phàm nói thầm một tiếng, lái xe về.
Điện thoại di động vang lên, hai người phụ nữ trần truồng nằm trên giường, Hiểu Vân nhìn tin nhắn, vội vàng mặc áo ngủ ra mở cửa. Thấy Dương Phàm, Hiểu Vân tò mò hỏi:
- Sao về sớm thế?
- Xin chị, đã hơn một giờ còn sớm sao?
- Đám cán bộ nhà nước các cậu, có mấy người không phải uống rượu và hát hò suốt đêm.
Dương Phàm: đúng là bị đả kích quá mạnh.
Bị Hiểu Vân đả kích như vậy, hơn nữa trong lòng đang suy nghĩ vài việc, Dương Phàm không có tâm trạng gì. Về phòng ngủ, nằm xuống giường, Bộ Yên nhỏ giọng nói:
- Không thuận lợi à?
Dương Phàm lắc đầu, đột nhiên hỏi Bộ Yên:
- Cô nói khách quan một câu, tôi có phải là cán bộ sa đọa *** không?
Bộ Yên sửng sốt một chút, nói:
- Chắc là không? Con người anh vẫn còn được, hầu hết người ăn của đút lót mà không chịu thừa nhận. Nói khó nghe một chút có những kẻ vừa ăn xong đã trở mặt ngay.
Thấy vẻ mặt Dương Phàm có chút khó chịu, Bộ Yên thở dài một tiếng:
- Chuyện này em thấy nhiều mà. Anh dù sao cũng làm không ít chuyện tốt cho người dân. Tất cả mọi người đều thấy rõ.
Dương Phàm thở dài một tiếng, nhắm mắt lại nói:
- Hai người làm ăn cho tốt, sau này tôi cũng không ăn tiền công quỹ. Ít nhất lương tâm cũng đỡ hơn.
Ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa, hai người phụ nữ đã dậy hơn tiếng. Lúc Dương Phàm dậy mới nhớ hôm qua mặc nguyên đồ mà ngủ. Áo ngủ trên người do hai nàng thay cho. Cuộc sống này mà kéo dài quả thật có thể làm người ta hết ý chí phấn đấu.
Rửa mặt ra ngoài tìm Lưu Thiết thì mới biết Lưu Cảm Đương hôm qua *** đến hơn bốn giờ, sau đó nằm lăn ra ngủ như chết, bây giờ vẫn còn đang ngủ.
- Ba đứa. Thằng ranh này không biết đã nhịn bao lâu rồi.
Lưu Thiết giơ tay lên, ra vẻ hâm mộ.
- Gọi điện kêu nó dậy, chiều tao còn có việc.
Lưu Thiết vội vàng đi gọi, một lát sau về nói:
- Nó dậy rồi, Trầm Ninh lập tức đến.
Lưu Cảm Đương từ trong phòng đi ra, măt vẫn còn mơ màng. Nhìn thấy Dương Phàm liền vội vàng xin lỗi:
- Mẹ nó, nửa năm rồi không chạm vào gái. Trong nhà quản quá chặt, dưới xã lại bị thằng khác nhìn, đến lắm thằng chó chết nhìn chằm chằm.
Dương Phàm ra vẻ hiểu, cười nói:
- Điều đến huyện Nam Sơn làm phó trưởng phòng có được không?
Lưu Cảm Đương sửng sốt một chút, cười hắc hắc nói:
- Được, thằng ngu mới không làm.
Dương Phàm cười cười, rút điện thoại di động ra, gọi cho Mẫn Kiến ngay trước mặt Lưu Cảm Đương.
- Cục trưởng Mẫn, ở nhà không? Có chuyện muốn làm phiền anh chút.
Mẫn Kiến đang ở nhà, vừa ăn vừa xem thời sự. Nghe thấy giọng nói thoải mái của Dương Phàm, trong lòng rất vui vẻ. Nếu như còn nói lời khách khí, như vậy sẽ có khoảng cách.
- Mẹ nó, nói gì vậy. Không được mắng người như vậy chứ.
Mẫn Kiến cười hì hì nói một câu.
Dương Phàm lúc này mới nói tiếp:
- Con trai của Lưu Nguyên là bạn học hồi trung học của tôi, đã làm được hai năm, đang làm chân chạy ở ban tài chính xã Thủy Dương. Tôi thấy không được, định nhờ cục trưởng Mẫn hỗ trợ, điều đến huyện Nam Sơn làm phó trưởng phòng. Có gì khó khăn không?
Mẫn Kiến vừa nghe Dương Phàm nói như vậy, lập tức hiểu trong đó có chuyện, nhưng lúc này không thể hỏi nhiều, chỉ có thể mỉm cười nói:
- Huyện Nam Sơn là căn cứ của lãnh đạo trước, chuyện này chắc không có gì khó. Buổi chiều cậu đưa hồ sơ của người đó đến chỗ tôi.
Lời này không khác gì đã thông qua, thái độ này làm Dương Phàm rất thoải mái.
Dương Phàm thầm bội phục Mẫn Kiến biết cách làm người, cười nói:
- Vậy tôi nhờ anh, lần sau tôi mời khách.
Dập máy, Lưu Cảm Đương ở bên cạnh đã trợn mắt há mồm. Ông già nhà hắn lúc có quyền có thế cũng không làm ăn gọn nhẹ như vậy.
Cục trưởng cục tài chính Mẫn Kiến luôn nhớ ân tình của Dương Phàm. Lại nói thằng ranh Trầm Ninh đi theo Dương Phàm, bây giờ không phải làm rất tốt sao? Xa không nói, chỉ riêng thân phận con nuôi bí thư tỉnh ủy của Dương Phàm đã đủ để đi ngang khắp đất Uyển Lăng này rồi? Tính cách của Dương Phàm là không muốn nổi tiếng, hắn có việc muốn nhờ, chúng ta phải cố gắng giúp chứ?
Mẫn Kiến dập máy, trong lòng không khỏi bội phục mình. Gần đây hắn có việc hay không đều gọi điện cho lãnh đạo cũ. Hiểu được gần đây bí thư Chúc rất coi trọng Trầm Minh, đưa đến sở Văn hóa làm giám đốc, đây coi như một bước quá độ để đề bạt chức vụ cao hơn.
Chẳng qua Dương Phàm sao lại nghĩ đến Lưu Nguyên? Ồ, Lưu Nguyên được điều xuống Vĩ Huyền làm thường ủy. Không đúng? Vấn đề này lớn đây, mình phải tìm người hỏi cho rõ ràng.
Nửa tiếng sau Mẫn Kiến có được tin tức. Mẫn Kiến ngồi trên ghế đắc ý vắt chân lên bàn, cười cười nói:
- Giết một thằng.
Nói đến ai, hẳn mọi người đều rõ.
Mời Lưu Cảm Đương ăn bữa trưa, buổi chiều Dương Phàm dẫn Bộ Yên đi tìm Tề Quốc Viễn, nhờ hắn giúp Bộ Yên lúc nàng ở Thượng Hải. Sáng sớm ngày thứ hai, đưa Bộ Yên ra cửa, Dương Phàm dặn dò một câu:
- Đầu tiên cứ yên ổn tìm chỗ ở, cái khác tôi sẽ bố trí. Nếu ở đó chán, vậy về chỗ Hiểu Vân ở mấy ngày cũng được.
Bộ Yên gật đầu nói:
- Em biết rồi. Mấy nhà kinh doanh chè ở Thượng Hải, em cũng có quen biết. Đầu tiên mở cửa hàng đại diện, làm xong chắc em mới có thời gian quay về.
Về đến Vĩ Huyền, hội nghị thường ủy đầu tuần theo lẽ thường được diễn ra. Dương Phàm ngồi vào vị trí, nhìn Khổng Thắng Đông vẻ mặt bất an, trong lòng hắn không khỏi cười lạnh một tiếng. Thực ra Dương Phàm rất coi trọng Khổng Thắng Đông. Người này có năng lực, ít ra cũng làm được chút chuyện đứng đắn. Chẳng qua hắn không nên làm khẩu súng cho Hồng Thành Cương.
Hồng Thành Cương gần đây có thể nghĩ đã đến lúc, muốn khống chế được tình hình. Đây là điều mà Dương Phàm không thể chấp nhận. Dương Phàm muốn làm ra chút chuyện ở Vĩ Huyền, bị ngáng đường thì sao có thể làm được việc gì chứ? Hồng Thành Cương không biết điều, muốn vì bản thân mà ảnh hưởng đến việc công, gây trở ngại cho Dương Phàm. Dương Phàm tự nhiên phải có biện pháp với hắn.
Theo chỉ thị của Hồng Thành Cương, Khổng Thắng Đông đọc báo cáo phải nắm bắt cơ hội phát triển nông lâm nghiệp Vĩ Huyền ra trước hội nghị. Dương Phàm vẫn lạnh nhạt không nói gì. Báo cáo không dài, đọc khoảng năm phút là kết thúc. Hồng Thành Cương đầy khí thế nhìn một vòng, nói:
- Mọi người có ý kiến gì cứ phát biểu.
Hạ Tiểu Bình là người đầu tiên giơ tay lên nói:
- Tôi muốn hỏi một câu. Đồng chí Dương Phàm là phó bí thư phụ trách kinh tế. Sao tôi chưa nghe thấy đồng chí Dương Phàm nhắc đến báo cáo này?
Thấy có mùi không đúng, Hạ Tiểu Bình là người đầu tiên đứng dậy. Báo cáo này hắn đã nhìn. Nhưng Dương Phàm không nhắc đến, đương nhiên phải có câu hỏi.
- Báo cáo này hơi gấp. Chẳng qua trong hội nghị ở phòng Lâm nghiệp, phó bí thư Dương đã được nghe nội dung của bản báo cáo này. Sau hội nghị, phòng Lâm nghiệp cũng đã trình một bản cho phó bí thư Dương.
Khổng Thắng Đông giải thích một câu, chột dạ nhìn Hồng Thành Cương.
Hồng Thành Cương mỉm cười giải vây:
- Báo cáo này tôi đã đọc qua. Các đồng chí bên dưới tích cực như vậy, chúng ta phải biểu dương.
Có ý gì? Dương Phàm mày không thể nào đối đầu với tất cả lãnh đạo các xã bên dưới chứ? Đây là điều mà mọi người cùng mong đợi.
Dương Phàm mỉm cười giơ tay lên, nói:
- Tôi không đả kích tính tích cực của mọi người. Chẳng qua theo ý kiến của tôi, bản báo cáo này không có khoa học, không chi tiết. Xin hỏi: Trồng gì? Trồng bao nhiêu? Đã nghiên cứu thị trường chưa? Huyện Vĩ Huyền nhiều núi, các quy hoạch về kinh tế lâm nghiệp đều liên hệ đến lợi ích của quần chúng nhân dân trong toàn huyện. Là lãnh đạo, chúng ta sao có thể đưa ra chính sách mù quáng? Ý kiến của tôi đó chính là hai văn phòng phái người lập tổ nghiên cứu thị trường. Xuất phát từ nhu cầu thị trường và thực tế huyện ta, mời các chuyên gia phân tích, sau đó làm một bản quy hoạch khoa học. Đây mới là cách làm phù hợp với quần chúng nhân dân Vĩ Huyền. Bài học từ cách làm kinh tế mù quáng còn ngay trước mắt, mọi người đều thấy rõ ràng. Lúc tiến hành thì nói rất dễ nghe, nhưng lúc thu hoạch người chịu khổ lại là quần chúng. Chúng ta tuyệt đối không thể vì thành tích mà làm khổ người dân. Nếu làm như vậy, dân chúng sẽ mắng chúng ta là kẻ phá hoại, chửi mười tám đời nhà chúng ta lên.
- Nói rất đúng.
Tô Diệu Nga ở bên cạnh Dương Phàm mở miệng nói, nói tiếp:
- Sau khi đồng chí Dương Phàm đến Vĩ Huyền, thành tích đạt được mọi người đều thấy rõ. Các vị có từng nghĩ tại sao mỗi lần đồng chí Dương Phàm đều có thể nắm bắt được vấn đề mấu chốt không? Chỉ có một câu, đó chính là thái độ làm việc khoa học.
Ba phó bí thư rõ ràng là cùng chung một chiếc thuyền. Bảo Thành và Diệp minh Vũ vốn định phát biểu mấy câu ủng hộ, nhưng lúc này thấy không đúng liền ngậm miệng lại. Trong lòng Hồng Thành Cương rất bất mãn, lớn tiếng nói:
- Các đồng chí còn có ý kiến nào khác không, mời nói.
Trưởng ban Lưu Nguyên giơ tay lên nói:
- Tôi cho rằng ý kiến của đồng chí Dương Phàm là khoa học và khách quan.
Trưởng ban Đổng Phương nhấc tay nói:
- Tôi tán thành ý kiến của đồng chí Dương Phàm.
Năm phiếu, đả kích này đã quá lớn. Chính ủy Trầm còn không tỏ thái độ. Hồng Thành Cương lúc này đang rất phức tạp. Năm vị chua xót, ngọt, khổ, cay đều đủ cả. Nói thật, hắn không ngờ Dương Phàm phản ứng mạnh như vậy. Phó bí thư vẫn rất nhẫn nhịn, không ngờ khi thò răng nanh ra lại nguy hiểm như vậy.
Báo cáo của phòng Lâm nghiệp cứ thế bị phủ quyết. Hồng Thành Cương vừa định thò đầu ra đã bị đánh từ trong trứng nước, giống như chút tuyết đọng trên mái nhà khi ánh mặt trời chiếu vào, trong nháy mắt đã tan chảy. Lúc này rất nhiều người đều hiểu được người có quyền quyết định không phải bí thư Hồng Thành Cương, mà là phó bí thư đứng thứ tư Dương Phàm.
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Hồng Thành Cương mới định thò đầu ra đã bị đánh, buồn bã về phòng làm việc. Chiều cũng không tham gia họp hành gì, mang theo thư ký chạy lên Uyển Lăng.
Dương Phàm vừa mới về phòng làm việc liền nhận được điện của Lưu Nguyên:
- Phó bí thư Dương, cảm ơn anh về chuyện của Cảm Đương.
Dương Phàm cười nói:
- Nên mà, là bạn học cũ mà.
Nên làm? Lưu Nguyên bỏ điện thoại xuống, cười cười nói:
- Trời mới hiểu.
Điện thoại phòng Dương Phàm lại tiếp tục vang lên. Lần này là trưởng ban tuyên giáo Mễ Lan gọi tới, vừa mở miệng đã nói:
- Phó bí thư Dương, ban Tuyên giáo tỉnh ủy gửi công văn xuống yêu cầu các đơn vị tuyên truyền việc thu hút sinh viên về cơ sở. Chuyện này do anh chủ trì, ban tuyên giáo chúng tôi mở cuộc họp mời anh đến chủ trì.
Không thể xem thường phụ nữ, Dương Phàm một lần nữa thấm thía câu nói này. Trong hội nghị thường ủy hôm nay, Tô Diệu Nga cho Hồng Thành Cương một cái tát. Ngay khi hội nghị kết thúc, Mễ Lan đã đưa cành ô liu sang. Trong chốn quan trường này, chẳng ai là ngu cả. Mọi người nông sâu ra sao, chỉ hơi chú ý một chút, hỏi thăm một chút là ra mà.
Thực ra Dương Phàm vẫn không hiểu tại sao Hồng Thành Cương lại muốn đâm sau lưng mình. Lẽ ra tình hình Vĩ Huyền bây giờ rất có lợi cho sự phát triển của hắn. Vì sao muốn phá vỡ?
Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ mãi về vấn đề này, cuối cùng đưa ra kết luận: "Mình chặn khả năng phát tài của người ta" Dương Phàm cười hắc hắc, thầm nói: "Ông cứ làm như vậy đó, thích gì?"
Lâm Đốn cầm một bản báo cáo vội vàng đi vào, cười nói:
- Xã Thỏ Lĩnh xảy ra chuyện.
Vừa nhìn vẻ mặt của Lâm Đốn, Dương Phàm liền cười nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Có người dân tố cáo, Giang Sơn từng nhận mấy trăm ngàn tiền hối lộ của Tam Ma Tử, cho phép hắn mở mỏ lậu.
Lâm Đốn cười cười trình báo cáo cho Dương Phàm. Dương Phàm cầm lấy, gọi cho Hồng Thành Cương, giọng vẫn bình thường như trước:
- Bí thư Hồng, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với đồng chí.
Hồng Thành Cương vừa vào trụ sở thị ủy, mới đỗ xe xong thì nhận được điện. Nghe xong trên bầu trời như có một tia sét đánh giữa đầu hắn, mặt tái mét không một chút máu.
- Ừ ừ, tôi đã biết, tôi đang lên thị ủy báo cáo công việc. Nếu có chứng cứ xác thực vậy để các đồng chí bên ủy ban kỷ luật điều tra.
Hồng Thành Cương cố gắng dằn cơn tức giận, dập máy. Nhìn về phía Vĩ Huyền, thầm nói: "Mình có còn là bí thư huyện ủy không?"
Giang Sơn bị trưởng ban Đổng Phương dẫn người đưa hắn vào trại tạm giam. Đêm đó Hồng Thành Cương lặng lẽ trở về Vĩ Huyền. Hắn vào nhà Giang Tâm Hà, lên lầu hai thì thấy Giang Tâm Hà đang nằm trên giường khóc rống.
- Anh đi đi, anh sau này đừng đến đây nữa.
Giang Tâm Hà chỉ tay ra cửa, lớn tiếng nói.
Hồng Thành Cương bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Bà cô của anh, bảo bối của anh, đừng hét lên như vậy. Người khác mà nghe thấy thì không tốt đâu.
Giang Tâm Hà lúc này mới hạ giọng nói:
- Anh là một bí thư huyện ủy chó má, bị cấp dưới làm cho đầu đầy đất, đánh tan tác. Bà đây từ năm mười tám tuổi đã ngủ với anh, bao năm qua không có danh phận gì thì thôi. Bây giờ ngay cả anh em trong nhà mà anh cũng không giữ được. Tôi còn đi theo anh làm cái gì?
Hồng Thành Cương thẹn quá hóa giận:
- Khóc con mẹ à, thằng chó Dương Phàm, ngay cả bí thư thị ủy Lý Thụ Đường cũng phải nể nó ba phần. Thằng chó Giang Sơn đầu bị nước vào hay sao mà đi đắc tội nó. Còn trách được anh sao?
Giang Tâm Hà lập tức thôi khóc, nước mắt cũng không kịp lau, hỏi:
- Thật vậy sao?
Hồng Thành Cương thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế, lắc đầu nói:
- Chiều nay anh lên báo cáo công việc với bí thư thị ủy, đã ám chỉ việc Dương Phàm thao túng trong hội nghị thường ủy, anh mất quyền bí thư. Bí thư Lý nghe một lúc không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu, các đồng chí phải đoàn kết.
Vừa nói Hồng Thành Cương lại thở dài một tiếng:
- Ông đúng là ăn nhầm thuốc chuột rồi, sao lại đi trêu chọc thằng đấy chứ?
Vẻ mặt Giang Tâm Hà lập tức thay đổi, đến ngồi cạnh Hồng Thành Cương, nhỏ giọng nói:
- Có còn cách nào cứu vãn không. Nếu không bảo người nhà Giang Sơn cho Dương Phàm chút tiền, để hắn bỏ qua việc này.
Hồng Thành Cương thở dài một tiếng nói:
- Chậm rồi, thằng ranh đó bình thường làm việc không ra tiếng, nhưng chỉ vừa động một chút nó giống như con chó thấy máu lao tới, cắn người mấy phát.
Giang Tâm Hà không khỏi rùng minh, lẩm bẩm nói:
- Em không nhìn ra.
Hồng Thành Cương cười khổ nói:
- Đâu chỉ có mình em không nhìn ra, anh cũng không nhìn ra mà. Vốn tưởng rằng chuyện không lớn, không liên quan gì đến lợi ích của hắn. Quỷ mới biết hắn lại là người như vậy, có một chuyện nhỏ không nghe theo hắn, hắn đã lập tức ra tay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Giọng Hồng Thành Cương có chút buồn bã, Giang Tâm Hà nghe xong không khỏi sợ hãi. Giang Tâm Hà cầm tay Hồng Thành Cương nói:
- Lão Hồng, anh hay là mau điều đi. Người này anh đã đắc tội, em sợ hắn sau này sẽ thịt cả anh.
Hồng Thành Cương lắc đầu nói:
- Chưa đến mức đó đâu. Người này chỉ cần không động vào lợi ích của hắn, hắn sẽ không dễ dàng chơi người khác. Cùng lắm sau này anh giả câm giả điếc, không trêu vào hắn là được chứ gì?
Hồng Thành Cương đúng là làm như lời mình nói. Dương Phàm vì vậy cũng không có ý tiếp tục truy cứu nữa. Bắt được Giang Sơn, Dương Phàm lại một lần nữa nhấn mạnh vấn đề cán bộ phải liêm khiết trong hội nghị thường ủy. Trong hội nghị Hồng Thành Cương không tỏ thái độ gì, tóm lại mày thích nói gì thì nói.
Một tuần làm việc nữa đã hết, Dương Phàm vừa mới chuẩn bị về nhà, Du Nhã Ny gọi điện thoại tới nói:
- Chuyện đó chị coi như đã chạy xong. Đã đả thông trên tỉnh. Em nếu không bận, thì đưa chị đi gặp Điền Trọng.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, nhớ đến Tề Quốc Viễn, không khỏi nhỏ giọng nói:
- Chị đi con đường nào?
Du Nhã Ny cười nói:
- Đương nhiên là đả thông từ trên xuống dưới. Chẳng qua chị cũng không tham lam, chỉ cần một phần ba công trình. Hình như còn có một công ty xây dựng Thiên Phong cũng lấy được một phần ba. Em biết công ty này không?
Công ty xây dựng Thiên Phong, Dương Phàm đương nhiên là biết. Đây là công ty của Tề Quốc Viễn. Chẳng qua Dương Phàm không nói ra, chỉ đáp:
- Hình như em đã nghe qua, chị gặp bọn họ ở đâu?
Nói lời này, Dương Phàm không khỏi bội phục thực lực của Du Nhã Ny, đoạt được một phần ba công trình.
- Chị đang ở khách sạn Hilton trên tỉnh, phòng lần trước, em trực tiếp đến đây.
Dương Phàm dập máy, đột nhiên cảm thấy chuyện có chút không đúng, nhưng lại không nghĩ ra vấn đề là ở đâu. Kế hoạch cải tạo cựu thành, nghe Mẫn Kiến nói chính là công trình rất lớn, chia làm ba giai đoạn, không khác nào sửa cả cựu thành. Tài chính của Uyển Lăng một năm chỉ có thể bỏ ra một phần ba, cho nên quan trọng nhất của miếng bánh ngọt này chính là quyền sử dụng mấy mảnh đất ở trung tâm cựu thành.
Dương Phàm cảm thấy trong đó có điểm mà mình không thể hiểu rõ, đành phải gọi điện cho Mẫn Kiến. Vừa đi lên tỉnh thành, vừa hỏi cho rõ ràng.
Mẫn Kiến nghe thấy chuyện này, còn nghĩ rằng Dương Phàm nói về Tề Quốc Viễn. Mẫn Kiến lộ ra vẻ khó xử nói:
- Người anh em, không phải tôi không muốn giúp. Công trình lớn như vậy, trên tỉnh không cấp tiền, chúng ta cũng rất khó làm. Từng đó tiền, ai cũng muốn nhúng tay. Tôi cũng đã nói với lão Tề, hắn cũng tỏ vẻ hiểu.
Dương Phàm vội vàng giải thích:
- Anh hiểu lầm rồi, tôi muốn biết chuyện này ai có quyền lên tiếng?
Mẫn Kiến nghe thấy thế liền cười nói:
- Chuyện này bí thư Lý và chủ tịch Quý đều có quyền lên tiếng. Công ty xây dựng Thiên Hằng chính là đi con đường này. Chẳng qua công ty xây dựng Thiên Hằng hình như cướp chén cơm của người khác, có người ở sở Kiến trúc tỉnh ý kiến. Bí thư thị ủy Lý và chủ tịch Quý bây giờ đều chưa thể mở miệng.
Dương Phàm vội vàng hỏi:
- Cướp chén cơm của người khác? Sao lại nói như vậy?
Mẫn Kiến cười nói:
- Thực ra chuyện cũng không lớn. Chẳng qua có người cảm thấy Thiên Hằng quá mạnh nên không phục. Vì thế... ha ha. Bây giờ vẫn còn chưa có quyết định cuối cùng. Tóm lại ba nhà chia nhau, có người cảm thấy mình được ít nên muốn làm chuyện xấu.
Dương Phàm coi như hiểu được chút tình hình, không biết chừng Du Nhã Ny cũng gặp phiền phức. Dập máy, Dương Phàm vừa lái xe vừa nghĩ. Với bối cảnh trong quân đội của Du Nhã Ny, hoàn toàn có thể tìm được quan hệ tương ứng để đối phó chuyện này. Sao còn tìm mình chứ?
Sau xe đột nhiên vang lên tiếng còi inh ỏi, Dương Phàm lấy lại tinh thần nhìn qua kính chiếu hậu, một chiếc xe Mercedes – Benz màu đỏ đang muốn vượt mình, đang không ngừng ấn còi. Dương Phàm vô ý thức cho xe vào lề đường. Xe kia chạy vọt qua, một người phụ nữ trong xe còn giơ nắm tay về phía mình. Cô gái này đi xe mui trần, trên đầu đội mũ xanh. Cô gái này lái xe rất nhanh, phía trước có một xe khách, xe của cô ta lập tức vọt qua.
Dương Phàm lấy lại tinh thần chăm chú lái xe, không dám phân tâm nữa. Trong lòng không khỏi mắng cô gái đội mũ xanh: "Mẹ kiếp, tôi thấy trên đầu cô cũng có mũ xanh"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.