Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 35: Ủy ban thành phố phức tạp như thế nào?



Chu Phà̀m mang trà tới rất nhanh, Quý Vân Lâm nói với Chu Phàm:" Cháu đi tìm mấy ban nghành liên quan làm giấy giới thiệu đồng chí Dương Phàm tới Vu Thành, muộn nhất là trước lúc tan tầm phải mang về đây."
Chu Phàm lên tiếng trả lời rồi đi, Quý Vân Lâm quay lại cười với Dương Phàm bảo:" Cuộc họp vừa rồi đã thông qua báo cáo của cháu, cho nên chú nhắc cháu hãy sẵn sàng, chuyến đi Vu Thành lần này không thuộc lĩnh vực của cháu, chú sẽ để chủ nhiệm Ngô đi hỗ trợ, cháu xem lúc nào có thể khởi hành đây?"
Lãnh đạo hỏi, Dương Phàm đương nhiên không thể không bày tỏ thái độ, nhưng cũng không thể quá tùy tiện, như vậy sẽ tỏ ra quá lỗ mãng. Điều chỉnh lại tình tự một chút, sau khi suy nghĩ Dương Phàm cười nói:" Nếu thuận lợi thì trong vòng ba đến năm ngày là có thể xong."
Quý Vân Lâm luôn dùng ánh mắt đánh giá vẻ mặt của Dương Phàm, thấy Dương Phàm luôn giữ được bình tĩnh, trong lòng cũng tán thưởng. Hôm nay Dương Phàm mặc bộ vest Armani, trừ việc không đeo ca-vạt ra những thứ khác đều có vẻ vô cùng trịnh trọng. Quý Vân Lâm ở tỉnh thành không ít năm, cũng biết được giá trị của hiệu quần áo này, lúc Dương Phàm nói Quý Vân Lâm vẫn luôn suy nghĩ, ở tỉnh hình như không có vị lãnh đạo nào họ Dương cả? Nghĩ nát óc nhưng kết quả lại không phát hiện được gì. Lẽ nào là họ hàng của vị lãnh đạo nào đó ở trên tỉnh? Trầm Minh muốn lấy việc Tề Nhĩ Đặc để làm to chuyện, mục đích không đơn giản chỉ để đả kích Hạ Trì Siêu chứ?
Vừa mới đây Trầm Minh còn điểm danh phó bí thư trưởng thị ủy kiêm chủ nhiệm khu đô thi mới rồi dần cho một trận, có ý muốn ra tay với khu đô thị mới. Chẳng nhẽ Dương Phàm là một trong số những thứ Trầm Minh yêu cầu tỉnh hỗ trợ? Thư ký ủy ban kỷ luật tỉnh Điền Trọng vô cùng thận trong. Lúc cắt băng khánh thành công trình thứ hai ở khu đô thị mới, phó thư ký tỉnh ủy kiêm phó tỉnh trưởng Giang Tự Lưu tới áp trận hộ Hạ Trì Siêu và Giang Hạc. Dường như có tin đồn nói Giang Hạc là cháu Giang Tự Lưu. Trầm Minh muốn động vào khu đô thị mới, không có sự giúp đỡ của tỉnh thì độ khó rất cao? Sau khi Trầm Minh quay về từ Bắc Kinh, dường như đã ngừng công kích việc khu đô thị mới, ai mà biết được ông ta có âm thầm bố trí chuẩn bị một đòn trời giáng hay không chứ?
Trong vòng một thời gian ngắn Quý Vân Lâm lại có nhiều ý nghĩ như vậy. Lần này có thể ra mặt giúp cho Trầm Minh, nguyên nhân là vì việc tập đoàn Tề Nhĩ Đặc đã kinh động tới một vài vị lãnh đạo trên tỉnh, họ còn gọi điện cho Quý Vân Lâm để hỏi tình huống. Trầm Minh thái độ cứng rắn, Quý Vân Lâm tự nhiên là phải biết thời biết thế. Ngoài ra việc hai phe trong thị ủy Uyển Lăng bất hòa, lãnh đạo trên tỉnh vô cùng quan tâm. Trầm Minh có thể ngồi lên cái ghế này nguyên nhân là vì được Chúc Đông Phong chọn, tình hình hiện tại Trầm Minh không hề chiếm ưu thế trong cuộc họp ban thường trực, việc này Chúc Đông Phong có thể ngồi yên không quản hay sao? Một khi việc tập đoàn Tề Nhĩ Đặc bị làm lớn lên, khả năng Hạ Trì Siêu bị chuyển đi cũng không phải không có.
Lòng Quý Vân Lâm phức tạp thế nào, Dương Phàm căn bản không cách nào mà tưởng tượng nổi. Chỉ là thấy bộ dạng im lặng suy nghĩ của Quý Vân Lâm, còn cho rằng lãnh đạo nghi ngờ sự đảm bảo của mình là không đủ. Thế nhưng lời đã nói ra cũng không thể lấy lại, Dương Phàm cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ xem thái độ của Quý Vân Lâm mà thôi.
"Việc này, nếu trong vòng ba tới năm ngày có thể làm xong, hiệu suất quả thật không tệ. Chú đề nghị cháu chiều nay xuất phát ngay, cháu không biết chứ, việc Tề Nhĩ Đặc sắp động tới cả thị trưởng rồi, tuần trước có vài người dân còn tới cả thị ủy để ra yêu sách. Thời gian cấp bách lắm đồng chí Dương Phàm à."
"Quý thư ký, cháu nhớ rồi."
Lời nói của Quý Vân Lâm vậy nhưng Dương Phàm lại không biểu hiện vẻ tâm tình kích động, trách nhiệm trên vai. Ngược lại lại khiến cho Quý Vân lâm có chút ngạc nhiên, nghĩ chàng trai trẻ này quá bình tĩnh rồi. Mình tốt xấu gì cũng là lãnh đạo cấp sở mà, thế nhưng khi nghĩ lại, thầy của người ta hình như là viện trưởng viện khoa học xã hội Bắc Kinh. Chắc là đã theo thầy nhiều lần, gặp lãnh đạo đừng nói là cấp sở, cho dù là cấp bộ chắc cũng không ít đâu? Ở thủ đô, cán bộ cấp sở rất nhiều. Hơn nữa chỉ riêng cái chức viện trưởng viện khoa học xã hội thủ đô cao hơn mình rồi.
Mặc dù rất muốn nói bóng gió để thử một lần, nhưng cuối cùng Quý Vân Lâm cũng vứt bỏ ý nghĩ muốn làm rõ bối cảnh của Dương Phàm, nở nụ cười thân thiết nói:" Thế thì tốt, chú còn có viêc phải xử lý, cháu về trước đi."
"Chào Quý thư ký!"
Dương Phàm nói xong đi ra khỏi phòng, thấy trong tay mình cầm laptop mới, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất bất tiện, nên mang xuống nhà cất lên xe cái đã.
Quay lại phòng làm việc, phát hiện ba lão gia hỏa đã biến mất không thấy tăm hơi rồi, may mắn thay là Tiễu Thiến Thiên đang đánh văn bản, chị Dư cũng đang thu dọn văn kiện, Trần Hưng và Viên Diệc Đạo đang múa bút thành văn. Tình cảnh này dường như có chút quá yên tĩnh.
Dương Phàm đang cảm thấy kỳ quái thì thấy Liễu chủ nhiệm đang đứng ở hành lang nhỏ giọng nói chuyện với người khác, cho nên hiểu ngay lý do, trong lòng cười thầm rồi quay về chỗ ngồi.
Sau đó mặc dù Liễu chủ nhiệm không còn ở hành lang nữa nhưng mọi người hình như cũng không còn lòng dạ đâu mà buôn dưa lê. Trước lúc tan ca Ngô Yến cầm giấy giới thiệu tới, tỏ ý trưa nay mọi người cùng nhau ăn cơm rồi chiều nay cùng nhau lên đường. Dương Phàm lấy cớ đã có hẹn để từ chối, sau khi bàn bạc xong thời gian xuất phát, Ngô Yến lại nói:" Lái xe của cậu hay để chị chuẩn bị xe khác?"
Dương Phàm kỳ quái nói:" Cái này có gì khác nhau?"
Ngô Yến cười lấy tay chỉ lên trời vài cái nói:" Chuẩn bị xe cần phải được chủ nhiệm duyệt. Lái xe của câu thì đơn giản hơn nhiều, lúc quay về chỉ việc đổ đầy xăng, lấy hóa đơn đi thanh toán mà thôi."
Dương Phàm lập tức hiểu ra Ngô Yến không muốn lằng nhằng với Liễu chủ nhiệm, hội ý cười nói:" Không cần phiền phức thì đừng phiền phức." Dương Phàm vốn luôn muốn giảm thiểu phiền toái nên quyết định luôn như vậy, ai mà biết sau này quay về phiền toái càng nhiều thêm, nhưng mấy cái này để sau hãy bàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ra khỏi tòa nhà thị ủy, điện thoại của Dương Phàm lập tức reo lên, nhìn thấy số lạ, Dương Phàm nói:" Alo, là ai vậy?"
"Dương Phàm, tớ chờ cậu trước cổng đấy." Trong điện thoại là giọng của Tào Ny Ny, Dương Phàm lúc này mới nhớ ra sáng nay quên không lưu số vào, vừa đi ra ngoài vừa nói:" Ừ, tớ ra ngay đây." Cúp máy xong Dương Phàm liền lưu số của Tào Ny Ny vào, tránh bị cô ta nói này nói nọ.
"Cậu đáng ghét quá đi, tại sao lại không lưu số của người ta vào chứ hả?" Vừa gặp mặt quả nhiên là câu này, Dương Phàm cười khổ trong lòng, miệng lại vội vã giải thích:" Ha ha, tớ nhận điện thoại không có thói quen nhìn số, mới cả người biết số của tớ cũng không nhiều."
Giải thích như vậy khiến cho mặt Tào Ny Ny vui vẻ, thấy trước cửa lượng người dần dần tăng lên, Tào Ny Ny vội túm lấy Dương Phàm nói:" Vừa đi vừa nói, để người ta thấy ngại lắm."
Dương Phàm nghe vậy, trong lòng cảm thấy không vui, nghĩ cô mà cũng biết vậy sao? Bảnh mắt đã mò tới tìm tôi, nghỉ trưa đã đứng đợi ở cửa, sân của thị ủy thì không rộng rãi gì cho cam, đừng để mọi người ai cũng biết tôi cưa cẩm con gái thư ký chính pháp ủy.
Dương Phàm đi theo Tào Ny Ny mà không nói thêm gì nữa, đi được vài mét Tào Ny Ny dường như cảm thấy Dương Phàm không vui, dừng lại khẩn trương nói:" Cậu giận à?"
Dương Phàm rất hoài nghi bộ dạng này của cô ta là làm trò, nhưng nhìn thấy quả thật cũng có chút đáng thương, lại mềm lòng không nói Tào Ny Ny sau này đừng làm như vậy nữa, thản nhiên cười bảo:" Cậu quá nhạy cảm rồi, tớ đang suy nghĩ đó chứ, chiều nay tớ phải đi công tác ở Vu Thành rồi."
"Ngày đầu tiên đi làm đã phải đi công tác hả? Lãnh đạo ủy ban thành phố ác vậy sao?" Tào Ny Ny làm ra vẻ khoa trương nói, Dương Phàm làm ra vẻ cười khổ đáp:" Chiều nay tới theo Ngô chủ nhiệm tới Vu Thành làm chút việc, tớ số khổ mà."
Tào Ny Ny tới trước xe, đang định mở cừa, nghe thấy cái tên Ngô Yến liền lập tức cảnh giác nói:" Đi công tác với Ngô Yến hả?"
"Sao?" Dương Phàm cười nói, Tào Ny Ny thấy phía sau Tiễu Thiến Thiến và bà chị họ Dư đang đi tới, vội nhỏ giọng nói:" Lên xe rồi nói."
Sau khi xe chạy Tào Ny Ny nhíu mày nói:" Cậu đi với Ngô Yến, nhất định phải cẩn thận đó. Người đàn bà này rất lẳng lơ, lúc làm chủ nhiệm văn phòng ở quận, nghe nói đã lên giường với không ít quan chức."
Sao lại có thể nói xấu sau lưng người ta như vậy cơ chứ? Dương Phàm nghe xong trong lòng cảm thấy hơi bất mãn, sắc mặt hơi trầm nói:" Không có chứng cứ đừng nói lung tung, việc này liên quan tới danh dự của một người phụ nữ đó."
Tào Ny Ny nghe ra sự bất mãn của Dương Phàm, có chút ủy khuất giải thích:" Cô ta và chồng thường hay cãi nhau, còn đang đòi ly hôn, lần nào chồng cô ta cũng mắng cô ta dâm tiện, nghìn người cưỡi, vạn người đè cái gì gì đó. Ai cũng nghe thấy mà, tớ đâu có nói bừa đâu."
Dương Phàm cười lạnh nói:" Bắt cướp phải có bằng chứng, bắt gian phải bắt được cả đôi, vợ chồng cãi nhau chửi vậy rất bình thường, việc này đừng nói nữa. Tớ không thích nói xấu sau lưng người khác."
Tào Ny Ny lúc này triệt để hoảng loạn rồi, thấy một quán ăn trước mặt, vội đỗ xe ngay bên cạnh, sau đó cười nói:" Được rồi, không nói thì không nói, chúng ta xuống xe ăn cơm thôi."
Dương Phàm lúc này có chút như muốn đẩy cửa mà đi, nhưng vẫn cố nhịn, theo Tào Ny Ny đi vào một căn phòng ngồi.
Sau khi gọi món, Tào Ny Ny thấy sắc mặt Dương Phàm hòa hoãn lại, dựa vào Dương Phàm nhỏ giọng nói:" Tớ thấy cậu vừa mới tới ủy ban thành phố không hiểu tình hình, cho nên mới nói nhiều một chút, cậu đừng giận nha. Ủy ban thành phố phức tạp vô cùng, tớ sợ cậu phải chịu thiệt thòi."
Dương Phàm cảm thấy Tào Ny Ny hình như có điểm khác thường, tốt xấu gì thì bố cô ta cũng là thư ký chính pháp ủy, đâu cần phải hạ mình với mình như vậy, lẽ nào con bé này yêu mình tới chết đi sống lại rồi sao? Nếu mà thế thật thì phiền to. Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa thì lời của Tào Ny Ny cũng thu hút được sự chú ý của Dương Phàm.
"Ủy ban thành phố phức tạp như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.