Tá Áo Học Sinh

Chương 11



Buổi chiều nắng nóng nhất của tháng 8, tại bệnh viện.

Y Lam rót cho cô Chương một cốc nước, nhẹ nhàng nói: “Mẹ uống nước đi!”

Cô Chương cầm lấy, liền ném ngay cốc nước vào nguời Y Lam; Y Lam không kịp tránh, cái cốc đập vào ngực cô, rồi sau đó kêu "choang " một tiếng, vỡ vụn trên sàn nhà; Y Lam vội vàng lùi lại phía sau, chiếc áo sơ mi bị ướt một vùng rộng.

Ngay chính lúc đó, cô nhìn thấy một người đàn ông.

Đó là một người đàn ông trông có vẻ rất lịch lãm và nho nhã, đeo kính, mặc một chiếc áo sơ mi rất lịch sự, chừng ngoài ba mươi tuổi, đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn Y lam với ánh mát đồng tình.

Y lam cúi người xuống, hoảng loạn tìm một tờ báo để thu dọn đống đổ nát.

Nggười đàn ông đó tiến lại gần, nói với Y Lam:

"Cẩn thận ngón tay!" Sau đó lấy chiếc khăn tay màu trắng của mình ra, nói:" Cầm lấy cái này!"

Chiếc khăn tay đó quá sạch sẽ, Y Lam đương nhiên là không dùng nó rồi. Huống hồ, đây lại là một người lạ. Y lam lướt nhẹ qua tay người đó, nhặt vài lần là đã thu được những mảnh thủy tinh vào giấy báo, sau đó đi tìm chổi để quét những mảnh vụn lo ti trên đất. Lúc đó, Y lam nghe thấy người đàn ông đó chào. "Cô giáo Chương, cô đã đỡ chưa?

Thì ra là bạn của cô ấy.

Y Lam không hề biết cô ấy có người bạn như thế này.

Có lẽ do bị người ta nhìn thấy hành vi thô lỗ khi nãy, nên cô Chương hơi ngượng, cố sức ngồi dậy nói: " Anh thấy đấy, tôi ngã bệnh làm lỡ mất bài học của Đinh Đinh rồi ."

"Không sao cả mà, dưỡng bệnh là quan trọng nhất."

Rồi người đàn ông đó rút từ trong túi ra một phong bì, nói:" Đây là tiền lương tháng trước của cô giáo."

“Không cần khách sáo đâu, không cần khách sáo đâu!" Hai tay cô Chương đẩy ra.

"Cần phải thế mà!" Người đàn ông đó lịch sự để phòng bì ở đầu giường, mỉm cười, nói: " Đinh Đinh mấy hôm nay cũng hơi cảm, nên tôi không dám đem cháu đến bệnh viện, nhưng nó cứ nhớ mong cô giáo mãi.

"Thế à?" Trên khoé miệng cô hiện lên nụ cười hiếm hoi trong suốt mấy ngày qua. "Tôi cũng rất nhớ cháu."

“Vậy đợi đến lúc cháu khoẻ, tôi sẽ đưa cháu đến đây thăm cô giáo, hôm nay tôi bận chút việc, tôi đi đây, chào cô giáo!"

“Vâng." Cô Chương quay người dặn Y Lam "Y Lam, thay mẹ tiễn chú Đơn."

Y Lam lặng lẽ đi cùng với người đàn ông đó ra khỏi phòng bệnh, rồi người đó vẫy tay tạm biệt cô, rồi quay ngưòi sải bước. Y Lam Nhìn thấy người đó chuẩn bị rẽ, thoát khỏi tầm nhìn của cô, cô liền đuổi theo. Đại sảnh tầng một của bệnh viện rất vắng vẻ, nên Y Lam cũng đã đuổi kịp đến. Vì không biết tên và quên mất họ của người đàn ông này, nên Y Lam đành chạy lên trước, giơ hai cánh tay chặc trước mặt anh ta.

“Có chuyện gì vậy? " Anh ta hiểu ý: "Tìm tôi à?"

Y Lam vừa thở dốc vừa gật đầu.

“Có chuyện gì thì từ từ nói." Anh ta mỉm cười.

“Cháu có bằng chứng nhận cấp 10 về đánh đàn." Y Lam nói, "Có thể để cháu thay cô giáo Chương lên lớp được không ạ?"

“Bệnh của cô giáo Chương cần phải chữa trị một khoảng thời gian dài mới khỏi sao?" Anh ta kinh ngạc hỏi.

Y Lam nhìn anh ta, đôi mắt to đọng đầy nước mắt, một lúc lâu sau, cuối cùng cô nói:" Cô giáo Chương bị bệnh ung thư.

“Ôi, thành thật cin lỗi." Rõ ràng anh ta nói hơi hoảng hốt, " Còn chưa phẫu thuật phải không?"

“Hãy để cháu dạy thay." Y Lam nói, " Chú có thể để cháu dạy thay. " Y Lam nói: " Chú có thể để cháu dạy thử, buổi đầu tiên, cháu không thể lấy tiền."

“Cháu là con cô giáo Chương à?"

Y Lam gật đầu.

“Chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại rồi. " Anh ta nói.

Nhưng Y Lam lại không thể nào nhớ được.

“Đó là lần mà chú thông báo cho cháu, mẹ cháu bị bệnh."

À, giờ thì Y Lam đã nhớ ra rồi, giọng nam trầm ấm đó, chắc là người đàn ông này.

Anh ta nghĩ một lát rồi nói: " Chú thấy bệnh của tình của mẹ cháu vẫn là quan trọng nhất, cháu chắc là phải chăm sóc mẹ chứ?

“Mẹ cháu thường ngủ luôn, cháu có thể đi dạy được. " Y lam nói. " Mong chú hãy suy nghĩ, cháu thực sự rất cần công việc này."

“Cũng được." Anh ta rút tấm danh thiếp của mình ra, đưa cho Y Lam, nói:" Đây là địa chỉ liên lạc của chú, cháu nói cho chú thời gian nào thì phù hợp, chú có thể đánh xe đến bệnh viện đón cháu."

“Vậy mẹ cháu thường dạy vào giờ nào ạ?. Y Lam hỏi. " Một tuần ba buổi, vào chiều thứ hai, thứ tư; thứ sáu. Đinh Đinh tan học từ trường mẫu giáo về, chắc là khoảng 5 giờ."

“Cảm ơn chú." Y Lam cẩn thận đút tấm danh thiếp vào túi quần.

‘‘ Áo bị ướt đấy, mùa hè cũng phải cẩn thận kẻo cảm lạnh.’’ Anh ta chỉ vào áo của Y Lam, nói : ‘‘ Vẫn cần phải thay áo đấy.’’

Y Lam gật đầu, quay người bước đi. Đi được một đoạn xa, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện ra anh ta vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ nhìn theo cô, lại còn vẫy tay với cô nữa chứ. Sau khi đi vào lối rẽ, Y Lam rút tấm danh thiếp ra xem kỹ, biết được tên của người đàn ông đó là Đơn Lập Vĩ. Trên danh thiếp chỉ có tên, không có chức vị. Địa chỉ cũng có vẻ như địa chỉ gia đình, nên không biết được anh ta làm gì, nhưng có thể khẳng định một điều , anh đã nhận Y Lam rồi, chứ không giống như những vị phụ huynh khác, quả quyết từ chối. Trước đó, Y Lam đã tìm trong danh bạ điện thoại các cuộc gọi đi trong máy di động của cô Chương, các bậc phụ huynh đều từ chối khéo, điều tệ hại hơn, người phụ trách trong trường hôm nay đã gọi điện đến, nói rằng nhà trường không thể cứ thế ngồi đợi cô trở lại dạy học, các bậc phụ huynh đều yêu cầu đổi giáo viên. Trường tư thục, tàn khốc như vậy đấy.

Người chưa rời khỏi đó, trà đã lạnh ngắt.

Sau khi cô Chương bị bệnh, cô không dùng di động nữa, Y Lam thay cô nhận những cuộc điện thoại đó, Y Lam không dám nói cho cô ấy biết.

Ngay cả bệnh tình, Y Lam cũng không dám nói cho cô ấy hay. Cô giáo Tần nói, phải đợi thêm chút thời gian nữa, đợi đến khi có kết quả chính xác hẵng hay. Tối hôm đó, chính là cô tần đã đưa cô Chhương đến bệnh viện. Cô Tần học bồi dưỡng không bận lắm, nên cô tới thăm Y Lam, nhà không có ai, cô đành đứng đợi dưới lầu. kết quả là nhìn thấy cô Chương bước từ taxi xuống, rồi đột ngột ngã nhào xuống đất.

Cô giáo Tần vội vàng gọi chiếc taxi vẫn còn chưa đi khỏi, đưa cô Chương đến bệnh viện.

Thật không ngờ, kiểm tra đi, kiểm tra lại, kết quả vẫn thê lương như vậy.

"Chị ấy là người tốt. " Cô giáo Tần nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Y Lam, nói : " Bao năm qua, chụ ấy xem em như con đẻ, em chắc là cảm thấy thật may mắn. "

Y Lam cứ run rẩy mãi, không nói được một lời nào cả.

"Ung thư vú cũng không phải là khó chữa lắm đâu, cô nghe thấy rất nhiều người đã chữa được đấy, thường thì cắt hẵn nó đi." Cô Tần nói, "Em đừng lo lắng quá, ngành y học ngày nay rất phát triển."

"Nhưng có phải là cần rất nhiều tiền phải không ạ ? " Y Lam hỏi.

"Em đừng lo. " Cô giáo Tần nói, “Cô sẽ về nghĩ cách.’’

"Có thể bán căn hộ đi. " Y Lam nói.

"Làm thế sao được ? Bán nhà đi thì sống ở đâu ? "

Cô giáo Tần an ủi, nói: “Cũng vẫn chưa tới cái nước ấy, chẳng phải vẫn còn phải hóa nghiệm nữa sao, có thể là chuẩn đóan nhầm cũng nên.’’

Chuẩn đoán nhầm ?

Có vẻ như tất cả những hy vọng trong bao ngày qua đều gửi thác cả vào ba chữ ‘‘ chuẩn đoán nhầm’’ này.

Y Lam sau khi tạm biệt Đơn Lập Vĩ thì không trở lại phòng bệnh ngay, mà cô đi đến phòng làm việc của bác sĩ chủ trị. Bác sĩ chủ trị là một phụ nữ trung niên. Khi Y Lam bước vào, cô ấy đang gọi điện thoại, cuộc điện thoại kéo dài rất lâu, đại khái nói về việc buổi tối đi ăn và ca hát, Y Lam đứng bên, kiên nhẫn chờ cô ấy nói xong điện thoại mới lên tiếng : ‘‘Cháu muốn hỏi bệnh tình của người bệnh nằm giường số 47 rốt cuộc là như thế nào ạ ?’’

Cô ấy lật sổ khám bệnh, nhìn Y Lam rồi nói : ‘‘Cháu có quan hệ thế nào với người bệnh ? ‘’

‘‘ Là con gái ạ.’’ Y lam nói.

‘‘ Người đưa đến hôm đó là ai ?’’

‘‘ Là bạn ạ.’’

Bác sĩ bỗng thở dài, sau đó nói.

‘‘ Thực ra, ngay hôm đó, cô đã nói là cần phải xoay xở tiền để chuẩn bị làm phẫu thuật, càng kéo dài thì càng phiền phức.’’

‘‘ Cần bao nhiêu ạ ?’’

Bác sĩ nhìn Y Lam, nói : ‘‘ Cứ chuẩn bị trước mười vạn đã.’’

Y Lam choáng váng, trong tay cô chỉ có một vạn tệ. Một vạn đó chính là tiền thưởng của cô, ngoài ra, tiền tiết kiệm của cô chẳng đáng để tính đến. Y Lam lặng lẽ bước chân nặng trịch trở lại phòng bệnh. Cô chương có vẻ không vui, nói :

‘’ Tiễn khách về mà đi lâu đến thế cơ à ? "

‘‘ Con còn vào nhà vệ sinh nữa ạ.’’ Y Lam nói.

‘‘ Hôm nay mẹ muốn ra viện, con đi làm thủ tục xuất viện đi ! ‘‘ Cô ấy nói.

‘‘ Không được đâu.’’ Y lam kiên quyết nói : ‘‘ Mẹ không thể xuất viện được.’’

‘‘ Con thì biết cái gì !’’ Cô ấy nói, ‘‘Ở đây, ngủ một ngày là tốn tiền một ngày, mẹ thà về nhà ngủ con hơn.’’

‘‘ Mẹ chỉ biết mỗi tiền thôi!’’ Y Lam nói, ‘‘ Tiền thì có tác dụng gì chứ !’’

Cô Chương cho Y Lam cái bạt tai.

Có một cô đang trông bệnh nhân giường bên cạnh nhìn thấy, không đành lòng, liền sải bước đến, kéo Y Lam ra, nói :

‘‘Đừng có đánh con bé, tôi thấy mấy hôm nay nó cũng mệt rã rời rồi.’’

‘‘Con tôi.’’ Cô Chương vẫn gân cổ lên hét. ‘‘ Tôi đánh nó thì liên quan gì đến cô.’’

"Mẹ đánh đi ! " Y Lam đẩy bà cô tốt bụng sang một bên, lao đến trước mặt cô Chương, nói : " Mẹ đánh đi, đánh đi, đánh con mà bệnh của mẹ có thể khỏi được sao ? Nếu có thể, thì mẹ đánh chết con cũng cam lòng ! "

" Đừng như thế, cháu ạ ! " Cô đó đến ôm chầm lấy Y Lam, khuyên nhủ : " Thôi cháu ạ, mẹ cháu trong người không được khoẻ. "

Nước mắt Y Lam tuôn rơi lã chã.

Cô Chương nhìn thấy nước mắt của Y Lam, bỗng cảm thấy sợ.

Bao năm nay, cô rất ít khi nhìn thấy Y Lam khóc, nước mắt của Y Lam dễ dàng đánh gục cô, cô dường như đã hiểu được điều gì đó, xuống giường, nghiêng ngả đi ra ngoài. Y Lam đi theo ở đằng xa, nhìn thấy cô ấy hỏi một y tá trên đường đi, hai phút sau, cô ấy bước vào căn phòng mà Y lam vừa mới bước vào.

Y lam dựa người vào tưòng, cố gắng để đứng vững.

Biết thì cũng có sao, biết rồi cũng chưa chắc là một việc xấu.

Đúng lúc đó, Lâm Điểm Nhi và Minh Minh đến. Lâm Điểm Nhi đội một chiếc mũ cỏ rất điệu đà, mặt Điểm Nhi và Minh Minh đều bị nắng chiếu đến đỏ lựng lên, có thể thấy được ánh nắng bên ngoài gay gắt đến thế nào.

"Mình biết cả rồi. " Minh minh nói.

"Bọn em đều biết cả rồi." Lâm Điềm Nhi nói.

Tin tức xấu luôn truyền đi nhanh thế.

Y Lam quay đầu lại, nhìn thấy cô Chương đi ra từ phòng làm việc của bác sĩ. Y Lam biết rằng, cô ấy cũng đã biết sự thật về bệnh tình của mình. Cô ấy đi chầm chậm, rất chậm, rất chậm, cúi đầu nhìn xuống đất, như thể đang cố gắng suy ngẫm điều gì đó. Y lam không kìm nổi mình, chạy đến đó, đỡ cô. Cô không hề phản đối, hai mẹ con cứ thế trở về phòng bệnh.

Y Lam dìu cô Chương đến bên giường và nằm xuống, cô ấy chợt trở nên giống một đứa trẻ, nói:"Mẹ muốn uống nước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.