Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 113: 113: Bùm





Trời về đêm, Ma Tùng Quân lén lén lút lút rời khỏi xe hủ tiếu của mình.

Lúc này có hai chấm màu đỏ đang bám theo sát đít Ma Tùng Quân.

Thấy thế hắn khẽ nở nụ cười, rồi rẽ vào một quán rượu gần đó.

Vừa vào quầy rượu đã có người niềm nở chào đón hắn.
“Ô ông chủ quán hủ tiếu hôm nay lại tới.

Các cưng đâu, mau ra tiếp rượu ông chủ Ma nào.” – bà chủ quán rượu cười ha ha đón tiếp Ma Tùng Quân.
“Thôi hôm nay một em thôi, để cô nàng này lại đây đi.” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói, bộ mặt trông rất là ti tiện.
“Ông chủ Ma nhớ lần sau chọn ta đó nha.”
“Ngài thật là, tối nay không bán hủ tiếu làm ta thèm muốn chết.”
“...”
Có một tên Ma Pháp Sư của Hội Huyết Nhẫn vừa bước vào thấy cảnh đó liền cứng họng.

Tên này quả thật vào quán rượu để chơi gái.

Lại lựa ngay em đào ngon nhất để ngồi cùng.

Bất quá hắn tới đây để theo dõi Ma Tùng Quân.
Nên hắn cũng ngồi xuống, không muốn nhận tiếp rượu nên chỉ gọi một chai rượu vang mới và một ít đồ nhắm.

Nhân lúc không ai chút ý, hắn dùng cây kim nhỏ bắt đầu thử tất cả những món đồ trên bàn, cả chai rượu vừa bật nút cũng được hắn thử.

Không có vấn đề gì, thế là hắn yên tâm uống.
Một bên ngồi nhìn ra cửa sổ, một bên luôn chú ý đến động tĩnh của Ma Tùng Quân.

Chỉ là gã Ma Pháp Sư này rất ghét theo dõi những kẻ như Ma Tùng Quân, những kẻ ham mê tửu sắc thế này, đến chết cũng chết trên giường gái.

Nhìn người khác tay ôm mỹ nhân, miệng thì được đút rượu ngon, mớm đến tận họng thật đúng là khiến người khác ghen tị.

Ma Tùng Quân ngồi nhậu đến nửa đêm thì ôm cô nàng ngồi cùng cả buổi với hắn đi lên lầu trên, lầu trên của quán rượu này chính là một cái nhà nghỉ.

Thấy thế gã Ma Pháp Sư cũng định đi lên thì bị ngăn lại.
“Ê ê quý khách.

Quý khách chưa chọn được ai sao?” – Bà chủ quán rượu cản tên Ma Pháp Sư lại hỏi.
“Ta muốn thuê phòng nghỉ, không được sao?” – Tên Ma Pháp Sư hỏi.
“Ui, phòng nghỉ ở đây không dùng để nghỉ.

Quý khách phải chọn một cô lên ‘nghỉ’ cùng mới được.” – Bà chủ quán cười lên trông rất ti tiện.
Hắn thở dài chọn đại lấy một người rồi ôm lấy nàng ta lên trên lầu.

Vừa hay hắn phát hiện ra Ma Tùng Quân lựa một căn phòng trong cùng, thế là hắn cũng chọn một căn kế bên.
Tất nhiên hắn không vào đây để làm đại sự giống như Ma Tùng Quân, vừa vào phòng hắn đánh ngất cô nàng bên cạnh mình sau đó liền áp tai vào tường nghe ngóng.

Những âm thanh đầu tiên hắn nghe được là hơi thở dồn dập của cả hai, sau đó là tiếng rên la của ả phụ vụ rượu cho hắn.
Âm thanh đó khiến cho tên Ma Pháp Sư đen mặt lại, trong người của hắn cũng có chút men nên bắt đầu rục rịch nhìn cô nàng bất tỉnh trên giường kia.

Nhưng nghĩ rồi lại thôi, hắn đi vào phòng tắm dội nước lên đầu cho tỉnh táo rồi quay lại tiếp tục nghe lén.

Dù rất ham muốn nhưng hắn vẫn quý trọng cái mạng này của mình hơn.
Phòng bên kia.
“Một quan tiền này cho cô, rên mãnh liệt vào, gọi tình nhân vào làm thì càng tốt.

Nhớ lấy, có kẻ nào đạp cửa xông vào thì lấy chăn quấn lại, làm như có hai người trong này rồi hét lên là được.”
Ma Tùng Quân đặt một quan tiền xuống cho cô nàng tiếp rượu kia.
Cô nàng vừa gật gật đầu, vừa làm gương mặt chảy nước: “Mạnh nữa lên, đừng...”
“Tốt, cứ la như vậy.

Ta đi khoảng một tiếng thì quay lại, trong thời gian đó đừng dừng lại.


Nếu không ta lấy lại tiền đấy, lần sau không bán hủ tiếu cho ngươi nữa.”
Nói rồi Ma Tùng Quân nhảy ra khỏi cửa sổ, đáp xuống một căn hẻm.

Hành động của hắn cực kì nhanh, hắn chớp thời cơ kẻ bên ngoài vừa xoay mặt đi chỗ khác liền nhảy ra.
Hắn chùm một bộ đồ đen kín mít trên người, bó sát lấy cơ thể để tiện hành động.

Trên mặt đeo lên một cặp kính nhìn đêm và khẩu trang đa năng.

Hắn luồn lách qua các con hẻm rồi dừng lại, ở đây hắn nhìn chằm chằm vào bản đồ.
Cách hắn vài trăm mét xuất hiện cỡ 10 chấm màu đỏ, một chấm đỏ lớn nhất đang nằm ở trung tâm.

Vô số màn hình nhỏ hiện lên trước mặt hắn, đó là những robot trinh thám đang quan sát những tên Hội Huyết Nhẫn từ xa.

Những gã nào đã được biết sơ qua về thuộc tính đều được đánh dấu cả.
Trong số 10 chấm đỏ, thì chỉ có 5 chấm là chưa biết thuộc tính, 5 chấm đỏ còn lại đều biết được thuộc tính.

Hai kẻ còn lại chính là hai kẻ đang theo dõi Ma Tùng Quân, bị hắn cắt đuôi ở quán rượu.

Còn ba tên nữa chắc đi theo dõi người khác.

Bây giờ phải làm cái gì đó để dẫn những tên này tập hợp lại với nhau mới được.
Suy nghĩ một lúc, Ma Tùng Quân lên kế hoạch thiết kế bẫy ở xung quanh, bất quá hắn vẫn chưa vội làm mà hỏi Phiền Bỏ Mẹ.
“Phiền Bỏ Mẹ, quét bán kính 100m xem chỗ này có bao nhiêu người.”.

Truyện mới cập nhật
[Có tổng cộng 54 dân thường.

Kiến nghị túc chủ thiết lập bẫy ở đây để tránh ngộ thương.]
Lập tức trên màn hình hiện lên những chấm xanh dương, sau đó lại hiện ra một đường ngoằn ngoèo màu đỏ.


Những nơi được đánh dấu này đều khó có thể khiến cho dân thường bị thương.

Ngoài ra còn có vị trí của vài ngôi nhà hoang không ai ở.
Xác định được mục tiêu, Ma Tùng Quân bắt đều thiết kế bẫy ở xung quanh, trên tường, trong hẻm hay trên nóc nhà cũng có bẫy.

Hắn bắt đầu thả ra ma tinh thạch hệ thủy để chúng nhả sương mù.

Tiếp đó lại cho Phiền Bỏ Mẹ đánh dấu tất cả vị trí lại.
Xong xuôi mọi chuyện, Ma Tùng Quân thẳng người đi về phía căn nhà hoang lớn nhất ở khu này.

Hắn không che giấu một chút gì, rất nhanh có người phát hiện ra hắn.

Chúng bắt đầu di chuyển theo dõi gắt gao Ma Tùng Quân.
Ban đầu chỉ cảm nhận, đến khi thấy được diện mạo cải trang của Ma Tùng Quân giống hệt với kẻ hôm qua quấy phá bọn họ.

Bất quá mấy tên Hội Huyết Nhẫn này không vội hành động, chúng muốn xem thử Ma Tùng Quân muốn làm cái gì.
Bởi mục đích của bọn họ không phải là bắt Ma Tùng Quân, mà muốn xem thế lực sau lưng Ma Tùng Quân là ai.
Lập tức có người trở về bẩm báo gã đội trưởng Hội Huyết Nhẫn.

Hắn ta chỉ âm trầm gật đầu một tiếng, trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm dài, hắn cắm kiếm xuống đất, gồi giữa ngồi nhà hoang như thể đang đợi Ma Tùng Quân tiến đến.
Đến trước cánh cửa đổ nát của ngôi nhà hoang, Ma Tùng Quân nở nụ cười bên dưới lớp khẩu trang, mặc cho đối phương có thấy hay không.
“Ngươi dám quay lại đây? Lần trước được ta tha cho ngươi, khiến ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi tay ta ư?” – Gã đội trưởng nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân hỏi.
Lúc này Ma Tùng Quân bóp bóp cổ họng của mình, hắn ho khan vài tiếng, sau đó bắt đầu nói bằng chất giọng khác:
“Tha? Lần này để xem ai tha ai? Dám đấu với ta một trận không? Bảo mấy thằng nhóc kia đứng qua một bên đi.” – Ma Tùng Quân cười hắc hắc.
“Đấu với ta? Ngươi còn chưa có tư cách đó.”
Nói rồi trước mặt Ma Tùng Quân xuất hiện bốn tên Ma Pháp Sư Trung cấp.

Trong đó có một gã là Thất tinh, ba gã còn lại là Lục tinh.

Bốn người này có hai tên Lục tinh và một tên Thất tinh đã bị lộ thuộc tính.
Thất tinh Ma Pháp Sư là một gã Ma Thuật Sư, tinh thông cận chiến lẫn phép thuật tầm xa.

Hắn cực kì khó chơi, hắn có thể sử dụng được hệ Hỏa và hệ Mộc.

Tấn công tầm gần hắn sẽ dùng hệ Hỏa để gây sát thương, tầm xa thì dùng hệ Mộc để khống chế.

Hai tên Lục tinh còn lại thì một kẻ dùng hệ Phong cận chiến, một kẻ dùng hệ Lôi phép thuật tầm xa.

Hai thằng này đều thiên về tốc độ, tên còn lại thì Ma Tùng Quân không biết.

Bốn kẻ mạnh nhất dưới trướng tên Ma Pháp Sư ở đằng sau.
“Muốn đánh với ta à? Được thôi.”
Nói rồi Ma Tùng Quân ném ra một cục sắt gì đó, âm thanh rơi nghe rất nặng.
“Lạch cạch...”
Bốn tên Ma Pháp Sư nhìn chằm chằm vào cục sắt mà Ma Tùng Quân ném ra, cả gã đội trưởng ngồi trong nhà cũng nhìn chằm chằm nó mà không hiểu chuyện gì.

Ném ra một cục sắt này là có ý gì?
“Bùm!” – Ma Tùng Quân đứng ở xa, quay lưng bịt tai lại hô nhỏ một tiếng.
“Đùng!!!!”
Một âm thanh nổ lớn vang lên.
“Ahhhh!!!!”
“Mắt ta mù rồi...”
“Sao ta không nghe thấy gì hết...”
Bốn gã Ma Pháp Sư lập tức hét lên inh ỏi, còn gã đội trưởng ngồi trong phòng liên tục nhìn trái nhìn phải, nhưng hắn không thấy bất cứ một thứ gì.

Các giác quan của hắn đột nhiên xáo trộn cả lên, hình ảnh trước mắt hắn ban nãy dừng lại, trước mắt hắn chỉ có một cảnh quan duy nhất, các hình ảnh chất chồng lên nhau khiến hắn khó xác định được phương hướng.
Tai hắn cũng không nghe thấy một cái gì cả, tuy nhiên hắn vẫn có thể cảm nhận được kẻ địch trước mắt lại đến một thứ gì đó xuống chân mình.

Thế là hắn sút cái thứ đó đi, nhưng lại không đá trúng, giác quan bị hạn chế.
Khoảng thời gian đó kéo dài chỉ đúng 5 giây, đến giây thứ 6 mọi thứ trở lại bình thường.

Hắn lại thấy trước mắt là một cục sắt khác.

Thứ này không hề gây sát thương, nhưng gã đội trưởng biết phải nhắm mắt lại, nếu không sẽ lâm vào trạng thái mù tạm thời giống ban nãy.
Bấy giờ hắn tập trung toàn bộ lên Ma Tùng Quân, chỉ cần Ma Tùng Quân động hắn sẽ động.

Nhưng hắn lại ngạc nhiên khi phát hiện Ma Tùng Quân lùi ra khỏi sân, đứng đằng sau bức tường.
“ĐÙNG!!!! ĐÙNG!!!!”
Hai tiếng nổ lớn vang lên.

Hai cú nổ phát ra đánh sập cả căn nhà hoang..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.