Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 138: 138: Ông Đây Sẽ Làm Người Bình Thường





Chu Tước cũng là một kẻ gần như bất tử, nhưng không phải dạng bất tử cứ chết là hồi sinh ngay lập tức.

Trước kia đối thủ của hắn khó chịu với hắn một, thì hắn lại khó chịu với Đại Cathay gấp mười lần như thế.

Dù tìm đủ mọi cách vẫn không thể nào giết chết Đại Cathay hoàn toàn được, cho là đốt ra thành tro vẫn thế.
Bản thân hắn thì không có tái sinh vô hạn được như Đại Cathay, hồn lực của hắn là có giới hạn, cứ tiếp tục thế này hắn sẽ gục trước tên biến thái kia.

Phải mau chóng nghĩ ra biện pháp, Chu Tước không tin không thể giết chết tên kia hoàn toàn.

Kiểu gì cũng phải có cách.
Vì mãi suy nghĩ, Chu Tước không để ý rằng Đại Cathay đã không còn đứng trước mặt mình.

Đại Cathay cúi thấp người, di chuyển san sát dưới đất, được những ngọn lửa che lấy tấm thân.

Cuối cùng hắn trườn tới được ngay sát vị trí của Chu Tước, hắn lập tức tung một quyền đấm móc vào ngay eo gã.
Một cú đấm uy lực khiến cho Chu Tước văng sang một bên, tuy nhiên hắn lại không bị thương gì cả.

Chưa kịp quay đầu lại, Chu Tước đã bị ăn liên tiếp vài cú đấm lên gáy, sau đó hắn bị Đại Cathay đạp một cái lên lưng khiến cho bản thân ngã nhào về phía trước, ma lực chưa kịp tích súc đã bị cắt đoạn.
Chu Tước tức giận, hắn lập tức ngồi bật dậy rồi lao đến dùng kiếm chém ngang eo Đại Cathay hòng cắt đứt đôi Đại Cathay.

Nhưng kiếm lửa đột nhiên biến mất, năng lượng trong linh hồn Chu Tước đang không ngừng chảy về phía Đại Cathay.
Hắn gục xuống, nhìn cả cơ thể đang dần mờ đi của mình, đôi mắt trợn lên nhìn chằm chằm lấy Đại Cathay như không thể tin được chuyện đang diễn ra với mình.
“Không, không thể nào...!tại sao?”
“Ơ sao mày nãy ngu thế? Nãy mày suy nghĩ cái gì, tao vòng qua tận sau lưng mà không biết?” – Đại Cathay nhìn hắn nói.
“Tại sao?!! Tại sao ngươi có thể hấp thu linh hồn của ta? Tại sao một linh hồn bé con như ngươi lại có thể? Ta chính là hậu duệ của Thần Thú, thiên hạ này không kẻ nào có thể hấp thu linh hồn của ta.

Kẻ bẩn thỉu, rồi ngươi sẽ bạo thể mà chết.


Máu và hồn của Thần Thú, phàm nhân như ngươi...!ha ha ha ha ha...”
“Thần thú thì oai lắm ư? Con chim nhỏ ta nuôi mỗi ngày, muốn được ta cưỡi còn không được kìa.

Ngươi xem, thứ dốt đặc này là hậu duệ của ngươi à?”
Một con chim có lông màu đỏ xuất hiện ngay trên bầu trời của vùng đất lửa, nơi Đại Cathay đang đứng.

Nó nhìn chằm chằm xuống linh hồn của Chu Tước đang không ngừng tan biến.

Tiếp đó nó hóa thành một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, khoác trên mình bộ váy bằng lửa.
Nàng hạ xuống, chân không hề chạm đất mà đi trên những ngọn lửa rực cháy dưới đất kia.

Nàng ta cứ nhìn chằm chằm linh hồn kia, rồi dùng tay điểm nhẹ một cái về phía linh hồn của Chu Tước, từ từ kéo ra một tia năng lượng dạng lửa rực cháy.
“Chỉ có một chút máu loãng thế này mà dám nhận là hậu duệ của ta? Thật ô uế.” – Nàng ta khinh bỉ ra mặt.
Lúc này linh hồn của Chu Tước đã hoàn toàn nhập vào trong cơ thể của Đại Cathay.

Bất giác trong đầu hắn xuất hiện vô số ký ức, vì lượng thông tin quá khổng lồ nên đã khiến cho đầu của hắn bị quá tải.
“Ahhhhhh!!!!!”
Tiếng hét thất thanh vang lên, Đại Cathay gục xuống ôm lấy đầu mình lăn qua lăn lại.

Nước mắt nước mũi giàn giụa, hắn liên tục đập đầu xuống đất để giải tỏa sự bức bối, đau đớn trong đầu mình.

Dùng một cơn đau lớn hơn để xóa đi cơn đau không thể kiểm soát kia.
“Chủ nhân đã thấy hứng thú với ngươi, vậy giọt máu loãng này cho ngươi.

Ừm...!ta cũng phải có quà cho ngươi, nhớ về sau có chết đừng khai chủ nhân ta ra.”
Nhìn Đại Cathay đau đớn, nàng ta đưa tia năng lượng trên tay bay về phía Đại Cathay.


Dòng năng lượng chảy thẳng vào trong đầu Đại Cathay, như một liều thuốc an thần, cơn đau của Đại Cathay dần dần biến mất, nhưng hắn lại lâm vào tình trạng bất tỉnh.
Bấy giờ nàng mặc đồ lửa kia cũng biến mất.

Tại một hư không nào đó, có con chim đỏ nhảy lên ngón tay của một người phụ nữ xinh đẹp.

Nó liên tục dụi dụi vào ngón tay đó như đang xu nịnh người phụ nữ kia.
“Ngươi cho hắn một giọt máu tiến hóa sao?” – Người phụ nữ hỏi.
Con chim nhỏ nghe thế liền gật đầu lia lịa.
“Tốt lắm, coi như quà đền bù vì đưa hắn trọng sinh.

Về sau có gặp hắn thì tìm cách nói rõ cho hắn biết, có chết cũng không được nói ra chuyện ngày hôm nay.”
...
Tại một ngọn núi được phủ trắng bởi tuyết xuất hiện hàng trăm vết chân lục soát qua lại.

Bọn họ chính là những người thuộc Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, có vài kỵ sĩ cưỡi rồng bay trên bầu trời quan sát khắp ngọn núi.
Bấy giờ có giọng nói cuốn theo chiều gió vang lên:
“Đã lục soát hết ngọn núi, không phát hiện ra dấu vết của người sống.

Ma lực của hắn không tồn tại ở đây.”
“Tìm sang ngọn núi bên cạnh, phong tỏa toàn bộ dãy núi này.

Tìm cho ta, rất có thể là Chu Tước tái sinh, không thể nào mà xác hắn bị hao hụt ma lực nhanh như thế được.”
“Rõ!”
Đoàn người tìm kiếm trong ngọn núi bắt đầu rút đi, lúc này có một tên vẫn chưa đi.

Hắn ở lại vạch quần ra tiểu bậy ở một gốc cây, hơi nóng từ nước tiểu bốc lên như sương, hắn ta nhìn theo đồng đội mình nói:
“Đợi ta với.”

Tiểu vội tiểu vàng, hắn rùng mình vài cái rồi kéo quần đuổi theo đồng bọn đã đi trước.
Hắn vội đi nên không nhận ra là ở ngay chỗ hắn vừa tiểu bậy lộ ra một gương mặt, hắn ta có gương mặt điển trai, sống mũi cao thẳng, điểm nhấn là ở dưới mắt có một nốt ruồi nằm ở đó.
Đúng lúc này hắn mở toang mắt ra, rồi lập tức ngồi bậy dậy.

Miệng liên tục thở hồng hộc, sau đó lại ôm lấy cơ thể.
“Mẹ nó lạnh quá...!cái mùi gì đây?”
Hắn bắt đầu ngửi khắp cơ thể mình mà không biết cái mùi khai khai nó đến từ đâu.

Sau đó lại bắt đầu sờ loạn mặt của mình, cảm thấy mặt mũi hơi ươn ướt lạnh lạnh thì vội đập mặt xuống tuyết để lau đi.
Vài giây sau hắn lại ngóc đầu lên, mỗi hơi thở đều phà ra khói khiến hắn không chịu được mà run lên cầm cập.
“Lạnh quá, lạnh chết mất.

Cái đống đá bào này là tuyết ư? Là tuyết thật? Đây là chỗ quái quỷ nào thế này?”
Vừa đúng lúc hỏi như thế thì đầu hắn nhói lên một cái, hình ảnh máu lửa hiện ra trong mắt hắn.

Rốt cuộc hắn cũng biết đây là đâu, bản thân hắn là ai.

Hắn chính là Đại Cathay trong hình hài của một người khác.
“Hình như mình chiếm xác của cái thằng ở chuồng kia thì phải? Cái này gọi là đoạt xá sao?” – Đại Cathay nhìn lại bản thân mình mà nói.

Trong ký ức của hắn tự dưng hiện lên hai chữ đoạt xá, khiến cho hắn buột miệng nói ra mà không hề hay biết.
Hắn đứng dậy nhìn khắp toàn thân, cảm giác thân thể này rất lạ, dường như cao hơn hắn ở kiếp trước không ít.

Chỉ là có chút bạc nhược, không có miếng cơ bắp nào.

Hoạt động đi lại cũng không thuận tiện bằng kiếp trước.
“Thôi kệ, ông mày sống được thêm một kiếp rồi ha ha ha ha ha!!!!” – Đại Cathay ngửa cổ lên trời cười điên dại.
Không biết có phải vì cười quá lớn, hay là do trời quá lạnh nên hắn vừa cười xong thì ôm gốc cây ho điên ho dại, ho đến mức muốn phọt hết cả bộ lòng ra ngoài mà vẫn không ngừng ho.
“Khát quá, khụ khụ...!chỗ nào có nước nhỉ?”
Đại Cathay lang thang trong ngọn núi suốt nửa ngày trời vẫn không tài nào tìm thấy nước, hết cách hắn đành ngậm tuyết trong miệng, khi tan ra cũng coi như là uống nước.

Có điều hơi buốt răng một chút, còn hơn là chết khát ở đây.

Lúc này hắn mới ngồi xuống một chỗ, vừa ngậm tuyết vừa nhắm mắt lại nhớ những ký ức trong đầu.

Hắn ngạc nhiên hơn hết khi biết thế giới này là một thế giới không bình thường, ở đây những người bình thường như hắn ở kiếp trước chẳng làm được cái gì cả, chỉ có những người mang danh Ma Pháp Sư mới có chỗ đứng cho mình.
Hắn phát hiện ra kẻ đối đầu với hắn ở trong vùng đất lửa kia có tên là Chu Tước, hắn ta là một Ma Pháp Sư sử dụng lửa.

Trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng to gan, ngay lập tức hắn vận dụng ký ức của Chu Tước, thử tạo ra lửa.
“Phừng!!!”
Một ngọn lửa xuất hiện trên tay khiến cho Đại Cathay giật mình.

Hay liên tục giũ tay, nhưng lửa không tắt, thậm chí đưa bàn tay vào trong tuyết, tuyết tan ra thành nước, lửa thì vẫn cháy.

Chừng vài giây sau hắn mới thở phào ra một hơi, bởi cái ngọn lửa này không hề làm hắn bị thương.

Chỉ là cứ để nó cháy như thế này cũng không ổn lắm, hắn có cảm giác cái thứ gọi là ma lực đang trôi đi nhanh chóng, mà trong ký ức của Chu Tước có nói.

Ma lực không thể để cho cạn kiệt, nếu không rất dễ dẫn đến nguy hiểm.
Còn làm sao để tắt ngọn lửa trên tay thì hắn lại không biết.

Lọ mọ chừng một tiếng sau, cuối cùng hắn cũng có thể tắt được ngọn lửa trên tay.

Trong thời gian đó hắn đã nhóm được một bó lửa để sưởi ấm.
Nhìn quần áo rách nát trên người mình, Đại Cathay thở dài một tiếng.

Sống một kiếp thì tốt đó, nhưng cái kiếp này sao mà nó chật vật quá.

Không sao, chỉ cần sống lại một kiếp là có thể làm lại cuộc đời, kiếp này hắn thề sẽ không trở thành giang hồ nữa.

Tối ngày tranh tranh đấu đấu, đến cuối đời lại bị đàn em đâm lén.

Coi như kiếp này sẽ là một kiếp mới của hắn, một khởi đầu mới.
Ông đây sẽ làm người bình thường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.