Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 147: 147: Nhẹ Nhàng Với Tao Được Không





Sáng sớm hôm sau, khi ăn xong mấy bát bún, Ma Tùng Quân cùng mấy đứa nhỏ chuẩn bị hành trang lên đường.

Phải nói rằng, không có hội Mạo Hiểm Giả nào ăn uống ngon như cái hội Mạo Hiểm Giả này.

Ma Tùng Quân nấu sẵn một nồi bún, sau đó tống vào trong túi đồ hệ thống.

Nồi bún lúc lấy ra còn nóng hổi hệt như mới nấu, chỉ việc trụng nước sôi bún, rồi làm mỗi người một tô là xong.

Chén bát thì để về nhà rửa sau cũng được.
Trong đây Đại Cathay là sung sức nhất, hắn phải công nhận một điều rằng, hắn chưa bao giờ ăn ngon đến vậy kể từ trước khi gặp Ma Tùng Quân.

Hắn chợt nhận ra bản thân trước giờ toàn ăn đồ phế phẩm, chỉ có ăn đồ ăn do chính tay Ma Tùng Quân nấu hắn mới có thể nuốt trôi được.

Dù trông khá là cục súc, nhưng Ma Tùng Quân lại là một đầu bếp cực kì khéo léo và cẩn thận, dành cả tình yêu cho nấu ăn.
Nhưng thực ra là do Ma Tùng Quân có tay nghề giỏi thôi, hắn mà đam mê nấu ăn thật, có khi hắn mở nhà hàng từ lâu rồi, cũng chẳng phải xuyên không đến chỗ quái quỷ này làm gì.

Hắn bán hủ tiếu có hai lý do, thứ nhất là kế thừa lại của mẹ già, thứ hai là hủ tiếu dễ nấu hơn, nếu nấu với số lượng lớn.

Còn nấu mấy cái khác, mất thời gian với mệt mỏi lắm, chung quy là lười.
“Được rồi, mang trang bị vô hết đi.

Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết lần này vẫn đứng ngoài quan sát, yên tâm, sẽ có lúc ta để hai đứa tự chiến đấu.

Bây giờ chỉ cần nhìn để học hỏi thôi, phân tích khả năng chiến đấu của tất cả mọi người cho ta.

Khi rảnh ta sẽ hỏi lại hai đứa.”
Ma Tùng Quân xoa đầu Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nói.
“Lưu Béo, nòng giảm thanh hoàn thiện chưa?” – Ma Tùng Quân lại quay sang hỏi Lưu Béo.
“Trên cơ bản thì hoàn thiện rồi, nhưng tiếng vẫn hơi lớn.” – Lưu Béo lấy ra khẩu AK từ trong balo mình ra, hắn lắp ráp đơn giản chúng lại, sau đó gắn nòng giảm thanh vào.
“Ra ngoài bắn thử vài viên đi.”
Lúc này Lưu Béo cầm khẩu AK hướng lên trời bắn một loạt sáu viên.
“Tạch tạch tạch tạch...”

“Ừm, âm thanh vẫn hơi to.

Nhưng không lớn lắm, không phải sợ tuyết lở.

Lần này đừng dùng boom, dùng súng bắn yểm trợ được rồi.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
“Đổi không.” – Đại Cathay cầm cây thương đưa cho Lưu Béo nói.
“Cây thương của ngươi là do ta rèn, muốn đổi không?” – Lưu Béo ôm chặt cây AK trong lòng, lườm Đại Cathay nói.

“Bỏ đi, ta thích đánh cận chiến hơi.” – Đại Cathay thở dài một tiếng nói.
Bấy giờ, Huyết Phong cũng đã đi ra ngoài với một bộ giáp chiến mỏng trên người.

Vũ khí của hắn chính là hai cái bao tay bằng thép, được khảm ma tinh thạch hệ hỏa giữa hai mu bàn tay.

Về cơ bản, Huyết Phong không thông thạo vũ khí, hắn chuộng việc cận chiến áp sát dùng tay chân để đánh người.

Vì thế dưới chân của hắn cũng có hai đôi ủng bằng thép, có giấy cả dao găm tẩm độc ở dưới đế giày.

Bất quá lại không có lỗ khảm ma tinh thạch giống như bao tay.
Huyết Phong dùng tay trái vỗ vỗ lên mu bàn tay phải và ngược lại.

Vỗ xong, ma tinh thạch hệ hỏa bên trên bốc ra ngọn lửa rực cháy, sau đó hắn lại tắt đi.

Bản thân đứng nhảy nhảy vài cái trên mặt đất, rồi làm động tác đấm vào không khí.
“Vụt vụt vụt...”
Mỗi đấm tung ra nhanh như cắt, vừa đấm là tuyết ở xung quanh hắn cũng dấy lên, gió lớn thổi ra từ mỗi quả đấm của Huyết Phong.

Thấy cảnh tượng đó, Đại Cathay vốn rất tự tin về bản thân có một thân đầy võ liền suy nghĩ lại.

Thằng này biến thái, không thể giỡn mặt được.

Giả sử hôm bữa nó mà đấm thật, chắc xuyên từ đằng trước ra đằng sau mất.


Nghĩ lại, Đại Cathay còn rùng mình.
Kế đến hắn thấy Ma Tùng Quân lấy ra thanh trọng kiếm, Ma Tùng Quân vung vài đường cơ bản.

Sau đó lại thấy tháo hết mấy viên ma tinh thạch hệ thổ ra, gắn vào mấy viên ma tinh thạch đủ các hệ.

Lúc vung kiếm, những nguyên tố được gắn vào nổi lên khắp nơi.
Lần thứ hai Đại Cathay thấy thanh kiếm này, trước đó hắn học võ cũng không thấy ai sử dụng thanh kiếm lớn đến vậy.

Cùng lắm là trường đao cán ngắn, lưỡi dài, nhưng đó là dùng để múa võ, còn thực tế chiến đấu dùng hàng thật, chẳng có mấy ai có thể múa được thanh trường đao đấy.
Để thỏa cái sự tò mò của mình, Đại Cathay mượn thử thanh kiếm của Ma Tùng Quân.

Ma Tùng Quân cắm kiếm xuống đất rồi đẩy cán kiếm về phía Đại Cathay, Đại Cathay vừa đỡ lấy.
“Rầm!”
Kết quả cả người bị kiếm đè, không ngồi dậy được.

Khó khăn lắm mới đẩy được sang một bên, hắn lồm cồm bò dậy, dùng hết sức bình sinh, đỏ mặt tía tai mới kéo được thanh kiếm đứng thẳng dậy.

Chỉ là đứng thẳng dậy với mũi kiếm còn trên mặt đất, đừng nói đến vung, dựng kiếm lên còn cả một vấn đề.

Hắn nhìn Ma Tùng Quân như thấy một con quái vật, có phải người của thế giới Ma Tùng Quân ai cũng khỏe như huynh ấy?
“Tập bỏ mẹ ra mới nhấc được đấy.

Đưa đây.” – Ma Tùng Quân lấy lại thanh kiếm nói.
Đến ngày hôm nay, Ma Tùng Quân đã không cần một viên ma tinh thạch hệ thổ nào để giảm trọng lượng nữa.

Bởi cái quyển sách luyện thể Khống Ngục Thần Thuật kia đúng là kinh người, hắn còn tập chưa hết một trang đã có thể thoải mái vác thanh kiếm này bay nhảy rồi.

Ngoài việc thể lực tăng trưởng đến mức vượt qua cả Huyết Phong, thì sức khỏe cơ bắp cũng được đề cao, chỉ là không thể nào có tốc độ biến thái như Huyết Phong được.
Lúc này cả sáu người bắt đầu leo lên cao hơn, chung quy vẫn có đường để đi, mặc dù hơi nhỏ.


Có đường đi nên con gấu trắng kia mới có thể làm tổ trên ngọn núi này được.

Về cơ bản, Phiền Bỏ Mẹ đã tìm thấy cái hang đó, cả bốn mẹ con nhà gấu đều đang trong quá trình ngủ đông.
Bất quá đã là cuối kì ngủ đông của gấu, giờ cũng là cuối đông tháng 3 rồi.

Nếu bị làm phiền chắc chắn gấu mẹ sẽ dậy, Ma Tùng Quân không ôm may mắn sẽ bắt được gấu con bằng cách mong chờ gấu mẹ ngủ say, điều đó là hoàn toàn không thể xảy ra được.
Đến buổi trưa, cả bọn mới leo đến được một vùng đất khá bằng phẳng.

Để lấy sức, Ma Tùng Quân cho dựng lều của Lưu Béo lên, để Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết ngồi trong đó ăn uống, người lớn thì ăn ở bên ngoài.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, Ma Tùng Quân bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.

Hắn bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho từng người, đi đặt bẫy xung quanh chỗ này.

Sau đó ngẩng đầu nhìn lên cao, trước mặt hắn có một vách núi chừng 30 40 mét.

Ở giữa vách núi có một cái hang động lớn, tuyết lấp quá nửa cửa hang, điều này cho thấy gấu mẹ vẫn chưa ra ngoài.
Trước mặt hắn bắt đầu hiện lên hình ảnh của gấu mẹ nằm sâu bên trong hang.

Từ vị trí Ma Tùng Quân đứng lên đến miệng hang khoảng 13m.

Nếu té xuống cũng là cả vấn đề, bề mặt xung quanh nơi hắn đứng có chiều dài và chiều ngang hơn trăm mét.

Có một vài cây thông lớn và đá lớn.
“Xong hết chưa?” – Ma Tùng Quân hỏi mấy người Huyết Phong.
Tất cả đều nhìn Ma Tùng Quân gật đầu một cái.

Thấy thế Ma Tùng Quân gọi Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết ra khỏi lều, rồi bắt đầu đẩy lều sát với vách núi đối diện chỗ hang con gấu.

Hắn cùng mấy người Huyết Phong đắp tuyết lên trên cái lều dã ngoại.

Sau đó mới cho hai chị em Yên Nhược Đan chui vào trong, hắn khoét hai cái lỗ lớn làm lộ ra gương mặt của hai chị em bên trong.
“Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra khỏi túp lều hiểu chưa? Trong đây tuyệt đối an toàn, đừng phát ra tiếng động hay la hét gì.

Ôm chặt lấy con Meo đi.” – Ma Tùng Quân dặn hai đứa nhỏ một tiếng.
Lúc cùng Lưu Béo vượt qua khu rừng giữa biên giới Dạ Lang và Đế Quốc, Ma Tùng Quân phát hiện ra cái túp lều này rất chắc chắn.

Nó như một ngôi nhà vậy, không thể cháy, không thể vỡ, càng không thể bị kiếm đâm thủng dễ dàng được.


Hắn cũng không dám thử sức chịu đựng của cái lều này, nếu hư thì Lưu Béo chẳng có chỗ đâu mà ngủ.

Vì thế để cho Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết ở trong đó là an toàn nhất.
“Gâu, đi theo tao.

Giờ đừng sủa, đợi lát nữa dụ con gấu xuống, mày cũng đừng tấn công.

Cứ sủa là được, nó dí thì chạy.” – Ma Tùng Quân dặn con Gâu một tiếng.
Dạo này thấy con Gâu cũng được việc, nói nó, nó cũng hiểu tiếng người.

Điển hình, Ma Tùng Quân vừa nói xong nó liền gật đầu kêu ư ử vài tiếng.

Thấy thế hắn xoa đầu rồi cho nó ăn một cái đùi gà nướng nóng hổi lấy ra từ túi đồ hệ thống.

“Đại Cathay vào vị trí chưa?” – Ma Tùng Quân nhìn lên vách núi hô lên.
“Đợi đệ một tí, vác theo cây thương khó leo quá.” – Đại Cathay đang leo được nửa đường, thở hắt ra một tiếng.
“Cẩn thận, đừng để con gấu phế trong một lần, chỉ cần dụ nó xuống đây là được.” – Ma Tùng Quân hô lại.
Đại Cathay buông một tay ra, hướng ngón tay cái về phía Ma Tùng Quân tỏ vẻ hiểu rồi.

Chừng vài phút sau, Đại Cathay cuối cùng cũng leo được lên đến miệng hang, ở đây có chỗ đứng chừng vài mét vuông trước khi vào trong hang.
Hắn dồn ma lực vào cây thương để kích hoạt lửa lên, sau đó dùng cây thương làm tan tuyết ở trước miệng hang cho dễ đi lại.

Nghe Ma Tùng Quân nói, hang động này sâu khoảng 30m, cao chừng 7 8 mét.

Nếu chỉ 7 8 mét, thì con gấu cũng không to lắm, so với ký ức của Chu Tước, gấu ở thế giới này cao 7 8 mét là bình thường như cân đường hộp sữa.

Vừa làm tan xong băng, hắn dí cây thương lửa vào trong hang động để xem tình hình bên trong, nhưng cảnh tượng trong đó lại làm hắn đứng hình.

Không biết từ lúc nào con gấu đã thức dậy, nó đứng bằng bốn chân, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm lấy hắn.
Điểm quan trọng không phải ở đó, điểm quan trọng chính là nó đứng bằng bốn chân mà lưng đã gần chạm đến trần của hang động, mặc dù sâu bên trong chỉ cao khoảng 5m.
“Oong~~~!”
Đại Cathay đá vào đít thương, hắn cầm thương bằng cả hai tay.

Đôi mắt nghiêm lại, nhìn chằm chằm con gấu sâu trong hang động mà nói:
“Nhẹ nhàng với tao được không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.