Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 166: 166: Thông Tin Này Đủ Chứ





“Theo dõi lâu như vậy, chắc lão cũng biết ta có thứ gì trong tay chứ?” – Ma Tùng Quân lạnh lùng nhìn Long Nguyên Đức nói.
“Ta không hiểu, vì sao ngươi lại bảo vệ một kẻ chỉ vừa mới quen như vậy? Có thể cho ta biết lý do được không?” – Long Nguyên Đức mỉm cười hỏi.
Lão chưa bao giờ đặt Ma Tùng Quân vào mắt, thậm chí trước mắt lão, Ma Tùng Quân yếu đến mức đáng thương.

Dù cho Ma Tùng Quân rút cả kiếm ra, nhưng trong phòng có vài tên Ma Pháp Sư ẩn mình, đến nửa ngón tay họ cũng không động đậy.
Chứng tỏ, Ma Tùng Quân còn chưa thể gây ra một chút sứt mẻ gì cho Long Nguyên Đức.

Ở bên cạnh, Long Nguyên Giáp tranh thủ châm một điếu thuốc lên.

Hắn thật sự rất khâm phục Ma Tùng Quân, không quan tâm cái gì gọi là Ma Pháp Sư cao cấp hay thứ cấp.

Chỉ cần đe dọa đến hắn và đồng đội, Ma Tùng Quân sẵn sàng vung kiếm ra.
Nếu hắn gặp Ma Tùng Quân sớm hơn một chút, biết đâu cả hai người cùng nhau nổi danh cả thiên hạ này? Không, bây giờ vẫn không muộn.

Long Nguyên Giáp hắn vẫn còn sức, hắn còn trẻ hơn cả Ma Tùng Quân hẳn một tuổi cơ mà.
Nghĩ thế Long Nguyên Giáp đứng dậy đưa điếu thuốc vừa châm cho Ma Tùng Quân, rồi nói:
“Ma huynh, không cần để ý lời lão khọm này nói.

Đồng đội của huynh, chính là đồng đội của ta.

Kẻ nào động đến, dù có máu mủ ta cũng khô máu với kẻ đó.”
“Ôi chà, coi thằng cháu bất hiếu lại bênh vực người ngoài kìa.

Thật uổng công ta cho ngươi ba vò rượu, trả đây.” - Long Nguyên Đức cười híp cả mắt nói.
Cách nói chuyện của Long Nguyên Đức khiến cho Ma Tùng Quân khó chịu, lời lão nói ra, lời nào thật, lời nào giả.

Hắn chẳng biết được, tuy nhiên máy móc không biết nói dối.

Phiền Bỏ Mẹ đã phân tích lời nói vừa rồi của lão ta, đến 80% là thật.

20% còn lại là có ẩn ý gì đó.
“Đừng hung dữ như thế, ta chưa nói là không thể không tha cho hắn.

Ma huynh đệ, ta không muốn giết ngươi.

Trong tương lai ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của ngươi, hay là đứa cháu này.

Nó xuất hiện ở đây tương đương với việc đảm bảo mạng sống cho ngươi.


Mà ngươi chính là một ẩn số ta không thể dự đoán được.

Rốt cuộc ngươi đến từ đâu?”
Long Nguyên Đức vẫn bình tĩnh nói, từng câu từng chữ khiến cho Ma Tùng Quân phải đề phòng.

Nhất là câu cuối cùng của lão ta, chẳng lẽ lão ta phát hiện được điều gì? Hắn đến từ đâu, chắc chắn lão không biết.

Nhưng nếu đã hỏi như vậy, chắc hẳn lão đã điều tra về hắn.
“Cách gì?” – Ma Tùng Quân nhìn lão ta nói.
“Thông tin, ngươi có thông tin gì đủ nặng để trao đổi mạng sống của kẻ được xem là Chu Tước kia.

Và ta sẽ đảm bảo Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả không động đến hắn, dù chỉ là một sợi lông.

Thậm chí có thể cấp cho hắn một thẻ Mạo Hiểm Giả bằng cái tên thật của hắn, thẻ Mạo Hiểm Giả hiện tại của hắn không dùng được nữa đâu.” – Long Nguyên Đức chậm rãi nói.
“Ta không có thông tin gì để trao đổi với lão, đừng làm khó ta nữa.

Ta đã đảm bảo hắn không phải là Chu Tước.

Đừng giết oan người khác, ta không nghĩ Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả là một tổ chức khát máu như vậy.”
Ma Tùng Quân hạ kiếm xuống, nếu đã muốn đàm phán, không thể nào giương kiếm về phía đối phương mãi được.

Bất quá hắn vẫn giữ kiếm ở trên tay, chỉ là cắm xuống đất để phòng hờ.
“Thật tiếc, nhưng ngươi vẫn có đấy Ma huynh đệ.

Ta muốn biết ngươi đến từ đâu, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Với những thứ kì lạ xung quanh ngươi, từ chiếc xe không dùng ma thuật vẫn có thể di chuyển, thiết bị phát sáng như ma tinh thạch Quang hệ, rồi đến cả cái gọi là thuốc lá này ...!ừm, còn cả bia nữa.”
“Ngươi biết không, bất kì một thứ nào của ngươi đưa ra ngoài đều sẽ trở thành thứ để buôn bán.

Ta đảm bảo, cả thế giới này sẽ tranh nhau mua.

Nhưng ngươi lại đem cho? Ta không hiểu, ta rất muốn biết ngươi đến từ đâu.

Có thể thỏa mãn mong muốn tò mò này của ta không?” – Long Nguyên Đức mỉm cười nói.
Ở bên cạnh, Long Nguyên Giáp nghe thế cũng im lặng.

Chính hắn cũng rất tò mò, Ma Tùng Quân rốt cuộc là từ đâu đến? Hắn đã cho người đi điều tra các vết tích xe mà Ma Tùng Quân để lại.

Ma Tùng Quân còn từng đi qua cả ngôi làng Yên Việt bị hủy diệt, trong khi ngôi làng đó bị phong ấn lại bởi ma thuật Hắc Ám, Ma Tùng Quân chắc hẳn đã đi qua từ trước.

Đi qua Yên Việt từ hướng Nam, chứng tỏ Ma Tùng Quân xuất phát ở Dạ Lang quốc.

Long Nguyên Giáp cũng cho người điều tra ở Dạ Lang, quả thật Ma Tùng Quân từng xuất hiện ở trấn biên giới ở Dạ Lang.

Tuy nhiên chỉ duy nhất một cái trấn đó, trùng hợp thay Ma Tùng Quân còn tiếp xúc với cả thái tử của Dạ Lang.

Có vẻ như vị thái tử kia cũng tìm hiểu tin tức của Ma Tùng Quân.
Lâm vào hẻm cụt, đến cả người tự tin là có mạng lưới thông tin nhạy bén như Long Nguyên Giáp cũng phải chào thua.

Long Nguyên Đức cũng gặp trường hợp như vậy, lão tra không ra.

Nếu Ma Tùng Quân là người bình thường, chẳng ai rảnh đi điều tra hắn làm gì, quan trọng là những thứ bên cạnh hắn.
Hai đứa trẻ hắn dắt theo là dư nghiệt của làng Yên Việt.

Long Nguyên Đức biết chuyện này, nhưng lão giấu nhẹm thông tin đó với đế quốc.

Bởi cách làm của đế quốc quá mức tàn bạo, chính lão cũng không thích điều đó.
“Rất tiếc, ta không thể nói, nhưng ta cũng không thuộc bất kì thế lực nào.” – Ma Tùng Quân lắc đầu đáp.
“Ta cũng rất tiếc...” – Long Nguyên Đức thở dài.
Đến bước này, lão không thể không làm theo lời của mình.
“Quân ca, chuyện đó khó nói lắm sao?” – Long Nguyên Giáp nhìn Ma Tùng Quân nói với ánh mắt kiên định.
Ý của Long Nguyên Giáp, dù Ma Tùng Quân chọn nói hay không nói.

Long Nguyên Giáp hắn cũng sẽ theo phe Ma Tùng Quân, nhưng chuyện Long Nguyên Đức đã muốn làm, Long Nguyên Giáp không thể ngăn cản nổi.

Cùng lắm hắn chỉ có thể cứu được Ma Tùng Quân và những người không liên quan.
“Ta có một tin tức, đủ sức để lay động cả đế quốc ...!à không, lay động cả thế giới này.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Đột nhiên Ma Tùng Quân lên tiếng, vốn Long Nguyên Đức tưởng mọi chuyện đến đây là không thể nào nói tiếp được.

Lời Ma Tùng Quân thốt lên khiến cho cả hai chú cháu Long Nguyên Đức nhíu mày.
Long Hân Nghiên bấy giờ bám chặt lấy chân của Ma Tùng Quân, con bé tò mò dửng tai lên nghe.

Thấy thế Ma Tùng Quân vỗ lên vai Long Hân Nghiên nói:
“Hân Nghiên, cháu ra ngoài được không? Chuyện này rất hệ trọng.”

“Nghiên nhi biết rồi.

Thúc thúc, nếu gia gia dám làm bậy, thúc nói cho Nghiên nhi biết.

Cả đời này Nghiên nhi sẽ không nhìn mặt gia gia.”
Nói rồi con bé lè lưỡi, làm mặt quỷ với Long Nguyên Đức rồi dắt theo Tiểu Bạch xuống lầu.

Long Nguyên Đức nhìn đứa cháu ngang bướng của mình mà cười khổ thành tiếng.

Bấy giờ lão phất tay, các Ma Pháp Sư ẩn náu trong bóng tối lần lượt rời đi trong âm thầm.
[Túc chủ, xác định không còn người nào xung quanh.

Có thể nói rồi.

Nhưng túc chủ có chắc nên nói tin tức này ra không? Nếu không tốt, sẽ gây ra hậu quả khôn lường.

Có thể sẽ có cả chiến tranh, đói khát, rất nhiều người sẽ chết.

Thế giới sẽ đại loạn trước khi điều dự báo đó xảy ra.]
Âm thanh Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân.

Hắn hiểu điều đó, Phiền Bỏ Mẹ đã cảnh báo với hắn từ trước về mối nguy của thông tin này.

Đây không phải là dạng thông tin có thể nói ra bên ngoài một cách tùy tiện được.
Hắn nhìn chằm chằm Long Nguyên Đức rồi nói:
“Ta muốn đảm bảo, không có bất kì ai nghe lén ngoài ba người chúng ta.

Thông tin này có thể là họa, có thể là phúc.

Càng ít người biết càng tốt.”
“Thông tin gì lại khiến ngươi trịnh trọng đến vậy? Ánh mắt đó ...!thật khiến cho lão già ta cảm thấy tò mò.

Có vẻ không phải là tin tức tốt lành gì cho lắm.

Nhưng ta không nghĩ ra được, có tin tức gì đạt đến khả năng đó? Một người như ngươi làm sao biết?”
Miệng thì nói thế, nhưng tay của Long Nguyên Đức bắt đầu tạo thủ ấn.

Một vòng tròn ma thuật màu xanh lam hiện ra dưới chân lão, sau đó theo thủ ấn của lão, nó lan ra toàn bộ khu trọ, nó tách ra làm hai, một phần chạy xuống dưới, một phần hướng lên trên.
Không gian bấy giờ lượn lờ như sóng nước, nhưng lại không có một chút cảm giác khó thở hay ẩm ướt nào cả.
“Ta dựng xong kết giới rồi, nói đi.

Trừ phi có Ma Pháp Sư cấp Bá Chủ đánh thẳng vào đây, nếu không chẳng ai có thể nghe lén được ngươi nói.

Yên tâm rồi chứ?” – Long Nguyên Đức cười nhạt nói.

Vẫn chưa thể chắc chắn được, Ma Tùng Quân nhìn sang Long Nguyên Giáp.

Nhận được cái gật đầu của Long Nguyên Giáp, hắn gập đầu đáp lại rồi ngồi xuống nhặt một ly rượu đổ lên, tự châm rượu cho mình rồi ném cho Long Nguyên Đức cái điện thoại có hình ảnh của con khủng long chiến đấu với gấu mẹ.
Ma Tùng Quân đoán rằng, Long Nguyên Đức sớm đã biết đến chuyện này.

Nhưng không thể nào biết hết được toàn bộ.

Lão nghĩ đó cũng chỉ là một con quái vật ẩn sâu dưới hồ, nó chưa đủ mạnh để lão phải bận tâm làm gì.

Dù gì thung lũng Hồ Ma thi thoảng vẫn xuất hiện vài chuyện kì lạ.

Không riêng gì thung lũng Hồ Ma, trên khắp lục địa này, không ít nơi xuất hiện những chuyện kì lạ hơn như vậy.
“Chuyện này ta đã biết, dưới hồ có một con quái vật như vậy cũng không có gì lạ.” – Long Nguyên Đức xem xong, đưa cho Long Nguyên Giáp xem.
Sau đó cả hai người đợi Ma Tùng Quân nói ra thông tin của mình.

Không để bọn họ đợi lâu, hắn nói sơ qua về những gì mình biết, dưới hồ đó có cả một hệ thống nước ngầm như tổ kiến trải dài khắp lục địa, nối liền với biển cả xa xôi.
Nói ra cả dự đoán mà Phiền Bỏ Mẹ giải thích cho hắn, đương nhiên thay vào đó, hắn nói người dự đoán là hắn để che giấu đi sự tồn tại của hệ thống.

Ma Tùng Quân cũng đưa cả hình ảnh do Phiền Bỏ Mẹ phác thảo, và ví dụ khi có quái vật tràn vào.
Hình ảnh đó chỉ là những nét vẻ đơn giản, được vẽ đè lên nhau và trình chiếu như một thước phim hoạt hình ngắn.

Cộng với lời giải thích tường tận của Ma Tùng Quân, dần dần không gian lâm vào yên tĩnh đến đáng sợ.

Đến mức cả ba người còn có thể nghe tiếng thở và nhịp tim đập của nhau.
“Xoảng!!”
Long Nguyên Đức bóp nát chén rượu trên tay, lão tức giận nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân nói: “Ngươi chắc chắn rằng lời ngươi nói là thật?”
“Chỉ là dự đoán, lão có thể cho người xuống kiểm tra cái hồ đó, xem coi có phải có đường dẫn đến một nơi khác hay không ắt sẽ rõ.

Ta tin rằng lối đi đủ lớn để con quái vật kia chui qua.

Chỉ cần xuống dưới, không thấy con quái vật kia và phát hiện ra được lối đi dưới lòng nước.

Ta nghĩ lão có thể xác định xem dự đoán của ta có đúng hay không.” – Ma Tùng Quân mặt đối mặt, không một chút sợ hãi.
“Quân ca ...!chuyện này, thông tin này nếu là thật.

Nó sẽ dẫn đến hậu quả rất khủng khiếp.” – Long Nguyên Giáp mang sắc mặt không tốt cho lắm.
“Ta không muốn nó thành sự thật.

Nếu nó thành sự thật, cả ta cũng không thể tránh khỏi.

Lịch sử con người ở thế giới này chỉ mới vài trăm năm thôi.

Con người từ đâu mà ra, đệ có biết không?” – Ma Tùng Quân nhàn nhạt nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.