Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 242: Lối Ra





Vậy xét theo những gì Lussuria nói, có thể chứng minh ả không hề nói dối.

Hắn nhớ có lần Lưu Béo tìm ra được danh tính của người rèn bộ giáp kia, là cái gì đó.

Ma Tùng Quân không nhớ, nhưng nếu Lưu Béo đã biết thì chắc chắn bộ giáp đó được làm ra ở thời đại này.
Nếu Lussuria nói ba chiếc rương có từ thời đại của ả thì Ma Tùng Quân phải đề phòng ả, bất quá cũng không thể loại trừ trường hợp ả đang nói dối.

Mặc dù tỷ lệ đó là không cao, Phiền Bỏ Mẹ vừa mới phân tích ra tỷ lệ thật giả trong lời kể vừa rồi.
“Còn gì muốn hỏi nữa không?” – Lussuria nghiêng mình ngó sang Diggory T.Bogy, rồi hỏi Ma Tùng Quân.
“Tầng cuối cùng của hầm ngục là cái gì, ngươi có biết không? Những kẻ mặc quần áo thế này nữa, ngươi gặp qua bao giờ chưa?”
Vừa nói Ma Tùng Quân vừa đưa ra một tấm ảnh chụp Hắc Long Giả.
“Ta đã ra khỏi tầng này đâu mà biết.

Về câu hỏi thứ hai của ngươi thì chưa, ta chưa từng thấy kẻ nào mặc quần áo như vậy.

Trong vài chục năm đổ lại đây, các ngươi chính là người đầu tiên xuống hầm ẩn này.” – Lussuria lắc đầu nói.
“Còn một câu hỏi nữa.

Có phải trước kia hầm ngục này từng có ma thú dạng gấu?” – Ma Tùng Quân hỏi tiếp.
“Từng có, ta có nghe thấy tiếng gầm của chúng.

Hình như là hai con, một đực một cái.

Nguyên tố ma thuật dao động của chúng khi ấy ta từng cảm nhận được vài lần.

Con cái là Băng và Phong, con đực là Hỏa và Phong.


Lâu rồi không nghe thấy tiếng chúng đánh nhau, chắc trốn ra hầm ngục được rồi.” – Lussuria đáp.
Ma Tùng Quân gật đầu, hắn không hỏi vì sao Lussuria có thể phân biệt được con nào đực con nào cái.

Đối phương đã nói tới đó, chắc chắn là có cách để xác định.

Giống như vụ chặt tre vậy, bằng một cách nào đó Lưu Béo luôn có thể xác định được cây tre nào trên 20 đốt để chặt.

Là hắn thì hắn phải đếm, người ở thế giới này có nhiều điểm khác biệt so với thế giới của hắn mà hắn không thể nào lý giải được.

Hỏi Phiền Bỏ Mẹ, nó cũng bảo không biết, đang nghiên cứu.
“Vấn đề cuối cùng.

À không, cái này ta phải hỏi Diggory T.Bogy.

Ngươi thoát khỏi trạng thái ngủ đông khi nào?” – Ma Tùng Quân nhìn sang Diggory T.Bogy đang chăm chú nghiên cứu áo giáp.
“Ba năm trước!” – Diggory T.Bogy vẫn nghe cuộc nói chuyện, hắn lập tức trả lời.
“Giáp đệ, hầm ngục này có phải xuất hiện từ ba năm trước?” – Ma Tùng Quân lại nhìn sang Long Nguyên Giáp.
Không biết từ lúc nào, hắc khí trên cơ thể Long Nguyên Giáp đã tán đi mất.

Quả trứng đen rơi vào trong lòng hắn, còn viên ma tinh thạch Hắc Ám Cực Phẩm kia lại biến thành viên đá cuội đen như phân con Gâu.
“Đúng là vậy, lần đầu tiên ghi nhận sự xuất hiện của gấu mẹ là vào thời điểm đó.

Do đó có không ít người đoán rằng hầm ngục đã xuất hiện trở lại, nên đã đi tìm kiếm vị trí hầm ngục hai con gấu đó đi ra.”
Lúc này Long Nguyên Giáp ngồi xuống kể lại sự tình phát hiện ra cái hầm ngục này.

Ban đầu khi phát hiện ra hầm ngục, bên trong không hề có bất cứ một sinh vật nào cả.

Cây cỏ cũng không hề có, tất nhiên con Goblin và Golem không hề tồn tại.
Thậm chí đến cả các khoáng thạch cũng không xuất hiện qua dù chỉ một ít.

Hầm ngục trông như cái hầm mỏ đã khai thác cạn kiệt, cái gì cũng không.

Nhưng một năm đổ lại đây, quanh hầm ngục thường xuyên xuất hiện dao động năng lượng ma thuật thất thường.
Vì cái hầm ngục này nằm trong quyền quản lý của Long gia, nên Hắc Long Giả vào trong đó thám thính thử vài lần.

Cứ mỗi lần thám thính sẽ xuất hiện thêm vài sinh vật khác nhau.

Cách vài ba tháng sẽ thám thính một lần để đo đạc khả năng hầm ngục chính thức xuất hiện tài nguyên trở lại.
Đến tháng cuối cùng, cụ thể là vào vài ngày trước.

Long gia phái hai đội Hắc Long Giả gồm 30 người tiến vào thám thính.

Kết quả chỉ còn một người trở ra với thần trí điên loạn.

Theo lời Diggory T.Bogy kể trước đó, họ dường như đã xuống được tầng bảy.
Hầm ngục đến tận bây giờ vẫn rất bí ẩn đối với con người ở thế giới này.

Nhưng với mấy người Lussuria và Diggory T.Bogy thì không hẳn như thế, mỗi hầm ngục có một quy tắc riêng biệt, tùy vào chủ nhân sở hữu của nó.

Nó rất kì lạ và nguy hiểm, điều đó là không thể phủ nhận, nhưng không cao siêu đến mức khiến chúng ta không biết nó xuất hiện từ đâu.
“Thôi ở đây tò mò làm gì, cứ xem thử xem mọi chuyện thế nào.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
Tính đến hiện tại, lời nói của Diggory T.Bogy và Lussuria không xuất hiện vấn đề gì.


Tạm thời có thể tin tưởng bọn họ.

Có kinh nghiệm của một kẻ lõi đời, Ma Tùng Quân chưa bao giờ tin ai hết 100%, hắn luôn đề phòng bọn họ, chí ít có bị lừa cũng đỡ bỡ ngỡ.
Lúc này Ma Tùng Quân mới hỏi đến quả trứng của Long Nguyên Giáp.

Tuy nhiên Long Nguyên Giáp không nói nhiều gì về quả trứng này, hắn chỉ nói rằng quả trứng vẫn chưa nở được.

Từ ánh mắt Ma Tùng Quân có thể đoán rằng Long Nguyên Giáp không muốn nói chuyện đó ở đây do có cặp đôi Diggory T.Bogy.
Về phía Diggory T.Bogy và Lussuria, thực sự hai người họ không quan tâm đến quả trứng kia của Long Nguyên Giáp cho lắm.

Thời đại của bọn họ, rồng bay đầy trời, chẳng có gì gọi là đáng để tranh giành cả.

Và có thể Long Nguyên Giáp không biết, rồng trong suy nghĩ bọn họ khác hoàn toàn rồng trong nhận thức của Long Nguyên Giáp.
“Tất cả đồ đều có chủ nhân rồi, lối ra nằm ở đâu?” – Ma Tùng Quân sực nhớ ra chuyện quan trọng nhất, liền hỏi.
“Ta không biết, lúc ba chiếc rương này xuất hiện, thì có giọng nói trong đầu ta báo rằng như thế.

Cụ thể lối ra ở đâu...”
“Còn một cuộn giấy trong rương kìa.”
Lussuria đang nói giữa chừng thì bị Long Nguyên Giáp chen ngang.

Bấy giờ hắn lấy từ trong rương ra một cuộn giấy được buộc bằng một sợi dây đỏ cũ kỹ.
“Quân ca, đệ không tháo được.

Có phong ấn!” – Long Nguyên Giáp đưa cho Ma Tùng Quân.
Thông qua màn hình hiển thị của hệ thống, nó cho thấy cuộn giấy bị phong ấn bởi một loại ma thuật nào đó.

Trước mắt hắn chỉ hiện toàn dấu hỏi chấm vô nghĩa.
Nghĩ lại thì bao tay của nhà Huyết Phong nằm chung trong rương với cuộn giấy này, nên hắn liền đưa cho Huyết Phong:
“Huyết Phong, đệ thử mở ra xem.

Đừng dùng sức, nó hỏng là toi.”
Đang canh chừng Diggory T.Bogy bằng ánh mắt cực kì chăm chú.

Nghe Ma Tùng Quân gọi, Huyết Phong ngẩng đầu lên sờ sờ cuộn giấy, sau đó lại thấy dùng lực hòng xé tờ giấy ra.
“Bép!”
“Dừng ngay.”
Ma Tùng Quân vỗ lên đầu Huyết Phong một phát rõ đau.
“Nhỏ máu lên thử.” – hắn trợn mắt lên quát.
Bị mắng, Huyết Phong rụt cổ lại.

Hắn đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ một cái rồi nhỏ máu vào cuộn giấy trước mắt.

Ngay khi máu tiếp xúc với tờ giấy, một ngọn gió nổi nhẹ lên, cuốn theo máu của Huyết Phong rồi chìm vào trong sợi chỉ màu đỏ đó.
Bấy giờ, tờ giấy tự động bay lên, sợi chỉ đỏ tự động bung nó.

Nó bay về phía cổ tay của Huyết Phong, còn tờ giấy thì mở ra với vô số ký tự kì lạ đang phát sáng.

Chúng trôi lơ lửng trước mặt Huyết Phong, chỉ nửa khắc sau, chưa ai kịp phản ứng cái gì, những dòng chữ đó bay thẳng vào trán hắn.
Đôi mắt Huyết Phong cứ như người mất hồn, hắn đứng ngơ ngác với đôi mắt nhìn chằm chằm trần hầm ngục.

Không gian yên tĩnh, không ai có bất kì hành động nào đánh thức hắn.


Chừng nửa phút sau, Huyết Phong bừng tỉnh lại.

Hắn nở một nụ cười tươi rói.
“Quân ca, là một tấm bản đồ.” – Huyết Phong cười hớn hở nói.
Vừa mới khoe, Huyết Phong bắt gặp ánh mắt giết người của Ma Tùng Quân.

Lời vui mừng định nói ra đành phải ngậm lại vào bên trong.
“Ah...!ký ức của đệ có hơi hỗn loạn.

Ah...!đau đầu quá, Quân ca.

Ta không ổn rồi, ta cần nghỉ ngơi.”
Huyết Phong làm bộ ôm đầu, xoay vài vòng tại chỗ rồi ngã xuống một cách không hề giả trân tẹo nào.

Hắn nằm xuống, mắt vẫn mở trừng ra canh chừng Diggory T.Bogy.
“...”
“...”
Ma Tùng Quân, Long Nguyên Giáp cạn cả lời với Huyết Phong.

Bên cạnh Lussuria chỉ cười trừ một tiếng, coi như vừa rồi không thấy gì.
Bản thân nàng nghĩ mấy tên con người này thật lộ liễu, chứng tỏ chúng rất ngay thẳng, không có ý xấu gì.

Chỉ là tính cách hơi đề phòng thái quá, nếu như muốn lừa, bọn họ đã sớm lừa ba người này quay vòng vòng như chong chóng rồi.
Nàng ở đây biết bao nhiêu năm, thuộc từng ngõ ngách trong cái hầm ngục ẩn này.

Cuối cùng Lussuria lại không lựa chọn phản bội lại uy tín của mình, trên hết là vì muốn thoát khỏi đây một cách yên bình nhất cùng với tình nhân Diggory T.Bogy.
“Cạch cạch...”
Đúng lúc này vách tường ở sau ba chiếc rương mở ra.

Mùi ẩm mốc ập về phía bọn họ, khiến tất cả phải nín thở một lúc.

Những tiếng lạch cạch không ngừng vang lên, đó là tiếng của đá va chạm với nhau, giống như chúng đang chơi một trò xếp hình.
Sau chốc lát, một cầu thang làm bằng đá được hình thành, nó dẫn xuống tầng kế tiếp.

Bấy giờ trên người Ma Tùng Quân bay ra vài con bọ nhỏ, chỉ mất vài giây Phiền Bỏ Mẹ thông báo cho Ma Tùng Quân:
[Túc chủ, thông đạo này có hai đường.

Một đường dẫn xuống tầng 5, một đường dẫn xuống tầng 6.]
“Lối ra ngay đây luôn này.” – Long Nguyên Giáp cười ha hả nói.
“Có lối ra rồi, Diggory T.Bogy.

Ngươi xong chưa?” – Ma Tùng Quân ngó xuống hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.