Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 245: Vậy Sao





“Ta đi cùng hắn.” – Lussuria nói.
“Không, ngươi ở lại đây đi.

Nếu muốn ta tin tưởng.” – Ma Tùng Quân lắc đầu từ chối.
“Ta vẫn có thể giết ngươi tại đây, ngươi sẽ chết rất nhanh.” – Lussuria nở nụ cười tà khí.
“Cứ thử đi, giết ta xong ngươi cũng chẳng thể rời khỏi đây đâu.” – Ma Tùng Quân làm vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi.
Vốn là định hù Ma Tùng Quân thêm một chập, nhưng thấy gương mặt sẵn sàng khô máu kia nên lại thôi.

Ai mà biết được tên điên này giở trò điên khùng gì nữa.

Hắn là tên quái đản nhất nàng từng gặp, một kẻ không có ma lực, cũng không có bất kì dao động sức mạnh nào khác, bằng cách nào đó hắn lại có khả năng tìm kiếm và định vị chính xác đến mức không tưởng.
Chưa kể đến không gian trang bị trên người hắn, đến cuối cùng món nào là không gian trang bị trên người hắn? Chẳng lẽ là cái túi quần sau mông hắn?
“Những Quỷ Hồn đó, Long Nguyên Giáp định giải quyết chúng thế nào đây? Chúng không có thực thể...”
Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt hắn, Phiền Bỏ Mẹ đang quay trực tiếp Long Nguyên Giáp.

Vì đã nâng cấp được hệ thống trinh thám nên Long Nguyên Giáp hoàn toàn không hay biết Ma Tùng Quân đang theo dõi mình.

Long Nguyên Giáp luôn có cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, nhưng nghĩ lại ở trong hầm ngục này, thứ nhìn chằm chằm hắn từ đầu đến giờ rất có thể là chủ nhân của hầm ngục như lời Lussuria và Diggory T.Bogy nói chăng?
...
“C-ứ-u...!đ-a..u..

qu-á.”
“Là-m...!ơn...!tha ch-o..

chúng tôi.”

“Xin...!các..

ng-ài...!giế-tttt chúng ta đi.”
“Ta không muốn sống nữa!!!!!!!”
“Ahhhhhhh, lũ khốn, thà các ngươi giết chết ta đi.”
“...”
Trong màn đêm u tối, những hồn ma phập phùng cùng hồ lửa khổng lồ.

Tiếng than khóc, oán than, van xin và hận thù vang lên khắp nơi.

Nó tạo thành một bản nhạc ma khiến cho người nghe phải rợn cả tóc gáy.
Long Nguyên Giáp, hắn đứng hiên ngang trước hàng hàng Quỷ Hồn, đôi mắt của hắn bốc lên như lửa lam ngọc.

— QUẢNG CÁO —
“Đúng như Quân ca nói, ở đây lắm Quỷ Hồn thật.” – Long Nguyên Giáp lẩm bẩm nói.
“Ồ? Ngươi đến tìm hồn của bạn mình ư? Trông ngươi có vẻ mạnh hơn so với những tên con người từng đến đây.”
Bất chợt một giọng nói ghê rợn như có như không vang lên trong đầu Long Nguyên Giáp.
Hầm ngục này có đến hàng chục lối đi khác nhau đều dẫn đến cái hồ lửa trước mắt.

Nơi Long Nguyên Giáp đang đứng vừa hay đối diện với con quỷ đang giữ hồn Huyết Phong.

Nhưng lửa trước mắt quá lớn, hắn không thể thấy được phía đối diện.
“Một con Quỷ không xác như ngươi lại dám tung hoành ở đây? Ngươi chính là kẻ đã hại mấy tên thuộc hạ ta đúng không?” – Long Nguyên Giáp vừa nói vừa múa một vũ điệu gì đó.
Những Quỷ Hồn xung quanh giống như mặc kệ sự tồn tại của Long Nguyên Giáp, chúng chỉ làm nhiệm vụ của mình, chính là ngăn cản những oan hồn muốn bò ra khỏi hồ lửa.
“Ngươi nói đến những kẻ mặc đồ đen xuấ thiện vài ngày trước ư? Không phải tên ngốc này à.

Nếu thế thì không phải ta, chúng khá nhanh nhẹn, ta không bắt được kẻ nào.

Bất quá chúng xuống tầng cuối cùng, thấy được những thứ không nên thấy.” – Quỷ Hồn kia cười khặc khặc nói.
“Ồ? Ra là ngươi vô dụng như vậy sao? Ta có một thắc mắc, vong hồn thì rõ ràng ta thấy rất nhiều.

Nhưng ngươi lại được Quân ca gọi là Quỷ Hồn, ngươi lúc sống từng là quỷ sao?” – Long Nguyên Giáp lại hỏi.
“Ta đến từ Ma Giới.

Quỷ Hồn ở đó có rất nhiều, không ngờ có kẻ còn biết đến chúng ta.

Cứ nghĩ thời đại bên ngoài đã kết thúc rồi chứ?” – Quỷ Hồn cười lên ghê rợn.
“Ah...!ra là chuyện đó có thật à.

Ta vốn muốn tra hỏi ngươi từ từ, ngặt một cái ngươi lại bắt đứa đệ đệ yêu quý của huynh đệ ta.

Nên ta đành phải diệt ngươi ở đây thôi.” – Long Nguyên Giáp thở phì ra một tiếng.
“Làm sao? Ta nghe không rõ, ngươi vừa nói chuyện vô lý gì thế?...!Khặc khặc khặc...!Con người, ngươi có phải bị mộng tưởng quá lâu rồi không? Ngươi có biết Quỷ Hồn như ta ở Ma Giới thuộc dạng gì không?”
Quỷ Hồn cười phá lên một tiếng, châm chọc Long Nguyên Giáp bằng những lời lẽ khinh bỉ nhất nó có thể nghĩ.
Thay vì đáp lời, Long Nguyên Giáp chỉ lẳng lặng nhắm mắt.

Ngọn lửa trên người hắn ngày một lớn hơn, tia điện lách tách mỗi lúc một nhiều hơn.

Dáng vẻ cợt nhả trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là một gương mặt nghiêm túc.
Thả mũi kiếm chạm đất, Long Nguyên Giáp một tay giữ chuôi kiếm, một tay còn lại đưa lên trước mặt làm một thủ ấn.
“Chậc, cũng may ở đây không có ai.


Những oan hồn này, xin lỗi vì không thể cứu được các ngươi.

Ta chỉ có thế giúp các ngươi bằng cách giúp các ngươi bớt đau đớn hơn.”
“Gào!!!!”
Lời Long Nguyên Giáp vừa dứt thì một âm thanh như rồng gầm vang lên, đôi mắt vốn đang bốc lửa của Long Nguyên Giáp bỗng thay đổi.

Lửa thu hết vào trong đồng tử mắt, tròng mắt đen của hắn bấy giờ chuyển thành màu lam ngọc, mống mắt thì biến thành màu đen.

— QUẢNG CÁO —
“Lam Hỏa Lôi Long Thuật – Lam Linh Long!”
Dưới chân Long Nguyên Giáp xuất hiện một vòng tròn ma thuật khổng lồ, ký tự trên vòng tròn này khác so với toàn bộ vòng tròn ma thuật thông thường.

Nó có ký hiệu của một con rồng đang ôm Long châu, vòng tròn từ từ dân lên đến ngang eo Long Nguyên Giáp.
Một chân của hắn theo đó cũng đưa lên, miệng hắn lẩm bẩm gì đó, rồi đột nhiên hắn dậm mạnh chân xuống.

Vòng tròn ma thuật theo đó cũng bị ấn xuống theo.
“UỲNH!!!!!!!!”
Cú dẫm khiến cho mặt đất dậy sóng, một xung kích khí khủng bố phát ra từ cú dẫm đó.

Thanh trọng kiếm được bọc bởi lửa, chuôi của nó được ngậm bởi một đầu rồng màu lam ngọc.
Kiếm giương lên ngang hông, Long Nguyên Giáp gầm một tiếng, chân sau tiến về phía trước dậm mạnh thêm phát nữa.

Lửa trên lưỡi kiếm rực cháy, nó phóng dài ra hàng trăm mét và đường kiếm đó chém ngang lên trước thành hình bán nguyệt.
“Xoẹt!!”
Cú chém nhanh và mạnh đến mức sau khi nó đi ngang qua, Long Nguyên Giáp đứng về tư thế thủ ban đầu mà vẫn không có hiện tượng gì xảy ra.

Tay hắn từ từ co lại, đặt trọng kiếm trên vai, ngọn lửa trên lưỡi kiếm tán đi, chỉ để lại đầu rồng ở cán kiếm.
Nửa khắc sau, cảnh tượng trước mắt như bị cắt ngang làm đôi, chúng tách ra thành hai nửa trên và dưới.

Lửa, hồn, không khí và cả bức tường trong hầm ngục.

Chỉ cần trong phạm vi hồ lửa phía trước, toàn bộ bị đứt làm đôi.

Một kiếm chém ra khiến cho hàng ngàn u hồn tan biến, Quỷ Hồn tay sai đứng quanh bên hồ cũng không thoát khỏi kết cục chết mà không biết tại sao.
Chỉ duy nhất hai linh hồn còn sống trong cú chém vừa rồi.

Đó là Quỷ Hồn đứng đầu và một phân hồn của Huyết Phong.

Hồ lửa xanh lá trước mặt Long Nguyên Giáp theo cú chém của hắn mà cũng dần yếu đi hơn bảy phần.

Ánh lửa bắt đầu chìm xuống dưới lộ ra quang cảnh ở phía bên kia hồ.
Trên đài cao, Quỷ Hồn nắm đầu Huyết Phong bay lơ lửng trên không trung, đài cao thì bị Long Nguyên Giáp chém gãy đang có dấu hiệu sụp xuống.
“Ngươi...!ngươi làm sao có thể?”
“Thả linh hồn trong tay ngươi ra thì ngươi còn một cơ hội để sống.” – Long Nguyên Giáp chỉ kiếm về phía Quỷ Hồn, lạnh lùng nói.
Bấy giờ Long Nguyên Giáp mới có thể quan sát được con quỷ này, nó quả thực tồn tại dưới dạng linh hồn, nhưng ngay từ đầu nó đã là quỷ, không phải từ người biến thành hồn quỷ.

Gương mặt của nó dữ tợn, răng nanh mọc dài, tóc trên đầu mọc lởm chởm xoăn tít lại với nhau.

Cơ thể thì đô cơn to lớn, kèm theo làn da đỏ như máu.


Giống hệt mấy con Quỷ Đỏ được miêu tả trong truyện cổ tích, nếu nó cầm một cây chùy nữa thì chẳng khác một chút nào.
“Ngu ngốc, nếu ngươi giết ta ở đây ngươi vĩnh viễn không biết được bí mật dưới kia.

Các ngươi sắp tới số tận rồi, giữ ta còn sống ta sẽ nói cho ngươi biết về thời đại trước.” – Quỷ Hồn nắm đầu Huyết Phong đưa về phía trước đe dọa Long Nguyên Giáp.
“Ừm, ngươi nói thời đại trước nghĩa là sao? Là thời đại mà ngươi có thể tự do đi lại giữa Ma Giới và thế giới này ư?” – Long Nguyên Giáp vuốt cằm nói.

— QUẢNG CÁO —
“Đúng thế...!khoan đã, sao ngươi biết?” – Quỷ Hồn giật mình hỏi Long Nguyên Giáp.
“Khoan hãy hỏi sao ta lại biết, ngươi nói chuyện kế tiếp đi.

Tai họa gì đó sắp ập xuống là sao?” – Long Nguyên Giáp phất phất tay tỏ vẻ chuyện vừa rồi không quan trọng.
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi đang đe dọa ta, ngươi vừa giết sạch cả thuộc hạ và thức ăn dự trữ của ta.

Ngươi...”
“Ta không hỏi ý của ngươi, ngươi nghĩ ngươi đủ khả năng để trao đổi điều kiện với ta hay sao?”
Quỷ Hồn đang nói giữa chừng, đột nhiên giọng nói của Long Nguyên Giáp vang lên bên tai hắn.

Không biết từ lúc nào cánh tay đang giữ lấy Huyết Phong của hắn đã bị chặt đứt, đầu của hắn thì bị đối phương nắm chặt lại như cái cách hắn đối xử với phân hồn Huyết Phong.
Lúc này Long Nguyên Giáp đáp xuống, kéo theo tên Quỷ Hồn kia.

Kiếm hắn cắm lên mặt đất, một tay còn lại lấy ra tấm bùa dán lên phân hồn của Huyết Phong.

Lá bùa tạo ra một vòng bảo hộ bọc lấy cơ thể của Huyết Phong, sau đó kéo theo linh hồn Huyết Phong hạ xuống bên cạnh Long Nguyên Giáp.
“Lý ra nên học thêm thuật pháp về bùa chú.” – Long Nguyên Giáp thở dài nói.
“Ta không ngờ ngươi lại yếu đến mức này, phí công ta kích hoạt trạng thái mới để đánh ngươi.

Đến một đòn cũng không trụ nổi.”
Bấy giờ Long Nguyên Giáp siết chặt lấy đầu Quỷ Hồn trên tay, miệng không ngừng buông ra lời chê bai.

Nhưng hắn vẫn không biến về trạng thái cũ, bởi chỉ có ở trạng thái này hắn mới có thể đụng vào các linh hồn không có thực thể.
“Ta cho ngươi lựa chọn cuối cùng, trả lời ở dưới có cái gì và chết.

Hoặc chết trong sự giày vò của đau đớn?”
Nói rồi trên đầu năm ngón tay của Long Nguyên Giáp truyền xuống những ngọn lửa màu lam ngọc, chúng bắt đầu ăn mòn và thiêu đốt Quỷ Hồn.

Khiến cho gương mặt vốn ghê rợn của Quỷ Hồn nay càng thêm gớm ghiếc hơn.
“Nó khác gì nhau sao? Ngươi nghĩ ta là ai? Ta đến từ Ma Giới, giày vò thế này không hề có nghĩa lý với ta.

Lửa của ngươi còn chưa bằng lửa địa ngục đâu.” – Quỷ Hồn gào lên trong đau đớn.
“Oai vậy sao? Để xem...” – Long Nguyên Giáp từ từ nở nụ cười thiếu đứng đắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.