Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 39: 39: Kho Báu Ngay Bên Cạnh





Ngày hôm sau, vừa thức dậy Ma Tùng Quân đi đánh răng rửa mặt sau đó nấu đồ ăn sáng.

Với hắn làm chuyện này như một thói quen vậy, ăn uống xong xuôi hắn giao nhiệm vụ rửa chén cho Lưu béo rồi kiểm tra lại lương thực.
Tiếp đến hắn bắt đầu mở mục quà đền bù.

Lần này khiến cho hắn băn khoăn khá nhiều, không biết nên chọn cái nào cho tốt.

Phiền Bỏ Mẹ kiến nghị hắn chọn cửa hàng vũ khí phẩm chất Lam.

Nhưng Ma Tùng Quân không chuyên về vũ khí, hắn chỉ biết chặt chém mấy đòn đơn giản thôi.
Về mảng chiến đấu với quái vật, hắn nghĩ Phách Không Thần Quyền là hơn bất kì vũ khí nào để đối phó với chúng.

Nếu lấy vũ khí thì quá thừa thải, căn bản có thì cũng không phát huy được tối đa tác dụng.

Võ mà hắn học chỉ để đánh người, không dạy đánh quái vật.

Nhưng mà hôm nay kỳ lạ thay, Lưu béo thay vì đi nghiên cứu mấy tấm kính thì lại đến tìm hắn.
“Có chuyện gì?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Huynh, cây kiếm lần trước của huynh.

Để đệ rèn cho huynh một thanh kiếm mới được không? Nhưng lửa của đệ không đủ, hôm qua đệ có nhặt được vài viên ma tinh thạch hỏa hệ bự bự này.

Nó cho lửa rất lớn, không biết Ma huynh còn viên nào không?”
Lưu béo đưa ra một viên ma tinh thạch lớn bằng bàn tay, viên đá này có độ trong suốt cao hơn nhiều viên đá bình thường mà Ma Tùng Quân hay dùng để nấu ăn.
[Ma tinh thạch hỏa hệ.
Phẩm chất: Tinh phẩm
Công dụng: Khi sử dụng sẽ tạo ra nguồn lửa lớn.

Thích hợp cho việc chiến đấu, nấu thuốc và rèn đúc.]
Hệ thống hiện lên bảng thông báo chi tiết của vật phẩm trước mặt Ma Tùng Quân.
“Đệ tìm viên đá này ở đâu ra?” – Ma Tùng Quân cảm thấy hơi khó hiểu.
Cái mỏ gần đây nhất cũng mất 10km, Lưu béo cả ngày hôm qua chỉ có lọ mọ với cái lò rèn bằng đất của mình.

Làm gì có thời gian chạy đi tìm một cái mỏ khác?
“Làn Yên Việt nổi tiếng xưa nay buôn bán ma tinh thạch.


Nên đệ nghĩ có thể trong vài nhà thể nào cũng có tích trức ma tinh thạch.

Đệ nhặt được cả rổ ma tinh thạch be bé kia kìa, hình như là loại thông dụng hay chuyên dụng gì đó.”
Nói rồi Lưu béo chỉ sang cả một rổ tre lớn chứa đủ loại ma tinh thạch ở đó.

Thấy thế Ma Tùng Quân chết lặng.

Hôm qua hắn đào cả một buổi, sau đó căng cơ đít gồng cơ mông cắm đầu cắm cổ chạy về đây.

Kết quả hắn được hơn một trăm viên thủy hệ ma tinh thạch đã là vui lắm rồi.
Nhìn cái đống kia ước chừng cỡ vài ngàn viên.

Thế quái nào …
Ma Tùng Quân không hề biết rằng những viên ma tinh thạch thông dụng là thứ vô dụng với Ma Pháp Sư.

Thông thường nó chỉ lưu thông trong giới dân đen mà thôi.

Trong khi các quân lính đến diệt làng Yên Việt tất cả đều là Ma Pháp Sư, bọn họ chướng mắt với những viên đá phẩm chất thấp như thế.
Khi linh hồn của dân làng Yên Việt chết đi, bọn họ không ý thức là mình đã chết nên vẫn dùng mấy viên đá đó để mua hủ tiếu từ chỗ Ma Tùng Quân.

Nếu Ma Tùng Quân để ý hơn một chút, hắn có thể tìm thấy rất nhiều ma tinh thạch trong mấy đống đổ nát, hoặc vài căn nhà còn sót lại trong làng.

Ma tinh thạch có mặt ở khắp nơi, đến cả trên bàn hay trong bếp cũng có vài viên.
Nói đi cũng phải nói lại, cái chỉ số may mắn bằng âm của Ma Tùng Quân không hổ danh nó một chút nào.

Lần trước hắn vào mấy căn nhà hòng tìm tung tích của dân làng, bằng cách nào đó hắn toàn tìm lướt qua và tìm những ngôi nhà cất ma tinh thạch khá kỹ.

Mục đích chỉ tìm người như Ma Tùng Quân không thể nào thấy được ma tinh thạch được.

Lưu béo thì khác, thằng này vào nhà nào cũng thấy ma tinh thạch ở trên bàn dưới đất, vươn vãi khắp nơi.

Như thể người dân nơi đây vì chạy loạn hay gì đó mà không kịp nhặt lấy chúng, nên hắn nghĩ trong mấy cái nhà ở làng có rất nhiều ma tinh thạch nên mới đi lọ mọ tìm tòi.
Cuối cùng Lưu béo tìm ra được một rổ ma tinh thạch các loại, đó là vẫn chưa tìm hết, Lưu béo chỉ tìm ở quanh đây thôi.

Làng còn có vùng phía tây và phía đông, phía bắc trở thành một vùng tàn tích nên Lưu béo bỏ qua luôn.

“Phiền Bỏ Mẹ, tim toàn bộ ma tinh thạch ở làng cho ta.”
Ma Tùng Quân lẩm bẩm nói.
[Đã rõ!]
Phiền Bỏ Mẹ vừa lên tiếng, Ma Tùng Quân nhìn sang gầm xe tải của mình, hắn thấy vô số côn trùng bé bằng đầu tăm, nhiều đến mức chúng trông như một đám mây bay ra khỏi gầm xe của hắn.
Không biết có tổng cộng bao nhiêu con robot trong cái xe của hắn.
[Cần 15 phút để tìm thấy toàn bộ ma tinh thạch.

Túc chủ vui lòng chờ trong 15 phút.]
“Rồi …” – Ma Tùng Quân gật đầu.
“Lưu béo, đệ biết rèn vũ khí à? Có đảm bảo chất lượng không?”
“Huynh cứ yên tâm.

Từ bé đệ đã được phụ thân huấn luyện để trở thành thợ rèn vũ khí.

Những thứ như dao, búa, cuốc, xẻng chỉ là đệ làm thêm để trang trải cuộc sống.

Phụ thân đệ nói rằng năm xưa gia tộc từng có một xưởng rèn lớn nhất vương quốc Phù Nam.

Nên là đệ có rất nhiều sách dạy rèn vũ khí.”
Nói rồi Lưu béo lôi ra từ trong túp lều của hắn một đống sách.

Mấy thứ này thằng Lưu béo giấu tận chỗ nào? Tại sao hắn không thấy nhỉ? Rõ ràng là cái túi đồ kia của nó chỉ có vài bộ quần áo còn đâu toàn là sắt thép đủ loại.

Chẳng lẽ giấu trong người.
Nghĩ trong đầu là thế, nhưng Ma Tùng Quân lại nói kiểu khác:
“Phù Nam?”
[Phù Nam là vương quốc đã bị diệt vong dưới tay Đông Đại Nam.

Bây giờ đã trở thành lãnh thổ của Đông Đại Nam.]
Lập tức Phiền Bỏ Mẹ lên tiếng giải đáp cho Ma Tùng Quân.
“Làm sao mày biết?”
[Nghe người ta nói chuyện.]
“…”
“Ma huynh nói gì cơ?”

Thấy Ma Tùng Quân lẩm bẩm gì đó, Lưu béo liền hỏi.
“Không có gì, vậy là đệ biết rèn vũ khí đúng không? Thế có bán được cho ai không?”
“Cái đó … đệ chỉ làm đầu thương và mũi tên cho quân binh của Tổng Đốc Biện.” – Lưu béo ngập ngừng nói.
“Thế thì sao cái xưởng rèn của đệ chẳng khá hơn được vậy?”
Ma Tùng Quân nhớ đến xưởng rèn nhà Lưu béo, trông nó rất thảm.
“Đệ không biết.

Họ đến đặt một lô làm mũi tên và đầu thương, Tổng Đốc Biện cũng đặt làm một thanh kiếm cho ái nữ nhà ngài ấy.

Sau đó mấy năm trời chả thấy đến đặt thêm gì cả.”
Lưu béo gãi đầu, hắn biết xưởng nhà mình nghèo như thế là do kinh doanh không khá khẩm gì cả.
“Ta nghe nói có hai xưởng rèn, chẳng lẽ xưởng rèn kia chiếm hết thị phần của nhà đệ ư?”
“Không phải đâu, cái xưởng rèn đó chỉ bán được cho dân đen thôi.

Căn bản chưa từng được lão Biện đặt làm vũ khí.

Nhà đệ thì được một lần, đệ vẫn thấy họ dùng vũ khí của nhà đệ.

Thi thoảng chỉ đến mài lại cho bén, nhưng cả năm mới đến mài một lần.”
Lưu béo cũng có chút không hiểu, tại sao lão Biện lại không đặt thêm vũ khí nhà hắn làm.
Nghe sơ qua như vậy thì Ma Tùng Quân hiểu được vấn đề rồi.

Căn bản Lưu béo được hệ thống đánh giá là một thợ rèn giỏi, không biết tiêu chuẩn của hệ thống thế nào nhưng chắc chắn cũng không quá tệ.
Qua cách nói của Lưu béo cho thấy vũ khí của Lưu béo làm ra chưa hề bị hỏng hóc, mà Ma Tùng Quân cũng không nghe thấy thời này đang là thời buổi chiến tranh.

Thế thì vũ khí chỉ được dùng trong tập luyện bình thường, nếu chất lượng làm ra quá tốt thì rất khó để hỏng.

Có thể đó chính là lý do vì sao nhà của Lưu béo kinh doanh không phát đạt.
Mà lão Biện kia trông có vẻ chỉ là người sống nay biết mai giống dân của trấn Phúc Lộc.

Căn bản không nghĩ quá nhiều vấn đề, có lẽ vì thế mà chẳng ai biết đến tay nghề của nhà Lưu béo.

Bất quá chỉ là suy đoán của Ma Tùng Quân, bây giờ hắn đợi cho Lưu béo làm ra một cây vũ khí thì mới biết được.
Mà có khi Ma Tùng Quân cũng chẳng biết được đây, chỉ biết nó bén đến mức chém đinh chặt sắt là hết mức rồi.

Còn hơn nữa thì hắn chịu, có thể hệ thống có thể phân biệt được.

[Đinh!]
[Đã xác định vị trí của tất cả ma tinh thạch trong làng Yên Việt.

Có tổng cộng 825.044 ma tinh thạch.


Ma tinh thạch hệ Hỏa: 161.754
Ma tinh thạch hệ Thủy: 148.513
Ma tinh thạch hệ Mộc: 87.492
Ma tinh thạch hệ Thổ: 101.227
Ma tinh thạch hệ Kim: 59.018
Ma tinh thạch hệ Lôi: 44.612
Ma tinh thạch hệ Phong: 50.886
Ma tinh thạch hệ Băng: 62.552
Ma tinh thạch hệ Quang: 101.716
Ma tinh thạch hệ Ám: 7.274]
“Có ma tinh thạch hệ hỏa cấp Tinh phẩm không?”
[Có 14 ma tinh thạch hệ hỏa cấp Tinh phẩm.]
[Đây là vị trí của chúng]
Lúc này trên màn hình hiện ra tấm bản đồ dò tìm cho Ma Tùng Quân.
Nhìn số liệu trên Ma Tùng Quân cảm thấy hơi bị choáng ngợp, số lượng nhiều một cách khủng khiếp.

Tại sao hắn phải bán xác để đi đào làm cái quái gì trong khi kho báu ở ngay bên cạnh hắn? Nhặt nhặn ở đây cũng đủ để cho hắn sống một thời gian dài rồi.
Khoan đã, nhặt đồ của người chết có sao không nhỉ? À … chắc không sao.

Dù sao hắn cũng tận tay chôn bọn họ.

Cùng lắm thì lát nữa lại nghĩa địa xin một tiếng là được.

Dù gì người chết cũng không cần, để cho người sống như hắn vẫn tốt hơn.

Để chúng phí phạm ở đây quả thực Ma Tùng Quân không đành lòng.
Số lượng này có chút quá nhiều, gộp lại còn hơn cả một mỏ ma tinh thạch hệ thủy hôm qua hắn phát hiện được.

Nhưng mà đa phần đều là ma tinh thạch cấp thông dụng.

Cấp chuyên dụng cực kì ít, chỉ có mấy ngàn viên.

Còn cấp tinh phẩm thì khỏi vào nói, có mỗi hỏa hệ là nhiều nhất, được hẳn 14 viên.

Còn mấy loại khác chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Với Ma Tùng Quân mà nói, ma tinh thạch thông dụng đã là một khối tài sản lớn với hắn.

Có thể giúp hắn rất nhiều trong chuyến hành trình của hắn.

Thế là hắn và Lưu béo bắt đầu đi tìm những viên ma tinh thạch hỏa hệ trước để Lưu béo rèn cho hắn một thanh kiếm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.