Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 47



Bên trong truyền ra giọng nói của một thanh niên, "Mời vào."

Quản gia hành lễ với Cửu Tỳ, nói: “Tộc trưởng, vị này tự xưng là Thái tử yêu tộc, tới đây để thương lượng chuyện hôn ước.” Lúc nói còn không quên dùng động tác chỉ chỉ vào người bên cạnh.

Cửu Tỳ ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phó Cẩm đúng là có mấy phần giống Yêu Hoàng Phó Thanh, thực lực cũng không tệ. Lúc nhìn thấy đôi mắt của Phó Cẩm thì có chút sửng sốt, đôi mắt như vậy là sao?

Tê ~ đầu có bị đình trệ, ta nhớ rõ ánh mắt của gia tộc Trọng Minh không phải là màu vàng nhạt sao?

“Thì ra là Thái tử điện hạ, lão quản gia vừa rồi nhắc chuyện hôn ước, không biết là chuyện gì?” Cửu Tỳ hỏi.

Phó Cẩm không thèm vòng vo, nói thẳng: "Bản cung nghe phụ hoàng nói bản cung và tộc Cửu Vĩ có hôn ước, nhưng theo lời lão nô bộc của bản cung thì hắn đã bỏ trốn cùng một dã nam nhân.  Không biết tộc trưởng giải thích thế nào?"

Cửu Tây sững sờ một hồi, chợt nghĩ ra, nói: "Ha ha ha ha, Thái tử nói đùa, cái gì mà dã nam nhân, Linh Nhi đi ra ngoài lịch luyện, gặp được một vị cường giả, liền bái sư, dã nam nhân mà Thái tử vừa nói hẳn là sư tôn của Linh nhi."

Sau đó còn nói thêm: "Thái tử điện hạ có thể tự mình điều tra để xác nhận, xin đừng nghe lời đồn đại vô cớ, con ta chỉ là ra ngoài lịch luyện thôi."

"Ồ? Lịch luyện sao? Vừa vặn bản cung cũng muốn ra ngoài lịch luyện một phen, đúng lúc có thể tìm “vị hôn phu” của mình." Lúc Phó Cẩm nói đến ba chữ “vị hôn phu” còn đặc biệt nhấn mạnh.

Cửu Tỳ dù sao cũng là một tộc trưởng, làm sao lại nghe không hiểu ý của Phó Cẩm, đường đường là một Thái tử yêu tộc lại đột nhiên trở thành vị hôn thê của một yêu quái nhỏ tuổi hơn, thì bất luận là ai cũng không dễ tiếp nhận.

Phó Cẩm và Cửu Tỳ trò chuyện một lúc trong phòng làm việc, biết được vị hôn phu của mình tên là Cửu Linh, đã đến Lý Sênh Đại Lục để lịch luyện, sau đó mấy ngày trước đã bái sư.

Cửu Tỳ nói: "Thái tử cũng có cưới con trai ta làm vợ, chuyện của người trẻ các ngươi tự mình giải quyết, muốn giải trừ hôn ước cũng không sao, dù sao ta muốn con trai ta tìm được chân ái của mình, chứ không phải bị ràng buộc bở hôn ước."

Phó Cẩm nghe được vội vàng phản bác: "Tuy nói là như thế, nhưng hiện hai chúng ta chưa từng gặp mặt, nếu có thể, chờ chúng ta gặp nhau rồi sẽ quyết định có hủy bỏ hôn ước không."

Nói xong, Phó Cẩm trở về, định ra ngoài lịch luyện, thu dọn đồ đạc xong, Phó Thanh cho Phó Cẩm một Thần khí, là một chiếc nhẫn có thể che giấu khí tức, đồng thời cũng là một chiếc nhẫn không gian.

Phó Cẩm mang nhẫn rồi rời đi cùng với một vài thị vệ, Phó Thanh nhanh chóng sắp xếp một mấy đại yêu thực lực cường đại bí mật đi bảo vệ Phó Cẩm.

Phó Cẩm tiến vào trận truyền tống đến Lý Sênh Đại Lục, Phó Cẩm bĩu môi lẩm bẩm: "Linh khí ở đại lục sao lại mỏng manh như vậy? Này phải tu luyện đến bao giờ?"

Được rồi, tên kia ở đâu, quên hỏi lão đầu kia vị trí cụ thể, đáng chết, vầy làm sao tìm được?

Phó Cẩm trước tiên tìm một tửu lâu để ở lại, trùng hợp đó lại là Vô Khanh tửu lâu, thuê được phòng, Phó Cẩm cho thị vệ đi điều tra tin tức của Cửu Linh, phiền chết, quên hỏi cả chân dung của tiểu tử ấy.

Đáng tiếc là chuyện của Cửu Linh đã bị Vô Song Lâu phong ấn rồi, làm sao mà bọn họ có thể tìm được.

Đến khi trời tối mịt mờ, mấy tên thị vệ đều không có thông tin gì mà trở về, Phó Cẩm có chút bực bội, đúng là xuất sư bất lợi, vừa đến đây đã gặp phải một mớ hỗn độn như vậy, thông tin gì cũng không có, vâỵ làm sao mà tìm được người, đáng ghét, phiền chết.

Ngày hôm sau, Vô Song Lâu nhận được tin có người đang tìm Cửu Linh, Bạch Thành được lệnh đi điều tra, kết quả vừa đến Vô Khanh tửu lâu, gần sương phòng của Phó Cẩm, y đã nghe thấy tiếng rống giận dữ bên trong.

Lúc này Phó Cẩm có chút phát điên, tìm hoài không được được "Cửu Linh, ngươi chờ đó cho bản cung, chờ ta tìm được ngươi, ta sẽ lột da rút gân ngươi, a a a a ...”

Bạch Thành khẳng định, đây chắc chắc là kẻ thù của Cửu Linh, lập tức trở về phục mệnh, vì thế bỏ lỡ những câu nói tiếp theo.

“Thật đáng ghét, đến cùng là ở nơi nào a, Cửu Linh a Cửu Linh, vị hôn phu của ta, ai, quá phiền phức.” Phó Cẩm bực bội nằm sấp trên bàn lẩm bẩm.

Người khác đều là vị hôn phu tìm vị hôn thê, tại sao đến lượt ta lại ngược lại, thật là, cho nên từ hôm nay trở đi, ta, Phó Cẩm sẽ là vị hôn phu của Cửu Linh thuộc tộc Cửu Vĩ Linh Miêu, còn hắn sẽ là tiểu kiều thê của ta.

Nhiều năm sau, Phó Cẩm nhìn thấy bộ thân ảnh phía xa của Cửu Linh, liền hóa thân thành một tiểu kiều thê, tự xưng là vị hôn thê.



Bắc Mạc Khanh nhìn tấu chương trên bàn cười khổ, ai, rốt cuộc vẫn chạy không thoát số mệnh phải phê tấu chương.

Bắc Mạc Khanh đột nhiên nhớ tới những chuyện Bắc Ti đã kể trước khi đi Ly Sênh Đại Lục, hóa ra là bọn chúng, Bắc Mạc Khanh đặt tấu chương đó sang một bên, nhìn những cái khác, phát hiện có mấy quyển khác nội dung cũng giống tấu chương này, phê xong Bắc Mạc Khanh cho đưa tấu chương vào cung.

Một ngày cứ thế trôi qua, hôm sau, Bắc Mạc Khanh vào triều, Nam Cung Linh cũng nhắc tới chuyện này, các triều thần khác còn chưa kịp nói gì thì Bắc Mạc Khanh đã nhận tiếp quản sự việc.

Lúc này, mấy tên ăn chơi đó đang dùng bữa tại Vô Song Tửu Lâu, đúng là trực tiếp chạy vào hang cọp.

"Nghe nói đồ ăn ở Vô Song Tửu Lâu là ngon nhất, bây giờ rốt cuộc cũng có thể nếm thử. Mặc dù những nơi khác cũng ngon, nhưng ta nghe nói rằng căn bản không cùng đẳng cấp với chỗ này."

Có một người tương đối nhát gan cẩn thận nói: "Hay là ăn cơm chỗ này trả tiền đi, Vô Song tửu lâu, chắc chắn có quan hệ với Vô Song Lâu, nghe nói Vô Song Lâu là thế lực đứng đầu mọi đại lục, nếu... ”

Ngươi kia không kiên nhẫn trực tiếp đánh gãy: "Không sao đâu, được rồi, làm sao có nhiều nếu như vậy, coi như đúng thì sao, chẳng lẽ mấy gia tộc của chúng ta lại không đánh lại cái thế lực kia sao?"

Đáng lẽ phải tính tiền trước khi dùng bữa, nhưng đám người miệng lưỡi trơn tru yêu cầu tiểu nhị quay lại sau bữa ăn.

Sau bữa ăn, đám người chơi xấu không chịu trả tiền, ba người vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Ta sẽ trả tiền.” Ba người thường không đi ra ngoài, nhưng sau khi nghe kể về hành vi xấu xa của đám người thời gian gần đây, sáng hôm nay bọn họ đã đến những tửu lâu đó trả nợ và theo đám người đến đây.

"Hả? Thư huynh, bản thiếu đã đồng ý mời khách, đương nhiên không cần ngươi trả tiền. Các ngươi về trước đi, nơi này ta sẽ tự xử lý." Người kia nói.

Lạc Kỳ mang người tiến vào nói: "Ngươi tưởng rời đi sao? Dám gây sự ở sản nghiệp dưới trướng Vô Song Lâu ta, còn muốn rời đi, ngươi nghĩ nhiều rồi."

Lạc Kỳ trực tiếp hạ lệnh cho người xông vào, đám công tử chấn kinh, chuyện này làm sao có thể? Bọn hắn đều là thiên tài của đại gia tộc, đám người ở cấp thấp đại lục này làm sao có thể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.