Ta Bị Ép Buộc

Chương 23: Chương 23



“Hiểu Lâm?”
Phía sau là tiếng gọi lo lắng khó hiểu của Viên Diệc Thần, cô cảm thấy có chút quái dị, nhưng ấn tượng đáng sợ ngày hôm qua khiến cô không dám suy nghĩ nhiều, cũng không dám dừng lại, liều cái mạng già chạy về phía trước, giống như phía sau có một con sư tử đang đuổi theo.
Giống như ôm mục đích không đuổi kịp được cô sẽ không bỏ qua, Viên Diệc Thần vẫn khẩn trương đuổi theo cô, vừa hô vừa đuổi.
Hiện tại chính là giờ cơm trưa, từ phòng học đến đường nhỏ chen chúc đầy người, đương nhiên, cảnh hai kẻ điên một đuổi một trốn như hai người các cô gây chú ý tới cỡ nào. Nhưng mà cô đã bất chấp tất cả, trăm phần trăm sẽ không quay đầu lại, hoảng hốt chỉ biết chạy bừa.
—— Mẹ nó, sao nghị lực của cậu ta lại lớn vậy hả? Tại sao có thể đuổi theo cô lâu như vậy?
Tới lúc đã kiệt sức, cô không thể không dừng lại trước sân vận động thở hồng hộc, Viên Diệc Thần chỉ còn cách cô một bước lớn. Cho dù cô không dừng lại, trong vòng mười giây cũng sẽ bị cậu ta tóm lấy.
“Hiểu Lâm, tại sao cậu lại muốn chạy?” Viên Diệc Thần cũng hơi thở hổn hển, nghi ngờ lại có chút tủi thân nhìn cô. Viên Diệc Thần lúc này, dường như lại là lớp trưởng tốt bụng đeo kính mà cô quá quen thuộc trước kia.
Vậy mới nói, rốt cuộc cậu ta đang đùa cái gì thế?!
“Tại sao tôi muốn chạy, không phải Thần thiếu ngài là rõ ràng nhất sao?” Cô lui về phía sau một bước, nghĩ tới ngày hôm qua bản thân chật vật như vậy, không nhịn được hơi châm chọc hỏi ngược lại. Dù sao bây giờ là ở trong trường học, bên cạnh cậu ta cũng không có thuộc hạ, cô sợ cái gì?
“Mình không hiểu!” Viên Diệc Thần trợn to hai mắt, hình như càng trở nên nghi ngờ. “Còn nữa, sao Hiểu lại gọi mình là Thần thiếu vậy? Cách gọi này nghe giống như phần tử bất lương.”
...... Cậu ta đang đùa cái gì?
Cô nhíu nhíu mày, cẩn thận nhìn Viên Diệc Thần, lại phát hiện cậu ta cũng cau mày không hiểu, không chút nào có cảm giác bi*n th*i như ngày hôm qua.

Chẳng lẽ là cô nhận lầm người? Ngày hôm qua không phải lớp trưởng, mà là một người lạ có vẻ ngoài y hệt? —— Nhưng mà Thần thiếu nhận ra cô, tuyệt đối không thể là người xa lạ. Chẳng lẽ đó là anh em sinh đôi của lớp trưởng? Loại khả năng này ngược lại rất lớn, nhưng chưa chắc người kia đã biết cô!
“Hôm qua lúc gần sáu giờ tối, lớp trưởng đang ở đâu?” Cô thử hỏi dò, đồng thời chú ý tới vẻ mặt của cậu ta.
Viên Diệc Thần hình như có chút không hiểu vấn đề mà cô đang hỏi, nhưng cậu ta vẫn cau mày nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Ngày hôm qua mình quá mệt mỏi nên đã đi ngủ từ rất sớm. Lúc hơn sáu giờ mình vẫn còn đang ngủ thì phải.”
Cô trợn mắt nhìn, nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn.
“Vậy cậu có anh em sinh đôi gì không?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Sao cậu lại hỏi như thế? ...... Không có, mình chắc chắn là không có.” Viên Diệc Thần khẳng định nói.
—— Được rồi, cô đã hoàn toàn không thể hiểu nổi tình hình bây giờ rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất chỉ sợ sẽ là Viên Diệc Thần bởi vì nguyên nhân nào đó mà ở trong trường học và bên ngoài chia ra hai tính cách khác nhau, cho nên hiện tại toàn bộ đều là do cậu ta đang đóng kịch, giả vờ như ngày hôm qua chưa từng gặp cô, cũng chưa từng hù dọa cô......
“A, là mình nhớ nhầm rồi......” Cô lắc đầu đáp.
Nếu Viên Diệc Thần muốn đóng kịch, cô cùng đóng kịch với cậu ta là được. Đối với Thần thiếu cổ quái ngày hôm qua, cô lại thích lớp trưởng dù nhiệt tình quá mức nhưng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp này hơn.
“Hôm qua Hiểu Lâm gặp phải chuyện gì sao?” Viên Diệc Thần không ngốc, có lẽ là cậu ta đã lờ mờ nhận ra gì đó về thái độ kì lạ và câu hỏi không liên quan kia, hỏi lại cô.
“Không có, không có gì.” Cô lắc đầu, tiếp theo nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta nói: “Chỉ là gặp được một người có vẻ giống bi*n th*i.”

“Thật à? Cậu có sao không?” Viên Diệc Thần lộ vẻ khẩn trương, gấp gáp hỏi, cô hoàn toàn không nhìn ra chút giả tạo nào —— kỹ xảo đóng kịch thật tốt.
“Mình không sao.” Không nhìn thấy sơ hở đã tưởng tượng trong đầu, cô có chút thất vọng, nhưng lại có chút may mắn. Dù là đóng kịch cũng tốt, ít nhất ở trong trường học, Viên Diệc Thần chính là một lớp trưởng tốt, cô không cần lo lắng cậu ta sẽ đột ngột biến thành vị Thần thiếu kia.
Bởi vì đang là giờ cơm trưa mà hai người các cô lại vừa vận động mạnh khiến bản thân tiêu hao không ít thể lực xong cho nên đương nhiên là cả hai cùng tới phòng ăn để ăn cơm trưa. Trong lúc cô đánh bạo nhiều mặt thử dò xét, thử thăm dò cực hạn khiến Viên Diệc Thần từ lớp trưởng biến thành Thần thiếu, nhưng mà cho dù cô thăm dò thế nào, Viên Diệc Thần vẫn là lớp trưởng.
A, thật sự là quá tốt!
Buổi chiều không có tiết, cho nên cô cơm nước xong liền chuẩn bị đi về nhà. Đang muốn tạm biệt Viên Diệc Thần, cậu ta chợt giống như là nhớ ra chuyện gì, tránh né tầm mắt có chút ngượng ngùng nói: “Thứ bảy tuần sau trong khoa có một buổi vũ hội, Hiểu Lâm có thể làm bạn nhảy của mình không ?”
“...... Cái gì?” Cô cho là mình nghe lầm, dừng một chút mới nói tiếp. “Vừa rồi gió lớn quá, mình chưa kịp nghe ra, lớp trưởng có thể lặp lại lần nữa không?”
“Mình...mình nói là, Hiểu Lâm có thể làm bạn nhảy cùng tham gia vũ hội với mình không?” Cái gọi là nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*, giọng nói của Viên Diệc Thần nhỏ đi không ít, ánh mắt mơ hồ, hình như hoàn toàn không dám nhìn cô, lỗ tai cũng hồng tới sắp bốc khói rồi. (*Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.)
Cô rơi vào cảnh tự phủ nhận với bản thân mình tới mức nghiêm trọng.
“Đứa trẻ lớn” đang ngượng ngùng này, sao lại là Thần thiếu hôm qua? Khả năng đóng kịch của một người, thật có thể tốt tới mức này? Cô hoàn toàn không nhìn ra một chút giả tạo nào.
“Mình......” Đối với loại hoạt động nay, cô luôn luôn thích mà chỉ nhìn từ xa, hơn nữa đây chính là vũ hội, không phải đứng ngồi là được mà cần phải đao thật kiếm thật đứng ra nhảy. “Mình không biết khiêu vũ.”
Trừ lần bị Thẩm Lệ Hà cứng rắn lôi kéo đi học nhảy Waltz* hai ngày, cô không còn chạm qua những vật liên quan tới khiêu vũ, đôi giày nhảy chỉ đi hai lần kia cũng bị cô vất xó từ lâu rồi. Cô nói không biết khiêu vũ, nhưng là nói thật. (*Waltz chính là điệu Van, muốn biết chi tiết xin tra gg)
Viên Diệc Thần vốn là mòng đợi cô đồng ý, nghe được lý do này thì nháy mắt vẻ mặt ảm đạm. Cô đang muốn nói gì đó an ủi cậu ta thì cậu ta lại ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Không sao, mình có thể dạy cậu học.”

—— Nhưng vấn đề là cô không muốn học!
Cô rất muốn trực tiếp từ chối, nhưng mà đối với ánh mắt sợ hãi bị từ chối của Viên Diệc Thần, cô lại không nỡ thốt ra. Cô đã sớm nói qua, cậu ta thuộc một chủng loại rất dễ thương. A, nếu không phải là nghĩ tới Thần thiếu kia, nói không chừng cô sẽ rất khoái trá đồng ý lời mời của cậu ta đấy.
“Ừm, được rồi. Nếu như thứ bảy không có việc gì bận, mình sẽ đi với cậu tới... buổi vũ hội kia.” Cuối cùng, cô vẫn là đưa ra câu trả lời không từ chối thẳng thừng.
Không sao, đợi đến lúc đó cô quả thật là không muốn đi còn có thể nói là có chuyện phải xử lý. Leo cây mặc dù là một hành động không tốt, nhưng tình hình bức bách, thỉnh thoảng vẫn phải biết rõ không thể làm mà vẫn làm thôi.
“Thật tốt quá!” Viên Diệc Thần cười vui vẻ, nụ cười này tỏa sáng lấp lánh giống như viên kim cương nổi bật nhất, khiến người ta không thể nào mở mắt ra.
...... Được rồi, thỉnh thoảng tham gia một hoạt động tập thể cũng không tệ.
Vì vậy cô đã mơ mơ hồ hồ chấp nhận lời mời của Viên Diệc Thần, khi ngồi trên xe buýt, trong lòng cô vẫn là có chút lo lắng.
Chỉ là, hình như cũng không có vấn đề gì phải không?
Cô nhìn cảnh vật chạy như bay qua cửa sổ, có chút mất hồn. Tòa nhà nguy nga lộng lẫy vừa đi chính là câu lạc bộ LOST nổi tiếng thì phải? Thật là đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Đợi đã nào!!!
Trong lòng cô vừa động, vội vàng rút điện thoại di động ra tra mạng. Một trăm độ (ý là tin nóng, hot hot hot), không thể ngờ, vậy mà lại phát hiện câu lạc bộ LOST còn có một trang web chính thức. Thật là thần kỳ. Cô bấm vào xem, hai chữ tuyển dụng bắt mắt ở đầu trang hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô.
Thông báo tuyển dụng?
Tuyển cái gì?
Cô vội bấm vào, có chút ngạc nhiên xem từ trên xuống dướ. Nhìn qua thì cũng không khác những khách sạn khác tuyển người, chỉ là phương diện trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc yêu cầu hơi cao, để cho cô sợ hãi nhất là yêu cầu cuối cùng: tuyển tiếp tân, giới tính nữ, trình độ học vấn: trung học trở lên, phong cách tốt hình tượng tốt, nói tiếng Anh lưu loát, tửu lượng được, người có sở trường được ưu tiên.

—— Cái này, đây không phải là tiểu thư xô-fa sao? Chỉ là yêu cầu này cũng quá cao rồi...
Ánh mắt của cô quét qua, thấy được tiền lương thì chợt hiểu yêu cầu này thật ra thì cũng không cao chút nào.
Tiền lương một vạn rưỡi trở lên.
Cô nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy hâm mộ dị thường.
Cùng là một ngành nghề, tiền lương lại chênh lệch nhiều tới vậy. Vạn Tử Thiên Hồng không thể đảm bảo tiền lương gốc, chi tiêu hàng ngày chỉ có thể dùng tiền boa và hoa hồng uống rượu, nhưng ở LOST chẳng những có tiền lương gốc, chỉ sợ tiền boa sẽ không ít, đi nơi đó cũng đều là những người có chút thân phận, chuyện giống ngày hôm qua gặp phải có thể ít đi rồi.
Hơn nữa, cô nhớ không nhầm thì hình như câu lạc bộ LOST này là do tập đoàn Úc thị mở...... Hay là cô đi tìm Úc mĩ nam nhỉ?
Đến trạm sau, cô xuống xe rẽ vào một quán internet.
Khụ, thông báo tuyển dụng là ở trên internet, cho nên cô phải vào quán internet —— mặc dù ý tưởng này quá đột ngột, cô vẫn muốn thử một chút. Trình độ học vấn thì cô đủ rồi, tiếng Anh ngữ cô có thể nghe có thể nói, phong cách diện mạo và tửu lượng đối với Hiểu Lâm cũng không thành vấn đề. Về phần sở trường...... Ca hát, cái này cũng được tính phải không? Mặc dù chỉ là “tiêu chuẩn karaoke“.
Làm xong mọi thứ, cô có chút thấp thỏm trở về nhà.
Muộn một chút, khi Hiểu Nhã về nhà...... đi theo sau còn có Tưởng Phỉ Phỉ.
Cô sợ hết hồn, thiếu chút nữa cho là Tưởng Phỉ Phỉ lại bỏ nhà đi rồi. Cũng may Hiểu Nhã rất có nhãn lực, lập tức giải thích cô ấy đã thông báo cho người nhà, cho nên cô mới thoải mái cho hai người đi vào.
Muộn thêm một chút nữa, cô nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự LOST, thông báo cho cô tối mai tham gia phỏng vấn.
Được rồi, hiệu suất làm việc của bọn họ cũng thật cao, vài tiếng trước cô nộp sơ yếu lý lịch, thế mà đã có kết quả rồi. Chỉ là, chuyện ập lên đầu cô lại có chút do dự...... Thôi, đi xen thử một chút, có thể thông qua phỏng vấn được không còn chưa biết, chờ thông qua rồi thì lại suy nghĩ chuyện đó cũng được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.