Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 13: Liễu Vô Ngân



Dịch giả: HCTver2.

Kiếm Si Nhi cũng gật đầu đồng ý với Lâm Việt.

Quả thật nếu là ngạnh kháng chính diện, qua chiêu thứ nhất kia, nàng liền biết mình khó có thể chịu đến chiêu thứ tư.

Nhưng bây giờ nàng không quan tâm cái đó, bởi còn đang chìm trong sự kinh ngạc to lớn, Lâm Việt thật sự để nàng chiến thắng Long Lân.

Đây là Cung chủ trưởng lão a!

Nếu để cho sư phụ Dương Tình của nàng biết chuyện, không biết có thể sẽ ngất đi hay không nha.

"Là ngươi dạy nàng sao?" Long Lân quét mắt về phía Lâm Việt, "Đầu tiên để nàng cố ý tiếp ta một chiêu, rồi liên tục trốn tránh, lừa ta có cảm giác thắng bại đã rõ, không hề phòng bị, thật ra là đang tiêu hao thể lực cùng Diệu Khí của ta, đợi cơ hội liền phản kích, quả là kế hay, nhưng cho ta hỏi một câu, làm sao ngươi biết được sơ hở của chiêu thứ 8?"

Lâm Việt nhìn vào thanh hắc đao kia, cười nhạt, "Dĩ hồn tương hữu, dĩ huyết chế luyện, nhân danh Long Lân, đao diệc Long Lân."

(Dịch: Lấy hồn bầu bạn cùng đao, lấy máu rèn đúc thân đao, tên người là Long Lân, tên đao cũng Long Lân, thấy câu này tiếng hán hay quá nhưng không biết dịch sao cho hay nên thôi, nguyên văn.)

Thân hình cao lớn của Long Lân có chút rung động, quát lên: "Ngươi!"

Trên khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ, bí mật này của Long Lân Đao, hắn không có nói cho ai biết, tự nhận là đã ẩn giấu rất kỹ, một giọt nước cũng không lọt, cả Vong Tiên Tông, hẳn đảm bảo không ai biết được đao mình tên gì.

Chứ đừng nói là dưỡng đao và luyện đao như thế nào.

"Tại hạ cũng là một người thích đao, cho nên mới vừa liếc mắt đã nhận ra." Lâm Việt giải thích, đương nhiên là hắn nói dối, cho dù có nói thật thì Long Lân cũng chẳng tin là trong 10 vạn năm, hắn và tên này từng là bằng hữu.

Cho nên hắn mới hiểu rất nhiều về Long Lân.

Đáng tiếc, tất thảy chỉ có thể lưu giữ trong ký ức của Lâm Việt.

Hắn cũng biết được Long Lân sẽ không hạ sát thủ với nữ nhân, cho nên trận chiến thoạt nhìn như vạn phần nguy hiểm này, thực ra Kiếm Si Nhi chắc chắn sẽ không chết.

Lâm Việt biết sơ hở của chiêu thứ 8 Cuồng Đao Thập Thức cũng là trong lúc kết bạn với hắn.

Cố nhiên, Long Lân làm sao có thể tin tưởng?

"Thiên hạ không có mấy ai có được nhãn lực cao cường bực này." Long Lân tò mò nhìn xem Lâm Việt, hắn không hỏi Lâm Việt là ai, mục đích đến đây là gì, đây chính là một trong số những điểm kỳ quái mà hắn cảm thấy thú vị ở người này.

Đao si Long Lân, rất thích đao, cũng thích kết bạn với người hiểu đao, mặc kệ thân phận như thế nào.

Lâm Việt không giải thích, mà tiếp: "Cuồng Đao Thập Thức, ở chiêu thư 8 cùng thứ 10, có hai chỗ sơ hở."

"Không thể nào!" Long Lân ngạc nhiên nhìn Lâm Việt, "Chiêu thứ 8 ngươi có thể trông thấy, nhưng chiêu thứ 10, bổn tọa còn chưa ra tay a."

Lâm Việt giơ tay phải lên, một khúc gỗ bị gãy trong trận chiến vừa nãy bay về phía hắn.

"Hả? Nhất Nhiên Chuyển Luân Cảnh lại có thể khống chế Diệu Khí thành thạo như vậy?" Long Lân thầm nghĩ trong lòng.

Chuyển Luân Cửu Nhiên, là chín cái đèn nhỏ hình thành từ Diệu Khí trong đan điền, cứ mỗi lần thắp lên một ngọn đèn, là đột phá một tiểu cảnh giới, chín đèn đều sáng, hợp nhất thành dương, tiến vào Siêu Thoát!

Chỉ một khắc, Lâm Việt sử dụng Diệu Khí nhanh chóng khắc ra một cái đao gỗ dài năm thước, gạt bỏ đi mảnh gỗ vụn bay lả tả, hắn cầm thanh đao lên.

Nâng đao, chỉ vào Long Lân, "Đến đây, ta thử cùng ngươi một lần."

Trong hai mắt Long Lân lập lòe lên tia sáng, rõ ràng hắn có hứng thú chiến đầu cùng Lâm Việt so với Kiếm Si Nhi càng nhiều.

Không nhiều lời, Long Lân cầm đao lao tới, Lâm Việt đặt tay phải sau lưng, tay trái vung đao, đao thế biến hóa khôn lường, vậy mà lại hoàn toàn giống với Cuồng Đao Thập Thức.

Long Lân giật mình, Lâm Việt liền xuất đao trước, đao ý đột ngột chém tới từ dưới mặt đất, chỉ cách hắn chừng 3 trượng, Long Lân hít sâu một hơi, hắn đã chậm!

Chỉ trong nháy mắt, đao ý lập tức xóa bỏ khoảng cách 3 trượng, va chạm với Long Lân Đao đang dựng ngang.

Ầm ầm!

Thân cây bị va đập rung lắc dữ dội, lá bay đầy trời, dưới gốc, là Long Lân, khóe miệng chảy ra từng tia máu!

Một chiêu!

Chỉ một chiêu!

Kiếm Si Nhi trố mắt nhìn, trong đầu trống rỗng, cảm giác như đang nằm mơ.

Lâm Việt tiện tay vứt thanh đao đi, cười: "Đa tạ đã nhường."

"Chiêu thứ 10.... Làm sao ngươi biết được chiêu này?" Long Lân nghiêm túc hỏi Lâm Việt.

Lâm Việt đáp, "Chỉ là từ tám thức trước suy diễn ra mà thôi."

Long Lân cảm giác mình có chút phế vật, chiêu thứ 10 Cuồng Đao Thập Thức là dung hợp 9 chiêu trước đó lại trong một lần công kích, nhưng Lâm Việt lại chỉ từ 8 thức liền có thể thi triển, đã vậy tốc độ còn nhanh hơn cả hắn!

"Ngươi hiểu không?" Lâm Việt hỏi một câu không đầu không đuôi, "Nếu là không hiểu thì làm ta quá thất vọng."

Nói xong, hắn chắp tay mà đi, Kiếm Si Nhi vội vàng đuổi theo.

"Thánh Tử, chúng ta... cứ thế mà đi sao?" Kiếm Si Nhi vẫn không hiểu rốt cuộc Lâm Việt muốn làm trò gì.

Lâm Việt lắc đầu, "Đương nhiên là không."

Vừa dứt, đằng sau âm thanh Long Lân đã truyền đến, "Từ từ!"

Long Lân bước nhanh về phía hai người, ôm quyền bái Lâm Việt một bái, "Đa tạ các hạ chỉ điểm, Long Lân minh bạch!"

Trưởng lão đáng sợ nhất Vong Tiên Tông, lại có thể khách sáo như thế với Thánh Tử?

Hơn nữa, Long Lân còn không có biết đây là Thánh Tử a, chỉ đơn giản là cảm tạ một thiếu niên vô danh chỉ điểm cho mình.

Cái này rõ ràng quá không hợp lý.

Kiếm Si Nhi cảm giác hôm nay có vẻ hơi nhiều chuyện kì lạ.

Ừm, mà từ khi Lâm Việt xuất hiện, hình như hôm nào cũng có chuyện kì lạ, không bất ngờ, không bất ngờ.

"Đao pháp uyên bác vô cùng, sau này nếu có nghi vấn cần giải đáp, có thể tới gặp ta." Lâm Việt buông một câu.

Không có ai có tự tin có thể giảng giải Đao pháp cho Long Lân ở Vong Tiên Tông, kể cả Cầm Cơ hay Huyền U, đều không thể.

Vậy mà này Long Lân lại vui mừng mà ôm quyền, "Dám hỏi đại danh các hạ là?"

"Lâm Việt."

Lâm Việt nói xong, Kiếm Si Nhi cảm thấy chưa đủ, bổ sung thêm một câu, "Là Tiểu Thánh tử được đích thân Tông chủ sắc phong hôm qua."

Long Lân cười lớn, "Vậy càng tốt, về sau còn sẽ làm phiền nhiều đến Tiểu Thánh Tử."

Lâm Việt thấy cá đã cắn câu, liền thu lưới, "Long Trưởng lão có thể đi tham gia Hồng Mông Đấu Chiến không?"

Long Lân lắc đầu, "Cái này Tông chủ đã từng nói qua, nhưng mấy người ở Hồng Mông Đấu Chiến kia, chẳng có ai là đao phong cả, đi làm gì."

Người am hiểu đao pháp, gọi là đao phong, dung nhập Diệu Khí vào trong đao, bạo phát ra đao khí, gọi là đao ý.

Người am hiểu kiếm pháp, xưng thành kiếm tu, quán thâu Diệu Khí vào trong kiếm, thi triển ra kiếm khí, gọi là kiếm ý.

"Chưa chắc, đến lúc đó sẽ có một đối thủ xứng tầm chờ ngươi."

Vừa mới nói xong, trong mắt Long Lân đã lóe ra ánh sáng vừa nãy khi đánh nhau với Lâm Việt, "Đã vậy, bổn tọa liền cùng Tiểu Thánh Tử đi một chuyến Hồng Mông Đấu Chiến."

"Rất tốt."Lâm Việt nhìn ra phía xa xa, là Đệ Thập Nhị Cung, lại buông thêm một câu làm người khó hiểu, "Những người khác cũng sắp quay về rồi."

Câu này Long Lân cùng Kiếm Si Nhi không hiểu.

Nhưng Lâm Việt cũng không giải thích, chỉ chắp tay xá xá rồi đi, Kiếm Si Nhi chạy theo, rốt cuộc nàng cũng biết mục đích của chuyến đi lần này.

"Thánh Tử, chúng ta sẽ dẫn rất nhiều người tới Hồng Mông Đấu Chiến à?"

Trên đường quay lại Đệ Thập Nhị Cung, Kiếm Si Nhi cất tiếng hỏi.

Lâm Việt lắc đầu, "Quý hồ tinh bất quý hồ đa, chỉ mấy người là đã đủ."

(Dịch: chất lượng > số lượng.)

Kiếm Si Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng vui vẻ, bởi vì lần này nàng biết mình là một trong những người đó.

Tuy là thành viên của tông tham gia Hồng Mông Đấu Chiến đã được Thập Nhị Cung sắp xếp xong xuôi cả rồi, nàng cũng đi cùng sư phụ mình, vốn dĩ nàng có chút không muốn đi, nhưng chẳng hiểu sao, lúc Lâm Việt xuất hiện, Kiếm Si Nhi lại cảm thấy mình nên đi thì hơn.

Còn những người trước đây đã sắp xếp, chẳng qua là chỉ tham dự cho có mà thôi.

Rảo bước tới trước Thập Nhị Cung, vừa lúc đó, một con Nam Minh Phượng Hoàng cũng đáp xuống sân làm khói bụi mịt mù, trên người nó là Dương Tình với một nam tử trung niên.

Là một nam tử dáng người cường tráng vạm vỡ, khuôn mặt lương thiện chất phác, chỉ là sắc mặt có hơi tái, hẳn là bị thương.

"Tham kiến Thánh Tử." Dương Tình ôm quyền.

Nam tử đứng cạnh khẽ giật mình, vội cúi đầu trước Lâm Việt một hồi, "Thì ra vị này chính là ân nhân của ta."

"Liễu Trưởng lão, Dương Trưởng lão không cần đa lễ."

Liễu Vô Ngân giật mình, hắn là Đệ Tam Cung Cung chủ, nhưng mình không quen Lâm Việt mà đối phương lại biết mình, trong chốc lát hắn có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.)

Lâm Việt tiếp: "Xem ra Dương Tình Trưởng đến kịp lúc a, đám dư nghiệt Ẩn Tông kia lại dám phạm thượng, mưu đồ phản loạn, Dương Trưởng lão có thể xử lý chứ?"

Dương Tình gật đầu, "Tiểu Thánh Tử yên tâm, toàn bộ đều đã chết."

Liễu Vô Ngân cảm kích, "Là ta đã khinh thường bọn chúng, mới lọt vào trong vòng vây, còn may là Tiểu Thánh Tử tính toán như thần, kịp thời cứu nguy."

Dương Tình trên đường về đã giải thích rõ chuyện này với Vô Ngân, nên hắn mới biết nàng là do Lâm Việt bảo tới, nhưng chính nàng cũng không hiểu lắm, vì sao hắn lại biết Liễu Vô Ngân đang bị vây công ở Ẩn Tông?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.