Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 33: "Phá kỷ lục"



Dịch giả: HCTver2.

"Hội trưởng, chúng ta phải mau tránh thôi, đó là người của Lôi Vân Tông."

"Dừng lại đã, để bọn hắn vào trước đi, nếu như làm đám người đó không vui, chúng ta đều phải chết."

Phi Vân thương hội lâm vào tình cảnh rối loạn, dù cho hai thuyền là của hai thế lực riêng rẽ, nhưng mà bọn họ vẫn không dám sánh ngang cùng Lôi Vân Tông đi vào thành.

Lâm Việt ngồi trên đó, thấy họ tự dưng lại lui về sau một khoảng để nhường người khác, trong lòng không vui cũng đành chịu.

Cũng chỉ có thể chịu thôi, đã đi nhờ thì nên biết an phận a, dù cho hắn hoàn toàn có thể cưỡng ép bắt Phi Vân thương hội đi vào.

Nhưng mà bản Thánh Tử là người có tu dưỡng, sao có thể làm ra loại chuyện như thế?

Đúng, tuyệt đối không phải vì đoạn đường đến khu vực hạch tâm Dạ Vương Thành cần một canh giờ đi bộ mới vào được đâu.

Ừm, đúng thế.

"Lôi thiếu, nghe nói cửa thành Dạ Vương Thành có Tiềm Lực Trắc Thí, có thể khả năng kiểm tra tiềm lực, ngài có muốn thử xem không?"

Trên chiếc thuyền cực lớn cờ xí tung bay phấp phới, đều thêu một chữ, là chữ "Lôi".

Đây cũng là lý do tại sao đám Phi Vân thương hội vừa nhìn liền nhận ra Lôi Vân Tông.

Mọi người cũng đồng loạt né tránh thành một con đường ở giữa để phi hạm tiến vào.

Phía trước cửa thành nhỏ, vệ binh của Dạ Vương Thành quát lên: "Phi Vân thương hạm kia, cút về sau một chút nữa coi."

Lạc Tuyết Y nhíu mày, vốn dĩ đã dừng lại chờ, nay vẫn bị ăn chửi.

Nhưng mà không phải ai cũng can đảm như nàng.

"Lùi, mau lùi về."

"Xin lỗi, xin lỗi, chúng ta đi ngay."

Chả hiểu kiểu gì, thuyền lại lùi thêm mấy trượng nữa.

Về phần Lôi Vân Tông, thằng ranh con được gọi là Lôi thiếu cười mỉa, "Hừ, kiểm tra tiềm lực? Cái loại lừa gạt trẻ con, ta tiện tay cũng có thể đạt hơn 3000 điểm."

"Ngài khiêm tốn rồi, mấy cái tông môn bình thường nghe nói cũng đều có thể đạt được 3000 điểm, ghi chép cao nhất, chính là của Thành chủ Dạ Vương Thành, Quân Vô Thượng lập ra, 9000 điểm, Bắc Tinh Vực không ai có thể phá vỡ."

Trong ánh mắt Lôi Tung hiện ra sự khinh thường: "Bắc Tinh Vực không ai có thể phá vỡ?"

Dứt lời, khí thế mạnh mẽ tỏa ra, đằng sau hắn dần hiện ra từng đạo ánh sáng, hình thành 7 ngọn đèn nhỏ.

"Thất Nhiên Chuyển Luân Cảnh, không hổ là Lôi Vân Tông Thiếu Tông chủ, tuổi trẻ mà đã mạnh mẽ như vậy."

"Hừ, Lôi Vân Tông là một trong những tông môn cao cấp nhất ở Bắc Tinh Vực, hắn là Tông chủ tương lai, dĩ nhiên sẽ có những tài nguyên quý hiếm mà cả đời chúng ta cũng đừng hòng mơ tưởng."

"Đúng thế, ta mà cũng được như thế, bây giờ có khi còn hơn cả Thất Nhiên."

Mọi người bàn tán xôn xao, có mấy người ghen tị thì thầm thì bảo nhau như thế.

Trên Phi Vân thương hạm, mấy lão già cổ lỗ sĩ cũng thán phục không ngừng.

Lâm Việt nghe thấy tên của Lôi Tung, khóe miệng khẽ mỉm cười, thằng ranh con này hắn không có ấn tượng gì lắm, nhưng mà cha nó, hắn lại biết được không ít bí mật đấy.

"Hội trưởng." Một lão già đi đến trước Lạc Tuyết Y, "Nghe nói Lôi thiếu ở Bắc Tinh Vực danh tiếng như cồn, nhân mạch vô số, chi bằng ngài lên làm quen một chút?"

"Đúng thế, chào hỏi một chút, chưa biết chừng cuộc sống sau này của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều đấy."

Lại có một lão già hùa theo nói với vào.

"Nhưng mà... hình như Lôi Tung cực kỳ ham thích nữ sắc, chỉ cần là nữ nhân hắn nhắm đến, rất ít người có thể an toàn mà sống tốt được, trừ phi..."

Một nam tử trung niên lên tiếng, nhưng mà vừa mới dứt lời liền bị lão già kia tức giận trừng mắt một cái, "Hội trưởng đương nhiên có thể tự giữ mình, cái này còn cần ngươi nhiều lời hay sao?"

"Tiêu Trưởng lão, ờm... chuyện này cần phải cân nhắc đã." Lạc Tuyết Y cố nhiên cũng biết thói xấu của tên ranh Lôi thiếu kia, tai tiếng của hắn cũng lan xa y như danh tiếng của Lôi Vân Tông vậy, tùy tiện làm quen chưa chắc đã lấy được lợi ích gì, không cẩn thận có khi còn đụng phải họa sát thân.

"Hừ, đệ tử của ta chết đi rồi, ngươi làm hội trưởng như thế này sao?"

Lão già có chút tức giận, "Mấy lão già chúng ta năm xưa khổ cực bao nhiều gây dựng Phi Vân thương hội, làm ăn phát đạt, nhưng từ khi ngươi nhậm chức, lợi tức một năm một ít, thành viên cũng chỉ còn lại bấy nhiêu."

Một lão già khác cũng hừ lạnh chen mồm vào, "Tiêu ca, được rồi, nàng ta căn bản chẳng chịu cố gắng như những hội trưởng tiền nhiệm đâu, đừng nói nhiều làm gì."

"Ta...!" Lạc Tuyết Y cắn răng, hiển nhiên nàng có nổi khổ riêng khó nói thành lời.

"Ta cái gì ta, biết thế này chẳng thà vừa nãy để phó hội trưởng lên làm tân nhiệm hội trưởng luôn cho rồi, hắn có dã tâm lớn, chưa biết chừng có thể giúp cho thương hội của chúng ta phát triển mạnh lên."

Lạc Tuyết Y cũng tức giận: "Phó hội trưởng lòng lang dạ sói, hắn làm hội trưởng thì mọi thứ sẽ chẳng còn gì cả, vậy mà các ngươi lại..."

Không nghe nàng nói, mấy thằng già kia khinh thường quay đi, chỉ muốn nàng đi nịnh bợ Lôi Vân Tông, vốn chẳng thèm nghe ý kiến của nàng.

Bảo thủ, lạc hậu lại thêm ngu ngốc, không biết suy xét, chính là như thế này.

"Nàng không đi, chúng ta đi."

"Đúng!"

...

Lôi tung đi đến chỗ cửa thành lớn, chắp tay sau lưng, nói với vệ binh gác thành: "Mở Trắc Thí ra đi, bản thiếu muốn phá kỉ lục của Thành chủ các ngươi."

Vệ binh Dạ Vương Thành làm sao lại không nhận ra người Lôi Vân Tông, ngoài mặt thì chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng đã sớm cười nhạo thằng nhỏ vô số lần.

Cái gì cơ? Phá kỉ lục của Thành chủ chúng ta?

Ừm, đợi tí, cho ta chạy đi mua gói bánh lấy cốc nước, vừa thư giãn vừa xem ngươi mất hết thể diện được chứ?

Đương nhiên, bọn hắn vẫn phải khởi động Tiềm Lực Trắc Thí lên.

Trên cửa thành, một cột sáng màu trắng sữa đột nhiên hạ xuống đúng người Lôi Tung, chớp mắt, trong tầm mắt hắn đã chỉ có một màu, không thể quan sát ra thế giới bên ngoài.

Mấy tia sáng trắng này giống như là Diệu Khí vậy, nhưng lại không thể hấp thụ, chỉ từ từ vờn quanh người hắn, đặc biệt là chỗ giữa trán, hợp thành một cái vòng tròn quay mòng mòng không ngừng.

Hai cột đá phát ra ánh sáng chói lòa!

Cột sáng cũng bắt cao lên, trong nháy mắt đã vọt lên 500 thước, cũng ứng với 500 điểm.

800!

1000!

3000!

"Tốt lắm, Thiếu Tông chủ quả nhiên thiên tư hơn người!"

"Lôi thiếu cố lên!"

Đằng sau, đám người thủ hạ của hắn đang không ngừng hét lên nịnh nọt như thế đó là cha bọn chúng vậy.

Nào ai biết đâu, nghe mấy lời này, thằng ranh kia chẳng những không cảm thấy tự hào, mà còn càng thêm xấu hổ, tại vì áp lực từ ánh sáng trăng ngày càng mạnh, cho dù hắn toàn lực thi triển tu vi Thất Nhiên Chuyển Luân Cảnh của mình cũng chẳng ăn thua gì.

Hiển nhiên đây là cực hạn của hắn, cột sáng đang buộc hắn phải rời đi.

"Sắp đạt 4000 thước, 4000 điểm, Lôi thiếu, ngài nhất định phá kỉ lục của Quân Vô Thượng!"

Đang định lui ra, chả biết ai hét lên câu này làm chân hắn rụt lại.

Mẹ nó!

Lần này hỏng rồi!

Bốc phét hơi to, giờ làm thế nào?

Sao chỗ này lại khó thế, vô lý vô lý vô lý!

Cho dù hắn có gào thét trong lòng bao nhiêu lần thì áp lực kia cũng không biến mất, ngược lại còn đang tăng mạnh hơn.

(Ngu thì chết =)) )

Hắn cố sống cố chết chịu đựng, phun ra liên tục mấy búng máu.

Bên ngoài, tiếng hô hào cổ vũ của đám đàn em cũng thưa thớt dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Bởi vì, cột sáng đã không cao lên nữa, vừa đúng 3999 thước, tên lúc nãy hô 4000 đã sớm trốn đi đâu không rõ...

Đến non nửa của Quân Vô Thượng còn chưa đạt được...

Ài, yếu ớt còn khoe khoang, đây chính là kết cục.

Bây giờ ra ngoài, thể diện của ta biết để đâu cho được?

Bất chợt, đúng lúc này, hai lão già ngu xuẩn của Phi Vân thương hội đi lại, một người giật mình kêu lớn: "Lôi thiếu lợi hại quá, lần này ắt sẽ làm Bắc Tinh Vực biết danh tiếng người!"

Người còn lại hùa theo: "Lôi thiếu, chúng ta là người Phi Vân thương hội, tới để chúc mừng ngài danh chấn Bắc Vực!"

"Các ngươi!" Lôi Tung đang lo không có lý do chữa ngượng, xem ra trời cao vẫn còn thương hắn, một tay thò ra từ cột sáng, bóp cổ một trong hai lão già.

"Dám là bản thiếu không thể tập trung, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, tội đáng chết!"

Hắn đi ra khỏi đó, không cho họ cơ hội giải thích, nắm tay hơi bóp mạnh.

Rắc!

"Cẩn thận!"

Lạc Tuyết Y tái mặt đi, muốn chạy đến cứu giúp, lại bị những người khác giữ lại: "Hội trưởng, đừng đi, tự làm tự chịu, đừng để họ liên lụy tới mọi người."

Lâm Việt ngồi xem mọi chuyện, cười mỉa, đám già cũng có chút hay ho.

Rắc! Cạch!

Cổ họng lão bị Lôi Tung bẻ gãy cái một, một người khác bị dọa đến múc chân đứng không vững, chạy đi không nổi.

"Lôi thiếu, tha mạng, xin ngài tha mạng, cầu xin ngài..." Hắn quỳ xuống khóc lóc van nài, làm sao hắn biết được mình đi nịnh bợ lại là quấy nhiễu hắn làm Trắc Thí, lần này gặp họa lớn rồi!

Không để hắn nói hết, Lôi Tung lạnh lùng giơ chân, đạp xuống một đạp, tiếng xương vỡ nát cùng tiếng máu tứa ra vang lên, cơ thể người ngã xuống, chỉ còn lại cái xác.

"Tiêu Trưởng lão!" Lạc Tuyết Y gào lên khản cả giọng.

"Hội trưởng, im lặng đi, bị liên lụy đến việc này chúng ta chết chắc."

"Hội trưởng, đại cục làm trọng!"

"Hội trưởng, ..."

Lôi Tung đá bay hai thi thể ra ngoài xa, giả bộ tức giận: "Nếu không phải đám nô tài các ngươi quấy rầy, bản thiếu suýt chút nữa đã phá kỷ lục!"

Hắn nhìn lên cột sáng còn chưa đụng đến 4000 thước, trong lòng thầm nghĩ: "Ài, may thế, đang lo tìm không được cớ, bọn ngu, ha ha ha."

(Chap sau thằng ranh con này chết chắc =)) )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.