Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 39: Trêu tức



Dịch giả: HCTver2.

Cho dù người của Thất Tuyệt Môn so với người của hội phó lần trước càng thêm lợi hại nhưng mà trước mặt Lâm Việt, đều như con kiến dễ dàng bị giết chết, chẳng hề khác nhau chút nào!

Hắn đứng đó mỉm cười, thi triển Phệ Hồn Đại Pháp đến mức cao nhất, sinh ra từng luồng sóng khí lan tràn xung quanh.

Giữa trán Lâm Việt xuất hiện một huyễn ảnh dung lô màu tím đậm lơ lửng, cùng lúc đó Dương Tranh cũng gào lên một tiếng kêu đau đớn, trong lòng tràn đầy hối hận, vốn cho rằng Phi Vân thương hội là quả hồng mềm, nào ngờ lại đá trúng tấm sắt, cũng chẳng biết còn mạng mà về không!

"Chết tiệt, ta là đại sư huynh của Thất Tuyệt Môn là nhi tử của Môn chủ, ngươi dám giết ta, cha ta sẽ phanh thây ngươi!"

Dương Tranh không ngừng bị Lâm Việt thôn phệ Thần Niệm, hồn lực càng ngày càng cạn, nhưng mà trước lực hút khổng lồ của Phệ Hồn Đại Pháp, hắn căn bản cử động cũng không nổi, nói chi trốn thoát.

Không chỉ thế, hồn lực bị cắn nuốt, Thần Niệm yếu dần, khó mà khống chế được tứ chi, từ đó cơ hội bỏ chạy càng thấp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Việt mà chẳng thể làm gì.

Dù cho Dương Tranh có cầu xin hay đe dọa như nào đi chăng nữa, hắn cũng không thèm quan tâm đến, sắc mặt từ đầu đến cuối đều lạnh tanh.

Một lúc sau, Lạc Tuyết Y run rẩy sợ hãi nhìn cơ thể Dương Tranh co giật một cái, liền đó, mấy tiểu đệ Thất Tuyệt Môn cũng đồng loạt mắt trắng dã, ngã rạp xuống đất, khỏi nói cũng biết, hồn lực đã cạn, Thần Niệm toái diệt.

Thi thoảng cũng có thể nhìn thấy họ hơi động đậy một tí, nhưng cũng chỉ là một tí mà thôi.

Đấy là bởi vì Chiến Thể chưa chết mà Thần Niệm đã không còn.

Nhưng Lâm Việt nào có quan tâm, vươn vai một cái, cảm nhận một lần tu vi Thần Niệm đã đạt tới hơn 900 năm.

Thôn phệ hai đám lâu la, cơ mà xem ra tiến độ cũng không tồi.

Với cảnh giới Diệu Khí hiện tại của hắn, chỉ có thể hấp thụ được Thần Niệm của Phổ Độ Cảnh.

Đây cũng là chỗ hạn chế của công pháp của Thần Niệm Đại Đế, cưỡng ép cắn nuốt vượt cảnh giới, sẽ chỉ có thể có kết cục là bạo thể bỏ mình do lượng hồn lực cực lớn không thể chịu đựng được.

Lại nữa, trong quá trình hấp thu Phệ Hồn Đại Pháp sẽ tự xóa bỏ tất cả ký ức của đối phương nhằm tránh cho tu luyện giả mới tu lâm vào cảnh không biết mình là ai.

Trải qua tất cả những gì đối phương trải qua, cảm nhận tất cả những gì đối phương cảm nhận, trừ phi có được tâm cảnh vững vàng, bằng không khó mà giữ cho không lạc lối.

Vì vậy nên lượng hồn lực thất thoát cũng không ít, tức là sẽ không thể nào hấp thu hoàn toàn Thần Niệm của kẻ địch mà là có lượng hao phí nhất định.

Lâm Việt nhíu mày nhìn chằm chằm vào tay mình, lúc Lạc Tuyết Y cùng San nhi cho rằng hắn đang quan sát thứ gì đó thì lại nghe được câu hỏi: "Này, có khăn tay không?"

Thì ra là thấy tay mình có hơi bẩn, muốn lau cho sạch.

Vừa dứt lời, đám già nua yếu ớt Phi Vân thương hội chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm, tên này vừa giết người mà sao vẫn có thể bình tĩnh như vậy?

Quả là ác ma!

Hắn càng tỏ vẻ không có chuyện gì, người khác lại càng cảm giác hắn là một tên cuồng sát, đáng sợ vô cùng.

Cầm lấy khăn tay của Lạc Tuyết Y, lại gỡ lấy toàn bộ Trữ Vật Giới Chỉ của đám Thất Tuyệt Môn, bấy giờ mới nói: "Được rồi, đã hết chuyện, đi thôi."

Hắn đưa mắt nhìn San nhi, nàng liền chạy ngay tới nắm lấy tay Lâm Việt.

Lạc Tuyết Y cũng định đi theo, lại nghe thấy giọng của người thương hội vang lên: "Hội trưởng, nghe nói ngươi được ở trong Nghinh Khách Điện, mang bọn ta đi vào xem một chút đi."

"Đúng vậy hội trưởng, bọn người này thật đáng sợ, dẫn chúng ta đi cùng với."

Trong mắt của nàng đã lộ rõ vẻ căm ghét, coi như đã nhìn rõ được bộ mặt thật của những người này, tăng tốc chạy ra, không thèm đoái hoài gì đến nữa, đuổi theo Lâm Việt.

Bấy giờ Dạ Vương Thành cũng đã chiều tà, dọc theo đường đi mọi người đều chú ý đến hắn nhưng lại không ai dám làm gì. Vừa đi Lâm Việt vừa nhìn về một hướng, mỉm cười đầy thâm ý.

Cách đó không xa, một thiếu niên đang nhâm nhi ly trà cũng nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu vừa nãy, lại cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhíu mày, "Người này chỉ được kết giao, không thể đối nghịch."

Một đám người theo đằng sau đều cúi đầu vâng dạ, tỏ ý đã nhớ kỹ.

...

Trời về đêm.

Đường đi treo đầy những đèn đuốc dùng nhiên liệu là Diệu Thù, tỏa ra ánh sáng muốn màu huyền ảo, cực kỳ lung linh rực rỡ.

Mà trên phố đã tấp nập náo nhiệt vô cùng, tất cả là bởi vì hội đấu giá đã sắp bắt đầu.

Lâm Việt cũng đi tới đó, lúc ngang qua một quầy hàng, San nhi có vẻ thích thú, liền dắt tay kéo hắn qua.

Lạc Tuyết Y cũng nhìn đến một cái vòng tay, thầm khen: "Thật đẹp."

Lâm Việt mỉm cười, nhìn thấy giá cả là cái rẻ nhất, xem ra nữ nhân này thường ngày cũng sống đơn giản bình đạm a.

"Vị tiểu thư này có nhiên có nhãn lực, chiếc vòng này hàng đẹp giá rẻ, giá chỉ 300 Diệu Thù, mau mua a."

Nàng chỉ gật đầu, bây giờ đã rời khỏi thương hội, Diệu Thù chẳng còn nửa cắc dính túi, vẫn nên tiết kiệm một chút thì tốt hơn, liền nuối tiếc buông nó xuống.

Lâm Việt thì đang quan sát một món khác.

Cũng là một vòng tay, nhưng không phải làm từ bạch ngọc như cái vừa rồi Lạc Tuyết Y cầm lên, mà là một cái vòng bằng một thứ kim loại màu đen, phía trên có đính một viên ngọc thạch tím nhạt nhỏ.

"Cái này bao nhiêu?" Lâm Việt lên tiếng.

Tiểu thương kia chỉ vào vòng tay, đồng tử khẽ đảo, cười hì hì: "Khách quan, ngài quả có mắt nhìn vật thực tinh tường, đây là món đắt nhất cả tiệm của ta..."

"Bao nhiêu?" Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, biết ngươi định hét giá rồi, nhanh nhanh lên.

"Ây da, sao khách quan nóng vội quá vậy, cái này chỉ... 3000 Diệu Thù."

Chủ tiệm nói luôn.

Lạc Tuyết Y lập tức hô lên: "Ngươi đang lừa người giữa ban ngày sao?"

Nàng định khuyên ngăn Lâm Việt nhưng mà hắn đã ném ra một đống Diệu Thù.

"Lười đếm, tự kiểm tra đi a."

Lâm Việt lạnh nhạt nói, cầm lấy vòng tay, lại nhìn một lần rồi gật đầu, "Đồ tốt."

Tiểu thương kia đã sớm cười đến trong bụng nở hoa, vừa nhìn đã biết số kia cũng hơn 1 vạn Diệu Thù, không cần đếm, trực tiếp thu luôn vào trong túi, động tác nhanh chóng thành thạo, tựa như sợ Lâm Việt đổi ý.

"Khách quan thẳng thắn ghê, có cần xem xét những món khác không?"

"Thôi, không cần."

Lâm Việt đáp luôn, Lạc Tuyết Y lại tỏ vẻ tiếc rẻ: "Công tử, ngươi trả thừa rồi."

Lâm Việt nhún vai, hắn cảm thấy thời gian của mình quý giá hơn số tiền kia thôi.

"Vòng này đẹp."

Một giọng nói thiếu nữ vang lên gần đó, khỏi nói cũng biết đối tượng được khen là cái vòng hắn vừa mua.

Đúng lúc này, quầy hàng bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện 8 cao thủ Chuyển Luân Cảnh đi tới.

Dẫn đầu bọn họ, bất ngờ thay, lại là Dạ Minh Nguyệt và Lăng Phong.

"Minh Nguyệt, nàng thích cái vòng kia?" Lăng Phong lên tiếng hỏi.

Hắn không cần biết có phải đã được mua rồi hay là không, chỉ cần Dạ Minh Nguyệt thích, hắn đều có thể đoạt lại.

Nàng mỉm cười với Lâm Việt: "Ta rất thích, nhưng chẳng hay Lâm công tử có thể chịu nhường lại không?"

Đám người lại quay sang nhìn Lâm Việt, ai ai cũng nghĩ hắn sẽ đem vòng tay tặng cho nàng.

Đây là Đại tiểu thư Dạ Vương Thành a, nếu như được nàng xem trọng, tương lai đảm bảo phất lên như diều gặp gió, nếu như may mắn hơn nữa, lấy được Dạ Minh Nguyệt, trở thành Thành chủ tương lai, vậy thì vớ bở rồi.

Lăng Phong nhíu mày, trong lòng có chút ghen tức, con mẹ nó, đi cùng nàng cả đoạn đường dài, cái gì cũng chẳng thèm ngó tới, bây giờ vừa mới đụng phải Lâm Việt, đã chủ động muốn lấy đồ của hắn?

Như này chẳng phải là cho Lâm Việt cơ hội?

Nhưng mà có vẻ mọi chuyện không theo đúng kịch bản trong suy nghĩ của mọi người, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Lạc Tuyết Y, ở dưới ánh mắt Dạ Minh Nguyệt cùng mọi người nhìn chằm chằm, cầm vòng tay từ từ đeo lên cho nàng.

Xong sau đó, Lâm Việt còn đế thêm một câu: "Tặng ngươi, rất đẹp."

Lạc Tuyết Y sau khi thất thần mới kịp phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, "Công... công tử..."

San nhi cũng hùa theo hắn, phụ họa: "Lạc tỷ tỷ đeo lên đúng là rất đẹp."

Cảnh tượng này, làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt, liền đó, mọi ánh mắt lại đổ ập về hướng của Dạ Minh Nguyệt.

"Đây... đây là không cho Dạ tiểu thư chút thể diện nào sao?"

"Ài... Bỏ lỡ cơ hội tốt a, quá đáng tiếc."

"Nếu là ta, ngay lập tức sẽ đóng gói cả gian hàng tặng cho Đại tiểu thư a, sau này khẳng định an nhàn đến già."

Xung quanh bắt đầu xì xào ầm ĩ, toàn bộ đều không ngoại trừ tiếc rẻ và mỉa mai Lâm Việt làm việc ngu ngốc.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình, Dạ Minh Nguyệt sắc mặt dần lạnh lùng, tức giận xoay người rời đi, nhưng Lăng Phong sao có thể bỏ qua cơ hội lấy le với người đẹp như này, liền vội vàng hô lớn:

"To gan, hàng hóa trong Dạ Vương Thàn, toàn bộ đều là của Minh Nguyệt, tên tiểu tử nhà ngươi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?"

Lâm Việt cười cười, giả bộ mình rất vô tội, cái gì cũng không làm, "Hả? Đây không phải là đồ vật của ta sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.