Ta Bị Lừa Hôn!!!

Chương 73: Em không muốn đứa con này nữa.



Lúc ba mẹ Linh Duyệt bước vào rạp hát, mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi. Hai người vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mặc Diễm và Linh Tiêu ngồi ngay hàng đầu.

Đãi ngộ của những người ngồi ở hàng đầu khá tốt, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ. Cứ cách vài ghế lại có một lối đi, các nhân viên cầm một tấm biển nhỏ, đẩy chiếc xe nhỏ đi loanh quanh hỏi: "Có ai muốn bỏng ngô và cola không ạ?"
"Có ai muốn đậu phộng và hạt dưa không ạ?"

"Trà xanh lá tre thượng hạng, Bích Loa Xuân..."
Khi đi tới chỗ Mặc Diễm, người phục vụ dừng lại, hào hứng chào hỏi: "Chào ngài Mặc, ngài đến xem ông chú à?"

Y chẳng biết nên gọi Mặc Diễm như thế nào, công của ông chú? Chồng của ông chú? Hay là vú em của ông chú?puddingvixoai.wordpress.com
Mặc Diễm mỉm cười: "Em ấy chuẩn bị xong chưa?"

"Chú ấy đã chuẩn bị xong, sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Ngài muốn gọi món gì không ạ?"
Mặc Diễm hỏi Linh Tiêu: "Cậu ăn gì?"

Linh Tiêu quay đầu, "Tôi không ăn."
Mặc Diễm thản nhiên gọi: "Vậy cho tôi bỏng ngô, Coca, hạt dưa, và một đĩa trái cây."

Những món này đều phải tính tiền, ngọai trừ trà và nước. Mặc Diễm cũng mặc kệ Linh Tiêu, anh ngồi đó ăn còn cậu thì nhìn.
Linh Tiêu càng xem càng tức đến đỏ cả mặt. Cậu chưa từng thử những món này, cậu vừa nhìn đứa trẻ khác ăn hăng say vừa ngửi mùi, trong mắt lộ rõ sự tò mò.

Mặc Diễm thấy mình trêu đã rồi, nếu còn làm nữa sẽ khiến vảy rồng dựng lên nên anh đẩy đồ ăn qua, "Cho cậu đấy, tôi đang lấy lòng cậu vì tôi không muốn đi khai thác dầu hỏa."
"Hừ!" Linh Tiêu cầm lấy bỏng ngô, "Anh lấy lòng tôi cũng vô dụng. Nếu anh đối xử tệ với anh tôi, tôi sẽ đưa anh đi đào kim cương!"

Mặc Diễm nhướng mày, "Ơ, tôi lại đổi nghề rồi à?"
Vẻ mặt của đứa nhỏ lạnh lùng, " Anh quá đen, dầu hỏa và than đều đen, tôi sợ đưa anh vào đó thì sẽ không phân biệt được."

"Chậc, "Mặc Diễm giận dữ xoa đầu Linh Tiêu,"Thằng nhóc thúi, miệng độc thật."
Linh Tiêu nhe răng, "Anh đừng động vào tóc tôi! Tôicắn chết anh bây giờ!"

Mặc Diễm giơ tay lên, anh quên mất nửa huyết thống của cậu ta cũng là chim. Mà chim đều thích đẹp nên không được động vào đầu.
Những người bên cạnh hồi hộp hỏi: "Thầy Mặc, đây là ai vậy?"

Mặc Diễm: "Em trai tôi."
Linh Tiêu chỉnh lại: "Em là em trai của Linh Duyệt."

"Giống thật." Người nọ kích động: "Đẹp trai  y như anh em."
Linh Tiêu lịch sự gật đầu, đáp lại: "Em cảm ơn."

Mẹ Linh Duyệt thấy vậy bèn hỏi, "Tại sao Mặc Diễm lại trò chuyện với cô gái đó vậy anh?"
Ba cậu trả lời: "Có lẽ là người hâm mộ của cậu ta chăng? Anh thấy cậu ta trông rất khiêm tốn nhã nhặn, tin đồn sai rồi ư?"

"Nhiều người đồn như vậy thì sao sai được anh? Vì sao anh Mã lại mù hết một con mắt anh không biết à?"
Ba Linh Duyệt khá lý trí, "Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác, đây là do ông trời sắp đặt. Duyệt Duyệt là thần thú, có thể ông trời sẽ chọn một người không quá tồi, em xem thêm chút nữa đi."

Mặc Diễm liếc về phía sau một cái, sau đó anh bình tĩnh đẩy đĩa trái cây qua cho Linh Tiêu, "Cậu  ăn nhiều vào, bồi bổ cho chính mình."
Linh Tiêu tỏ vẻ không hiểu, tại sao?

Mặc Diễm chỉ mỉm cười, thầm trả lời: Ăn no mới có sức chịu đòn.
Linh Duyệt bước lên sân khấu, cậu nhìn thấy hai người ngồi gần như vậy nên chỉ muốn hỏi, vé ngồi hàng đầu dễ lấy đến thế ư?

Khi Thanh Xà và Bạch Xà xuất hiện, các khán giả đều vỗ tay, "Đẹp lắm!"
Mẹ Linh cũng hùa theo, "Đẹp thật đấy! Con trai em đẹp quá!"

"Vợ, bình tĩnh lại nào! Con còn chưa bắt đầu hát mà!"
"Con không cần hát cũng thắng rồi."

Mẹ Linh sờ vào túi chồng mình, "Anh có thỏi vàng nào không? Không đúng, anh có tiền không?"
"Thời đại này ai còn mang theo tiền ra ngoài nữa em, bọn họ đều quét qua điện thoại hết."

Mẹ Linh tiếc nuối, "Sớm biết vậy thì hồi nãy em đã đòi tiền chàng trai kia."
"Hay sau khi bọn họ hát xong, em ném tiền lên đó?"

"Ừm, nếu họ hát hay sẽ được thưởng."
Ba Linh hỏi: "Chẳng phải em coi tiền như mạng sao?"

"Con trai em quan trọng hơn mạng sống của em."
Ba Linh bật cười, lặng lẽ đưa cho vợ mình một thỏi vàng, không biết là từ triều đại nào nhưng đó là vàng thật.puddingvixoai.wordpress.com

Mời mọi người qua trang wordpress giải pass để được đọc tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.