Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 6: Bug trong cốt truyện



Hệ thống giải thích:

【Thời điểm kí chủ tiền nhiệm xuyên qua thành công, trong cốt truyện xuất hiện một bug lớn—— giai đoạn đó, pháo hôi Bạch Diệc Lăng quá mức tham công liều lĩnh, vai chính Lục Khải lẽ ra phải sinh lòng hiềm khích với hắn, mà bởi vì pháo hôi không tìm đường chết đúng chỗ nên không đo ra tâm tình chán ghét nên có của vai chính.】

Vị pháo hôi nào đó: "..." Trách ta nhỉ?

Hệ thống tiếp tục giải thích: 【Kí chủ tiền nhiệm vì giải quyết bug trong cốt truyện, cần phải hoàn thành thành tựu "Khiến Lục Khải chán ghét Bạch Diệc Lăng". Mà bị một người mình không thích dây dưa là lý do chán ghét đối phương thích hợp nhất.】

Nói tới mức độ này, Bạch Diệc Lăng cũng không còn gì không hiểu.

Lục Khải ích kỷ đa nghi, giỏi thu mua lòng người, nhưng sẽ không trả giá chân tình thực cảm, đối với hắn ta mà nói, thuộc hạ đều là công cụ để lợi dụng, giữa chính và phụ ngoại trừ thu phục và trung thành, không nên có những thứ gì khác.

Cho nên Hàn Hiến cố ý giả vờ yêu thích Lục Khải, Lục Khải vì để cho y càng trung thành, cũng giả vờ ứng phó y một trận, sau khi dùng xong lại một chân đá đi.

Nếu như Bạch Diệc Lăng không khôi phục lại, Lục Khải sẽ tiếp tục phản cảm với Hàn Hiến nhưng vẫn lợi dụng, Hàn Hiến cũng sẽ trước sau ái mộ và trung thành với Lục Khải, mãi cho đến cuối cùng đối phương đạt thành đại nghiệp sẽ xử tử y, bug trong cốt truyện coi như là giải quyết xong.

Để tăng hiệu quả giải thích, hệ thống còn phát cho Bạch Diệc Lăng một đoạn cốt truyện sau khi Hàn Hiến thay đổi thành công:

【Ánh mắt Lục Khải rơi xuống, một gương mặt kinh diễm xuất hiện trước mặt hắn ta, lộ ra thần sắc tuyệt vọng mà lại nhát gan, tựa hồ không còn xinh đẹp như trước đây nữa.

Hắn ta không mặn không nhạt nói: "Ngươi có nhớ bản vương từng nói, không thích kẻ có lòng tham không?"

Bạch Diệc Lăng thấp giọng nói: "Ta chẳng hề tham danh lợi..."

"Không, ngươi có thể tham danh lợi." Lục Khải đánh gãy y, nhẹ giọng nói, "Chỉ có biết được ngươi muốn cái gì, bản vương mới có thể yên lòng để ngươi thay ta làm việc. Mà, muốn lấy được một vị trí trong tim bản vương, lại là ngươi không có chừng mực."

Bạch Diệc Lăng lắp bắp nói: "Nhưng mấy ngày trước, rõ ràng Vương gia cũng nói tâm duyệt ta, bây giờ... Là cung cấp tình báo xảy ra vấn đề gì sao? Hay là việc xấu gì khác không làm tốt? Ngài nói đi, ta sẽ đi làm!"

Lục Khải lạnh nhạt nói: "Thời điểm bản vương thích ngươi, muốn trong tâm ngươi chỉ có bản vương. Bản vương nói không thích ngươi, ngươi cũng không nên dây dưa —— lời này trước đây bản vương cũng đã nói, ban thưởng cho ngươi, ngươi có thể cầm, mà không thể chủ động đòi hỏi."

Hắn ta dứt lời quay người muốn đi, Bạch Diệc Lăng ở phía sau lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi Vương gia, có phải bởi vì Lưu công tử nên ngài mới chán ghét thuộc hạ?"

Lục Khải đáp: "Ngươi sai rồi, bản vương có thể bởi vì bất cứ người nào mà chán ghét ngươi, cũng có thể bởi vì ngươi mà chán ghét bất cứ người nào, đều phải xem biểu hiện của ngươi."】

Xem xong đoạn miêu tả này tâm tình Bạch Diệc Lăng rất phức tạp, nếu như có thể, hắn hi vọng lần sau dùng nhiều điểm tích phân hơn để hệ thống không dùng tên của hắn kể chuyện nữa.

Hành vi của Lục Khải là do hắn ta nghĩ Hàn Hiến "được thiên vị nên có tình cảm không nên có" với mình, nhưng đáng tiếc, kia chẳng qua là cốt truyện hoàn mỹ trong lòng Hàn Hiến mà thôi.

Đối với Bạch Diệc Lăng mà nói, kể từ khi nhìn thấy kết cục của mình trong sách, hình tượng của người này ở trong lòng hắn đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn trợ giúp Lục Khải làm việc cũng chỉ vì báo ân, đã nhiều năm như vậy, những ân tình đó đã sớm trả xong.

Tất cả những gì trong sách cũng không chân chính phát sinh trên đầu hắn trong hiện thực, Bạch Diệc Lăng không dự định "báo thù", nhưng cũng không hy vọng giẫm lên vết xe đổ. Nói cho cùng, rũ sạch quan hệ mới là cách tốn ít công sức nhất.

Lâm Chương Vương vậy mà lại tự mình đến, từ trên xuống dưới phủ Vương Thượng thư đều rối loạn, Vương phu nhân vội vàng đứng lên, cùng những người khác trong quý phủ hành lễ với hắn ta.

Ánh mắt Bạch Diệc Lăng cùng đối phương chạm nhau liền nhàn nhạt dời đi, cũng khom người xuống.

Hắn bình tĩnh nói: "Bái kiến Vương gia."

Lục Khải có chút thất thần.

Đối phương hơi cúi đầu, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy phần gáy trắng nõn như ngọc, cùng với gò má ưu mỹ và đường viền băng lãnh, đáy mắt hắn lúc cùng mình đối diện không chút nào gợn sóng.

Bộ dạng hiện tại này, so với dáng dấp đáng thương tái nhợt trước kia vừa mắt hơn rất nhiều, mà cũng xa cách hơn rất nhiều.

Trong lòng Lục Khải cũng rõ ràng, kỳ thực cảm giác của mình đối với Bạch Diệc Lăng cũng không hoàn toàn là bài xích, thế nhưng loại tâm tình mê muội không tự chủ này lại khiến hắn ta phản cảm.

Người làm việc lớn, sao có thể bị tư tình làm xao động?

Ví như trước mắt, hắn ta không nhịn được suy nghĩ đến người này.

Ánh mắt Lục Khải trở nên lạnh lẽo, nhấc tay nói: "Đều đứng lên đi."

Chờ mọi người hàn huyên một phen rồi ngồi xuống, Lục Khải lại nói: "Bản vương đang chơi cờ cùng Tử Âm, bỗng nhiên nghe được tin dữ của Vương đại nhân liền đến phủ thăm hỏi. Quá phẫn nộ quá đau buồn đều sẽ hại thân, phu nhân nên nén bi thương mới tốt."

"Tử Âm"* là tên tự của Lưu Bột, Lục Khải gọi như vậy, rành rành là coi trọng gã.

(*) Tử âm nghĩa là thuận tai, êm ái, du dương

Trong lòng Vương phu nhân đã nắm chắc, hạ thấp người nói: "Đa tạ Vương gia quan tâm. Nhưng phu quân mới vừa qua đời, thiếp thân tràn đầy bi phẫn, chỉ muốn mau mau tìm ra hung thủ, nhưng vị Bạch đại nhân này chỉ hỏi mấy vấn đề không liên quan đến vụ án, trì hoãn thời gian..."1

Bà ta nói đến đây liền cầm lấy khăn lau nước mắt, Lưu Bột vốn không vừa mắt Bạch Diệc Lăng, nghe vậy lập tức chớp lấy cơ hội, nửa quở trách nửa trào phúng hỏi: "Hóa ra cách phá án của Bạch Chỉ huy sứ toàn như thế này?"

Bạch Diệc Lăng nhàn nhạt nói: "Đúng. Sự vô cự tế, xuất nhân ý biểu*, bình thường là phương pháp phá án của ta, cũng thường thu hoạch được manh mối không tưởng tượng nổi."

(*) Ý là những chuyện không phân biệt lớn nhỏ như thế này biết đâu sẽ dẫn đến những điều ngoài ý muốn.

Lưu Bột: "..."

Trên mặt Lục Khải xẹt qua một nụ cười rồi lập tức biến mất.

Lưu Bột thiếu chút nữa cũng bị Bạch Diệc Lăng làm cho tức cười, nhất thời có chút nói không biết lựa lời: "Bạch Chỉ huy sứ ngược lại là thật dát vàng lên mặt mình! Muốn tra án, tiêu hao thêm một khắc chính là cho hung thủ nhiều thêm một phần cơ hội chạy trốn, ngươi hỏi chút vấn đề không liên quan thì không nói, kéo dài đến bây giờ ngay cả thi thể cũng không nâng đến đây, như vậy là ý gì? Là cố tình kéo dài thời gian, sợ người ta nhìn ra cái gì sao?"

Lời này của gã cơ hồ là trực tiếp chỉ vào mũi Bạch Diệc Lăng, nói hắn sa sút biếng nhác, có ý định bao che.

Bạch Diệc Lăng khẽ mỉm cười nói: "Hiểu chuyện phá án đến thế, ngươi điều tra rồi chăng?"

Hai người quả nhiên là không giữ được bình tĩnh, hai câu này nói ra đã bắt đầu có chút sai, Lưu Bột bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, lúc này Lục Khải ở một bên xem kịch mới mở miệng nói: "Tử Âm."

Lưu Bột ý thức được sự thất thố của mình, vội vã xin lỗi rồi ngồi xuống.

Lúc này Lục Khải mới chuyển hướng Bạch Diệc Lăng: "Bạch Chỉ huy sứ, Vương đại nhân mới vừa tạ thế, Vương phu nhân và Lưu công tử muốn nhanh chóng tìm ra hung phạm cũng là nhân chi thường tình. Ngươi vẫn nên chuyên tâm tra án đi, ít nói những chuyện phiếm."

Lời này của hắn rõ ràng chính là đứng về phía Lưu Bột, Bạch Diệc Lăng sóng lớn không sợ nói: "Vâng, Vương gia."

Con ngươi Lục Khải hơi co lại, trong lòng có chút không thoải mái.

Bạch Diệc Lăng cất giọng nói: "Tuấn Thức!"

Hắn gọi tên tự của Thường Ngạn Bác, Thường Ngạn Bác từ bên ngoài tiến vào, hành lễ với Lục Khải, Bạch Diệc Lăng hỏi hắn ta: "Thi thể Vương đại nhân đã nâng tới chưa?"1

Thường Ngạn Bác nói: "Rồi, chỉ là..."

Vương phu nhân nhớ thương vong phu, lập tức lo lắng, thân thể nghiêng về phía trước, trách móc: "Vậy tại sao không nhanh chóng nâng vào!"

Thường Ngạn Bác nhìn Bạch Diệc Lăng: "Chuyện này..."

Bạch Diệc Lăng nói: "Đều nghe Vương phu nhân, nâng vào đây đi."

Vẫn luôn trốn ở bên trong giỏ bí mật quan sát, thần sắc Lục Dữ có chút quái lạ.

Ánh mắt y sắc bén, vừa nãy chỉ là vài câu đối thoại đơn giản giữa Bạch Diệc Lăng và Lục Khải, có thể khiến Lục Dữ mơ hồ cảm giác được song phương tựa hồ không thích hợp lắm. Vốn là đang nhìn tình cảnh này trầm tư, liền nghe thấy được Bạch Diệc Lăng lệnh người nâng thi thể vào.

Lục Dữ nhớ tới hình như Vương Sướng bị lửa thiêu chết, ngay lập tức đoán được cái mệnh lệnh này của Bạch Diệc Lăng sẽ tạo nên hiệu ứng ra sao.

Y liếc mắt nhìn một nhà thân thích họ Vương không hay biết chút gì, lại dời ánh mắt, vừa vặn nhìn thấy Bạch Diệc Lăng hơi nghiêng đầu, mà ở trên môi là một nụ cười nhẹ tênh.

—— giống như là đứa nhỏ vừa thực hiện được trò đùa, vậy mà lại khiến người ta liên tưởng đến hai chữ "đáng yêu".

Trong lòng Lục Dữ cũng bị lây một chút vui sướng từ tia cười này.

Nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt đã bị đè xuống, cái đuôi to của y cong lên, quất một cái lên cái đầu suy nghĩ linh tinh của mình.1

【Tích phân: +2】

Bạch Diệc Lăng không hiểu ra sao: "???"

Rất nhanh, thi thể phủ một tấm vải trắng của Vương đại nhân được nâng vào, Bạch Diệc Lăng đứng ở bên cạnh, hơi hếch cằm, ra hiệu bọn họ muốn xem thì cứ tự nhiên.

Vương phu nhân hầu như không chút do dự đứng lên, đẩy những người khác ra, chính mình nhào tới, hai mắt Lưu Bột cũng nhìn chằm chằm thi thể này, mà không giống với tỷ tỷ đang thương tâm, gã lại có vẻ hơi hưng phấn.

Lưu Bột nhất quyết cho là Bạch Diệc Lăng xuất phát từ mục đích gì đó nên không muốn để cho mọi người nhìn thấy thi thể, sau khi bị Lục Khải trách cứ mới bất đắc dĩ cho người mang thi thể lên. Gã và tỷ phu không tính là thân cận, so với điều này, thấy đối thủ một mất một còn bị làm khó dễ càng vui vẻ hơn.

Gã thấy Vương phu nhân giở vải trắng đắp trên người Vương Sướng lên, rồi choáng váng hết cả người.

Vị trí của bà ta vừa vặn chặn lại tầm mắt Lưu Bột, Lưu Bột vội vàng hỏi: "Tỷ, làm sao vậy?"

Gã vừa nói vừa đi về phía Vương phu nhân, lúc này, Vương phu nhân vừa hồi thần hét lên một tiếng, ném vải trắng xuống, không ngừng lui về phía sau tránh đi.

Lưu Bột liếc nhìn thi thể, hai chân lập tức mềm nhũn, bị bà ta đụng phải liền ngã đặt mông ngồi dưới đất, cả người vẫn còn phát ngốc.

Thứ bọn họ nhìn thấy, là người sao?!

Thi thể trước mặt cháy đen co lại, khuôn mặt dữ tợn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới da thịt rạn nứt, hầu như đã không còn hình người. Đây chỉ là phụ, khủng bố hơn chính là rất nhiều bộ vị trên người lão đang chảy ra dịch vàng, chỉ đặt trên đất chốc lát, dịch vàng kia đã thấm ướt tấm vải trắng bọc thi thể, bắt đầu chảy lênh láng.

Lưng Vương phu nhân đụng phải chân ghế, không thể lui được nữa, sợ hãi tới cực điểm, ngược lại quên mất chính mình cần phải làm chút gì đó, chỉ biết trừng hai mắt nhìn chằm chằm thi thể trượng phu.

Tỳ nữ đánh bạo bước tới dìu bà ta, Vương phu nhân vừa muốn đứng dậy, đột nhiên cảm giác thấy tay có chút dính dính, hơi cúi đầu liền phát hiện bởi vừa nãy nhào tới thi thể quá nhanh, trên tay cũng dính một chút dịch vàng.

Mắt bà ta trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh.

Lưu Bột dùng tay áo che lại miệng mũi, cũng sắp nôn tới nơi, miễn cưỡng khống chế mình không được thất thố, úng thanh úng khí* hỏi: "Thi thể của tỷ phu ta tại sao lại biến thành bộ dạng này?!"

(*) Nói bằng giọng nhỏ, thấp khi mũi miệng bị bịt lại

Bạch Diệc Lăng giơ tay, ngỗ tác tiến vào cùng lúc với thi thể giải thích: "Vương gia, Lưu công tử, các vị có chỗ không biết, thi thể bị đốt cháy da dẻ bị hao tổn, rất dễ bị phù hoặc rỉ ra chất lỏng, Vương đại nhân biến thành bộ dạng này cũng là chuyện bình thường. Vừa nãy Chỉ huy sứ đã dặn dò tiểu nhân xử lý thi thể một chút rồi mới nâng vào, để tránh khỏi dọa đến các vị, là tiểu nhân chậm chạp không xử lý thỏa đáng, thỉnh Vương gia thứ tội."1

Lúc ngỗ tác nói chuyện, Thường Ngạn Bác và Dương Chuẩn đứng ở chỗ hơi xa, Thường Ngạn Bác trong lúc vô tình vừa quay đầu, lại nhìn thấy trên thái dương Dương Chuẩn đều là mồ hôi, không khỏi kỳ quái hỏi: "Ồ, loại khí trời này mà ngươi vẫn cảm thấy nóng sao?"

Dương Chuẩn lắc lắc đầu.

Một bên khác, Lưu Bột nghe ngỗ tác nói, trên mặt có chút đỏ lên.

Tuy rằng ngỗ tác này coi như nói là bản thân xử lý không xong mới dọa đến người ở chỗ này, mà những ai ở đại sảnh nãy giờ đều rõ ràng, là bọn gã không chịu hỏi nguyên nhân đã khép tội Bạch Diệc Lăng có điều giấu giếm, đối phương lúc này mới lệnh mang thi thể lên —— là tự làm tự chịu.

Sự thật cứ tự hiểu trong lòng, tiếp tục biện giải chỉ càng khó coi, Lưu Bột lặng lẽ nhìn Lục Khải rồi vội ho một tiếng, nói: "Thì ra là như vậy, ngược lại là ta sơ sót."

Lục Khải hòa nhã nói: "Ngươi cũng là quan tâm nên bị loạn..."

"Vương gia!"

Lời hắn ta còn chưa dứt, một người đột nhiên lao ra, quỳ xuống ở chỗ cách Lục Khải vài bước, vậy mà lại là Dương Chuẩn.

Dương Chuẩn cuối cùng cũng coi như hạ quyết tâm, lúc mọi người ngạc nhiên nhìn mình, lấy hết dũng khí lớn tiếng nói: "Tiểu nhân Dương Chuẩn thuộc Trạch An vệ, có việc thượng báo* Vương gia."

(*) Báo cáo lên cấp trên

Trong đình đột nhiên yên tĩnh, Thường Ngạn Bác không nhịn được tiến lên nửa bước —— Dương Chuẩn là thuộc hạ của Bạch Diệc Lăng, rốt cuộc là có chuyện gì mà y không báo cáo lên cấp trên của mình, lại đột nhiên nhảy ra như thế?

Lục Khải cũng có chút bất ngờ: "Nói."

Trong lòng Thường Ngạn Bác có chút bất an, lặng lẽ liếc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng, chỉ thấy biểu tình đối phương ngược lại là thập phần ôn hòa.

Hắn ta mới vừa thở ra một hơi, liền nghe thấy Dương Chuẩn phán một câu kinh người: "Tiểu nhân hoài nghi, hung thủ giết chết Vương Thượng thư chính là Chỉ huy sứ Bắc Tuần Kiểm ti, Bạch Diệc Lăng!"

Bạch Diệc Lăng cười như không cười liếc nhìn y.

—— nhịn nửa ngày, rốt cục đã lòi đuôi cáo ra rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗ hồ ly: Oan ức.jpg

Đuôi cáo thì sao chớ? Đuôi cáo đẹp vậy mờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.