Phó Mẫn không thể trả lời Bạch Diệc Lăng, đơn giản làm ra vẻ nản lòng thoái chí, nói: "Chuyện khi con còn nhỏ bị đưa đi là vì không còn cách nào, sau khi lớn lên bọn ta có lòng đền bù, nhưng con lại luôn xa cách, thực ra đâu có ai muốn hại con, chỉ là vì con có thành kiến, bởi vậy nhìn ai cũng nghi thần nghi quỷ thôi. Nếu như con thật sự không tin cha mẹ con, vậy bọn ta dọn đi vậy, để hai bên chúng ta đều thoải mái."
Bà ta ép dạ cầu toàn như vậy, còn nói muốn dọn ra ngoài, quả thực đã nén giận tới cực điểm, Tạ Thái Phi đỡ lấy Phó Mẫn, tức giận nói với Bạch Diệc Lăng: "Sao ta có thể sinh ra mấy đứa ngu xuẩn như các ngươi vậy chứ, người ta nói cái gì cũng tin, đó đều là châm ngòi giá họa! Ai phái người đi theo ngươi? Ngươi đằng đằng sát khí dẫn người tới cửa, chẳng lẽ muốn nghiêm hình tra tấn bọn ta một trận hay sao? Lớn cái đầu như thế mà không có chút lòng dạ của con người à!?"1
Bạch Diệc Lăng cười lạnh, nhất thời không mở miệng.
Hôm nay mấy người Diêm Dương đều theo hắn tới đây, bọn họ đều có thể nhìn ra sắc mặt Bạch Diệc Lăng tái nhợt khác thường, hiển nhiên là hắn không được khỏe, khuyên hắn nghỉ ngơi chút trước đã, nhưng Bạch Diệc Lăng không nghe.
Nhưng mà hắn đứng ở Hầu phủ lâu như vậy, đôi phu thê cứ treo hai chữ cha mẹ ngay bên mép kia lại làm như không thấy điều này, chỉ cố chấp nói chuyện của bản thân họ.
Tạ Thái Phi nói: "Ngươi là Trạch An vệ? Đây là chuyện nhà chúng ta, mong rằng những người khác không cần nhúng tay, nếu không lỡ mà bị người ta nói Bắc Tuần Kiểm ti giống như tùy tùng của Bạch Chỉ huy sứ, vậy thì không tốt với ai đâu."
Lư Hoành nói: "Đa tạ Tạ Hầu gia nhắc nhở, nhưng ngươi lo lắng nhiều rồi. Trong số những người ở đây, chỉ có mấy người bọn ta là người thuộc Bắc Tuần Kiểm ti, hơn nữa không mặc quan phục, không mang theo binh khí, lấy danh nghĩa bạn của Lục ca đến đây, chỉ là bởi vì chúng ta không chịu nổi cách làm người của quý phủ."
Hắn ta phất tay áo dõng dạc nói: "Lục ca không có người thân, nhưng hắn không thèm, bởi vì tất cả bọn ta đều là người thân của hắn. Đã không có ơn dưỡng dục, nói gì đến đền đạo hiếu!"2
Tạ Thái Phi không ngờ người thanh niên này sẽ đứng ra nói những lời như vậy với mình, nhất thời ngẩn ngơ, ông ta đánh giá Bạch Diệc Lăng bằng một ánh mắt hoàn toàn mới, như thể vừa mới gặp đứa con trai này.
Ông ta chợt nhận ra, sau khi Bạch Diệc Lăng rời khỏi Hầu phủ, hắn không phải lẻ loi một mình, cho dù không có mấy "người thân" như ông ta, hắn cũng không cô đơn —— Hầu phủ không có gì ý nghĩa gì với hắn, đây có lẽ thật sự không phải lời nói ra trong lúc nóng giận.
Diêm Dương tiếp lời Lư Hoành: "Ba kẻ vừa bị dẫn tới là thám tử trộm theo dõi Bạch Chỉ huy sứ, các ngươi không biết cũng không sao, ta đây nghĩ trong số các vị nhất định có người nhận ra mấy người này."
Y nói rồi ra hiệu thị vệ dẫn mấy kẻ đó lên, lúc này người không bị trói cũng không bị bịt miệng, nhìn thấy đám người Tân thị và Tạ Thái Phi, lập tức kêu cứu mạng.
"Đây là..."
Tân thị kinh hãi, không đứng ở xa làm người ngoài cuộc nữa, thị tiến lên chất vấn: "Các ngươi bắt người của phủ Tư Mã ta làm gì? Bọn họ ban sai đàng hoàng, hẳn không đắc tội các vị chứ? Trạch An vệ cũng đừng kiêu ngạo quá!"
Bạch Diệc Lăng vừa rồi đúng là không thoải mái, Lư Hoành với Diêm Dương nói giúp hắn mấy câu, hắn cũng dần cảm thấy đỡ hơn, giơ tay vỗ vai Lư Hoành, tỏ vẻ cảm ơn, nói với Tân thị: "Phó phu nhân, quý phủ dùng người luôn luôn cẩn thận, nếu các ngươi huấn luyện ra một thám tử, bình thường đều sẽ nắm chặt vợ con già trẻ của hắn trong lòng bàn tay mới yên tâm phái người này hoàn thành các nhiệm vụ bí mật..."
Phó Mẫn cùng Tân thị nghe Bạch Diệc Lăng nói vậy, đột nhiên nhận ra hắn sắp làm gì, sắc mặt hai người chợt đổi, mà Bạch Diệc Lăng cứ như không thấy, tiếp tục nói: "Ta thấy ba vị thám tử này vô cùng quen mắt, như là người Phó gia, nhưng lại không dám xác nhận, bởi vậy mạo muội mời người thân của bọn họ đi theo, xác nhận một chút."
Hắn hỏi mấy hạ nhân trong Phó phủ bị mang đến: "Có biết ba gã thám tử trên đất kia không?"
Mọi người nhìn sắc mặt Tân thị, vội vàng nói không biết.
Phó Mẫn thầm cười lạnh. Người thân? Không biết lời của mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia có phải lời thật lòng hay không, nhưng ít nhất Phó gia vĩnh viễn đứng về phe bà ta. Bạch Diệc Lăng nhạy bén giỏi giang đến thế nào đi chăng nữa thì tuổi cũng không lớn, mới có chút danh tiếng trong quan trường đã vội vã ra uy —— hắn không nơi nương tựa, có uy để ra sao?1
Quả nhiên, Bạch Diệc Lăng thở dài đáp: "Nếu các ngươi đều nói không biết, vậy quên đi."
Ánh mắt hắn lướt qua mặt mấy người Tạ Thái Phi, lạnh lẽo như băng: "Xem ra bọn chúng thật sự được phái tới châm ngòi, là ta bất cẩn hiểu lầm, ta sẽ đánh chết chúng ngay tại chỗ để tạ tội với các vị."
Tạ Thái Phi lạnh lùng nói: "Ngươi ngại trên tay mình dính chưa đủ máu, muốn tạo sát nghiệt, ta không quản được, nhưng muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, đừng có ra tay ở trong viện của ta."
Giờ phút này, có lẽ ông ta là người suy nghĩ đơn giản nhất trong số mấy phe đối đầu ở đây, chỉ đơn thuần nổi giận vì Bạch Diệc Lăng vô lễ chứ không rõ hàm ý sâu xa trong hành động của hắn.
Trong lòng Tạ Thái Phi cảm thấy có lỗi với đứa con trai này, cũng có thưởng thức đối với năng lực tài cán đối phương. Nhưng bình sinh ông ta coi trọng nhất chính là vinh quang thể thống, Bạch Diệc Lăng làm giảm đi tôn nghiêm làm cha của ông ta như vậy, Tạ Thái Phi sao có thể không nổi giận đây?
Ai ngờ ông ta đã nói đến mức này rồi, vậy mà Bạch Diệc Lăng vẫn không thèm nhường một bước. Có người nghe thấy Tạ Thái Phi nói, muốn tiến lên nâng mấy tên thám tử trên mặt đất đi, Bạch Diệc Lăng lên giọng, lặp lại lần nữa: "Ta nói đánh ngay tại đây!"
Gã tiểu tư muốn động thủ nâng người sợ tới mức rùng mình, vội gật đầu không ngừng vâng dạ, thả người xuống.
Tạ Thái Phi tức đến biến sắc, chỉ vào Bạch Diệc Lăng không thốt nên lời, Bạch Diệc Lăng ngang nhiên nhìn lại ông ta.
Hai cha con giương cung bạt kiếm như vậy, nếu là ngày thường, Phó Mẫn không biết phải vui vẻ tới cỡ nào, nhưng giờ phút này, bà ta và Tân thị liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được bất an trong mắt đối phương.
Bởi vì Tạ Thái Phi không rõ nhưng hai người lại biết, Bạch Diệc Lăng thật sự không phải vô cớ gây rối, người là người Phó gia, phái là Phó Mẫn phái đi, mà những người Bạch Diệc Lăng chộp tới, đúng là người thân của mấy tên thám tử trên mặt đất.
Tiểu tử này tàn nhẫn độc ác, thế mà dùng cách này ép chính bọn họ thừa nhận thân phận —— sao hắn dám làm như thế!
Phó Mẫn có lời mà khó nói, Tân thị nhanh chóng đứng dậy, cười lạnh nói: "Ôi chao, hôm nay xem như ta được mở mang tầm mắt, trên đời này lại có loại nhi tử như vậy, ngang nhiên chỉ vào mặt cha mẹ nhục mạ thị uy. Trạch An vệ trực thuộc thiên tử, thật là uy phong lẫm liệt! Đáng tiếc, nơi này không phải Bắc Tuần Kiểm ti, nơi này chính là phủ Vĩnh Định Hầu!"
Bạch Diệc Lăng cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thị: "Đúng vậy, nơi này là phủ Vĩnh Định Hầu, ta là Thế tử Vĩnh Định Hầu, còn ngươi là cái thá gì?"
Tân thị nghẹn họng, nửa nụ cười cứng lại trên mặt.
Bạch Diệc Lăng hờ hững nói: "Lấy gậy tới. Ba kẻ này đã tự mình khai, trên tay mỗi người bọn chúng đều từng dính máu từng hại người, cho dù ở đây không ai biết bọn chúng thì chúng có chết cũng chưa hết tội. Hôm nay ta đại phát từ bi, một người hai trăm gậy, nếu có thể chịu được mà sống sót, ta sẽ cho bọn chúng một con đường sống."
Hắn liếc Tân thị, bổ sung thêm một câu: "Nếu có người dám cản, ta sẽ cho kẻ đó nhìn xem, rốt cuộc Trạch An vệ uy phong nhường nào!"
Tân thị mặt như tro tàn, bị ánh mắt hắn làm chấn động, sợ tới mức không dám nói nữa.
Tạ Thái Phi quát lên: "Nghiệp chướng, súc sinh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị thiên lôi đánh chết!"
Nhưng ông ta cũng chỉ dám giậm chân ở tại chỗ, ba gã thám tử kia nhanh chóng bị người lột quần, trói lên băng ghế hành hình, ngay từ đầu người hành hình còn muốn lấp kín miệng bọn họ, nhưng bị Diêm Dương nhẹ nhàng đá một cái, hắn tỉnh ngộ, vội vàng bỏ cái giẻ lau bịt mồm xuống.
Trong viện rất nhanh vang lên tiếng kêu thảm thiết, các gia nô Phó gia vừa rồi luôn miệng nói không quen biết mấy thám tử nhìn một màn trước mắt, mới đầu còn cắn răng chịu đựng, sau đó thật sự không chịu nổi nữa, cuối cùng có người quỳ xuống, khàn giọng nói với Bạch Diệc Lăng:
"Bạch đại nhân, không thể đánh nữa, đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người."
Bạch Diệc Lăng nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Yên tâm đi, lúc ta mười tuổi từng bị đánh hai trăm roi, vẫn sống đến bây giờ. Chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người chứ."
Hắn hời hợt như đang nói đùa, đối phương chỉ tưởng hắn châm chọc, biết khẩn cầu Bạch Diệc Lăng thì nhất định không được nói dối, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng mỏng manh, quả thực tim như bị đao cắt, có vài người rốt cuộc không kìm nén nổi nữa, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Phó Mẫn, khàn giọng hô: "Cô thái thái, bọn họ làm việc cho ngài, ngài không thể mặc kệ chết sống của bọn họ được!"
Vừa rồi lúc Bạch Diệc Lăng bắt đầu ra lệnh hành hình, Phó Mẫn đã thấy không ổn, chỉ là dưới tình thế cấp bách không thể nghĩ được biện pháp, bây giờ bọn người hầu bị Bạch Diệc Lăng ép nói ra, toàn thân bà ta đều cứng ngắc.
Chung quanh yên tĩnh, những người ở đây, mặc kệ là hạ nhân Hầu phủ hay là thị vệ Bạch Diệc Lăng dẫn tới, đều không khỏi trộm đánh giá Phó Mẫn.
—— lúc nãy phần lớn người không biết nội tình đều không đoán được Bạch Diệc Lăng đang giở trò gì, chỉ cảm thấy giọng điệu Phó Mẫn mềm mại, nhu nhược đáng thương, dáng vẻ thật sự không giống ác mẫu. Nhưng mà sự việc phát triển tới mức này, chân tướng đã rõ như ban ngày, lại nhớ đến các hành động lúc nãy của bà ta, thật sự không khó để hiểu sự tức giận của Bạch Diệc Lăng từ đâu mà đến.
Quả nhiên biết người biết mặt không biết lòng, nữ nhân này đúng là dối trá đến đáng sợ, xem ra, hành động của Bạch Chỉ huy sứ không coi là quá mức.
Phó Mẫn đã không rảnh lo người khác nghĩ như thế nào, bà ta vội vàng nhìn về phía trượng phu của mình, muốn giải thích, nhưng vừa ngước mắt đã nhìn thấy ánh mắt đột nhiên phóng qua đây của Tạ Thái Phi, trong lòng tức khắc lạnh lẽo.
Tay Tạ Thái Phi còn đỡ lấy cánh tay Phó Mẫn, ngón tay chạm trên vải đã cứng đờ, ông ta hỏi thê tử mình bằng giọng điệu cực kỳ xa lạ: "Những người đó thật sự do ngươi phái đi, ngươi muốn làm gì?"
Ngữ khí và vẻ mặt của ông ta làm tim Phó Mẫn chợt đập mạnh, trước đó, bất cứ lần tranh chấp nào giữa hai người đều là bởi vì ý kiến không hợp, nhưng lần này, là chuyện bà ta làm mà giấu Tạ Thái Phi bị phát hiện. Nếu lòng tin có khe nứt thì còn đáng sợ hơn tất cả... Ở trong lòng trượng phu, đó giờ bà ta luôn là người lương thiện dịu dàng.
Ngón tay Phó Mẫn run nhè nhẹ, bà ta cảm giác được tay Tạ Thái Phi muốn rời khỏi cánh tay mình, vội vàng dùng sức nắm chặt, cuống quýt nói: "Ta, ta không biết có chuyện gì, bọn họ đã thông đồng với nhau..."
Bạch Diệc Lăng bình tĩnh nói: "Sao đây? Tức là gia nô Phó gia phản bội chủ, cùng nhau tới vu hãm Hầu phủ phu nhân sao? Vậy bắt tới đánh chung..."
Hắn còn chưa nói xong, những người khác đã bị dọa sắp điên rồi, thấy chuyện đã tới mức này, Phó Mẫn còn muốn lạnh bạc trơ mắt nhìn nhiều người chết mà không nói một câu, một phụ nhân trung niên không thể nhịn được nữa, chửi ầm lên: "Cái thứ độc phụ tim gan đen tối này! Nhi tử ta làm việc cho ngươi, tiền bạc không cầm nửa phần, mà cái mạng sắp quăng vào rồi, ngươi cứ trơ mắt mà nhìn, còn không thèm đánh một cái rắm! Ngươi còn là người không, có còn làm chuyện con người làm không! Giả bộ cái gì mà nhu nhược từ bi, một nhà các ngươi tâm địa ác độc, đáng bị đoạn tử tuyệt tôn!"
Lời này tính ra cũng lôi cả Bạch Diệc Lăng vào, nhưng Bạch Diệc Lăng không chút để ý, hơi cong môi đứng ở một bên xem náo nhiệt, Diêm Dương liếc nhìn hắn, cứ luôn cảm thấy trong mắt Bạch Diệc Lăng thoáng chút bi thương, không khỏi khe khẽ thở dài.
Lư Hoành chỉ cảm thấy câu "đoạn tử tuyệt tôn" của bà rất không may mắn, vì thế nói: "Lục ca, bịt miệng phụ nhân này đi."2
Bạch Diệc Lăng thở dài đáp: "Dù gì cũng là con mình rứt ruột đẻ ra, quan tâm là lẽ thường, đây gọi là nhân tính, làm người ta thật cảm động. Thôi, dừng tay hết đi."
Tiếng gậy đánh và tiếng kêu la thảm thiết cuối cùng không còn nữa, nhưng Phó Mẫn lại lâm vào hoảng loạn càng sâu hơn. Tạ Thái Phi chưa mở miệng, bà ta đã tranh nói trước: "Đúng vậy, những người này là mẹ phái đi theo con, nhưng đó là bởi vì con không chịu về phủ, có chuyện gì cũng không báo với người nhà, mẹ mới làm ra hạ sách này..."
Nói xong, suy nghĩ của Phó Mẫn rõ ràng hơn một chút, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói tiếp: "Hà Nhi, con đừng đa nghi. Chuyện gần đây của đệ đệ con làm mẹ đau đầu, muốn tìm con hỗ trợ, nhưng mà không tìm được con, mới nghĩ ra ý định này. Con nhìn con xem, nếu sớm nói ra là vì việc này thì hôm nay nào có ồn ào như vầy đâu?"
Bà ta nói ra lời này, kỳ thật là đang cố gắng làm ảnh hưởng của chuyện này lớn thành nhỏ nhỏ thành không, còn nói bóng nói gió chỉ trích Bạch Diệc Lăng tính tình đa nghi, chuyện bé xé ra to.
Mọi chuyện đến lúc này đã rất tệ hại, cả người Hầu phủ lẫn thị vệ Bạch Diệc Lăng dẫn đến đều cúi đầu, giống như chưa nghe thấy gì cũng không nhìn thấy gì. Nhưng chỉ cần không phải đồ ngu thì từ lâu đều đã có suy tính trong lòng.
Ngay cả Tân thị cũng xấu hổ đứng qua một bên, đi không được, ở lại cũng không xong —— từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên thị bị tiểu bối như Bạch Diệc Lăng mắng trước mặt mọi người, giờ phút này cũng buồn bực bức xúc.
Phó Mẫn nói cả buổi, thấy chẳng có ai tiếp lời, trong lòng rối bời, bà ta tìm kiếm Tạ Thái Phi theo bản năng, lại phát hiện trượng phu không nói một lời mà nhìn mình chằm chằm.
Tạ Thái Phi chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo. Mặc kệ Phó Mẫn giỏi ăn nói cỡ nào thì mọi chuyện cũng đã rõ ràng, nếu ông ta mà còn không hiểu thì đúng thật là thằng ngu.
Muốn để Bạch Diệc Lăng cứu Tạ Phàn, cần tìm người theo dõi hắn sao? Tìm được Bạch Diệc Lăng ở nơi nào không phải việc khó, khó chính là làm thế nào khiến hắn đồng ý kìa!
Thông gia nhiều năm như vậy, những thám tử Phó gia huấn luyện ra có thủ đoạn gì, Tạ Thái Phi chẳng rõ hay sao, Phó Mẫn phái bọn họ đi, chỉ có hai khả năng —— hoặc muốn nắm nhược điểm của Bạch Diệc Lăng, hoặc tạo ra nhược điểm cho hắn, lấy đó buộc Bạch Diệc Lăng cứu Tạ Phàn.
Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng trêu chọc Bạch Diệc Lăng nữa, cũng đừng hao tâm tổn trí suy nghĩ chuyện Tạ Phàn nữa, con cái một đứa vì bà ta mới bị đưa đi, mọi thứ ưu tú nhưng lục thân không nhận, một đứa bị bà ta nuông chiều sinh hư, bùn nhão không trét nổi tường, ngoại trừ liên lụy tới người khác thì không còn biết gì nữa hết!
Những sai lầm này Tạ Thái Phi đều có thể tha thứ, ông ta cũng đã tha thứ, nhưng hiện tại điều làm cho ông ta phẫn nộ là thủ đoạn bỉ ổi của Phó Mẫn.
Những việc này rõ ràng đều là bà ta làm, mà bà ta lúc thì phủ nhận lúc thì thừa nhận, đúng là diễn kịch xuất sắc, lật mặt như lật sách —— thật sự làm người ta cảm thấy đáng sợ.
Phó Mẫn bị Tạ Thái Phi nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, còn muốn nói nữa, Tạ Thái Phi đột nhiên quát lớn: "Tiện nhân, còn không câm miệng lại! Ta sẽ tính sổ với ngươi sau!"
Hai người làm phu thê nhiều năm, ngay cả lớn tiếng nói chuyện với Phó Mẫn cũng ít khi xảy ra, một tiếng "tiện nhân" này thực sự làm Phó Mẫn choáng váng, sắc mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, bị nhiều đôi mắt nhìn đến vậy, chỉ hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui vào.
Tân thị là người nhà mẹ đẻ, cũng không thể đứng nhìn, bằng không lúc về không nói với trượng phu được. Trong lòng thị đã có chút bất mãn với cô em chồng cứ gây phiền phức này, nhưng vẫn không thể không cắn răng tiến lên, ngượng ngùng nói: "Chúng ta đều là người một nhà, ngươi không thể nghe người ngoài..."
"Ai là người ngoài? Chẳng lẽ tẩu tử hồ đồ rồi sao?"
Tạ Thái Phi đang nghĩ tới Phó Mẫn gần như một tay che trời trong cái nhà này, còn ông ta thì chẳng hay biết gì, quả thực giống như thằng ngu, lại nghe thấy những lời này của Tân thị, càng thêm đau khổ, lạnh mặt nói: "Quý phủ họ Phó, nơi này họ Tạ, chúng ta không tính là một nhà. Tẩu tử tới là khách, nên tuân thủ quy củ của khách đi! Còn chưa tới lượt ngươi xúi giục thê tử ta, quở trách nhi tử ta. Hôm nay Hầu phủ không chiêu đãi khách quý nổi, người đâu, tiễn khách!"
Đây gần như trực tiếp đuổi người, hay rồi, hiện tại tai tiếng nhà bọn họ bị lôi ra, cái nồi này bị chụp lên đầu mình, cái quái gì thế này!
Tân thị khó thở, nhưng nhìn bộ dạng hung tợn của Tạ Thái Phi, cũng không dám gây thêm chuyện, lạnh lùng quát hạ nhân: "Thất thần gì nữa? Còn không nhanh chóng đi!"
Phó Mẫn sống hơn hai mươi năm trong Hầu phủ, đã là từng bước nguy nan, trượng phu không còn yêu thương bà ta, trưởng tử coi bà ta như địch, tiểu nhi tử đã bị lưu đày. Chỉ còn một Tạ Tỉ giờ phút này hẳn còn ở trong phủ, nhưng Phó Mẫn biết đứa nhỏ này tính tình ngay thẳng, càng không dám để y nghe thấy những việc này, nếu không ngay cả Tạ Tỉ cũng trách cứ bà ta, bà ta sẽ không sống nổi nữa.
Bây giờ chỗ dựa duy nhất của bà ta chính là nhà mẹ đẻ, thấy sắc mặt Tân thị khó coi, trong lòng trầm xuống, sợ tẩu tử cũng ghét bỏ mình, vội vàng lên tiếng: "Tẩu tử..."
Tân thị không để ý tới bà ta, Tạ Thái Phi lại quát lớn: "Nơi này không đến lượt ngươi mở miệng! Người đâu, nhốt phu nhân vào từ đường đi!"
Phó Mẫn cắn môi, trong miệng đều là mùi máu tươi. Bà ta thế mà còn có ngày bị trượng phu tự tay nhốt vào từ đường, xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, không còn chút thể diện nào!
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Cứ như vậy, không chỉ thanh danh bà ta gây dựng nhiều năm bị hủy sạch, còn liên lụy cả Phó gia. Hơn nữa xem ánh mắt Tạ Thái Phi, nếu Bạch Diệc Lăng đi rồi, ông ta đóng cửa lại tính sổ cũng là chuyện không tránh được.
Cả người bà ta run lên, cố gắng không để mình ngã quỵ xuống đất, khàn giọng nói: "Ta tự đi."
Tạ Thái Phi độc địa đáp: "Vậy ngươi mau cút!"
Sau khi Phó Mẫn bị kéo đi, ông ta mới quay đầu, nói với Bạch Diệc Lăng: "Mẫu thân ngươi nôn nóng muốn cứu người, tính kế ngươi một lần, việc này là bên ta đuối lý, ngươi —— muốn thế nào?"
Ông ta dứt khoát không cãi lại. Dù sao Bạch Diệc Lăng hùng hổ đánh tới cửa như vậy, nhất định đã có chuẩn bị, tiểu tử này tâm nhãn lẫn thủ đoạn đều rất cứng, không đạt được mục đích sẽ không dễ dàng bỏ qua, tự mình thừa nhận thì tốt hơn bị hắn bóc ra từng việc một.
Tạ Thái Phi nói rồi bổ sung một câu: "Lệ khí quá nặng, thiệt hại phúc báo, dù gì cũng là người một nhà, nương tựa lẫn nhau mới có thể mạnh mẽ hơn, có những điều, có lẽ ngươi cũng hiểu rõ."
Ông ta nói xong, Bạch Diệc Lăng trầm mặc một hồi, chậm rãi đi dạo vài bước, đi đến cạnh cầu đá cách đó không xa, xuất thần nhìn con sư tử đá trên lan can cầu chạm khắc hoa văn.
Tạ Thái Phi đã quá mức xấu hổ, thấy hắn không nói gì trước mặt mọi người nữa, đúng là cầu mà không được, vội vàng đi qua theo trưởng tử.
Lúc này mặt trời đã lên cao, một tia sáng xuyên qua kẽ lá cây trẩu trơn(*) trên đầu, chiếu nghiêng trên má Bạch Diệc Lăng, vẻ mặt hắn tựa vui lại thoáng buồn, không biết đang nghĩ gì.
(*) Trẩu trơn hay còn gọi trẩu lùn, tung (danh pháp hai phần: Vernicia fordii) là một loài cây sớm rụng lá trong họ Đại kích. Nó có nguồn gốc ở Trung Quốc. Tại đây nó có nhiều tên gọi như: 油桐 (du đồng - tức cây đồng lấy dầu) là tên gọi chính thức, trong khi các tên khác như 桐油樹 - đồng du thụ, 光桐 - quang đồng, 三年桐 - tam niên thụ, 百年桐 - bách niên thụ, 桐子樹 - đồng tử thụ) là các tên gọi phổ biến. Theo wikipedia
Tạ Thái Phi nóng lòng khụ một tiếng.
Bạch Diệc Lăng phục hồi tinh thần, đột nhiên hỏi: "Ngươi có còn nhớ, khi còn nhỏ ta từng quay về phủ Vĩnh Định Hầu không?"
Tạ Thái Phi đang đợi hắn đáp một câu buông tha nhà mình, nào có rảnh rỗi nói đông nói tây, ông ta nhíu mày, theo bản năng định nói "Không có", nhưng mà lời đến bên miệng, ông ta bỗng nhiên dừng lại.
Bạch Diệc Lăng cười tự giễu, nói: "Nhớ thật à, thật làm người ta cảm động."
Tạ Thái Phi mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, Bạch Diệc Lăng tự mình tiếp lời: "Ta ở trong phủ đến khi ba tuổi, bị các ngươi đưa đi, không nhớ rõ nhiều chuyện khi còn nhỏ. Chỉ có một ấn tượng khắc sâu, chính là lúc ra khỏi cửa, ta khóc lóc cầm khung cửa không chịu buông, cha mẹ nói, chỉ đưa ta đến nhà thúc thúc ở mấy ngày, sẽ mau chóng đón ta về nhà."
"Bốn năm." Bạch Diệc Lăng nói, "Ta đợi bốn năm, chưa từng rời khỏi nơi đó, cũng chưa từng thấy các ngươi đến đón ta, thậm chí tên họ các ngươi ta cũng đã quên, là nghe Lâm Chương Vương nhắc tới, nói phụ thân ta là Vĩnh Định Hầu, cữu cữu ta là Phó Đại tư mã. Sau đó ta tìm được một cơ hội chạy ra ngoài, một đường hỏi thăm đến phủ Vĩnh Định Hầu."
Sắc mặt Tạ Thái Phi dần dần thay đổi, Bạch Diệc Lăng dừng một chốc mới nói tiếp: "Ta chỉ muốn nhìn thử xem cha mẹ ta rốt cuộc trông như thế nào, tại sao sau này không thấy họ nữa."
"Ta một đường trốn trốn tránh tránh tới được cửa phủ Vĩnh Định Hầu, trong lòng còn đang rầu rĩ làm sao để đi vào, ai ngờ ta thật may mắn, các ngươi vừa mới từ bên ngoài trở về. Ta nghe người ta kêu "Hầu gia", "phu nhân", liền nhìn qua, khi đó ngươi đứng bên một chiếc xe ngựa, trong tay ôm đứa nhỏ bốn năm tuổi, trong xe ngựa còn một đứa khác. Phó phu nhân đứng bên cạnh ngươi, vừa cười vừa lau vụn bánh dính bên miệng đứa bé kia. Ngươi cứ thế nhìn hai người bọn họ, trông rất hạnh phúc..."2
"Đừng nói nữa!" Tạ Thái Phi chợt giận dữ quát.
Bạch Diệc Lăng nói đến nhập tâm, Tạ Thái Phi càng thêm xấu hổ và giận dữ, bọn họ không ai chú ý tới, từ một hướng khác Tạ Tỉ đang vội vàng chạy tới, nghe thấy hai người nói chuyện, lập tức dừng bước.