Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước

Chương 21





Mãi đến xế chiều ngày hôm sau ta mới về đến biệt thự của Tử Dạ…

Đi đến cánh cửa sắt của biệt thự, ta nhìn thấy ba cái ô tô đỗ song song ở bãi cỏ trống trước hoa viên, một cái là của Tử Dạ, hai cái còn lại ta chưa thấy bao giờ.

“Tử Dạ ở nhà sao? Có khách?” Ta vừa nghĩ vừa ấn chuông cửa.

Tiếng chuông còn chưa kịp vang lên, cánh cửa đã bị ai đó mở tung ra, Sở Phong vọt ra đầu tiên, kế đó là Tử Dạ.

“Thì ra là bọn hắn!” Ta không khỏi cười khổ. Người còn lại không cần nghĩ cũng biết là Tiêu Cương rồi, mà mục đích viếng thăm lần này của bọn họ hẳn là hỏi tội ta đi….

Ta hoàn toàn không có quyền được giải thích.

“Chát chát!” Hai cái bạt tai quất vào khuôn mặt vốn đã sưng đỏ của ta, ta choáng váng ngã xuống mặt đất, máu lại không khách khí mà chảy ra. Bây giờ có lẽ mặt ta chẳng khác gì một cái đầu heo rồi… trong lòng ta tự vui đùa chính mình.

“Nhân đối xử không tốt với ngươi sao? Sao ngươi lại muốn phá hoại hạnh phúc của hắn?” Sở Phong kích động hét lên, hoàn toàn không có chút ưu nhã ngày xưa.

“Sở Phong, ngươi làm gì thế?” Tử Dạ từ phía sau bước nhanh đến trước mặt ta, không chút khách khí mà đẩy mạnh hắn một cái.

“Vương Tử Dạ, ngươi có ý gì hả?” Sở Phong bị đẩy lui lại mấy bước mới đứng vững được, căm tức nhìn Tử Dạ.

“Sao ngươi lại đánh Tiểu Quân? Trước khi sự thật được làm rõ, ngươi có quyền gì mà đánh hắn?” Tử Dạ khom lưng nâng ta dậy.

“Chuyện còn chưa đủ rõ ràng sao?” Sở Phong chỉ vào ta rồi nói tiếp, “Ngoài cái tên nam kỹ này ra, ai còn có thể nghĩ ra mưu kế ác độc như thế? Bây giờ Lâm Nguyệt bị thương nặng còn đang nằm ở bệnh viện, ta đánh hắn thì sao chứ? Đánh hắn đã là khách khí lắm rồi, nếu không phải nể mặt Nhân và Cương, ta đã báo cảnh sát bắt hắn từ lâu!”

“Ngươi có bình thường không hả?” Tử Dạ ôm chặt lấy ta tức giận trách mắng Sở Phong.

“Ta không bình thường?” Sở Phong nhìn Tử Dạ coi ta như bảo bối, “Là ta không bình thường hay ngươi không bình thường? Ngươi làm gì mà phải che chở cho tên hung thủ này? Hay ngươi cũng bị hắn mê hoặc rồi.”

Giây phút đấy, ta cảm thấy thân thể của Tử Dạ bỗng cứng đờ.

“Các ngươi đừng cãi nhau nữa.” Tiêu Cương rốt cục cũng từ phòng trong đi ra, trên tay cầm một cái vali nhỏ, chậm rãi đi tới.

“Cương, ngươi tới đúng lúc, Tử Dạ có vẻ cũng bị cái tên nam kỹ này mê hoặc rồi, cư nhiên che chở cho hắn như vậy.”

“Tính mạng Lâm Nguyệt giờ đang bị đe dọa, vẫn còn trong phòng cấp cứu, Nhân bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ vẫn ở đó. Đạn bắn thủng tử cung của nàng, có lẽ cả đời này Tiểu Nguyệt không thể làm mẹ được nữa, kết quả này ngươi hài lòng rồi chứ?” Mặt Tiêu Cương không chút thay đổi vừa nhìn ta vừa nói tình cảnh ở bệnh viện, cả ba người chúng ta nhìn hắn, không rõ ý hắn là gì.

“Bịch!” Tiêu Cương ném cái vali xuống trước mặt ta, “Bởi vì Tiểu Nguyệt xin tha cho ngươi, cho nên chúng ta mới không tố cáo tội cố ý làm bị thương người khác của ngươi, ngươi đi đi, trong này là đồ đạc của người, cùng với một tấm ngân phiếu chưa ghi giá, đủ để ngươi sống nửa đời còn lại.”

“Ta còn có thể nói gì sao?” Thẳng đến lúc này ta mới cẩn thận mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn khô khốc ngay cả ta cũng cảm thấy khó nghe vang lên.

“Hà Á Quân!” Sở Phong nổi điên lên, “Không ngờ ngươi vô sỉ như vậy, đến nước này ngươi còn muốn sao nữa? Ngươi cút cho ta, cút!!!”

Nhìn Sở Phong hét khàn cả giọng cùng với Tiêu Cương lạnh lùng và vẻ mặt đành chịu của Tử Dạ, ta cũng không cảm thấy bất cứ cảm xúc gì.

“Cho ta… đi lấy một chút đồ!” Ta cố gắng dựa vào Tử Dạ để đứng dậy.

“Ngươi thật sự quá tham lam.” Tiêu Cương lạnh lùng nói.

Ta không thèm để ý tới bọn họ, chỉ trực tiếp đi vào phòng.

“Ta đi với ngươi.” Tử Dạ không để ý hai người kia tức giận liền chạy theo ta vào phòng.

“Ngươi yên tâm… ta sẽ không trộm đồ của ngươi đâu…” Mặc dù ta biết nói như vậy rất có lỗi với Tử Dạ, nhưng mà ta không cách nào khống chế được mà phun ra.

“Tiểu Quân! Ta… không phải ý này, ngươi biết mà…”

Đi vào căn phòng từng ở, ta liền đi thẳng đến tủ quần áo lấy ra cái áo sơ mi, đó chính là áo của Nhân ca ca.

“Đây là?” Tử Dạ khó hiểu nhìn ta.

“Đây là thứ ta muốn mang.”

“Tiểu Quân, ở trong thành phố ta có một căn hộ, đây là chìa khóa, ngươi cứ đến đó ở tạm trước đi, ta sẽ nghĩ biện pháp làm sáng tỏ sự thật rồi sẽ đưa ngươi trở về.” Tử Dạ đột nhiên nhét cái chìa khóa vào tay ta.

“Ngươi…. tin tưởng ta sao?” Ta có chút kinh ngạc hỏi.

“Ta chưa từng nghi ngờ ngươi” Tử Dạ nhẹ nhàng xoa đầu ta, “Dù sao, Tiểu Quân của ta thiện lương như vậy, sao có thể làm hại người khác chứ.”

“Cảm ơn!” Ta nhào vào tròng lòng Tử Dạ, từ sâu trong đáy lòng cảm ơn hắn, cảm ơn hắn ở trong hoàn cảnh này vẫn tin tưởng ta vô điều kiện.

“Tiểu Quân thật sự rất ngốc, ngươi cứ ở căn phòng kia của ta, sẽ không ai quấy rầy ngươi, hơn nữa ta muốn điều tra sự thật… còn cần Tiểu Quân giúp đỡ.” Tử Dạ vỗ nhẹ lưng ta như đang dỗ dành con nít vậy.

“Tử Dạ!” Ta khẩn trương nhìn hắn, “Ta chỉ muốn các ngươi tin tưởng ta, ta không có làm, về phần là ai… cũng đừng truy cứu nữa… có được không?”

“Tiểu Quân, nếu như không tìm ra sự thật, ngươi sẽ vĩnh viễn mang cái tội danh này, sẽ không ai chịu tin tưởng ngươi vô tội, mà Tiêu Nhân cũng sẽ hận ngươi suốt đời, quan hệ của các ngươi cũng sẽ kết thúc.”

Ta không cách nào khống chế được run rẩy, mỗi một câu nói của Tử Dạ như từng mũi kim đâm vào trái tim ta.

“Tử Dạ…” Ta cố gắng để mình bình tĩnh lại, “Từ cái ngày đầu tiên ta đến nhà ngươi… chuyện của ta cùng Nhân ca ca cũng đã… kết thúc. Nhưng ta vẫn thương hắn, vẫn rất yêu hắn… cho nên, ta hy vọng cả đời này hắn có thể sống một cuộc sống bình an, vui sướng, có một người yêu hắn, chăm sóc hắn… có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc…. có thể sung sướng đến già…”

“Vậy còn ngươi?” Tử Dạ cảm thấy điềm chẳng lành vội vàng hỏi: “Ngươi ở đâu? Lúc Nhân sống một cuộc hạnh phúc thì ngươi ở nơi nào? Ngươi đã từng nghĩ tới cuộc sống ngươi sẽ phải trải qua như thế nào chưa?”

“Ta?” Câu hỏi của Tử Dạ làm ta cảm thấy rất khó trả lời, “Ta ở đâu ư?” Ta chưa từng nghĩ đến tương lai của mình, cho dù là ở bên cạnh Nhân ca ca.

Mặc dù hắn hứa hẹn cả đời với ta, nhưng ta chỉ biết quý trọng những giây phút trước mắt. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng có cái gì hoàn toàn thuộc về ta, cho nên ta càng quý trọng những giây phút này hơn, quý trọng từng giây từng phút hắn thuộc về ta, bởi vì ta không biết một khắc sau hắn có còn thuộc về ta nữa hay không.

“Đương nhiên ta sẽ tìm một công việc thích hợp để nuôi sống bản thân.” Ta không muốn làm Tử Dạ lo lắng thêm nữa.

“Tốt lắm, để ta đưa ngươi vào thành phố trước. Đi nhanh nào, thời gian không còn sớm nữa.”

“Ừ!” Ta ôm chặt cái áo sơ mi của Nhân ca ca rồi bước theo sau Tử Dạ.

Nếu như hỏi ta có thể lưu lại kỷ niệm gì về mối tình với Nhân ca ca không? Ta nghĩ có lẽ chỉ có cái áo sơ mi này làm bạn với ta vĩnh viễn mà thôi.

Ta lại càng cách xa Nhân ca ca rồi, kế hoạch đuổi ta ra khỏi thế giới của Nhân ca ca mà Lâm Nguyệt cố gắng dàn dựng đã thành công một cách hoàn hảo.



Cont…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.