Bản thân Chu Văn đứng tại phụ cận Nguyệt Thần miếu, có Nguyệt Thần tồn tại, Phạt Thụ Nhân không dám tiến vào phiến khu vực này.
Nhưng Bất Tử thụ kia đang bị lửa bừng bừng đốt cháy, nếu không cứu, chỉ sợ không đến mấy giờ, nó sẽ bị đốt thành than cốc.
Đại địa trên mặt trăng không ngừng xuất hiện vết rách to lớn, rõ ràng đây là dấu hiệu Phối sủng bên trong mặt trăng sắp xuất thế.
Chu Văn không có thời gian kiểm tra thuộc tính của Ba Tiêu Tiên thế nào, trực tiếp triệu hóa nàng ra.
Chỉ thấy một hư ảnh lóe lên, một nữ tử trẻ tuổi mặc bạch y lụa mỏng ngồi trên một mảnh thuyền nho nhỏ như lá chuối tây, có một đôi chân ngọc tuyết xinh đẹp đang lắc lư.
Bộ mặt của nàng thanh tú, dáng người lại Lung tinh tế, theo Ba Tiêu Phiến không ngừng phiêu đãng, dường như giống Tiên tử giáng thế.
- Tiểu Tiên Tiên, ngươi có thể dập tắt hỏa diễm trên cái cây kia được không?
Chu Văn chỉ chỉ hỏa diễm bên trên Bất Tử thụ nói.
Ba Tiêu Tiên nháy nháy mắt, nhìn về phía Bất Tử thụ, sau đó môi đỏ khẽ mở, phun ra một ngụm Thanh phong.
Trong lòng Chu Văn mười phần mong đợi, Thái Âm Phong của Ba Tiêu Tiên có danh xưng là Tam Giới Đệ Nhất Phong, mà lại mang thuộc tính Âm, hắn có công hiệu khắc chế cực mạnh đối với hỏa diễm mới đúng.
Có Thái Âm Phong trợ giúp, có lẽ có hi vọng đánh bại Phạt Thụ nhân.
Nhưng Thanh phong lại hơi êm đềm, im ắng.
Theo miệng Ba Tiêu Tiên thổi ra Thái Âm Phong, nó thật sự quá mỏng manh.
- Tiểu Tiên Tiên, ngươi nên dùng nhiều lực hơn một chút!
Chu Văn hơi nóng nảy, dù sao đối phương chính là tồn tại đỉnh cấp trong Khủng Cụ cấp, nếu tùy ý thổi như vậy, không biết có hiệu quả hay không?
Nhưng một giây sau, Chu Văn Văn liền há to miệng.
Ngọn thanh phong kia thoạt nhìn nhè nhè, nhưng tiếp xúc đến hỏa diễm kinh khủng và Ma khí về sau, hỏa diễm lập tức trong gió dập tắt, mà Ma khí cũng bị thổi tan.
Chỉ trong nháy mắt, Ma khí đầy trời, đều thổi vô tung vô ảnh, hỏa điễm kinh khủng cũng trực tiếp dập tắt, mà không còn một tia khói nào, tựa như nơi này chưa từng xuất hiện hỏa hoạn.
Bành bành!
Thân thể am và Phạt Thụ nhân đâm vào Bất Tử thụ, nhưng bọn hắn không bị rơi xuống, tứ chi đại trương kề sát trên cành cây, trong gió vô phương động đậy, bắp thịt trên mặt bị gió thổi vặn vẹo biến hình, lông mày và tóc đều kết băng sương.
Nếu không phải có Bất Tử thụ cản trợ, chỉ sợ bọn hắn đã bị thổi ra bên ngoài vũ trụ không có tăm hơi nữa.
Chu Văn cứng họng không nói ra lời, nữa ngày sau mới kêu một tiếng:
- Ta đi, đây thật sự quá mạnh đi!
Mãi đến khi một ngụm thanh phong này kết thúc, Sát Ma và Phạt Thụ nhân mới từ trên cành cây ngã xuống, lại không thể lập tức đứng lên.
- Thái Âm Phong!
Thanh âm Nguyệt Thần có chút cổ quái.
Nàng mệnh danh là Thái Âm nương nương, tự nhiên không xa lạ gì đối với Thái Âm Phong, nhìn phát lập tức nhận ra.
Chẳng qua nàng khó mà tin được, một Phối sủng có thể sử dụng Thái Âm Phong, mà Phối sủng này lại thuộc về Chu Văn.
Phạt Thụ nhân lần nữa cải biến thuộc tính của mình, từ hỏa chuyền thành băng, ngưng tụ ra hàn băng chi búa, lăng không vung về phía Ba Tiêu Tiên.
Hàn băng chi búa giữa không trung liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy băng khí xoay chuyển lao tới.
Ba Tiêu Tiên ngồi trên Ba Tiêu Phiến không tránh né, môi đỏ cong lên, lại thổi một ngụm thanh phong.
Chẳng qua lần này, thanh phong lại không mát lạnh như trước, ngược lại mang theo một loại nóng bỏng.
Ngụm thanh phong đụng phải băng búa, chỉ thấy ngọn lửa trắng lăng không sinh ra, trong nháy mắt hòa tan hàn băng búa, từ băng đến nước, lại từ nước đến hơi, cuối cùng hóa thành hư vô, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Liệt phong mang theo hỏa diễm trực tiếp cuốn qua đi, thôn phệ thân thể Phạt Thụ nhân, đem băng khí trên người hắn hòa tan, trên thân lập tức bắt đầu cháy rừng rực.
A! A! A!
- Người một nhà. . . Là người một nhà…
Một tiếng hét thảm khác truyền đến, chính là Sát Ma đứng cánh đó không xa vừa mới đứng lên, lửa cháy Ma khí trên thân, khiến Sát Ma lập tức biến thành hỏa nhân.
Thanh phong của Ba Tiêu Tiên cái gì cũng tốt, nhưng phạm vi công kích quá rộng, căn bản chẳng phân biệt được địch ta, khiến Sát Ma ăn khổ.
- Thái Dương Phong!
Nguyệt Thần càng thêm ngạc nhiên.
Thái Âm và Thái Dương là hai loại lực lượng tương xung, càng thuộc về hai thái cực, một Phối sủng đồng thời điều khiển được Thái Âm Phong và Thái Dương Phong, cái này thực sự quá kinh khủng.
- Khụ khụ. . . Tiểu Tiên Tiên. . . Cái tên kia là người một nhà…
Chu Văn vội vàng giúp đỡ Sát Ma giải vây.
Ba Tiêu Tiên lại thổi một chút thanh phong, lần này là Thái Âm Phong, Thanh phong mơn mớn khiến hỏa diễm trên người Sát Ma dập tắt.
Phạt Thụ Nhân vừa mới chuyển thành Hỏa thuộc tính, muốn hấp thu hỏa diễm trên người, lại bị Thái Âm Phong thổi qua, hỏa diễm trên người trong chốc lát dập tắt, sau đó lại thấy Sát Ma và Phạt Thụ nhân cùng nhau bay ra ngoài.
Bành bành!
Bọn hắn lần nữa đụng phải Bất Tử thụ, tứ chi đại trương dán trên cành cây, chờ Thái Âm Phong kia thổi qua về sau, mới ngã xuống.
Sát Ma nào còn dám tiếp tục lưu lại nơi này, hắn đã nhìn ra Phối sủng không biết lai lịch ra sao này chính là một kẻ phá hoại không phân biệt địch ta, so với Sát Ma hắn còn tùy ý làm bậy hơn, nếu hắn tiếp tục lưu lại nữa, nói không chừng bị đùa chơi đến chết.
Phạt Thụ nhân ngã xuống về sau, giãy dụa lấy định đứng lên, lại đột nhiên bưng kín ngực, bộ ngực của hắn tựa hồ bị một thanh lợi kiếm vô hình đâm xuyên.
Máu tươi theo chuôi kiếm vô hình chảy xuống, không ngừng rơi trên mặt đất.
Phạt Thụ nhân muốn rút thanh Ma kiếm ra, tuy nhiên lại cảm giác lực lượng của thân thể đang ở tốc độ cao biến mất, biết mình đã không còn cơ hội tái chiến.
- Chờ đợi vô tận tuế nguyệt, không ngờ lại gặp kết quả này.
Phạt Thụ nhân ngồi dưới Bất Tử thụ, ngẩng đàu nhìn cánh hoa quế tung bay đầy trời, trên mặt không còn quá nhiều phẫn nộ và cừu hận.
Hắn vươn tay, tiếp được một cánh hoa, đem cánh hoa kia nâng lên đặt trong lòng bàn tay, cứ nhìn chăm chú như vậy, nhưng tiêu điểm ánh mắt lại không đặt trên cánh hoa mà bay đến nơi khác.
- Năm đó ta một lòng tu tiên, mưu toan bỏ đi thân thể phàm thai, ngược lại không để ý đến người quan trọng nhất… Đây chính là báo ứng của ta… Thật ngại vì để ngươi chờ ta lâu như vậy… Ta lập tức sẽ đi bồi ngươi….
Phạt Thụ Nhân nói xong chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên thân Chu Văn đằng xa xa.
- Hắn sẽ không tự bạo đi, chẳng lẽ muốn kéo ta cùng nhau chôn cùng?
Chu Văn theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Ai ngờ Phạt Thụ Nhân lại nói:
- Ngươi có Thủ Hộ giả không?
- Nếu như không, ta cũng không ngăn cản ngươi.
Chu Văn nói.
- Vậy thì tốt, cẩn thận mấy tên Dị thứ nguyên kia, không nên tin cái gọi là quy tắc của bọn hắn.
Phạt Thụ nhân nhẹ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại:
- Đáng tiếc, ta không nhìn thấy ngày ngươi chém tới chém Bất Tử thụ.