Phía trên Vận Mệnh Chi Luân, đồ án thứ ba hiện ra, đó là một tồn tại như Thần như Ma, ngồi xếp bằng, con mắt khép kín, như lão tăng nhập định, lại như Ma Thần ngủ say.
Thời điểm đồ án hoàn toàn hiển hiện, một hư ảnh Ngục Vương Tôn xuất hiện ngay trước người Chu Văn, mà Chu Văn đã thuấn di đến phía trên đoàn tàu kia.
Hư ảnh Ngục Vương Tôn như Ma Thần, dùng một bàn tay vỗ xuống, đập về phía U Linh tàu hỏa.
Nguyên bản U Linh tàu hỏa đang chạy hối hả, tốc độ lại chậm lại, hay tay Ngục Vương Tôn ngăn trở U Linh tàu hỏa, thân thể lại bị lực lượng Khủng Cụ hóa nhanh chóng đẩy về phía sau, hắn tiếp xúc hai tay với đầu tàu hỏa, đang bị lam sắc hỏa diễm nhanh chóng bùng cháy thôn phệ.
Chu Văn thấy lực lượng Ngục Vương Tôn có thể đối đầu U Linh tàu hỏa, trong lòng hơi vui vẻ.
Dù sao Ngục Vương Tôn vẫn là lực lượng Thần thoại cấp, dưới tình huống chính diện va chạm lại có thể khiến U Linh tàu hỏa giảm tốc độ, đã nói rõ lực lượng Ngục Vương Tôn có tác dụng khắc chế mạnh mẽ U Linh tàu hỏa, bằng không đổi thành lực lượng Mệnh hồn khác, chỉ sợ đã sớm bị lực lượng U Linh tàu hỏa thôn hệ sạch.
Cảm thụ được Ngục Vương Tôn truyền đến tin tức, trong lòng Chu Văn đã hiểu được một chút.
Tu hành trăm năm, Tiểu Bàn Nhược kinh đã được Chu Văn đẩy lên mức cực hạn Thần thoại cấp, hiện tại Ngục Vương Tôn đã là lực lượng Thần thoại đỉnh phong, nhưng không biết tại sao từ đầu đến cuối không thể tiến thêm một bước.
Thời điểm hiện tại Ngục Vương Tôn chống lại U Linh tàu hỏa, lại khiến Chu Văn hiểu rõ căn nguyên vấn đề.
Ngục Vương Tôn không thể tiến thêm một bước, không phải cảnh giới Chu Văn không đủ, mà bởi thân thể hắn lúc bị nhốt sinh ra hạn chế.
Lúc này Chu Văn suy đoán mơ hồ, hắn thật ra chỉ bị vây nhốt năm năm, không phải trên một trăm năm.
Bởi cảnh giới của hắn một mực tăng lên, nhưng Nguyên Khí quyết trong thân thể hắn không bắt kịp cảnh giới tăng lên, hoặc có thể do thời gian giữa thân thể và tư tưởng của hắn không được đồng bộ gây nên.
Nói cách khác, Chu Văn chẳng qua cảm giác bản thân đã trải qua trăm năm tuế nguyệt, nhưng thân thể của hắn chẳng qua trải qua năm năm mà thôi.
- Lão sư rốt cuộc làm cái gì? Hay là nguyên bản đây là lực lượng Phương Trượng sơn? Chẳng qua lão sư lợi dụng lực lượng Phương Trượng sơn mà thôi?
Hiện tại Chu Văn không có tâm tư suy nghĩ nhứng thứ kia.
Ngục Vương Tôn bị tàu hỏa đẩy nhanh chóng lùi về phía sau, thân thể bị lam sắc hỏa diễm đốt cháy.
Có điều tốc độ của U Linh tàu hỏa vì vậy mà chậm lại nhiều, khiến đệ tử của Nhị Thiên Phi Tiên Cung có thể kịp thời thối lui về, chỉ có tàu hỏa không ngừng đẩy Ngục Vương Tôn tiến lên.
Ngục Vương Tôn phảng phất như máy móc không có tình cảm gì, đem tất cả mọi thứ cảm nhận được truyền tải lại chi tiết đến đại não của Chu Văn.
- Vậy thử xem đi.
Tầm mắt Chu Văn ngưng tụ, Tiểu Bàn Nhược kinh tốc độ cao chảy xuôi trong thân thể, đồ án Ngục Vương Tôn bên trên Vận Mệnh Chi Luân, đồng thời bốc cháy Nghiệp hỏa vô hình.
Đệ tử Nhị Thiên Phi Tiên Cung tránh né về sau, đều quan sát U Linh tàu hỏa cùng Ngục Vương Tôn chiến đấu.
Bọn hắn đều nhìn ra Ngục Vương Tôn rõ ràng là Mệnh hồn, mà trên thân Chu Văn không có khí tức Thủ Hộ giả hay Dị thứ nguyên sinh vật gì, chứng minh hắn rõ ràng là nhân loại.
Nhưng nhân loại thuần túy có thể chống lại U Linh tàu hỏa, cái này thật sự để người ta không thể tin nổi.
Dù sao Tề Nhã Sa và Bản Chân Anh đều là Thần thoại cường giả, Tề Nhã Sa được xưng là nửa bước Khủng Cụ cấp, nhưng ngay cả hắn cũng không chống lại nổi U Linh tàu hỏa, một nhân loại thuần túy, chẳng qua lợi dụng Mệnh hồn của mình, lại có thể tạm thời ngăn cản lại U Linh tàu hỏa, dù thời gian rất ngắn, nhưng vẫn đủ khiến người ta khiếp sợ.
Chẳng qua lúc này, bọn hắn không để ý quá nhiều, mắt thấy Ngục Vương Tôn bị U Linh tàu hỏa đẩy, đã đụng phải mỏm núi phía sau, mà thân thể của Ngục Vương Tôn đã hoàn toàn bị U Linh hỏa diễm bao bọc, va chạm càng khiến hỏa diễm bay tán loạn, lam sắc hỏa diễm tăng vọt, triệt để thôn phệ thân thể Ngục Vương Tôn.
Tất cả mọi người cho rằng Ngục Vương Tôn đã xong, chỉ có Chu Văn trong mắt lóe sáng, đồng thời đồ án Ngục Vương Tôn trên Vận Mệnh Chi Luân cũng tỏa sáng.
Thời điểm đệ tử Nhị Thiên Phi Tiên Cung đang rút lui, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
U Linh tàu hỏa đâm vào ngọn núi về sau, lại đứng im nơi đó, cũng không đụng nát ngọn núi kia, càng không thể xuyên qua ngọn núi kia.
Bánh xe của nó vẫn còn đang chuyển động, hơi còi vẫn kêu to, nhưng nó lại không thể tiến lên.
Mỏm núi trước mặt nó vẫn bị U Linh hỏa diễm hừng hực bao vây, mà Chu Văn vẫn trôi nổi ngay trên không trung.
Răng rắc! Răng rắc!
Một thanh âm kỳ quái từ bên trong mỏm núi bị U Linh hỏa diễm bao quanh truyền tới, như có đồ vật gì bị nứt ra, vừa giống như pháo nổ đôm đốp.
Đột nhiên, lam sắc hỏa diễm kia lại nhanh chóng biến mất, nếu nói biến mất không bằng nói bị thôn phệ, nhưng đồ vật thôn phệ U Linh hỏa diễm, căn bản không ai nhìn thấy.
Theo U Linh hỏa diễm biến mất, dần dần lộ ra mỏm núi bị ngọn lửa bao quanh, trước ngọn núi kia còn có Ngục Vương Tôn mà bọn hắn đều cho rằng đã chết.
Chẳng qua Ngục Vương Tôn hiện tại, sợ đã không thể được xưng là Ngục Vương Tôn.
thân như Phật Đà ngồi xếp bằng, tuy nhiên lại sinh ra tám tay, mỗi cánh tay đều có tư thái khác biệt, thi triển các loại thủ ấn khác biệt, bốn khuôn mặt cũng không giống nhau nữa.
Khuôn mặt phía trước vô hỉ vô bi, tựa hồ như máy móc không có chút tình cảm gì.
Mà khuôn mặt bên trái, lại mỉm cười, để người ta cảm giác như gặp gió xuân.
Mặt bên phải hoàn toàn tương phản, khóe mặt mơ hồ có huyết lệ, gương mặt lại bi thương ai oán.
Khuôn mặt sau lưng của hắn lại không nhìn thấy bộ dáng gì, chẳng qua mơ hồ cảm giác, con mắt trên khuôn mặt kia đang nhòm ngó thương sinh.
Không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt sau lưng của hắn, bởi sau lưng hắn như mở ra hắc động Địa Ngục, một vòng Phật quang màu đen nằm ngay phía sau hắn.
Bên trong hắc động kỳ quái, lại mơ hồ có thanh âm thần khóc quỷ gào truyền ra, mặc dù không nhìn thấy cái gì, lại khiến người ta cảm giác sợ hãi vô cùng.
Mà U Linh tàu hỏa kia lại không thể tiến thêm nữa, không chỉ không tiến thêm vào, hơn nữa còn đang lui lại.
Bánh xe của nó đảo ngược, còi kêu hơi to, thế nhưng thân xe của nó không thể lui lại, chẳng những không bị lui lại, mà còn bị một cỗ lực lượng kỳ dị kéo lại, không ngừng tiếp cận Ngục Vương Tôn.
Mà con mắt Ngục Vương Tôn khép hờ, trong đó một tay chậm rãi vỗ xuống.
U Linh tàu hỏa điên cuồng bắn ra U Linh hỏa diễm, muốn ngăn cản bàn tay kia, nhưng là U Linh hỏa diễm còn chưa đụng vào đã bị Nghiệp hỏa thôn phệ.
Ầm ầm!
U Linh tàu hỏa kinh khủng bị một bàn tay nhất chưởng đánh vỡ, hóa thành dòng lửa đầy trời, chẳng qua ngọn lửa kia thời điểm ở giữa không trung còn bị Nghiệp hỏa thôn phệ.
Mà trước khi U Linh tàu hỏa bị thôn phệ, có một viên tinh thể màu xanh biếc rơi ra ngoài.
Một đám đệ tử Nhị Thiên Phi Tiên Cung đều ngơ ngác nhìn Ngục Vương Tôn và Chu Văn, bọn hắn tựa hồ hiểu rõ, tại sao Tề Nhã Sa lại tôn sùng Chu Văn đến vậy.
- Dùng thân thể nhân loại tấn thăng Thần thoại… Hắn thật sự là người sao?
Ánh mắt Bản Chân Anh phức tạp nhìn Chu Văn, tự mình lẩm bẩm.