Nghịch Tâm Kiếm pháp của Chu Văn đã luyện đến tùy tâm sở dục, tự nhiên không câu nệ ý cảnh nào, coi như tùy ý huy sái, người bên ngoài cũng không nhận ra được.
Lúc này Chu Văn sử dụng kiếm ý như trường giang cuồn cuộn, một kiếm đâm ra, kiếm thức tiếp theo liên miên bất tuyệt, lại thêm lực lượng Điểm Vũ Trụ khóa chặt, khiến không gian vặn vẹo của Tiên mất tác dụng, chỉ có thể chính diện phân thắng bại với Chu Văn.
Thân pháp Tiên cũng vi diệu cực điểm, thoạt nhìn một động tác nhỏ lúc lơ đãng, tựa hồ cũng ẩn chứa rất nhiều chỗ kỳ diệu không thể tưởng tượng được, khiến Chu Văn từ đầu đến cuối không làm bị thương hắn.
Một kiếm lần nữa đâm vào không khí, trong lòng Chu Văn hơi động, trực tiếp ném Thiên Tử kiếm trong tay ra ngoài.
Tiên né tránh một kiếm này, thân hình đã đến một vị trí khó lẩn tránh, thấy Thiên Tử kiếm bay đến, Tiên không kịp né tránh, chỉ có thể đưa tay chụp về phía Thiên Tử kiếm.
Mắt thấy bàn tay Tiên chuẩn bị đập lên Thiên Tử kiếm, Thiên Tử kiếm lại đột nhiên biến thành Chu Văn, Chu Văn một chưởng nghênh hướng bàn tay Tiên, một tay khác hóa thành nắm đấm, đánh về phía hông của Tiên.
Bành! Bành!
Bàn tay Chu Văn và bàn tay Tiên đối kích, nấm đấm cũng bị một cái tay khác của Tiên ngăn trở, phát ra tiếng vang nặng nề.
Chu Văn chỉ cảm giác trong nắm đấm và bàn tay mình đánh vào phía trên một lớp cao su, lực lượng bị hấp thu vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn kỹ Chu Văn phát hiện nắm đấm và bàn tay của mình, kỳ thực không động vào thân thể của Tiên, quầng sáng như Thần Linh hộ thể trên người hắn chặn lực quyền của Chu Văn, như lò xo, mạnh mẽ hòa tan lực lượng của nắm đấm kia.
Hai tay Chu Văn không ngừng, hóa thành cuồng phong bạo vũ không ngừng oanh kích về phía Tiên.
Mặc dù từng vòng từng vòng quầng sáng của Tiên có thể ngăn cản lực quyền của Chu Văn, nhưng Tiên vẫn đón đỡ chiêu thuật của Chu Văn, không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.
Ba!
Chu Văn chỉ công không thủ, một đường điên cuồng oanh kích, giống như đánh bao cát, đem lực lượng toàn thân khuynh tiết trên thân Tiên.
Người bình thường nhìn vào, thoạt nhìn Chu Văn chiếm hết thượng phong, áp chế Tiên liên tiếp lui về phía sau, sau đó đều kinh hô Vua nhặt nhạnh chỗ tốt thật lợi hại.
Nhưng cao thủ trong nhân loại đều có vẻ nghi hoặc, mặc dù Chu Văn công kích mãnh liệt, nhưng bởi vì bỏ phòng thủ, cho nên trên người có quá nhiều sơ hở.
Mà Chu Văn lại không thể chân chính công phá phòng ngự của Tiên, chỉ cần Tiên không để ý công kích của Chu Văn, trực tiếp tiếp bắt lấy sơ hở của hắn phản kích, đến lúc đó Chu Văn tự nhiên sẽ thua thảm.
Nhưng Tiên không hề phản kích, chẳng qua phòng thủ, phòng kín không kẽ hở.
- Hai người kia đang làm gì? Một tên liều mạng công kích, một tên liều mạng phòng thủ.
Hạ Huyền Nguyệt nhìn về phía Hạ Lưu Xuyên, hơi nghi hoặc một chút hỏi.
Nàng cũng cảm thấy, tình huống hiện tại của Vua nhặt nhạnh chỗ tốt không ổn, nhưng không biết tại sao Tiên không phản kích.
Hạ Lưu Xuyên nói:
- Tiên phản kích xây dựng trên tình huống Vua nhặt nhạnh chỗ tốt không đánh tan được phòng ngự của hắn, nhưng Vua nhặt nhạnh chỗ tốt cố ý bán sơ hở cho hắn, giống như nói cho hắn biết, tới đi, tới đánh ta đi, ngươi tới đánh ta, ta chỉ giả vờ không phá được phòng ngự của ngươi thôi, cái này ngược lại khiến Tiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Vậy Vua nhặt nhạnh chỗ tốt kia rốt cuộc có phá được phòng ngự của Tiên không?
Hạ Huyền Nguyệt hỏi.
- Ai biết được, cũng có thể, có lẽ chẳng qua hù hắn, ngoại trừ bản thân Vua nhặt nhạnh chỗ tốt, chỉ sợ không ai biết.
Hạ Lưu Xuyên mở tay ra nói.
Hai người vô cùng kiên nhẫn, Tiên thật giống Tiên Nhân không vướng vụi trần, vô luận Chu Văn câu dẫn hắn thế nào, lộ sơ hở thế nào, hắn đều không phản kích, không cho Chu Văn bất cứ cơ hội nào.
Chu Văn càng quá phận, ngươi không phản kích, ta đây công kích càng triệt để hơn, số lượng sơ hở càng ngày càng nhiều.
Trong mắt người bình thường, Chu Văn đơn giản như Ma Thần hạ phàm, áp chế Tiên, đánh Tiên liên tiếp lui về phía sau.
- Vua nhặt nhạnh chỗ tốt quá ngầu, đánh Tiên đại nhân tơi bời.
- Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Tiên đến tột cùng vẫn không lợi hại bằng Ma.
- Vua nhặt nhạnh chỗ tốt hẳn là nhân loại đi, liên quan gì đến Ma?
- Không ai nhìn thấy diện mục thật của hắn, ai biết hắn có phải nhân loại thuần túy hay không, coi như là nhân loại thuần túy, dựa vào những gì hắn làm, dùng một chữ Ma, cũng không quá đi.
- Nói đến đây, ngoại hiệu Vua nhặt nhạnh chỗ tốt thật không thích hợp với hắn, trước kia chỉ cảm thấy hắn chỉ biết nhặt chỗ tốt, hiện tại xem ra, thực lực người ta vô cùng đáng sợ, ngay cả Tiên đại nhân cũng bị hắn áp chế, thực lực như vậy trên Địa Cầu cơ bản đã thuộc vào dạng vô địch?
- Đúng vậy, ngoại hiệu Vua nhặt nhạnh chỗ tốt thật không thích hợp.
- Nhưng hành động của con hàng này, không đứng đắn gì, cái gì Thần cái gì Thánh, đều không thích hợp với hắn.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, Chu Văn biểu hiệu cường thế, khiến người bình thường mở rộng tầm mắt.
Mắt thấy trước đó Tiên còn như thần như thánh, trong nháy mắt đánh tan Thánh Linh hội, bây giờ bị Chu Văn áp chế gắt gao, tự nhiên Chu Văn trong lòng mọi người tựa hồ cao hơn một chút.
Nhưng hành động lúc trước của hắn, lại không thể nào khiến hắn được tôn kính như Nhân Hoàng.
Cổ giáo sư và người chủ trì tường thuật trực tiếp, cũng đang bàn luận vấn đề này, Cổ giáo sư nói:
- Thực lực người này xác thực rất mạnh, không đơn thuần dựa vào vận khí, nhưng các tư duy của hắn hơi khác người thường, hơi kỳ dị. Nói hắn là Vua nhặt nhạnh chỗ tốt, vậy khẳng định không đúng, nhưng nếu nói hắn như thần như thánh, lại không thể chấp nhận được.
Trầm ngâm một lát, Cổ giáo sư lại bồi thêm một câu:
- Phong cách hành sự của hắn khá tương tự Trộm thánh, sau này dứt khoát gọi hắn là Tặc thánh đi.
- Tặc thánh? Danh tự tựa hồ hơi bất nhã.
Người chủ trì cười khổ nói.
- Tặc nhân chưa chắc là kẻ trộm, nói hắn tặc cũng không quá đáng?
Cổ giáo sư cười nói.
Người chủ trì lẩm bẩm một câu:
- Hành vi của hắn, tựa hồ không hợp với từ Thánh lắm, để Tặc vương còn được.
Không ngờ ngoại hiệu Tặc vương này, rất nhanh được lan truyền ra, trở thành ngoại hiệu mới người người biết của Chu Văn.
Thời điểm mọi người nói chuyện, trên chiến trường cuối cùng có biến hóa, dưới Chu Văn không ngừng áp bách, Tiên rốt cuộc vẫn ra tay, công kích về một sơ hở của Chu Văn lộ ra.
Sơ hở kia quá lớn, một tay của Tiên, nhanh không thể tưởng tượng nổi đâm về phía bụng Chu Văn.
Mà Chu Văn không hề lùi bước hoặc dự định phòng thủ, trên thực tế coi như hiện tại phòng thủ cũng không kịp, bởi kình lực của hắn quá già rồi.
Chung quy Chu Văn chậm hơn một bước, mắt thấy bàn tay Tiên muốn đâm xuyên bụng hắn, coi như Chu Văn thật sự có năng lực phá phòng ngự của Tiên, lúc này chỉ sợ vô ích.
Ngay trong tích tắc ngón tay Tiên sắp đụng vào Chu Văn, thân thể Chu Văn lại biến thành Thiên Tử kiếm, mà Chu Văn lại xuất hiện ở vị trí Thiên Tử kiếm.
Tiên cũng phản ứng cực nhanh, ngón tay sắp đụng vào kiếm trong chớp mắt, đổi đâm làm bắt, cầm Thiên Tử kiếm trong tay.
Nhưng thời điểm hắn bắt lấy, phát hiện mình lại cầm một cánh tay của Chu Văn, Thiên Tử kiếm lại biến mất không thấy.
Một cái tay khác của Chu Văn thành chưởng chụp về phía Tiên, khoảng cách quá gần, Tiên không kịp cản hoặc trốn tránh, bị một chưởng trực tiếp đánh trúng vào trán.
Nhưng ngay lúc này, khóe miệng Tiên, lại lộ ra một vệt nụ cười quỷ dị.