Chu Văn đi tới trước đại môn Tử Cấm Thành, chỉ thấy rất nhiều người tụ tập bên ngoài Ngọ Môn, tất cả họ đều đến quan sát trận chiến này, nhưng bởi cửa thành bị đóng, nên không ai vào được Tử Cấm Thành.
Ngọ môn đóng chặt, bên ngoài có Hạ gia người bảo hộ, Tử Cấm Thành bốn cái cửa thành, nhưng ngày thường chỉ có thể mở Ngọ môn, ba cửa thành còn lại nhất định phải có cơ hội mới có thể mở, cho nên hiện tại chỉ có Ngọ môn mới có thể ra vào Tử Cấm Thành.
- Chu Văn, Hạ thiếu gia đã chờ ngươi trong thành, mời vào.
Thủ vệ Hạ gia nói với Chu Văn.
Chu Văn khiêng khúc gỗ tiến vào bên trong, nhưng lại bị thủ vệ kia ngăn lại.
- Người có thể vào, nhưng đồ vật phải để bên ngoài.
Thủ vệ chỉ vào khúc gỗ trên vai Chu Văn nói.
- Chẳng lẽ trước khi người Hạ gia quyết đấu cùng người khác, đều phải thu vũ khí của đối thủ sao?
Chu Văn nhàn nhạt nói.
Lời Chu Văn vừa ra, tức khắc khiến người xem cười vang, tuy bọn hắn không tin Chu Văn thật sự dùng khúc gỗ to lớn kia làm vũ khí, nhưng điều này cũng không gây trở ngại khiến họ khinh thường Hạ gia bá đạo.
- Cho hắn vào đi.
Một người trung niên trên cổng thành nói với thủ vệ kia.
Lúc này thủ vệ kia mới cho đi, để Chu Văn khiêng khúc gỗ tiến vào bên trong Tử Cấm Thành.
- Lão gia tử, cứ để hắn mang khúc gỗ kia vào sao? Vạn nhất bên trong khúc gỗ kia, có đồ vật giống lời Hạ Lưu Xuyên nói, chẳng phải gây bất lợi cho Lưu Xuyên?
Người trung niên đừng trên cửa thành nói với Hạ lão gia tử.
- Không sao, nơi này là Tử Cấm Thành, ngay cả bên trong khúc gỗ kia cất giấu Lãnh Tông Chính, hôm nay hắn cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi đây.
Hạ lão gia tử nhàn nhạt mà nói.
Phía trên một tòa đại lâu cách xa Tử Cấm Thành, Thẩm Ngọc Trì đang dùng một chiếc kính viễn vọng nhìn tình huống bên Ngọ môn.
Bởi hắn không vào được Tử Cấm Thành, ngay cả đứng trước Ngọ môn, chỉ sợ cũng chẳng thấy cái gì.
- Kiều Tư Viễn, ngươi thấy kết quả cuộc chiến này thế nào?
Thẩm Ngọc Trì nhìn Chu Văn bước vào Ngọ môn, lúc này mới buông kính viễn vọng, nhìn Kiều Tư Viễn hỏi.
- Ta nghĩ vô luận kết quả trận chiến kia thế nào, chỉ sợ Chu Văn khó thoát khỏi Tử Cấm Thành.
Kiều Tư Viễn trả lời.
Thẩm Ngọc Trì không tỏ ý kiến, tiếp tục dùng kính viễn vọng nhìn tình huống bên trong Tử Cấm Thành.
Nhưng bên trong Tử Cấm Thành có một cổ lực lượng thần bí quấy nhiễu, chỉ có thể một bộ phận nóc nhà, không rõ tình huống cụ thể bên trong thế nào.
Chu Văn đi vào Ngọ môn, thấy ngay năm tòa Bạch Ngọc lâu đi thông Thái Hòa môn, mà Hạ Lưu Xuyên đang đứng trước Thái Hòa môn.
Xuyên qua Thái Hòa môn, chính là điện Thái Hòa, có điều không biết sau Dị thứ nguyên phong bạo, bốc cục bên trong Tử Cấm Thành có phát sinh biến hóa gì không?
Ánh mắt Chu Văn đánh giá xung quanh, cũng không thấy Dị thứ nguyên sinh vật nào cả.
- Không cần nhìn, bên trong Tử Cấm Thành không có Dị thứ nguyên sinh vật, ngươi có thể yên tâm toàn lực chiến đấu với ta.
Hạ Lưu Xuyên nói.
- Vậy thật sự tốt quá, có điều nếu quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành, chúng ta nên tìm một chỗ cao hơn đi, ta thấy nơi đó rất cao, không bằng hiện tại chúng ta lên đó.
Chu Văn chỉ chỉ Vọng lâu nói.
- Không cần phiền toái như vậy.
Hạ Lưu Xuyên nói, trong tay xuất hiện một thanh kiếm:
- Thanh kiếm này có tên là Cổ Thuần Câu, là Thần thoại Phối sủng biến thành, ta biết ngươi cũng có Thần thoại Phối sủng, ta cũng không kiêng dè.
Hạ Lưu Xuyên nói xong, nhất kiếm đâm về phía Chu Văn, hắn là một kẻ dứt khoát, nói nói đánh là đánh, không chút ướt át bẩn thỉu nào.
Kiếm quang như tuyết, nhân kiếm phảng phất trong thời gian tích tắc đến trước mặt Chu Văn, nhanh không thể tưởng tượng.
Tuy Chu Văn lấy thân pháp làm chủ, nhưng hiện tại hắn đang mang vách một khúc gỗ, căn bản không thể trốn, cho nên Chu Văn rút đao ra đỡ.
Đương!
Đao và kiếm tương giao, thân hình Chu Văn không chút sức mẻ, mà Hạ Lưu Xuyên lại bị chấn lui về sau vài bước.
Thoạt nhìn lực lượng Chu Văn không hề mạnh hơn Hạ Lưu Xuyên, mà hắn khiêng khúc gỗ quá nặng, nó đè nặng thân thể hắn, cho nên hắn mới không bị lui về sau.
Tuy Hạ Lưu Xuyên rút lui, nhưng thân hình lại không loạn, một chân đặt trên mặt đất một chút, lại huy kiếm đâm tới, kiếm pháp mơ hồ sắc bén, giống như quỷ mị.
Đao pháp Chu Văn cũng không chậm, một bàn tay hắn đỡ khúc gỗ, một bàn tay huy đao đón chào, đao và kiếm không ngừng va chạm, mà Chu Văn cũng từng bước một đi tới, dần dần tới gần Thái Hòa môn.
Chu Văn muốn tới trước điện Thái Hòa thử một lần, rốt cuộc điện Thái Hòa là nơi tôn quý nhất Tử Cấm Thành, nếu nói đâu là đỉnh Tử Cấm Thành, nơi đó là nơi khả thi nhất.
Hơn nữa điện Thái Hòa chỉ có một, mà Vọng lâu là có bốn cái, nếu điện Thái Hòa không được, hắn lại suy xét đi Vọng lâu cũng không muộn.
- Tuổi còn nhỏ, nhưng có thể luyện thành đao pháp ổn trọng như vậy, Chu Văn này quả nhiên bất phàm.
Hạ lão gia tử nheo mắt, tựa như đang thưởng thức một kiện trân bảo.
- Chu Văn đã từng đánh bại Ước Hàn và Thủ Hộ giả của hắn, thực lực xác thực không đơn giản, hơn nữa căn cứ vào tư liệu điểu tra, Thần thoại Phối sủng trên người hắn, tuyệt đối không chỉ một hai đầu.
Người trung niên nói.
- Thực lực của hắn càng cường càng tốt.
Hạ lão gia tử mỉm cười nói.
Chu Văn nguyên bản hy vọng có thể cứ như vậy một đường đánh tới trước điện Thái Hòa, nhưng Hạ Lưu Xuyên hiển nhiên không để hắn như ý nguyện.
Thân hình Hạ Lưu Xuyên đột nhiên biến ảo, như ảo ảnh xuất hiện sau lưng Chu Văn, nhất kiếm đâm về phía lưng Chu Văn.
Chu Văn khiêng khúc gỗ kia, tốc độ di chuyển thật sự quá chậm, căn bản không kịp xoay người, có điều hắn cũng không tình toán xoay người, trở tay huy đao, ngạnh sinh chặn lại nhất kiếm của Hạ Lưu Xuyên.
- Khúc gỗ trên người ngươi quá nặng, không bằng buông xuống tái chiến?
Hạ Lưu Xuyên không tiếp tục công kích, nhìn về phía lưng Chu Văn nói.
- Thời điểm cần buông, ta tự nhiên sẽ buông.
Chu Văn xoay người lại, đối mặt Hạ Lưu Xuyên nói.
Hạ Lưu Xuyên không cần phải nhiều lời nữa, Thuần Câu kiếm trong tay, lại tản mát ra kỳ dị quang hoa, giống một thanh thánh kiếm, làm người có xúc động muốn quỳ bái.
Lúc này Hạ Lưu Xuyên lại xuất kiếm, hiện tại không dễ ứng phó như trước nữa, Trúc đao va chạm Thuần Câu kiếm, Chu Văn cảm thấy hổ khẩu rung lên, thân bất do kỷ lui về phía sau mấy bước, Trúc đao thiếu chút nữa bay ra ngoài.
- Thuần Câu kiếm được xưng là Vô song chi kiếm, nó có thể giao cho ta lực lượng Thần cấp.
Hạ Lưu Xuyên vừa huy kiếm vừa nói.
Chu Văn ý niệm vừa động, Hắc Ám y sư đã hóa thành Phối hợp trạng thái Hồn, phụ thể lên người hắn, Chu Văn lại huy đao đỡ lại, tuy vẫn bị Thuần Câu kiếm đẩy lui, nhưng không chật vật giống lúc nãy.
- Có năng lực gì, cứ việc sử dụng toàn bộ, không cần che che dấu dấu.
Chu Văn cầm Trúc đao nhìn về phía Hạ Lưu Xuyên nói.
- Cung kính không bằng tuân lệnh.
Hạ Lưu Xuyên tay trái nhất chiêu, lại xuất hiện thêm một thanh kiếm khác trên tay hắn.
Thanh kiếm này có điểm khác Thuần Câu kiếm, đây là một thanh Tiểu kiếm, dài tầm 60 centimets, không hoa mỹ giống Thuần Câu kiếm, phảng phất mang theo một loại Tà Ác chi khí.
- Kiếm này gọi là Thắng Tà kiếm, cũng do Thần thoại Phối sủng biến thành, ta tu luyện nhiều năm như vậy, phấn lớn kỹ xảo đều đặt trên hai thanh kiếm này.
Ánh mắt Hạ Lưu Xuyên có chút mê ly nhìn hai thanh kiếm trong tay nói.